Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

Chương 23

Lúc tỉnh lại trên lưng ghế, cô nhìn thấy những bông tuyết bay đầy ngoài cửa sổ, cô thích thú áp mặt vào cửa ngắm tuyết rơi.

Ngắm được một lúc, cô quay đầu lại rồi chợt sững người.

Cô phát hiện ra chiếc mũ lông cừu của mình vẫn nằm nguyên vẹn trên chiếc ghế trống không có người ngồi.

Cô nhẹ nhàng thò đầu ra ngoài lối đi và ngó nghiêng xung quanh, trong khoang tàu này chỉ có hai người phụ nữ trung niên cùng đi du lịch, một ông cụ già và người tình trẻ của ông ta.

Cô cầm mũ lên ngắm nghía rồi đội lại lên đầu, miệng khẽ nở một nụ cười.

Lúc này, một trong hai người phụ nữ trung niên ngồi bên phía đối diện lối đi bỗng nhìn qua, sờ lên mái tóc bạc của mình, rồi lại chỉ chỉ vào đầu Hỷ Hỷ, mỉm cười lầm bầm nói gì đó mà cô không hiểu.

Thì ra là bà ấy chứ không phải Lâm Khắc?

Khuôn mặt Hỷ Hỷ lộ lên vẻ thất vọng, không tài nào cười nổi.

Cô chuyển sang chuyến tàu hỏa ở ga Nagano, xuống tàu ở ga thứ ba.

Cô kéo hành lý ra phía ngoài ga.

Tuyết rơi ngày càng dày, cô giơ tay lên, từng bông tuyết thoáng đậu rồi lại vụt lướt qua lòng bàn tay.

Tuyết đẹp biết bao!

Anh ơi...

Cô bắt taxi đến một khu nhà trọ có suối nước nóng lộ thiên, làm thủ tục thuê phòng ở quầy tiếp tân.

Cô vào phòng, thay bức tranh thêu Ukiyo trên tường bằng bức Đêm đầy sao.

Sau đó, cô mặc bộ đồ tắm kiểu Nhật của khách sạn, mang theo một chiếc khăn bông nhỏ, đi đôi guốc Nhật Bản lộc cộc xuống dưới tầng tắm suối nước nóng.

Trong khu hồ nước nóng mờ hơi nước chỉ có mình cô, cô trút bỏ quần áo bước vào chiếc bồn gỗ đang sủi ùng ục, mặc cho những bông tuyết rơi lác đác trên đôi vai trắng ngần của cô.

Suối nước nóng của nam và nữ được chia tách bởi dãy tường làm bằng trúc đan, cô ghé mắt qua kẽ tường nhìn trộm, nhưng cũng chẳng thấy gì.

Sau này cô mới phát hiện ra Lâm Khắc không ở đây, anh ta thuê một căn nhà trọ khá rẻ khác ngay gần đó. Ở bên ngoài nhà trọ có một khu suối nước nóng để khách du lịch ngâm chân, cô từng qua bên đó ngâm chân mấy lần.

Hỷ Hỷ ở Nagano hai tuần liền, ngày nào cũng cầm theo bản đồ đi chu du khắp nơi, cô mua được một đôi găng tay len màu xanh thật đẹp ở cửa hàng bách hóa, ăn mỳ lúa mạch một cách thỏa thích, buổi tối sau khi ngâm suối nước nóng xong thì nằm ngủ trên chiếu tatami.

Sau đó, cô ngồi tàu hỏa đi về phía bắc, rong chơi vài tuần liền ở Akita và Aomori, rồi đi về Sapporo.

Trên cả chặng đường, Lâm Khắc cải trang thành đủ các nhân vật để bám theo cô.

Cô thử liệt kê ra những lần cải trang của anh ta:

Khi ở Nagano, anh ta là vị khách du lịch trên tay cầm bản đồ, và một vị đầu bếp sushi mặc kimono.

Lúc ở Akita, anh ta là viên công chức mặc comple và khoác áo gió bên ngoài, trên tay xách tập tài liệu. Sau đó là một nhân viên phục vụ nhà hàng mặc đồng phục.

Khi ở Aomori, anh ta là người đàn ông trung niên Nhật Bản với mái tóc bạc và chỏm râu nham nhở, tay kẹp chiếc túi xách, dáng đi hình chữ bát trông rất khệnh khạng. Lần đó suýt chút nữa cô đã không nhận ra.

Lúc ở Sapporo, anh ta lại biến thành vị khách du lịch mặc áo jacket màu xanh.

Buổi tối trước ngày rời Sapporo, cô đến công viên Odori xem Lễ Tế tuyết, dòng người đông nghịt chảy về chen vai bên nhau, những ánh đèn màu rạng rỡ phủ lên những bức tượng băng đăng mờ mờ ảo ảo, trông thật đẹp mắt.

Cô len qua dòng người để đi về phía trước, có vài lần cố ý dừng lại để xem băng đăng, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Khắc đâu.

Anh ta mất dấu rồi sao?

Ra khỏi công viên Odori, tuyết vẫn bay đầy trời, cô lập cập men theo con đường dành cho người đi bộ thẳng hướng về khách sạn.

Cô đi thẳng về phía bắc, cách xa dòng người nhộn nhịp, xuyên qua dãy phố mua sắm đã tắt đèn, ngang qua một bến xe hiu quạnh, rồi bước đến một con phố vắng tĩnh mịch.

Cửa hàng bách hóa đã đóng cửa im lìm, cô quệt ngón trỏ lên dãy cửa kính của gian trưng bày đang phủ mờ hơi nước, để lại sau lưng một dấu tay dài cong cong lượn lượn.

Khi đi đến ô cửa kính chỗ ngã rẽ, cô phát hiện ra mình đã đi sai đường, đành phải quay đầu lại.

Hỷ Hỷ trông thấy một cột trụ đá hình tròn phía đầu đường, cô đổi tay, rồi vẽ lại một đường đè lên nét vẽ cũ trên cửa kính của gian trưng bày.

Bất thình lình, cô phát hiện ra nét ngón tay uốn lượn trên khung cửa đã rộng hơn, dường như có ngón tay nào đó nhân lúc cô không để ý, đã lướt qua dấu tay cô để lại.

Tim cô rung lên một nhịp, không dám quay đầu lại.

Cô tiếp tục bước đi, ngón tay của nụ cười và hạnh phúc tiếp tục chầm chậm lướt lại trên dấu tay giờ đã hoen rộng hơn trên khung cửa.

Cho tới khi nó biến mất phía trước trụ đá, cô mới thu ngón tay trắng ngần đã tê buốt lại, đặt lên trên môi hà hơi sưởi ấm.
Bình Luận (0)
Comment