Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa

Chương 76

- Cái này – Mẹ Vũ Phong trố mắt nhìn thấy tờ giấy rơi xuống đất, trong lòng trấn động vô cùng, giọng bà run run kêu lên.
Hà Trang vội vàng cúi người xuống nhặt lại tờ giấy khám thai dưới đất, nhưng khi cô định cất dấu vào trong túi thì bị mẹ Vũ phong bước đến giữ chặt lại. Hà Trang vờ giữ chặt tờ giấy, nhưng bị cái nhìn của mẹ Vũ Phong làm khựng lại, cuối cùng đành buông tay để mẹ Vũ Phong rút tờ giấy ra khỏi tay.
Mẹ Vũ Phong cầm tờ giấy khám thai nhìn kỹ rõ cái tên “Hà Trang” trên tờ giấy khám thai thì bàng hoàng ngồi xuống chiếc ghế mà Hà Trang va phải lúc nãy. Bàn tay bà khẽ run run, xiết chặt tờ giấy, mắt không rời khỏi những dòng chữ trên giấy.
Hà Trang nhìn thấy biểu hiện của mẹ Vũ Phong như thế thì khẽ cười, cô chờ khoảnh khắc này đã lâu lắm rồi. Cô nhất định phải cướp lại Vũ Phong cho riêng mình. Vũ Phong vốn thuộc về cô, anh là của cô, cô nhất định phải nắm lấy anh, anh sẽ là chỗ dựa suốt đời của cô. Nhưng trước mặt mẹ Vũ Phong, cô cứ phải làm một cô gái đáng thương bị ruồng bỏ, Hà Trang trưng ra bộ mặt đau khổ bất đắc dĩ, cắn chặt môi giống như người mắc lỗi bị bắt quả tang.
- Là của Vũ Phong sao? – Mẹ Vũ Phong nhìn hà trang hỏi, bà cho rằng, Hà trang rất mực yêu Vũ Phong, chuyện Ngọc Loan và Vũ Phong kết hôn giả cũng bại lộ, bà nghĩ Vũ Phong vẫn âm thầm qua lại với Hà trang cho nên đây là kết quả của sự qua lại đó.
- Dạ – Hà Trang buồn rầu gật đầu.
Mẹ Vũ Phong thở dài, bà cố gắng hỏi giọng yếu ớt:
- Vũ Phong đã biết chưa?
- Dạ chưa – Hà trang đáp rồi bất chợi quỳ xuống nắm lấy tay mẹ Vũ Phong, nước mắt bắt đầu chảy xuống, cô dùng giọng nghẹn ngào nhìn mẹ Vũ Phong cầu khẩn – Bác, con xin bác đừng nói chuyện này với anh Vũ Phong.

- Tại sao? – Mẹ Vũ Phong có phần kinh ngạc, nhíu mày nhìn Hà Trang hỏi.
Hà Trang cụp mắt xuống , cô lắc đầu vẻ mặt buồn rũ rượi giọng buồn bã nói:
- Bác biết vì sao mà con không muốn để Vũ Phong và Ngọc loan biết con đã đến thăm bác và bác trai hay không? Là bởi vì Vũ Phong đã không còn yêu cháu nữa. Cháu biết, mình là một cô gái bình thường không thể nào sánh được với Ngọc Loan, cô ấy cái gì cũng có, còn cháu chẳng có thứ gì cả, Vũ Phong yêu Ngọc Loan, cháu cũng không có quyền oán trách anh ấy. Cháu chấp nhận ở bên cạnh chúc phúc cho hạnh phúc của anh ấy. Cháu tuyệt đối không muốn làm người thứ ba xen vào hạnh phúc của anh ấy, càng không muốn dùng cái thai này để mà uy hiếp anh ấy. Huống hồ Vũ Phong chưa chắc đã chấp nhận cháu cùng cái thai này.
- Vậy chẳng lẽ cháu định một mình sinh đứa bé hay sao? – Mẹ Vũ Phong nhìn Hà Trang thương xót kêu lên.
- Vâng, cháu muốn nuôi đứa bé này. Bởi vì nó là con của Vũ Phong với cháu. Cháu yêu Vũ Phong cho nên đứa bé này đối với cháu rất quan trọng – Hà Trang giả vờ sờ bụng mình ẹ Vũ Phong tin tưởng cô đúng là đang mang thai – Hơn nữa, dù sao Ngọc loan cũng không thể có con ….- Hà Trang nói tới đây thì vội vàng đưa tay bịt miệng, giống như mình đã lỡ lời nói ra bí mật này.
- Cháu vừa nói sao – Mẹ Vũ Phong có chút tức giận đến run người khi nghe Hà trang nói ra câu cuối cùng.
- Cháu…
- Ngọc Loan không có thể có con sao? – Mẹ Vũ Phong nhìn Hà Trang chất vấn.
Hà Trang cắn môi im lặng.
- Cháu mau nói cho bác biết đi, mọi chuyện là thế nào – Mẹ Vũ Phong nhìn Hà trang trừng trừng hỏi bằng một giọng tức giận vô cùng.
Hà Trang nhìn bà bằng ánh mắt rơm rớm nước mắt.
- Nói mau – Mẹ Vũ Phong quát lớn lên.
Tiếng đồng hồ tích tắc càng làm người ta cảm thấy nghẹt thở hơn tiếng quát của mẹ Vũ Phong.
Vũ Phong vừa về nhà, anh đã nghe được một mùi thơm lừng từ nhà bếp vọng ra, cái mùi này là mùi món sườn xào chua ngọt mà anh rất thích ăn, anh càng thích Ngọc Loan nấu món này, bởi vì nó rất hợp với khẩu vị của anh. Vũ Phong quang cái cặp xuống ghế sofa sau đó di chuyển nhanh xuống bếp. Anh nhìn thấy có một mình Ngọc Loan dưới bếp mà thôi.
Vũ Phong lẳng lặng nhìn ngắm vợ yêu của mình, khóe môi hiện ra một nụ cười. Anh cảm thấy câu nói: “ Đường đi đến trái tim đàn ông phải thông qua dạ dày”, câu nói này quả thật rất đúng. Lúc trước, anh và hà trang chỉ toàn đi ăn bên ngoài mà thôi bởi vì Hà Trang không thích nấu ăn và cô nấu ăn cũng không ngon lắm, cho nên hai người mặt kệ, Vũ Phong cũng cho rằng sau này mướn người giúp việc về nấu cơm là xong. Cho nên chưa từng đòi hỏi quá nhiều về việc Hà Trang nấu cơm cho anh ăn.
Nhưng thật ra, Vũ Phong không thích ăn cơm bên ngoài cho lắm, cho nên vẫn thường ở nhà ăn cơm cùng ba mẹ anh, sau này khi cưới Ngọc Loan, mỗi ngày đều được cô nấu ăn cho anh, anh càng không thích cơm bên ngoài nữa.

Khi anh đã thật sự yêu thương Ngọc Loan, anh mới thấy bữa cơm Ngọc Loan nấu cho anh ăn càng ý nghĩa vô cùng. Nhìn thấy cô vấn tóc đeo tạp dề, nhuần nhiễn thái rau xắt thịt, trán đổ mồ hôi vì tiếp xúc cái nóng bóc ra từ đồ ăn, anh cảm thấy thật hạnh phúc vô cùng. Đây mới thật sự là gia đình, thật sự là tổ ấm mà anh muốn có.
Nghĩ như vậy, Vũ Phong không nhịn được chạy đến ôm eo Ngọc Loan, anh đứng phía sau lưng cô giả vờ hít sâu rồi thở nhẹ khen một câu:
- Thơm quá đi mất. Đúng là vợ anh nấu ăn thì không ai bằng.
Ngọc Loan nghe Vũ Phong nói thì mĩm cười hạnh phúc, nhưng sau đó cô giả vờ hất tay anh ra nói:
- Sao bây giờ anh mới về. Người đẹp đó có sức hút đến vậy sao?
Hôm nay Vũ Phong có hẹn với một đối tác, là một nữ doanh nhân, anh gọi điện thông báo cho Ngọc Loan biết còn cố ý trêu cô rằng:” Nữ doanh nghiệp này còn khả trẻ lại rất xinh đẹp, mà hình như cô ấy cũng có tình ý với anh”.
Bình thường thì Vũ Phong dù đi đâu cũng luôn từ chối các cuộc ăn nhậu, anh viện lý do cần về chăm sóc ba, ai cũng biết ba anh bị tai nạn nên cũng thường rất thông cảm với anh. Cho nên Vũ Phong thường về nhà trước 6 giờ. Hôm nay anh lại về trễ gần cả tiếng đồng hồ, Ngọc Loan bèn cố ý tỏ vẻ hờn dỗi chất vấn anh.
- À, sao mà anh thích nhìn thấy vợ yêu của mình ghen thế nhỉ – Vũ Phong hấp háy mắt trêu chọc, rồi anh ôm lấy Ngọc Loan, hôn trộm lên môi cô một cái rồi cười nói – Vợ à em yêu tâm đi, dù ai có đẹp thế nào cũng không đẹp bằng vợ anh, cũng không nấu ăn ngon bằng vợ anh đâu. Em mau nấu cơm đi, anh sắp chết đói rồi nè.
Ngọc Loan nghe Vũ phong nịnh bợ thì cười , ánh mắt mang đầy hương vị tình yêu hạnh phúc, cô phụng phịu nói:
- Anh phải buông em ra thì em mới nấu cơm được chứ.
Ngọc Loan nói xong thì khẽ bấu tay Vũ Phong, để tay anh buông cô ra.

- Hôm nay mẹ thấy hơi mệt, cho nên em bận hăm sóc ba , vì thế mới nấu cơm muộn thế này.
- Vợ anh vất vả rồi, phải thưởng cho em một cái mới được – Vũ Phong nói xong thì lại hôn Ngọc loan một cái nữa khiến mặt cô đỏ ửng cả lên, cô cong miệng mắng anh
- Đáng ghét.
- Để anh phụ em nấu cơm cho nhanh – Vũ Phong nói xong thì xăng tay áo hăng hái phụ giúp Ngọc Loan nấu cơm.
Hai vợ chồng hạnh phúc cười đùa với nhau, Ngọc loan đùa Vũ Phong, đưa bóc một miếng đồ ăn đưa lên cho Vũ Phong thử, nhưng sau đó nhanh chóng rụt tay lại khiến Vũ Phong ăn hụt, cô thích chí cười vang, cố ý trêu Vũ Phong lần nữa, nhưng không ngờ Vũ Phong đã chụp tay cô giữ lại rồi đưa những ngón tay nhỏ nhắn của cô vào miệng cắn nhẹ cùng với đồ ăn. Ăn xong anh nháy mắt nói:
- Đúng là thơm ngon vô cùng.
Ngọc Loan biết Vũ Phong đang nói với ý ẩn dụ gì, cô đỏ cả mặt thầm mắng anh.
Mẹ Vũ phong nhìn hai vợ chồng hạnh phúc như vậy, trong lòng bà bỗng chốc thấy khóc chịu vô cùng. Bà nhìn Ngọc Loan chằm chằm, lời nói của Hà Trang cứ vang trong tai bà.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 14

Bình Luận (0)
Comment