Tìm Sói Để Gả

Chương 6

“Diệu nha đầu! Diệu nha đầu! Chờ ta một chút a!” Từng tiếng gọi vang dội vọng ở hành lang, dường như chỉ sợ Khởi Diệu sẽ không nghe thấy. Xa xa, thấy một người đàn ông chạy lên phía trước.

Khởi Diệu đang muốn đến phòng bếp lại nghe thấy thanh âm này, lập tức dừng bước. Không cần quay đầu lại nàng cũng biết là ai, trừ Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi kia thì còn có ai như vậy nữa.

“Diệu nha đầu!” Hoắc Lỗi mặt đỏ thở hổn hển chạy đến trước mặt Khởi Diệu.

“A, Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, là ngươi a!” Khởi Diệu cố tỏ vẻ kinh ngạc ngẩng đầu chào hỏi hắn.

“Diệu nha đầu, ta hướng ngươi giải thích mấy trăm lần, tên của ta gọi Hoắc Lỗi, không gọi Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi.” Hoắc Lỗi kháng nghị sửa chữa.

“Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, ta cũng nói cho ngươi biết mấy trăm lần, Hỏa Lôi là đồng âm. Huống chi có cái gì không tốt? Nghe lại vang dội, lại uy phong.” Khởi Diệu biện luận.

Hoắc Lỗi cười khổ nhớ lại lần đầu Khởi Diệu nghe tên hắn ngại khó đọc, cứng rắn muốn dùng đồng âm giúp hắn tìm cái tên vang dội, lại dễ đọc. Nhớ nàng lúc ấy còn nói: “Dù sao có thiên lôi, địa lôi, nói hỏa lôi cũng không sai, xem ngươi cao to như vậy, liền kêu Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi là được!” Hắn vốn cho là nàng chỉ nói mà thôi, không nghĩ nàng lúc nào cũng gọi hắn bằng cái tên quái dị này.

“Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, hồn mau trở về.” Khởi Diệu nhón chân lên, ở trước mặt Hoắc Lỗi vung mạnh hai tay.

“Đừng làm rộn, Diệu nha đầu!”

“Được rồi, trở lại vấn đề chính.” Khởi Diệu thu hồi hai tay, “Đúng rồi! Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, dường như thật lâu không thấy ngươi, ngươi là lẫn ở nơi nào?”

“Lẫn vào?! Nào có” Hoắc Lỗi lập tức biện bạch. “Ta là bồi lão đại đi làm công sự.”

“Lão đại?! Ai là lão đại a?” Khởi Diệu nghi ngờ hỏi.

A! Nguy rồi, lỡ mồm! Hoắc Lỗi suy nghĩ một chút, vội vàng trả lời: “Lão đại chính là trang chủ. Bởi vì bên trong sơn trang hắn lớn nhất, cho nên ta gọi hắn là lão đại.”

“Nga, thì ra là như vậy!”

Nói đến trang chủ, Khởi Diệu lại hồi tưởng chuyện bên trong thư phòng hôm đó. Nàng liếc Hỏa Lôi một cái, nghĩ đến chuyện ngày đó cũng nên trách hắn, bởi vì hắn tình báo sai.

Hoắc Lỗi bị Khởi Diệu nhìn cả người không được tự nhiên, không biết là mình đắc tội với nàng ở chỗ nào.

“Diệu nha đầu, ngươi sao lại nhìn ta như vậy?” 

“Ngươi gạt ta! Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi!” Khởi Diệu một tay chống eo, một tay chỉ vào Hoắc Lỗi lớn tiếng lên án.

“Ta lừa ngươi? Ta lúc nào thì lừa ngươi, ta thế nào không biết?” Hoắc Lỗi vẻ mặt không giải thích được.

“Ngươi nếu cùng trang chủ đi công sự, vậy ngươi vừa mới trở lại, trang chủ cũng phải vừa mới trở lại mới đúng chứ! Nhưng là ta mấy ngày trước thấy hắn ở bên trong sơn trang.” Hơn nữa còn thiếu chút nữa nghĩ hắn là người giúp việc! Khởi Diệu ở trong lòng mắng thầm.

“Ách, nguyên lai là chuyện này a! Đó là bởi vì trang chủ làm xong việc liền trở lại, mà ta bởi vì muốn hộ tống muội muội tới đây, cho nên tốc độ liền tương đối chậm a.”

Thấy hắn nói xong đúng tình hợp lý, hắn không phải là cố ý lừa gạt nàng. “Được rồi! Coi như ngươi nói có lý.”

Hoắc Lỗi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng rồi, muội muội? Ngươi có muội muội a?”

“Ân, ta chỉ có một muội muội, nàng gọi Vân Huyên. Ta bây giờ không yên lòng để nàng một người ở lại trấn Thanh Vân, cho nên liền thuận tiện đem nàng tới đây ở. Diệu nha đầu, muội muội ta về sau cần nhiều chiếu cố.” Hoắc Lỗi vừa nói vừa chắp tay nhờ cậy.

“Yên tâm đi, Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, hết thảy ta gánh vác.” Nàng vỗ ngực một cái đảm bảo.

“Như vậy ta an tâm. Ngươi khi nào thì rảnh? Ta giới thiệu hai người với nhau.”

“Buổi chiều được không? Ta hiện tại muốn đi phòng bếp giúp Lâm đại thúc một tay.” Nói xong, lại rất thân thiện vỗ Hoắc Lỗi mấy cái, “Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, ta còn là muốn nhắc nhở ngươi, bắt cá chớ lười nhìn cá, cẩn thận sờ phải cá mập.”

“Ta nào có lười biếng!” Hoắc Lỗi lớn tiếng kêu oan, mặc dù hắn nghe không hiểu ý tứ của Khởi Diệu, nhưng là hắn biết hai chữ  “Lười biếng”.

“Nga! Nếu như ngươi không phải lười biếng, tại sao có thời gian đứng chỗ này cùng mĩ nữ nói chuyện đây?” Khởi Diệu nói xong lời cuối còn không quên thổi phồng mình một cái.

“Diệu nha đầu!” Hoắc Lỗi bất đắc dĩ cực kì, “Mấy ngày không thấy, ngươi vẫn làm tổn thương người khác như vậy.”

“Hì hì! Ta chính là ta, Diệu nha đầu, chăm chỉ lại xinh đẹp, không giống người khác là con sâu lười.” Nàng cười đùa làm cái mặt quỷ, xoay người hướng phòng ăn đi tới.

Nhìn bóng dáng nàng từ xa, Hoắc Lỗi không khỏi cười nói: “Nói ta là con sâu lười, thật ra thì ta là con ong mật chăm chỉ!”

***

“Cha, ta tới a!” Khởi Diệu tung tăng đi vào phòng bếp, vừa hướng Lâm đại thúc kêu to, “Hôm nay có chuyện gì muốn ta giúp một tay sao?”

“Không có! Không có! Hôm nay không có chuyện gì!” Lão Lâm bối rối nói.

Khởi Diệu bắt đầu cảm thấy không khí trong phòng ăn có chút kì quái. Mới vừa rồi nàng chưa đi vào, rõ ràng nghe phòng ăn còn ồn ào, thế mà nàng một bước đi vào, lập tức liền trở nên yên lặng như tờ? Hơn nữa mỗi người cũng rất chuyên tâm cúi đầu làm việc, ngay cả Lưu mụ mụ thích nói chuyện trên trời dưới đất cũng không lên tiếng.

“Cha, ngươi hôm nay thật kì quái nga! Còn có, mọi người là làm sao, sao lại an tĩnh như vậy? Có phải hay không xảy ra chuyện gì?” Khởi Diệu lớn tiếng hỏi, còn đi tới chỗ Lưu mụ.

Nàng ngồi xổm xuống, đưa tay đang muốn giúp rửa rau, chỉ thấy Hoàng thẩm hốt hoảng kêu lên.

“Diệu nha đầu, nga! Không, tiểu thư, ngươi không cần giúp chúng ta rửa rau, đây là việc của chúng ta.”

“Di! Hoàng thẩm, ngươi đây là có ý gì?” Khởi Diệu không giải thích được.

Cuối cùng vẫn là Lưu mụ nhìn không được, làm rõ: “Diệu nha đầu, chớ giả bộ, chúng ta cũng biết ngươi là tiểu thư mà trang chủ mang về, không phải biểu tỷ của Tiểu Xuân.”

“A! Ngươi.....Các ngươi biết.....Biết?” Khởi Diệu ấp úng nói, khuôn mặt áy náy.

“Ngày hôm qua trang chủ nói với ta cùng lão Lâm, nói....Nói không muốn để ngươi làm việc ở phòng ăn.” Lưu mụ ngập ngừng nói ra ngọn nguồn.

Nguyên lai là Mạt Vô Ngân đáng ghét! Khởi Diệu cắn răng nghiến lợi suy nghĩ. Thật là có đủ nhỏ mọn, chỉ mượn hắn vài cuốn sách, hắn lại làm lộ chuyện của nàng.

Thấy hắn khiến Lưu mụ cùng cha sợ đến vậy, trong lòng Khởi Diệu càng tức giận. Mặc dù chỉ thấy hắn quá hai lần, nhưng nàng dám khẳng định, khốc ca kia nhất định lại nghiêm mặt, nói chút lời rất khốc. Bất quá để tối nay tìm hắn tính sổ đi! Trước hướng mọi người nhận sai quan trọng hơn.

“Thật xin lỗi! Ta không phải cố ý lừa các ngươi.” Khởi Diệu áy náy nhìn về phía mọi người. “Ta ban đầu chính là sợ các ngươi biết ta là ai, tựa như bây giờ, cho nên mới phải....” nàng càng nói thanh âm càng nhỏ, cuối cùng không nhịn được nghẹn ngào, hốc mắt cũng đỏ, chứa đầy nước mắt, giống như lập tức sẽ khóc.

Lâm đại thúc cùng Lưu mụ nhìn Khởi Diệu bộ dáng như vậy, thật sự là có đủ đau lòng, hai người đồng thời tiến lên an ủi Khởi Diệu.

“Đừng khóc, đừng khóc, tiểu nha đầu.” Lâm đại thúc vỗ vỗ đầu của nàng, “Không quan trọng ngươi là ai, Diệu nha đầu chính là Diệu nha đầu, cha che chở ngươi.”

“Đúng vậy a, đúng vậy a, đừng khóc, như vậy cũng không giống Diệu nha đầu của chúng ta, các ngươi nghĩ có đúng hay không?” Lưu mụ một bên khuyên Khởi Diệu một bên hỏi mọi người.

Chỉ thấy mọi người gật đầu một cái, toàn bộ nhao lên, hết người này đến người khác an ủi nàng.

“Diệu nha đầu, đừng khóc!”

“Đúng vậy a! Lâm đại thúc nói đúng, không quan trọng cái gì tiểu thư,  Diệu nha đầu chính là Diệu nha đầu.”

“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi hôm nay không phải là có chuyện cười nói cho chúng ta nghe sao?”

“Diệu nha đầu, nếu còn khóc nữa, mắt sẽ đỏ như mông khỉ!”

“Ừ, rất xấu xí nha! Không phải là phá hư danh hiệu "Thiên hạ đại mĩ nữ" của ngươi sao?”

Nghe mọi người an ủi, Khởi Diệu không khỏi nín khóc mỉm cười. Hắc! “Mông khỉ”, “Thiên hạ đại mĩ nữ”, thật không nghĩ bọn họ còn nhớ rõ.

“A! Cười, cười rồi!” Lưu mụ ôm nàng kêu to.

“Thật tốt quá, cười sẽ không có chuyện gì.” Toàn bộ mọi người thở phào.

“Tốt lắm, không sao là tốt rồi! Không sao là tốt rồi!” Lâm đại thúc yên tâm mãnh liệt gật đầu.

“Diệu nha đầu, nếu trang chủ không muốn ngươi giúp một tay, ngươi rãnh rỗi tới đây nói chuyện phiếm tốt lắm, cũng cho chúng ta đỡ buồn. Mọi người nói có đúng hay không a?” Lưu mụ hỏi mọi người.

Thấy tất cả mọi người đều gật đầu, Khởi Diệu chỉ đành phải bất đắc dĩ đáp ứng.

Bất quá, trong lòng nàng rất cảm kích mọi người đối với nàng tốt, nàng thích tình cảm ấp ám như vậy.

***

Đến lúc tối, Khởi Diệu nín một bụng tức giận tựa như núi lửa ngầm hoạt động, tùy thời cũng sẽ bộc phát. Chỉ thấy nàng vén lên ống tay áo, nổi giận đùng đùng đi tới Bắc viện, giống như là muốn tìm người liều chết.

“Kẻ trời đánh Mạt Vô Ngân, đơn giản chính là hết sức không có lương tâm, muốn tiệt đường lui của ta cũng không cần tuyệt tình như vậy, hại ta hôm nay thiếu chút nữa thành kẻ gian ác có tội. Đáng ghét! Người khác sợ ngươi, ta không sợ. Không tìm hắn nói rõ ràng, hắn còn tưởng ta dễ khi dễ, đại khốn khiếp! Dọc theo đường đi, Khởi Diệu trong miệng nói nhỏ, vẫn mắng Mạt Vô Ngân, hoàn hảo trên đường không có gặp người nào, nếu không sẽ lại đem người hù chết.

Sải bước đi về phía thư phòng, Khởi Diệu dùng toàn bộ khí lực gõ cửa, thể hiện nàng rất không vui.

“Đi vào” Thanh âm lạnh lùng trầm thấp từ bên trong truyền ra.

Khởi Diệu lực mạnh đẩy cửa phòng, tức giận đi vào.

Mạt Vô Ngân vẻ mặt không đổi ngồi đọc sách, cả người tỏa ra hơi thở lạnh như băng, cả gian phòng cũng bao phủ không khí âm u.

Khởi Diệu không khỏi dùng mình một cái, tức giận cả một buổi chiều liền biến mất vô hình.

“Ta còn tưởng là người nào, nguyên lai là ngươi.” Mạt Vô Ngân ngẩng đầu lạnh nhạt nói.

Nghe được câu này, nhìn mặt hắn không có chút nào hối cải, trong lòng lửa giận lại “Bùng” lần nữa bốc cháy, hơn nữa cháy to hơn. Khởi Diệu cười cứng nhắc, bực tức hướng bàn đọc sách, “Mạt trang chủ, ngươi phải giải thích cho ta rõ ràng, tại sao?”

“Mạt Vô Ngân” Hắn mở miệng cải chính.

“Ách, cái gì?” Khởi Diệu nhất thời không hiểu.

“Ta đã nói với ngươi, ta tên là Mạt Vô Ngân, không gọi Mạt trang chủ.” Hắn nhàn nhạt giải thích.

Nga, trời ạ! Khởi Diệu bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã, có người nào đang lúc gây gổ còn để ý người khác gọi hắn là gì?

“Được rồi! Mạt Vô Ngân, ngươi nói rõ cho ta, tại sao không để ta ở phòng ăn làm việc?”

“Ngươi là khách của ta, không phải là người giúp việc.” Hắn lạnh nhạt liếc nàng một cái.

“Là ta nguyện ý ở phòng ăn làm việc, không được sao?” Khởi Diệu lớn tiếng hỏi lại.

“Không thể”

“Tại sao không thể? Ta cũng không muốn làm con sâu gạo, huống hồ làm việc đổi lấy ăn ở, vốn  là chuyện đương nhiên!”

Mạt Vô Ngân lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt bí hiểm. “Ngươi đã như vậy muốn làm việc, vậy thì đến Bắc viện làm đi!”

“Nhưng là ta muốn ở phòng ăn.”

“Muốn công việc phải ở Bắc viện.”

Nghe giọng nói không muốn thương lượng của hắn, Khởi Diệu tức giận đến muốn dùng sức đá hắn một cước!

Bực tức dậm chân, Khởi Diệu mất đi lý trí hướng hắn rống lên: “Làm thì làm! Ta không sợ bạo quân chuyên chế độc tài nhà ngươi!” Vừa nói xong, nổi giận đùng đùng hướng phía cửa chạy đi.

Có thể nói là giận quá mức, cho nên quên nâng cao chân vượt qua ngưỡng cửa, chỉ nghe Khởi Diệu thét chói tay một tiếng, hai tay trên không trung quơ mấy cái, cả người liền rất không có hình tượng ngã nhào, mắt thấy sẽ nằm chổng vó.

Thân hình Mạt Vô Ngân chợt lóe, trong nháy mắt liền tới trước cửa, cả người Khởi Diệu vừa đúng nhào vào trong ngực hắn.

Cúi đầu nhìn giai nhân trong ngực, chỉ thấy nàng ảo não sờ sờ mũi bị đụng đau, lầm bầm thấp giọng oán trách mấy câu, mới tâm bất cam tình bất nguyện hướng hắn nói cảm ơn, lập tức dùng hai tay tạo khoảng cách giữa hai người. Bởi vì không biết như thế nào đối mặt hắn, Khởi Diệu chỉ có thể nhìn chằm chằm lồng ngực bền chắc của hắn, lớn tiếng nói: “Ta còn đang tức giận!”

Hắn nhẹ nhàng nâng cầm nàng, đem đầu nàng nâng lên, nhìn nàng bởi vì tức giận mà chu cái miệng nhỏ nhắn, hai gò má ửng hồng, ngũ quan lạnh lùng bất giác nhu hòa, khóe miệng cũng dâng lên nụ cười như có như không.

Khởi Diệu trừng mắt ngây ngô nhìn vẻ mặt tuấn mĩ của hắn, còn chưa có ý thức được hắn muốn làm gì, hắn đã nghiêng thân tới, hôn môi đỏ mọng mềm mại ôn thuận mà hắn tư niệm đã lâu. Khởi Diệu tức giận mở to mắt, trực giác muốn giãy giụa, bất đắc dĩ tay hắn siết chặc hông nàng, căn bản không có cách nào di động nửa bước.

Môi của hắn vừa giống như thiên sứ vừa giống như ma quỷ hôn nàng, làm cả người nàng đắm chìm trong mê say. Khởi Diệu không tự chủ nắm chặt áo khoác hắn, nhón chân lên, khát vọng tiến thêm từng bước thưởng thức.

Cảm giác được đầu lưỡi hắn đưa vào miệng nàng, êm ái xoa nắn nàng, Khởi Diệu không khỏi run rẩy, toàn thân mềm nhũn vô lực ngồi phịch trong lòng Mạt Vô Ngân, chỉ hi vọng thời khắc này có thể vĩnh viễn dừng lại.

Vậy mà, ý chí của hắn vùng dậy, Mạt Vô Ngân không thể không cưỡng bách mình rời khỏi môi Khởi Diệu.

“Mạt Vô Ngân?” Khởi Diệu giọng khàn khàn, hơi yếu hô tên hắn.

Nhìn hai má đỏ hồng của nàng, đôi môi bị hắn hôn sưng, Mạt Vô Ngân không khỏi rung động lại muốn hôn nàng. Không được! Một thanh âm khác ngăn trở hắn, hắn buông lỏng hai tay khỏi người Khởi Diệu, thật nhanh lui về phía sau một bước dài.

Khi cả người hắn lui về phía sau, đồng thời Khởi Diệu cũng từ trong mê tỉnh lại, nàng hoang mang nhìn xung quanh một chút, không dám tin tưởng chuyện vừa phát sinh trên người mình.

“Rời khỏi nơi này.” Mạt Vô Ngân xoay người lạnh giọng sai khiến nàng.

Nhìn hắn lần nữa trở nên lạnh nhạt, Khởi Diệu vì hành động của mình mà thấy xấu hổ, cúi đầu cố ý vòng qua hắn, bước nhanh hướng gian phòng của mình chạy đi.

Mạt Vô Ngân tầm mắt dõi theo bóng dáng từ từ biến mất của Khởi Diệu, hồi lâu, mới thôi nhìn. Hắn hơi nâng khóe miệng, hồi tưởng thời khắc ngọt ngào vừa rồi. Nhưng nghĩ đến mình là ________

“Đáng chết! Ta sẽ hại nàng, ta sẽ hại nàng!” Hắn cáu kỉnh trách cứ mình, mặt mày như đưa đám nắm chặt quả đấm hướng vách tường.

Hắn nên làm cái gì bây giờ?

***

Khởi Diệu lòng đầy kinh hoàng chạy về phòng của mình, nhanh chóng đóng cửa lại. Nàng thở ra một hơi, toàn thân như nhũn ra dựa vào cửa, may mắn mình còn đủ khí lực chạy về.

Nhẹ nhàng lấy tay vuốt môi sưng, hồi tưởng lúc mới rồi ở thư phòng, không nghĩ tới một cái hôn làm người ta rung động, vui sướng như thế....Nghĩ đến mình ngay lúc đó chấp nhận cùng chủ động, Khởi Diệu mặt lại đỏ lên, nhịp tim vừa mới hòa hoãn lại bắt đầu tăng nhanh.

Bất quá, nghĩ đến thái độ vừa rồi của hắn, Khởi Diệu trong lòng lần nữa cảm nhận mùi vị chịu nhục, kèm theo nhục nhã là giận dữ.

Nàng không phải là người đàn bà phóng đãng. Nếu không phải Mạt Vô Ngân hôn nàng trước, cũng không có chuyện sau phát sinh, vì vậy tất cả mọi chuyện là do hắn, hắn mới là kẻ đầu sỏ.

“Đúng, chính là như vậy.” Mới vừa rồi bị làm nhục nhã, Khởi Diệu chỉ muốn tìm hắn lí luận.....Không! Phải là tìm hắn gây gổ. Nói đến gây gổ, nàng lúc này mới nhớ tới hiệp nghị của hai người.

Đáng ghét! Hắn cư nhiên hạn chế nàng chỉ có thể ở Bắc viện làm việc. Mà nàng lại ngu ngốc! Cho nên đáp ứng. Khởi Diệu ở trong lòng nghiêm nghị trách cứ mình.

“Làm sao bây giờ đây?” Nàng không khỏi lo lắng, trải qua chuyện ngày hôm nay, nàng phải như thế nào đối mặt hắn đây?

Cau mày khổ tư hồi lâu, nàng quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, không tin bộ não thế kỉ 20 sẽ thua một cổ nhân. Quyết định xong, Khởi Diệu cảm thấy an tâm nhiều.

Nhưng ban đêm nàng lại mơ thấy Mạt Vô Ngân ngồi ở đầu giường, si tình nhìn nàng, ôn nhu lấy tay khẽ vuốt mặt nàng, nhẹ nhàng hôn môi và trán của nàng.

Khởi Diệu lại lần nữa mỉm cười, thỏa mãn ngủ say....
Bình Luận (0)
Comment