Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

Chương 1

Cô đứng chết lặng trước bảng thông báo trong dãy hành lang của nhà hát, đôi vai nhỏ gầy buông thõng bất động, dường như đã đứng như vậy từ rất lâu rồi.

Trên bảng danh sách dài ngoằng đó không có tên cô.

Vậy là đúng như dự đoán, cô đã trượt.

Cô mím chặt môi tự nhủ với mình rằng:

“Chẳng qua chỉ là một vở kịch thôi mà.”

À không, chẳng qua chỉ là một vở kịch mà cô đang rất muốn đóng mới đúng. Vở kịch đó có một vai diễn nhỏ - một bông hoa trong đám hoa ăn thịt người giữa khu vườn ma quái.

Nếu vào một năm trước, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ khao khát được thủ một vai nhỏ đến mức chẳng ai có thể nhận ra như thế. Nhưng cô đã thất nghiệp từ rất lâu rồi. Có lẽ khoảng ba tháng, hay bốn tháng gì đó? và cô cũng chẳng còn nhớ rõ trong quãng thời gian đằng đẵng này đã có biết bao nhiêu lần giống như hôm nay, cô bị đánh trượt.

Sáng sớm hôm nay khi bước lên sân khấu của nhà hát này, cô cố gắng múa thử một đoạn. Vì chưa từng nhìn thấy hoa ăn thịt người bao giờ, thế nên cô đành nhe răng giơ vuốt, cố gắng bày ra bộ dạng ăn tươi nuốt sống một cách đáng sợ. Vậy nhưng khi nhảy được chừng nửa đoạn, cô liếc thấy vị phó đạo diễn phụ trách tuyến chọn nhân vật đang ngồi phía dưới đột nhiên há to miệng về phía cô.

Cô tưởng rằng ông ấy định hô dừng lại. Nhưng hóa ra ông ấy đang ngáp.

Khoảnh khắc đó, cô biết rằng mình đã không còn cơ hội, nhưng cô vẫn ôm một tia hy vọng và quay trở lại.

Chân cô như cắm rễ xuống đất, vẫn đứng câm lặng trước bảng thông báo, tlần tlần nhìn lên bản danh sách vô tình kia một cách cố chấp, như tưởng rằng chỉ cần chớp mắt thêm vài lần nữa, biết đâu phép màu sẽ xuất hiện, và rồi đột nhiên cô sẽ phát hiện ra tên của mình vẫn nằm trên đó.

Thế nhưng, hôm nay chẳng có phép màu nào xuất hiện.

Cuối cùng, phải rất lâu sau, cô cũng khẽ động đậy, nhấc một bước chân, rồi bước thứ hai, tần ngần không nỡ rời khỏi bảng thông báo.

Đúng lúc này, một cơn gió từ đâu ùa tới, khiến một góc của bản danh sách bay cuộn lên, lộ ra trang thứ hai nằm ở phía sau. Và cô không nhìn thấy.

Mãi cho đến rất nhiều năm sau, cô mới biết rằng tên của mình đã nằm trên đó.

Khi đẩy cánh cửa kính to bản của nhà hát và lê bước ra ngoài, một cơn gió lạnh từ đâu thốc tới, cô liền đội vội chiếc mũ len, bật chiếc ô trên tay, cất bước lẻ loi giữa màn mưa mù dày đặc.

Dáng người cô nhỏ nhắn, tay phải đeo một chiếc vòng được xâu chuỗi bằng những viên ngọc thạch xanh, làm nổi bật lên nước da trắng nõn mềm mại. Đôi mắt tròn đen láy treo dưới chiếc mũ len luôn ánh lên một vẻ mơ màng khó tả. Đôi mắt đó như đang hướng ánh nhìn vô định về một nơi nào đó không tên.

Sắc mặt cô hơi chút trắng bệch, những sợi tóc lơ thơ rủ xuống trước trán, trên vành chiếc mũ len lấp ló một vài lỗ thủng.

Cô mặc độc trên người một chiếc váy lông cừu mỏng manh. Nơi chân váy còn sứt bung cả chỉ, đôi bốt ngắn màu đỏ đậm đã mòn vẹt, và chiếc túi đeo to bản như túi bưu tá cũng đã cũ sờn.

24 tuổi, cô đang ở độ thanh xuân phơi phới, những cô gái ở độ tuổi này đều yêu thích làm đẹp, còn cô nhìn thoáng qua trông lại có vẻ luộm thuộm bất cần. Nhưng sự luộm thuộm của cô không khiến cho người đối diện cảm thấy ghét bỏ, mà tựa như một chú chim non với bộ lông phủ màu trắng tuyết, chẳng may rơi vào dòng nước bẩn, khiến cho bầu má ngây thơ của cô toát lên một cảm giác phiêu linh không nơi nương tựa.
Bình Luận (0)
Comment