Tín Đồ Shopping Oanh Tạc Manhattan

Chương 8

TÔI ĐƯỢC sinh ra để sống ở Mỹ.

Chúng tôi mở ở đây được một đêm mà tôi đã hoàn toàn cảm thấy yêu nơi này. Đầu tiên là, khách sạn của chúng tôi rất tuyệt vời - những trần nhà cao tuyệt đẹp và làm bằng đá vôi và đá cẩm thạch. Chúng tôi ở một phòng suite rộng lớn nhìn ra Central Park, với một phòng thay đồ ốp các miếng gỗ hình ô vuông và nhà tắm tuyệt vời nhất chỉ năm giây là xả đầy nước. Mọi thứ thật sang trọng và xa xỉ và... còn nhiều điều nữa. Giống như đêm hôm qua, sau khi chúng tôi đặt chân đến đây, Luke gợi ý xuống dưới uống mấy ly rượu trước khi đi ngủ - thành thực mà nói, ly martini họ mang cho tôi là ly rượu to lớn nhất tôi từng thấy. Thực ra, tôi gần như không thể uống hết. (Nhưng cuối cùng tôi đã cố gắng uống cạn. Và tôi tôi lại uống thêm một ly nữa, chỉ vì sẽ thật hạ đẳng nếu từ chối.)

Ngoài ra, mọi người lúc nào cũng rất tử tế. Nhân viên khách sạn mỉm cười bất cứ khi nào trông thấy bạn - và khi bạn nói “Cảm ơn,” họ sẽ đáp lại, “Không có gì,” điều mà người ta không bao giờ làm ở Anh, cũng hơi đáng phàn nàn một chút. Tôi lấy làm ngạc nhiên khi nhận được một bó hoa dễ thương và lời mời ăn trưa của Elinor, mẹ Luke, một bó hoa khác của mấy người bên truyền hình mà tôi sắp gặp vào thứ Tư, và một giỏ hoa quả của ai đó tôi chưa bao giờ nghe tới nhưng rõ ràng rất “mòn mỏi” muốn được gặp tôi!

Ý tôi là, lần cuối cùng Zelda ở chương trình Morning Coffee gửi giỏ hoa quả cho tôi là khi nào nhỉ?

Tôi nhấp một ngụm cà phê, và mỉm cười hạnh phúc với Luke. Chúng tôi đang ngồi ăn sáng trước khi anh ấy vội vã đi họp, và tôi vừa quyết định sẽ làm gì với khoảng thời gian của mình. Tôi không có cuộc gặp mặt nào trong vài ngày tới nên hoàn toàn có thể đi thăm một số bảo tàng hay tản bộ ở Central Park... hay... ghé vào một hoặc hai cửa hàng...

“Cô có muốn dùng thêm không ạ?” một giọng nói vang lên gần phía tôi, tôi ngẩng lên thấy một người bồi bàn đang mỉm cười mời tôi uống cà phê. Bạn thấy điều tôi nói chưa? Họ không ngừng mời chúng ta dùng thêm cà phê kể từ khi ta ngồi xuống ghế, và khi tôi yêu cầu một cốc nước cam họ mang cho tôi một cốc to bự, được bày biện thêm cái vỏ cam mát lạnh. Và còn cả những cái bánh kếp ngon tuyệt tôi vừa ăn nữa chứ... Ý tôi là, ăn sáng với bánh kếp. Đúng là thiên tài, phải không nhỉ?

“Vậy anh đoán em sẽ đi đến phòng tập đúng không?” Luke hỏi, khi gấp tờ Daily Telegraph lại. Anh đọc tất cả loại báo mỗi ngày, cả của Mỹ và của Anh. Điều này khá hay vì tôi vẫn có thể đọc mục tử vi trên tờ The Daily World.

“Phòng tập sao?” tôi bối rối hỏi.

“Anh tưởng đó là thói quen thường ngày của em,” anh nói, rồi với tay lấy tờ Financial Times. “Tập thể dục thẩm mỹ mỗi sáng.”

Tôi đang định nói, “Anh đừng có buồn cười thế chứ!” thì sực nhớ ra hình như mình đã tuyên bố hùng hồn điều gì đó trong lúc nói chuyện tối qua. Sau khi uống ly martini thứ hai.

Được thôi, thế cũng được. Tôi có thể đi đến phòng tập. Thực ra thì đi đến phòng tập cũng tốt. Và rồi tôi có thể.... Ừm, tôi nghĩ mình có thể ngắm cảnh. Có lẽ xem vài tòa nhà nổi tiếng.

Bạn biết đấy, tôi chắc chắn đã đọc ở đâu đó rằng Bloomingdale là công trình kiến trúc đáng ngưỡng mộ.

“Và sau đó em sẽ làm gì?”

“Em không biết,” tôi mơ hồ nói, dõi mắt nhìn người bỗi bàn đặt một đĩa thịt nướng kiểu Pháp xuống bàn bên cạnh chúng tôi. Chúa ơi, món đó ngon quá. Tại sao chúng tôi lại không có những thứ như thế này ở Châu u chứ? “Đi khám phá New York, em đoán vậy.”

“Anh vừa hỏi lễ tân, có một chương trình tham quan đi bộ có người hướng dẫn sẽ xuất phát từ khách sạn vào lúc 11h. Người giữ cửa đã nhiệt tình giới thiệu nó.”

“Ồ hay đấy,” tôi nói, uống một ngụm cà phê. “Vậy em nghĩ mình có thể tham gia...”

“Trừ phi em không quan tâm đến chuyện mua sắm.” Luke nói thêm rồi với tay lấy tờ Times, còn tôi nhìn anh chằm chằm đầy vẻ hoài nghi. Bạn “không quan tâm đến chuyện mua sắm.” Bạn quan tâm đến những việc khác.

Điều này thực ra cũng khiến tôi suy nghĩ. Có lẽ tôi nên tham gia chương trình này - rồi sau đó kết thúc luôn cả chuyện tham quan.

“Đi tham quan có người hướng dẫn nghe có vẻ hay,” tôi nói. “Thực ra, đó là cách tuyệt vời để làm quen với thành phố mới nơi ta sống. Tượng Nữ thần Tự do này, Central Park này...”

“Đừng đến Central Park,” Luke chen vào.

“Tại sao không? Ở đó nguy hiểm ạ?”

“Nó có thể nguy hiểm, nhưng đó không phải là lý do.” Luke ngẩng lên với vẻ mặt nghiêm túc và trìu mến. “Sự thật là anh muốn tự mình giới thiệu với em nơi ấy. Đó là một trong những nơi anh yêu thích nhất trên thế giới này.”

“OK.” Tôi mỉm cười với anh, cảm thấy xúc động. “Em sẽ không đến Central Park đâu.”

Khi anh mở tung tờ Times tôi quan sát anh kĩ hơn. Hàm anh cứng lại và anh có vẻ không hoàn toàn giữ được vẻ tự tin thường ngày. Thực sự trông anh... lo lắng, tôi ngạc nhiên khi nhận thấy điều này.

“Anh ổn chứ?” tôi quan tâm hỏi han. “Anh bố trí xong cuộc gặp mặt rồi chứ? Mà anh gặp ai vậy?”

“Các nhà đầu tư chứng khoàn của Mason Forbes,” Luke nói.” Một trong những công ty anh luôn mong được ký hợp đồng với tư cách đối tác.”

“Tuyệt quá! Được mà, em chắc chắn mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp.”

“Anh cũng hy vọng thế.” Anh im lặng một lát. “Việc bàn bạc lúc này đã hoàn tất. Bàn bạc, lên kế hoạch và hứa hẹn. Giờ là lúc anh cần bắt đầu nhận được vài kết quả. Vài chữ ký.”

“Anh sẽ có các chữ ký!” Tôi tự tin cầm tờ The Daily World lên. “Hãy nghe mục tử vi của anh này: 'Một ngày dành cho các phi vụ làm ăn và chiếm cảm tình của ai đó. Nếu bạn tin vào bản thân mình, người khác cũng sẽ tin vào bạn. Bạn đang bắt đầu một chuỗi thành công.' “ Tôi ngẩng lên. “Anh thấy chưa? Chùm sao của anh cũng nói lên điều đó.”

“Để anh xem cái đó nào,” Luke nói, giật tờ báo khỏi tay tôi trước khi tôi kịp cản anh ấy lại.

Chết tiệt.

“Anh phải thoáng đoán được ẩn ý sâu xa....” tôi vội vã nói thêm.

“Anh hiểu,” anh ấy nói, nhìn xuống trang tử vi và mỉm cười. “Được rồi, điều đó nghe cũng có lý. Vậy, em muốn nghe tử vi của mình chứ?”

“Em đã...”

“ 'Hãy dành ngày hôm nay khám phá những điều mới mẻ xung quanh,' “ Luke nói, vờ như đang đọc. “ 'Hãy nhớ giữ túi bạn thật chắc và ở đây cái đó được gọi là ví. Chúc một ngày vui vẻ - nhưng đừng cảm thấy mình bắt buộc phải chúc những người hoàn toàn xa lạ một ngày tốt lành.”

Anh mỉm cười với tôi và tôi cười lớn. Khi anh cất báo, tôi uống một ngụm cà phê, nhìn quanh phòng ăn thấy các doanh nhân sang trọng và các quý bà ăn vận chỉn chu đang ngồi trên những chiếc ghế sọc xa hoa. Tiếng đàn piano vang lên dìu dặt khiến tôi cảm thấy mình như đang ở trung tâm của một thế giới đa sắc tộc văn minh. Ở bàn bên, người phụ nữ ở bàn bên đang nói về tủ quần áo của Đệ nhất Phu nhân, và tôi hào hứng lắng nghe cho đến khi bà ta đưa mắt nhìn tôi.

Đệ nhất Phu nhân. Ý tôi là, nó nghe ân tượng hơn nhiều so với “phu nhân thủ tướng.”

“Chúa ơi, thử nghĩ mà xem, Luke,” tôi mơ màng nói. “Chỉ vài tuần nữa thôi, đây sẽ là nhà của chúng ta. Chúng ta sẽ trở thành người New York thực thụ!”

Tôi nhận thấy mình đang nghĩ phải mua thêm vài thứ đồ màu đen nữa. Mọi người ở đây dường như toàn mặc đồ đen...

“Becky này,” Luke nói. Anh đặt tờ báo xuống, và đột nhiên trông anh hơi nghiêm nghị. “Có chuyện này anh luôn định nói với em. Mọi thứ đã hơi gấp gáp nên anh chưa có cơ hội nào để nói - nhưng anh thực sự nghĩ em nên nghe chuyện này.”

“OK,” tôi nói ra chiều thấu hiểu. “Chuyện gì ạ?”

“Đây là một bước ngoặt, chuyển đến một thành phố mới, nhất là thành phố đặc biệt lớn như New York. Nó không giống với London...”

“Em hiểu,” tôi gật đầu. “Anh phải cắt móng tay đi.”

Luke hơi nhăn trán bối rối trước khi tiếp tục: “Anh đã đến đây nhiều lần - và thậm chí đôi lúc anh cũng cảm thấy quá sức. Áp lực khủng khiếp, và nhịp sống hối hả ở đây, thành thực mà nói lớn hơn rất nhiều so với London.”

“Đúng thế. Vậy... anh muốn nói gì?”

“Anh đang muốn nói anh nghĩ em nên từ từ thích nghi. Đừng kỳ vọng sẽ hoà nhập ngay lập tức. Em có thể sẽ thấy hơi sốc khi bắt đầu cuộc sống ở đây.”

Tôi nhìn anh chằm chằm, cảm thấy lúng túng.

“Anh không nghĩ em sẽ chịu nổi nhịp sống này à?”

“Anh không nói vậy,” Luke nói. 'Anh chỉ muốn nói - hãy từ từ làm quen với thành phố này. Cảm nhận nó; xem liệu em có thể thực sự cảm thấy mình đang sống ở đây không. Em có thể sẽ ghét nó! Em có thể sẽ quyết định không chuyển đến đây nữa. Tất nhiên, anh thực sự hy vọng em sẽ không như vậy - nhưng cũng nên giữ một quan điểm sống phóng khoáng.”

“Đúng thế,” tôi chậm rãi nói. “Em hiểu.”

“Vì thế hãy xem ngày hôm nay trôi qua thế nào - và chúng ta sẽ nói thêm về chuyện này vào tối nay. OK chứ?”

“OK,” tôi nói, trầm tư uống cạn cốc cà phê.

Tôi sẽ cho Luke thấy tôi có thể hoà nhập vào thành phố này. Tôi sẽ cho anh ấy thấy tôi có thể là một người New York thực thụ. Tôi sẽ đi đến phòng tập, sẽ ăn bánh mì tròn, và rồi tôi sẽ... bắn ai đó, có lẽ nào lại thế?

Không, có lẽ đến phòng tập là đủ rồi.

Tôi thực sự mong bắt đầu tập thẩm mĩ, vì tôi đã mua một bộ quần áo tập tuyệt đẹp của DKNY trong một đợt giảm giá năm ngoái, và đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội mặc nó! Tôi đã định tham gia ở một phòng tập, thực ra tôi thậm chí đã đến đăng ký một khoá trọn gói ở trung tâm Holmes Place ở Fulham. Nhưng rồi tôi đọc một bài báo thật sự rất thú vị nói rằng bạn có thể giảm hàng chục cân chỉ bằng cách vận động liên tục. Chỉ bằng cách co ngón tay và mọi thứ! Vì vậy tôi đã nghĩ sẽ theo phương pháp đi thay vì đi phòng tập, và dành tiền tiết kiệm được mua một cái váy mới.

Nhưng đó không phải vì tôi không thích tập hay điều gì khác. Và nếu tôi định sống ở new York, tôi sẽ phải đến phòng tập hàng ngày. Ý tôi là, nó là luật hay sao ấy. Vì thế đây là một cách tốt để thích nghi với môi trường mới.

Khi đặt chân đến lối vào trung tâm thẩm mỹ,tôi ngó qua bộ dạng của mình - và tôi thầm ngưỡng mộ. Người ta nói người New York hầu hết mảnh mai như cây bút chì và rất cân đối, đúng không nhỉ? Nhưng tôi cho rằng mình còn cần đối hơn rất nhiều so với một vài nhân vật ở đây. Ý tôi là hãy nhìn gã hói mặc áo phông màu ghi xám ở đằng kia xem. Trông anh ta cứ như thể cả đời chưa bao giờ bén mảng đến gần phòng tập.

“Chào,” một giọng nói cất lên. Tôi ngẩng lên thấy một gã toàn cơ bắp mặc chiếc quần tập Lycra sành điệu đang tiến về phía tôi. “Tôi là Tony. Hôm nay cô khoẻ chứ?”

“Tôi khoẻ, cảm ơn anh,” tôi nói, và bình thản kéo giãn gân khoeo một chút. (Ít nhất, tôi nghĩ đó là gân khoeo của mình. Cái ở trên chân của bạn.) “Chỉ là đến tập thẩm mỹ.”

Tôi thờ ơ nhảy đổi lần lượt hai chân, đan tay vào nhau, và kéo giãn hai tay trước ngực. Tôi có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình ở phía kia phòng - và phải thừa nhận trông tôi dễ thương không tả nổi.

“Cô có thường xuyên tập luyện không?” Tony hỏi.

“Không phải ở phòng tập,” tôi nói, cúi xuống chạm các đầu ngón chân - rồi cúi xuống lưng chừng đặt tay lên đầu gối. “Nhưng tôi đi bộ rất nhiều.”

“Tuyệt vời!” Tony nói. “Trên máy chạy? hay chạy việt dã?”

“Hầu hết là quanh các cửa hiệu.”

“OK...” anh ta hoài nghi nói.

“Và tôi thường xuyên xách những thứ khá nặng,” tôi giải thích. “Anh biết đấy, các túi đồ và các thứ.”

“Đúng rồi...” Tony nói, trông có vẻ không tin lắm. “Ừm... cô có muốn tôi chỉ cho cô máy móc ở đây hoạt động thế nào không?”

“Không cần đâu,” tôi tự tin nói. “Tôi sẽ ổn cả thôi.”

Thành thực mà nói, tôi không buồn nghe anh ta giải thích từng chiếc máy và các chế độ của nó. Ý tôi là, tôi không phải một con ngốc, đúng không nào? Tôi lấy cái khăn tắm từ một chồng đầy, quàng nó quanh cổ và tiến thẳng đến cái máy chạy mà đáng lý ra phải khá dễ sử dụng. Tôi bước lên một cái máy chạy và xem xét các nút bấm trước mặt. Một ô nhấp nháy chữ “thời gian,” suy nghĩ một lúc tôi ấn “40 phút,” nghe có vẻ hợp lý. Ý tôi là, đó là khoảng thời gian bạn sẽ đi bộ, đúng không? Nó nhấp nháy chữ “chương trình” và sau khi ấn xuống phía dưới xem các sự lựa chọn, tôi chọn “Everest,” cái này có vẻ thú vị hơn nhiều so với “đi bộ trên đồi.” Rồi nól ại nhấp nháy sang “cấp độ”. Hmm. Cấp độ. Tôi nhìn xung quanh tìm một vài lời khuyên nhưng không thấy Tony đâu.

Cái gã hói cũng đang trèo lên cái máy chạy bên cạnh tôi, và tôi ngả người sang.

“Xin lỗi,” tôi lịch sự nói. “Theo anh tôi nên chọn cấp độ nào?”

“Cũng còn tuỳ,” gã nói. “Cô khoẻ đến mức nào?”

“Ừm,” tôi nói, cười khiêm tốn. “anh biết đấy...”

“Tôi đang chạy ở cấp độ 5, nếu điều đó có ích cho cô,” gã nói, mạnh mẽ nhấn vào máy.

“OK,” tôi nói. “Cảm ơn anh!”

Ừm, nếu anh ta ở cấp độ 5 thì chắc tôi phải ở cấp độ 7. Ý tôi là, thành thực mà nói cứ nhìn anh ta đi - và nhìn tôi xem.

Tôi trèo lên máy nhấn phím “7” rồi nhấn phím “Khởi động.” Cái máy chạy bắt đầu di chuyển, và tôi bắt đầu bước đi. Thật dễ chịu! Tôi thực sự nên đến phòng tập thường xuyên hơn. Hay, thực sự tôi nên tham gia vào một phòng tập.

Nhưng rõ ràng là ngay cả khi bạn không tập thể dục thẩm mỹ, bạn vẫn có thể duy trì ở mức cân đối tự nhiên. Điều này hoàn toàn không có vấn đề gì với tôi cả. Thực ra là nó quá dễ dàng. Tôi lẽ ra nên chọn cấp độ...

Từ từ đã. Cái máy này đang dựng đứng lên. Và nó cũng chạy nhanh hơn. Tôi đang chạy để bắt kịp với nó.

Việc này OK thôi. Ý tôi là, đây mới là mục đích, đúng không nhỉ? Chạy cho khoẻ khoắn và dễ chịu. Cứ chạy, thở hổn hển một chút, nhưng điều đó có nghĩa tim tôi đang làm việc. Điều này thật hoàn hảo. Miễn là nó không...

Nó lại dựng đứng lên lần nữa. và thậm chí còn nhanh hơn. Và nhanh hơn nữa.

Tôi không thể làm được việc này. Mặt tôi đỏ lên. Ngực tôi đang đau. Tôi đang thở dốc, và bám chặt vào hai tay cầm của máy. Tôi không thể chạy nhanh thế này. Tôi phải chạy chậm lại một chút.

Tôi luống cuống đâm mạnh vào cái bàn điều khiển - nhưng cái máy vẫn quay tít - và bỗng nhiên còn chạy nhanh hơn nữa. Ôi không. Làm ơn, đừng.

Dòng chữ “Thời gian còn lại: 38 phút” đang nhấp nháy trên bảng điều khiển trước mặt tôi. Ba mươi tám phút nữa sao?

Tôi liếc sang bên phải - và gã hói kia vẫn đang dễ dàng chạy hết tốc lực cứ như thể anh ta đang chạy qua một cánh đồng hoa cúc vậy. Tôi muốn nhờ anh ta giúp đỡ nhưng tôi không thể mở mổm ra được. Tôi không thể làm bất cứ việc gì ngoại trừ việc giữ cho đôi chân chuyển động nhanh nhất có thể.

Nhưng bỗng nhiên anh ta liếc mắt về phía tôi, và sắc mặt anh ta biến chuyển.

“Cô ơi. Cô ổn chứ?”

Anh ta vội bấm máy của mình cho nó từ từ dừng lại, rồi nhảy sang ấn mạnh vào cái máy của tôi.

Cái máy chậm dần, rồi đột ngột trở về trạng thái đứng yên, tôi ngã gục xuống một bên băng trượt, thở hổn hển.

“Uống chút nước đi,” anh ta nói, đưa cho tôi một cốc nước.

“Cảm... cảm ơn,” tôi nói, và loạng choạng xuống khỏi cái máy chạy, vẫn thở hổn hển. Phổi tôi cảm giác như sắp nổ tung, và khi tôi liếc nhìn hình phản chiếu của mình ở phía đối diện, mặt tôi đỏ như củ cải đường.

“Có lẽ hôm nay cô chỉ nên tập thế thôi,” người đàn ông nói, nhìn tôi đầy lo lắng.

“Vâng,” tôi đáp. 'Vâng, có lẽ tôi sẽ làm vậy.” Tôi uống một ngụm nước, cố gắng bình thường trở lại. “Tôi nghĩ thực sự vấn đề là tôi chưa quen với máy móc của Mỹ.”

“Cũng có thể,” người đàn ông nói, gật đầu. “Chúng có thể khá rắc rối. Tất nhiên, cái này,” anh ta nói thêm, vui vẻ đập đập vào nó, “được sản xuất ở Đức.”

“Đúng vậy,” tôi lừng chừng nói. 'Vâng. Thôi, dù thế nào cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ.”

“Rất sẵn lòng,” người đàn ông nói - và khi anh ta trở lại máy chạy của mình, tôi có thể thấy anh ta mỉm cười.

Ôi Chúa ơi, chuyện đó thật đáng xấu hổ. Tắm rửa và thay đồ xong, tôi đi xuống tiền sảnh khách sạn tham gia tour đi bộ quanh thành phố, cảm thấy hơi uể oải. Có lẽ Luke nói đúng. Có thể tôi không chịu được nhịp sống của New York. Hẳn đây là một ý tưởng ngốc nghếch, việc tôi chuyển đến nơi này cùng anh. Ý tôi là, nếu tôi không thể theo kịp cái máy chạy thì làm sao tôi có thể theo kịp cả thành phố này?

Nhóm người tham quan đã tập hợp ở đó, hầu hết già hơn tôi nhiều, vận áo gió và giầy thể thao chắc bền chuyên dụng để đi bộ đường dài. Tất cả bọn họ đều đang lắng nghe một cậu thanh niên trẻ nhiệt tình nói cái gì đó về tượng Nữ thần Tự do.

“Chào cô!” cậu ta nói, ngừng lại khi tôi đến gần. “Cô cũng tham gia tour à?”

“Vâng, đúng vậy,” tôi nói.

“Tên cô là gì?”

“Rebecca Bloomwood,” tôi nói, hơi đỏ mặt một chút khi tất cả những người còn lại quay ra nhìn tôi. “Tôi đã thanh toán ở chỗ lễ tân sáng nay.'

“Vâng, xin chào cô Rebecca!” cậu ta nói, đánh dấu cái gì đó vào danh sách. “Tôi là Christoph. Chào mừng đến với nhóm chúng tôi. Cô đã đi giày đi bộ chưa?” Cậu ta nhìn xuống đôi bốt của tôi (màu tím nhạt, cao gót, hàng khuyến mại năm ngoái của hãng Bertie) và nụ cười hân hoan nhạt dần. “Cô có biết tour tham quan này kéo dài ba tiếng đồng hồ không? Tất cả phải đi bộ.”

“Chắc chắn rồi,” tôi ngạc nhiên nói. “Đó là lý do tại sao tôi đi đôi bốt này.”

“Đúng vậy,” Christoph nói lưỡng lự. “Vâng, OK.” Cậu ta nhìn quanh. “Tôi nghĩ thế là được rồi, vậy chúng ta bắt đầu chuyến đi!”

Cậu ta dẫn đường ra khỏi khách sạn, tiến đến phố 57. Đó là một con phố rộng và tấp nập, với các cổng vào có mái che, cây trồng giữa các khoảng trống và xe limousine đậu trước các cửa hiệu đắt tiền. Khi những người khác hào hứng đi theo Christoph dọc vỉa hè, tôi thấy mình đi chậm lại, ngước nhìn lên. Hôm nay là một ngày trời quang mây tạnh - ánh sáng mặt trời rải khắp các vỉa hè và toà nhà - khi nhìn quanh tôi hoàn toàn bị choáng ngợp. Chúa ơi, thành phố này thật kỳ diệu. Ý tôi là, hiển nhiên tôi biết rằng New York đầy rẫy các toà nhà chọc trời. Nhưng chỉ khi bạn thực sự đúng trên phố, nhìn ngước lên các toà nhà, bạn mới nhận ra rằng... ừm, chúng vĩ đại đến thế nào. Tôi nhìn lên nóc các toà nhà chọc trời, cho đến khi cổ tôi đau nhừ và bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Rồi tôi từ từ nhìn xuống, từng tầng từng tầng một cho đến cửa sổ tầng trưng bày hàng. Và tôi nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào hai từ. Prada và Giày.

Ồ.

Giày Prada. Ngay trước mặt tôi.

Tôi sẽ chỉ nhìn thật nhanh thôi.

Khi tất cả những người khác hợp lại, tôi vội vã đi đến cửa sổ nhìn chằm chằm vào giày đế thấp màu nâu sẫm với đường khâu màu kem. Chúa ơi, chúng đẹp tuyệt trần. Tôi băn khoăn không biết chúng bao nhiêu tiền? Bạn biết đấy, ở đây đồ Prada có lẽ khá rẻ. Có lẽ tôi nên ghé vào và...

“Rebecca này.”

Tôi giật mình nhìn quanh thấy đoàn tham quan đã ở cuối phố cách tôi khoảng 20 mét, tất cả đều nhìn tôi chằm chằm.

“Xin lỗi,” tôi nói, và miễn cưỡng kéo mình ra khỏi cửa sổ gian trưng bày hàng. “Tôi đang đến đây.”

“Lát nữa sẽ có thời gian mua sắm,” Christoph vui vẻ nói.

“Tôi hiểu,” tôi nói, và cười dễ chịu. “Xin lỗi về chuyện đó.”

“Không sao.”

Tất nhiên cậu ta nói hoàn toàn có lý. Sẽ còn khối thời gian để đi mua sắm. Còn đầy thời gian.

Được. Tôi sẽ tập trung vào tour tham quan.

“Vậy, Rebecca này,” Christoph vui vẻ nói, khi tôi gia nhập trở lại với nhóm. “Tôi vừa mới nói với những người khác rằng chúng ta đang hướng đến Phố 57 Đông rồi đến Fifth Avenue, đại lộ nổi tiếng nhất thành phố New York.”

“Tuyệt quá!” tôi nói. “Nghe có vẻ rất hay!”

“Fifth Avenue là đường phân chia giữa 'Khu Đông' và 'Khu Tây',” Christoph tiếp tục. “Bất kỳ ai quan tâm đến lịch sử đều muốn biết điều đó...”

Tôi gật đầu ra chiều am hiểu khi cậu ta nói, và cố gắng tỏ ra hứng thú. Nhưng khi chúng tôi đi bộ đến cuối phố, đầu tôi hết quay trái lại quay phải, giống như ai đó đang xem trận đầu quần vợt. Christian Dior, Hermès, Chanel... COn phố này thật kỳ diệu. Giá mà chúng tôi có thể đi chậm lại một chút, và được ngắm kỹ hơn - nhưng Christoph vẫn đang dẫn đầu đoàn như dẫn đầu một cuộc hành quân, và mọi người khác trong nhóm đang vui vẻ bám theo cậu ta, thậm chí không thèm liếc mắt tới những thứ đẹp đẽ quanh họ. Trên mặt họ không có mắt hay sao ấy?

“... chỗ chúng ta chuẩn bị ghé thăm là hai địa điểm nổi tiếng: trung tâm Rockefeller, nơi vài người trong các bạn sẽ cùng chơi trượt băng...”

Chúng tôi rẽ vào một góc phố - và tim tôi bỗng đập hân hoan. Tiffany's. Cửa hiệu Tiffany's đang ở ngay trước mặt tôi! Tôi phải lén nhìn thật nhanh. Ý tôi là, đây là linh hồn của New York. Những chiếc hộp màu xanh da trời xinh xắn, những chiếc ruy-băng trắng, và những hạt đậu bạc đẹp mỹ miều kia... Tôi rón rén bước đến cửa sổ gian trưng bày nhìn thèm thuồng vào các món đồ bên trong. Wow. Cái vòng cổ kia mới lộng lẫy làm sao. Ôi Chúa ơi, và hãy nhìn cái đồng hồ kia đi, những viên kim cương nhỏ đính quanh viền kìa. Tôi băn khoăn không biết những thứ như thế sẽ tốn bao nhiêu...

“Này, mọi người ơi, chờ chút đã!” Giọng Christoph vang lên. Tôi ngẩng đầu lên, tất cả bọn họ lại cách xa tôi hàng dặm chết tiệt. Làm thế nào họ đi bộ nhanh thế nhỉ? “Cô ổn chứ, Rebecca?” cậu ta gọi to, vui vẻ nhưng hơi miễn cưỡng. “Cô phải cố gắng đuổi theo mọi người chứ! Chúng ta còn phải đi nhiều nơi nữa!”

“Xin lỗi,” tôi nói, vội vã đuổi theo nhóm. “Chỉ liếc mắt qua cửa hiệu Tiffany's thôi mà.” Tôi mỉm cười với người phụ nữ đi bên cạnh, hy vọng bà ta sẽ cười lại với mình. Nhưng mà ta nhìn tôi vô cảm rồi kéo chặt cái mũ của chiếc áo khoác lùng thùng màu ghi xám sát đầu.

“Như tôi đã nói,” Christoph nói khi chúng tôi lại tiếp tục cất bước đi, “nằm phía trên Phố 14, Manhattan được thiết kế như một cái lưới, vì thế...”

Tôi cố gắng tập trung được một lúc. Nhưng không có tác dụng. Tôi không thể nghe thấy gì. Ý tôi là, cứ tiếp tục đi. Đây là Fifth Avenue! Mấy người phụ nữ đang sải bước dọc trên đại lộ trong những chiếc áo khoác là lượt và đeo kính tâm, những chiếc taxi vàng đang bấm còi về phía nhau, hai người đàn ông đang đứng ở góc phố, cãi lộn bằng tiếng Ý... Chỗ nào tôi nhìn cũng thấy những cửa hàng đẹp long lanh. Kia là cửa hiệu Gucci, còn dưa là cửa hiệu Gap lớn nhất mà tôi từng thấy trong đời... và ôi Chúa ơi, hãy nhìn những gian trưng bày phía kia kìa! Chúng tôi vừa đi ngang qua cửa hiệu hãng Armani Exchange mà thậm chí không ai thèm dừng lại...

Mấy người này làm sao vậy? Có phải họ là những kẻ phàm phu tục tử không nhỉ?

Chúng tôi đi xa hơn chút nữa, tôi đang cố ngó qua thật nhanh vào bên trong gian trưng bày tràn ngập những chiếc mũ trông thật ấn tượng thì... ôi Chúa ơi. Chỉ... chỉ cần nhìn đằng kia. Đó là trung tâm mua sắm Saks Fifth Avenue. Ngay đằng kia, bên kia phố. Một trong những trung tâm mua sắm nổi tiếng nhất thế giới. Hết tầng này đến tầng khác toàn quần áo, giày dép và túi xách... Ơn Chúa, cuối cùng thì Christoph cũng đã biết thưởng thức và dừng lại.

“Đây là một trong những địa điểm nổi tiếng nhất ở New York,” cậu ta nói và ra hiệu. “Nhiều người New York thường xuyên ghé thăm nơi tôn nghiêm lộng lẫy này - mỗi tuần một lần hoặc thậm chí thường xuyên hơn thế. Có những người thậm chí còn đến đây hàng ngày! Chúng ta không có nhiều thời gian nên chỉ xem lướt qua bên trong nhưng những ai cảm thấy quan tâm thì luôn có thể quay trở lại đây.”

“Nó rất cổ phải không?” một người đàn ông nói giọng Scandinavi hỏi.

“Toà nhà này có từ năm 1879,” Christoph nói, “và được thiết kế bởi James Renwich.”

Thôi nào, tôi sốt ruột khi ai đó hỏi về kiến trúc. Ai quan tâm đến người thiết kế toà nhà này chứ? Ai quan tâm đến mấy cái công trình xây bằng đá chứ? Quan trọng là bên trong có gì.

“Chúng ta đi vào trong chứ?” cuối cùng Christoph cũng lên tiếng hỏi.

“Chắc chắn rồi!” Tôi vui vẻ nói, nhanh chóng sang bên kia đường, đi thẳng đến lối vào.

Chỉ khi bàn tay tôi thực sự đặt lên trên cánh cửa thì tôi mới nhận ra không ai đi cùng tôi cả. Họ đâu hết cả rồi? Bối rối, tôi quay đầu lại, những người cuối cùng trong đoàn đang đi vào một nhà thờ lớn xây bằng đã, bên ngoài có tấm biển ghi “Thành đường Patrick.”

Ôi.

Ôi, tôi hiểu rồi. Cậu ta nói “một nơi tôn nghiêm lộng lẫy” nghĩa là...

Đúng vậy. Tất nhiên rồi.

Tôi do dự, tay đặt lên cánh cửa, cảm thấy giằng xé. Tôi nên đi vào trong thánh đường. Tôi nên cảm nhận một chút văn hoá và sẽ trở lại Saks sau.

Nhưng rồi... việc đó sẽ giúp tôi biết mình có muôn sống ở New York hay không thế nào được nhỉ? Đi nhìn quanh cái thánh đường cổ nào đó sao?

Thử nghĩ mà xem chúng tôi có bao nhiêu triệu thánh đường ở Anh chứ? Và có bao nhiêu chi nhánh của Saks Fifth Avenue?

“Cô có vào trong không?” một giọng nói nôn nóng ở phía sau lưng tôi.

“Có chứ!” tôi nói, và quyết định. “Chắc chắn rồi. Tôi sẽ vào trong.”

Tôi đi qua cánh cửa gỗ nặng nề vào bên trong khu mua sắm, cảm thấy gần như nôn nao vì quá hào hứng. Tôi chưa bao giờ cảm thấy háo hức thế này kể từ khi Octagon lát lại sàn nhà được thiết kế đặc biệt và tôi được mời đến dùng tiệc sâm panh dành cho khách có thẻ mua hàng.

Ý tôi là, lần đầu tiên đến thăm bất kỳ một cửa hiệu nào đều lý thú cả. Như có một dòng điện chạy xuyên qua người bạn khi bạn mở cánh cửa ra; hy vọng rằng, tin tưởng rằng đây sẽ là cửa hiệu của mọi cửa hiệu., nơi có mọi thứ bạn muốn, với giá rẻ kỳ diệu. Nhưng lần này còn tuyệt hơn cả nghìn lần. Cả triệu lần. Vì đây không phải là cái cửa hiệu cũ nào đó, đúng không nhỉ? Đây là cửa hiệu nổi tiếng nhất thế giới. Tôi thực sự đang ở đây. Tôi đang ở trung tâm mua sắm Saks nằm trên Fifth Avenue ở New York. Khi thong thả bước vào cửa hiệu - bắt mình không được vội vã - tôi cảm thấy như đang chuẩn bị đi hẹn hò với một ngồi sao truyền hình Hollywood vậy.

Tôi lang thang qua gian hàng nước hoa, nhìn ngó quanh những tấm trang trí thanh lịch của Art Deco; những trần nhà cao và thoáng khí; hình trang trí hoa lá khắp nới. Chúa ơi, đây hẳn là một trong những cửa hiệu đẹp nhất tôi từng đặt chân đến. Phía sau là những thang máy cổ điển mang lại cho bạn cảm giác đang ở trong phim cùng với Cary Grant, và trên cái bàn nhỏ là một chồng các chỉ dẫn sơ đồ của trung tâm mua sắm. Tôi cầm một tờ lên, chỉ đề xác định vị trí của mình lúc này... và không thể tin được điều này. Cái trung tâm mua sắm này có đến mười tầng.

Mười.

Tôi nhìn chằm chằm vào danh sách, sững sờ cả người. Tôi thấy mình như đứa trẻ đang cố chọn một cái kẹo trong nhà máy sản xuất sôcôla. Tôi nên bắt đầu đi từ đâu đây? Tôi nên làm gì đây? Đi từ trên xuống? Đi từ dưới lên? Tất cả những cái tên này như nhảy bổ vào người tôi, mời gọi tôi. Anna Sui. Calvin Klein. Kate Spade. Kiehl. Tôi sẽ mắc chứng thở quá nhanh mất thôi.

“Xin lỗi.” Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi quay lại thấy một cô gái đeo thẻ tên của trung tâm Saks đang mỉm cười với mình. “Tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ?”

“Ùm... vâng,” tôi nói, vẫn nhìn chằm chằm vào bảng chỉ dẫn. “Thực sự tôi đang cố gắng nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.”

“Chị quan tâm đến quần áo? Hay phụ kiện? Hay giày ạ?”

“Vâng,” tôi bối rối. “Cả hai. Tất cả. Mọi thứ. Ừm... một cái túi,” tôi nói ngẫu nhiên. “Tôi cần một cái túi mới!”

Điều này là đúng. Ý tôi là, tôi đã mang theo nhiều túi sang đây những bạn luôn có thể làm gì đó với một cái túi mới. Ngoài ra, tôi còn để ý thấy tất cả các phụ nữ ở Manhattan dường như đều sở hữu những chiếc túi thiết kế lịch lãm - vì thế đây là một cách hay để tôi thích nghi với thành phố này.

Cô gái mỉm cười với tôi thân thiện.

“Túi xách và các phụ kiện ở phía đằng kia,” cô gái nói, chỉ tay hướng dẫn. “Có thể chị muốn bắt đầu từ đó rồi đi ngược lên trên.”

“Vâng,” tôi nói. “Tôi sẽ làm vậy. Cảm ơn cô!”

Chúa ơi, tôi tôn thờ việc mua sắm ở nước ngoài. Ý tôi là, mua sắm ở đâu cũng tuyệt như nhau, nhưng mua sắm ở nước ngoài có những điểm ưu việt sau:

1. Bạn có thể mua được những thứ mà bạn không thể mua được ở Anh.

2. Bạn có thể ra vẻ ta đây khi về nhà. (“Thực sự tôi đã mua thứ này ở New York đấy.”)

3. Tiền nước ngoài thi không tính, vì vậy bạn có thể tiêu xài thả phanh tuỳ thích

Được rồi, tôi biết điểm cuối cùng không hoàn toàn đúng. Đâu đó trong tôi biết rằng đồng đô la là

đồng tiền chính danh với một giá trị thực. Nhưng ý tôi là, hãy nhìn chúng xem.Tôi chỉ không thể coi chúng là tiền thật được. Tôi có cả đống đô la trong ví và cảm giác như đang nắm giữ cả ngân hàng trong trò Cờ tỷ phú. Hôm qua, tôi đi mua vai tờ tạp chí ở một quầy báo bên đường, và khi đưa trả tờ 20 đô, tôi cảm giác như đang chơi trò mua bán vậy. Nó như một dạng kỳ quặc của chứng mất ngủ do thay đổi múi giờ - bạn chuyển sang một ngoại tệ và đột nhiên cảm thấy như mình chẳng tiêu gì cả.

Vì vậy tôi lang thang trong một gian hàng bán túi xách, thử hết chiếc túi đẹp đẽ này đến chiếc túi đẹp đẽ khác mà chẳng ngó ngàng gì nhiều đến giá cả. Thỉnh thoảng tôi cầm một mác giá lên và mơ màng cố gắng tính xem thực tiền nó đáng giá bao nhiêu, nhưng phải thú nhận rằng tôi không thể nhớ được tỷ giá chính xác.

Vấn đề là, việc này không quan trọng. Bởi vì đây là nước Mỹ, và mọi người đều biết rằng giá cả ở Mỹ thực sự thấp. Ai cũng biết điều đó. Vì thế, về cơ bản tôi đang thực hiện nguyên tắc mọi thứ đều rất hời. Ý tôi là, cứ nhìn mấy cái túi xách thiết kế riêng tuyệt đẹp này đi. Có lẽ chúng chỉ bằng một nửa giá ở Anh, nếu không nói là còn ít hơn!

Tôi đang lảng vảng ở khu trưng bày DKNY thì một phụ nữ đứng tuổi mặc bộ vest màu đồng xách một chiếc tuí Gucci đi đến phía tôi.

“Cái nào hợp hơn?” bà nói. “Cái này...” Bà đưa ra một cái túi xa tanh màu rám nắng. “...hay cái này...” Bà lại đưa ra một cái màu nhạt hơn. “Dùng cho buổi tối,” bà nói thêm.

“Ừm...” Tôi nhìn bộ vest của bà rồi lại nhìn mấy cái túi - và tự hỏi làm thế nào để nói với bà rằng không có cái nào hợp cả. “Vấn đề là, cả hai cái đại để đều có gam màu nâu... và bộ vest của bác lại thiên về màu đồng, màu vàng...”

“không phải hợp với bộ vest!” bà nói. “Hợp với con chó cơ!”

Tôi nhìn bà bối rối - rồi nhìn thấy một khuôn mặt bé xíu thò ra từ cái túi xách Gucci. Ôi Chúa ơi! Đấy có phải là con chó thật không vậy?”

“Đừng nấp vào thế, Muffy!” người phụ nữ nói, thọc tay vào túi kéo nó ra. Thành thực mà nói, nhìn nó giống con chuột hơn là con chó - nhưng là con chuột với cái đeo cổ hiệu Gucci và bảng tên lấp lánh như kim cương.

“Bác muốn mua một cái túi hợp... với con chó của bác à?” tôi hỏi lại cho chắc.

“Nếu không tìm được cái túi nào, tôi sẽ lại phải nhuộm lông cho nó lần nữa.” Người phụ nữ thở dài. “Mà việc này thì rất mất thời gian...”

“Không, đừng làm vậy!” Tôi nhanh nhảu nói. “Cháu nghĩ cái túi màu nhạt hơn sẽ thật hoàn hảo.”

“Bác nghĩ cháu có lý đấy.” Bà nhìn kỹ lại lần nữa, rồi gật đầu. “Cảm ơn cháu đã giúp đỡ. Cháu có chó không?”

“Ừm... không ạ.”

Người phụ nữ nhìn tôi hoài nghi rồi nhét con chó vào trong chiếc túi Gucci. Bà đi khỏi, và tôi lại tiếp tục tìm kiếm, băn khoăn tự hỏi liệu tôi có cần mua một con chó để trở thành người New York chính hiệu không. Nhưng tôi chỉ thích những con chó to. Và bạn không thể xách theo một con chó tha mồi giống Labrador trong cái giỏ hiệu Fendi đúng không nhỉ?

Cuối cùng tôi chọn được một cái túi da màu rám nắng hiệu Kate Spade tuyệt đẹp, và mang nó đến quầy thu ngân. Nó có giá 500 đô, nghe thì có vẻ nhiều nhưng “một triệu lia” nghe cũng rất nhiều, đúng không nào? Nhưng bấy nhiêu cũng chỉ đáng 50 xu Mỹ. Vì thế cái này chắc chắn là hời rồi.

Khi người bán hàng đưa hoá đơn cho tôi, chị ấy thậm chí còn nói gì đó về nó như là “một món quà” và tôi hân hoan tán thành.

“Một món quà hoàn hảo! Ý tôi là, ở London, nó có lẽ phải tốn...”

“Gina này, em có lên tầng trên không?” người phụ nữ cắt ngang, quay ra phía đồng nghiệp. “Gina sẽ đưa quý khách lên tầng bảy,” chị ta nói và mỉm cười với tôi.

“OK,” tôi nói, hơi băn khoăn một chút. “Ừm... OK.”

Gina vẫy tay ra hiệu cho tôi rối rít, và sau một hồi do dự, tôi đi theo cô ấy, băn khoăn không biết trên tầng bảy có gì. Có lẽ là một gian phòng đẹp đẽ dành cho khách hàng của Kate Spade, với sâm panh miễn phí hay gì đó chăng!

Chỉ đến khi chúng tôi đặt chân đến một gian hàng có tên “Điểm Gói Quà”, tôi mới chợt nhận thấy chuyện gì đang diễn ra. Khi tôi nói món quà, chắc chắn cô ấy đã nghĩ tôi muốn nói đến một món quà thực sự...

“Chúng ta đến nơi rồi,' Gina vui vẻ nói. “Những hộp quà có chữ ký của Saks rất được ưa chuộng, hoặc quý khách có thể chọn giấy gói cao cấp.”

“Đúng thế!” tôi nói. “Ừm... cảm ơn cô rất nhiều! Mặc dù thực sự tôi không định...”

Nhưng Gina đã đi mất và hai quý cô đằng sau quầy gói quà đang mỉm cười mời gọi tôi.

Chuyện này hơi đáng xấu hổ.

“Chị đã quyết định chọn loại giấy nào chưa?” người phụ nữ lớn tuổi hơn vui vẻ nói với tôi.

“Chúng tôi có một loạt các loại ruy-băng và đồ trang trí.”

Ôi, quỷ tha ma bắt nó đi! Tôi sẽ gói quà vậy. Ý tôi là, chỉ mất 7 đô la 50 xu thôi mà - và cũng hay khi có cái gì đó để mở ra khi quay về phòng khách sạn.

“Vâng!” tôi nói, tươi cười lại với cô ấy. “Tôi muốn cái giấy màu bạc kia, làm ơn, và ruy-băng màu tím... và một chùm quả mâm xôi màu bạc kia.

Người phụ nữ với tay lấy giấy và bắt đầu khéo léo gói cái túi của tôi lại - gọn gàng hơn bất cứ thứ gì tôi tự gói trong đời mình. Và bạn biết đấy, việc này khá vui! Có lẽ tôi nên thường xuyên dùng dịch vụ gói quà tặng.

“Món quà này gửi tặng ai ạ?” người phụ nữ nói, mở một cái thiệp và lấy ra chiếc bút màu bạc.

“Ừm... gửi đến Becky,” tôi mơ hồ nói. Ba cô gái, mặc quần bò và đi bốt cao gót, vừa đi vào gian gói quà, tôi hơi tò mò bởi cuộc đối thoại giữa họ.

“... rẻ hơn bán buôn...”

“... hạ giá hàng mẫu...”

“...quần bò của Earl...”

“Và quà tặng này của ai gửi ạ?” người phụ nữ gói quà vui vẻ nói.

“Ừm... từ Becky,” tôi nói mà không hề suy nghĩ. Cô gói quà nhìn tôi hơi lạ và tôi chợt nhận ra điều mình vừa nói. “Một... một cô Becky khác,” tôi vụng về nói thêm.

“... hạ giá hàng mẫu...”

“... Alexander McQueen, màu xanh nhạt, giảm giá 80%...”

“... hạ giá hàng mẫu...”

“... hạ giá hàng mẫu...”

Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.

“Xin lỗi,” tôi quay lại nói. “Tôi không cố ý nghe lỏm câu chuyện của các chị nhưng tôi chỉ muốn biết một điều. Hạ giá hàng mẫu là cái gì vậy?”

Cả gian gói quà trở nên im lặng. Mọi người nhìn tôi chằm chằm, thậm chí cả người phụ nữ cầm cái bút màu bạc.

“Chị không biết hạ giá hàng mẫu là gì sao?” một cô gái mặc áo khoác da cuối cùng cũng lên tiếng, cứ như thể tôi vừa nói mình không biết bảng chữ cái vậy.

“Ừm... không,” tôi đáp, cảm thấy mặt mình đang đỏ dần lên. “Không, tôi... không biết.” Cô gái nhướn mày, đưa tay vào trong túi xách, lục lọi và cuối cùng lôi ra một cái thẻ. “Chị yêu quí, đây là hạ giá hàng mẫu.”

Tôi cầm lấy cái thẻ từ tay cô ấy - và khi tôi đọc xong, tôi nổi da gà vì hứng thú.

HẠ GIÁ HÀNG MẪU

Quần áo thiết kế, giảm 50-70%.

Ralph Lauren, Comme des Garcons, Gucci.

Túi xách, giày, hàng dệt kim, giảm 40-60%.

Prada, Fendi, Lagerfeld.

“Cái này có thật sao?” Cuối cùng tôi cũng thở lại được, ngẩng lên. “Ý tôi là, tôi có thể... có thể đến đó đúng không?”

“Ồ, có chứ,” cô gái noí. “Chương trình này có thật. Nhưng nó chỉ diễn ra trong một ngày.”

“Một ngày?” Tim tôi bắt đầu đập nhanh vì hốt hoảng. “Chỉ một ngày?”

“Một ngày,” cô gái nghiêm túc khẳng định lại. Tôi liếc nhìn mấy cô gái khác - và họ đều gật đầu tán thành.

“Những đợt hạ giá hàng mẫu không thông báo rộng rãi,” một người giải thích.

“Có thể có đợt ở bất cứ đâu. Chúng chỉ xuất hiện bất chợt.”

“Rồi chúng ra đi. Biến mất.”

“Và bạn chỉ phải đợi đến dịp tiếp theo.”

Tôi nhìn hết khuôn mặt này đến khuôn mặt khác, như bị thôi miên hoàn toàn. Tôi cảm thấy mình như một nhà thám hiểm đang nghiên cứu về một bộ lạc du cư huyền bí nào đó.

“Vậy chị có muốn bắt kịp dịp ngày hôm nay?” cô gái mặc đồ màu xanh da trời nói, gõ vào tấm thẻ thức tỉnh tôi trở lại với hiện tại, “chị nên nhanh lên.”

Tôi chưa bao giờ di chuyển nhanh đến vậy khi ra khỏi cái gian hàng đó. cầm chặt túi đồ Saks Fifth Avenue, tôi bắt taxi, thở hổn hển khi đọc địa chỉ ghi trên tấm thẻ, và thả mình xuống ghế.

Tôi không biết chúng tôi đang đi đâu hay những địa điểm nổi tiếng nào chúng tôi vừa đi qua - nhưng tôi không quan tâm. Miễn là có quần áo thiết kế giảm giá, vậy thì đó là tất cả những gì tôi cần biết.

Chúng tôi dừng lại, và tôi trả tiền cho tài xế, chắc chắn tôi phải boa cho anh ta một nửa để anh ta không nghĩ tôi là một khách du lịch người Anh keo kiệt nào đó - và tim đập thình thịch, tôi xuống xe.

Phải thú nhận rằng ấn tượng đầu tiên là mọi thứ có vẻ không hứa hẹn gì nhiều. Tôi đang ở một con phố với các toà nhà văn phòng và các cửa hàng nhìn không mấy hấp dẫn. Trên tấm thẻ đó ghi rõ là chương trình hạ giá hàng mẫu ở số 405, nhưng khi tôi đi dọc theo các dãy số trên đường thì số 405 hoá ra lại chỉ là một toà nhà văn phòng khác. Tôi đã đến nhầm nơi à? Tôi đi dọc vỉa hè một lát, săm soi nhìn các toà nhà - nhưng không có dấu hiệu gì cả. Tôi thậm chí không biết mình đang ở quận nào.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy nản chí và hơi ngu ngốc. Lẽ ra hôm nay tôi nên đi theo tour đi bộ đã được tổ chức ngon lành - vậy mà thhay vì thế tôi lại làm gì thế này? Tôi đã vội vã đi đến một khu vực lạ hoắc nào đó trong thành phố, nơi có thể tôi sẽ bị bóp cổ cướp đồ bất cứ lúc nào. Thực sự, chuyện này có lẽ là một mưu đồ đen tối nào đó, tôi rầu rĩ suy nghĩ. Ý tôi là, thành thực mà nói quần áo thiết kế mà giảm đến 70% ư? Lẽ ra tôi nên nhận ra rằng điều đó còn lâu mới...

Chờ chút. Chờ... một phút xem sao.

Chiếc taxi khác đến, và một cô gái mặc váy Miu Miu đang xuống xe. Cô ta nhìn vào mẩu giấy, đi bộ thật nhanh dọc trên vỉa hè rồi biến mất sau cánh cửa 405. Một lúc sau, hai cô gái nữa xuất hiện trên phố - và như tôi thấy, họ cũng đi vào trong.

Có lẽ đúng địa chỉ này rồi.

Tôi đẩy cánh cửa kính ra, đi vào một gian phòng tồi tàn, và gật đầu lo lắng với người gác cửa đang ngồi bên bàn.

“Ừm... xin lỗi,” tôi lịch sự nói. “Tôi đang tìm...”

“Tầng 12,” anh ta chán nản nói. “Thang máy ở cuối phòng.”

Tôi bước vội tới cuối phòng, đi vào cái thang máy cũ kỹ, và ấn tầng 12. Chậm rãi và kẽo kẹt, chiếc thang máy từ từ đi lên - tôi bắt đầu nghe thấy âm thanh đinh tai nhức óc với âm lượng mỗi lúc một lớn khi tôi càng lên tầng trên. Thang máy đột nhiên kêu rầm, cánh cửa mở ra... và ôi Chúa ơi. Đây là một hàng người xếp nối đuôi nhau à?

Một hàng dài các cô gái đang xếp từ cánh cửa cuối hành lang. Nhiều cô mặc áo khoác cashmere, nhiều cô mặc vest đen, nhiều cô lại lắc lư mái tóc đuôi gà trẻ trung và tán chuyện sôi nổi trên điện thoại di động. Không cô nào là không trang điểm, đi giày sành điệu và xách theo một cái túi hàng hiệu nào đó, nếu không thì ít nhất cũng là cái ví đựng tiền xu xinh xắn nhất của Louis Vuitton - và rì rầm trong các cuộc nói chuyện rải rác những cái tên của các hãng thời trang danh tiếng. Tất cả bọn họ đều dồn lên phía trước, di chuyển chắc chắn từng phân trên sàn nhà với những đôi giày cao gót nhọn hoắt, và trong mắt bọn họ toát lên một cái nhìn khẩn thiết. Chốc chốc lại có ai đó lách mình ra khỏi cánh cửa, cầm theo một túi đồ to đùng, không có tên hiệu - và khoảng ba cô gái chen vào được bên trong. Rồi ngay khi tôi chui được vào phía cuối hàng thì có tiếng hét lên, và một phụ nữ mở cánh cửa ra, vài mét sau lưng tôi.

“Một lối vào khác đằng này,” bà ta hét lên. “Đi lối này!'

Ngay trước mặt tôi, cả một hàng dài toàn đầu là đầu ngoái lại. Hàng loạt người hít hơi một lúc - rồi như một đợt thuỷ triều, các cô gái lao về phía tôi. Tôi nhận thấy mình đang lao về phía cánh cửa, chỉ để tránh không bị đốn ngã - và bỗng nhiên tôi đứng ở giữa phòng, hơi choáng váng, mọi người tản ra và hướng đến các giá để hàng.

Tôi nhìn quanh, cố gắng xác định phương hướng. Hết giá này đến giá khác toàn quần áo, các bàn phủ kín túi xách, giày và khăn quàng cổ. tôi đã tia được một cái áo dệt kim của Ralph Lauren... một giá toàn áo khoác lộng lẫy... một đống túi Prada... Ý tôi là, giống như giấc mơ trở thành hiện thực vậy! Chỗ nào tôi cũng nhìn thấy các cô gái quáng quàng chọn đồ, tìm các nhãn hiệu, đeo thử túi. Những móng tay được cắt tỉa cào vào các thứ đồ cứ như móng vuốt của những con chim ăn thịt và tôi không tin được sao chúng có thể làm việc nhanh đến thế. Khi nhìn cô gái đứng trước mặt tôi, tôi thấy hoảng hốt. Cô ấy ôm một đống đồ mà tôi thậm chí còn chưa bắt đầu. Nếu tôi không vào đó, mọi thứ sẽ biến mất tiêu. Tôi phải chộp ngay cái gì đó!

Tôi vật vã mới đến được một trong các giá để hàng và bắt đầu nhìn qua những chiêc váy bằng the xếp li. Ba trăm đô giảm xuống còn bảy mươi đô! Ý tôi là, ngay cả khi bạn chỉ mặc nó một lần... Và ôi Chúa ơi, những chiếc quần tuyệt đẹp bằng vải hoa in, nhãn hiệu nào đó tôi chưa từng nghe thấy nhưng giảm đến 90%! Và một cái áo khoác da... và những cái túi xách Prada kia. Tôi phải mua một trong những chiếc túi Prada kia!

Khi nín thở với lấy một cái thì tay tôi đụng phải tay một cô gái khác.

“Này!” cô ta ngay lập tức nói, và vồ lấy cái túi. “Tôi ở đây trước!”

“Ồ,” tôi nói. “Ừm... xin lỗi,” Tôi nhanh chóng chộp lấy một cái khác, thành thật mà nói, cái này nhìn giống hệt. Khi cô gái kiểm tra bên trong cái túi, tôi không thể không nhìn chằm chằm vào móng tay cô ấy. Chúng được giũa thành hình vuông trang trí cẩn thận với hai gam màu hồng khác nhau. Làm như thế phải mất bao lâu nhỉ? Khi cô ấy ngẩng lên, tôi nhìn thấy tóc cô ấy cũng có hai tông màu - các lọn tóc nâu và tím - trong khi môi cô ấy được kẻ cẩn thận đường viền bằng màu tía và tô đều bằng maù hoa cà nhạt.

“Có chuyện gì không?' cô ấy nói, đột nhiên nhìn tôi khiến tôi giật mình.

“Không! Tôi chỉ đang băn khoăn... không biết phòng thay đồ ở đâu?”

“Phòng thay đồ á?” Cô ấy cười khúc khích. “Cô có đùa không đấy? Không có chuyện đó đâu.”

“Ồ.” Tôi lại nhìn xung quanh và thấy một cô gái da đen xinh đẹp, cao khoảng mét bảy, cởi hết quần áo chỉ còn lại áo ngực và quần lót. “Tôi hiểu rồi. vậy chúng ta...thay đồ luôn ở đây à? Tuyệt!” tôi chấp nhận. “Không vấn đề gì cả.”

Tôi do dự bắt đầu cởi dần cúc áo khoác, tự nhủ với bản thân rằng không có lựa chọn nào khác - và dù sao thì cũng chẳng ai nhìn cả. Nhưng thái độ của Cô gái Hai-Tông màu thay đổi khi cô ấy nhìn tôi.

“Cô là người Anh à?”

“Vâng, Cô nhận ra giọng nói của tôi à?”

“Tôi yêu người anh!” Mắt cô ấy sáng lên. “Bộ phim đó, Notting Hill đúng không? Tôi yêu bộ phim đó!”

“Ồ đúng rồi! Tôi cũng thế.'

“Cái anh chàng xứ Wales đó. Anh ta thật hài hước!” Cô ấy bỗng nhiên nhăn mặt lại khi tôi nhấc chân ra khỏi giày. “Này, khoan đã. Cô không nên thay đồ ở ngoài như thế này.'

“Tại sao không?'

“Bởi vì cô là người Anh! Ai cũng biết người Anh rất kín đáo. Nó giống như... căn bệnh dân tộc hay gì đó.”

“Thực ra, việc đó ổn mà...”

“Đừng ngại việc đó, tôi sẽ lo vụ này.” Tôi hoảng hốt khi cô gái sải bước thật nhanh vỗ vào người một phụ nữ mặc đồ đen đứng ở cửa. “Xin lỗi. Cô gái này là người Anh. Cô ấy cần một chỗ riêng để thử đồ. OK?”

Người phụ nữ quay ra nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là người sao Hoả và tôi lo lắng mỉm cười lại.

“Thật ra, đừng lo. Tôi không thấy phiền...”

“Cô ấy cần riêng tư!” cô gái khăng khăng. “Họ khác chúng ta nhiều. Đó là một nền văn hoá khác. Cô ấy có thể đi vào sau các giá để hàng ở đằng kia được không?”

“Làm ơn. Tôi không muốn...'

“Thế nào cũng được,” người phụ nữ nói, đảo mắt nhìn. “Chỉ cần không làm lộn xộn đồ đang bày là được.”

“Cảm ơn,” tôi nói với cô gái, hơi lúng túng một chút. “Nhân tiện giới thiệu tôi là Becky.”

“Jodie.” Cô ấy mỉm cười thật tươi với tôi. “Rất thích đôi boot của cô!”

Tôi biến mất sau các giá để hàng và bắt đầu thử hết tất cả quần áo gom được. Với mỗi cái tôi đều cảm thấy hứng khởi một chút - và khi cầm đến chiếc túi Prada, trong tôi trào dâng niềm vui. Prada giảm gia đến 50%! Ý tôi là, việc này làm cho cả chuyến đi giá trị, chỉ việc này thôi cũng đủ.

Sau khi thử xong xuôi, tôi ra khỏi giá hàng thì thấy Jodie đang chui vào một chiếc váy co giãn màu trắng.

“Đợt hạ giá hàng mẫu này thật tuyệt!” Cô ấy ca tụng. “Tôi như... tôi đang dừng ở đâu nhỉ?”

“Tôi biết cô muốn nói gì,” tôi mỉm cười vui vẻ với cô ấy. “À mà cái váy đó rất tuyệt đấy.”

“Cô sẽ mua tất cả chỗ đó chứ?” cô ấy nói, và nhìn đống đồ trên tay tôi đầy ngưỡng mộ.

“Không phải tất cả.” Tôi sục tay vào đống đồ. “Không phải... cái quần này. Còn các thứ khác thì có.”

“Tuyệt! Mua đi, cô gái.”

Khi tôi vui vẻ đi đến bàn thanh toán, căn phòng vang lên những giọng phụ nữ the thé và tôi có thể thấy những mẩu hội thoại trôi nổi khắp nơi.

“Mình phải mua nó,” một cô gái nói, ướm cái áo khoác lên người. “Mình chắc phải mua nó thôi.”

“OK, việc mình sẽ làm là, mình chỉ việc tống 450 đô mình tiêu ngày hôm nay vào phần thế nợ,” một cô gái khác nói với bạn mình khi họ bước ra cửa, chất theo đầy túi đồ. “Ý mình là, 450 đô trong vòng 30 năm tới thì sẽ là cái gì nhỉ?”

“Một trăm phần trăm cashmere!” một người khác reo lên. “Cô có nhìn thấy cái này không? Chỉ có 50 đô la! Tôi phải mua ba cái mới được.”

Tôi quẳng đống đồ lên bàn nhìn quanh căn phòng sáng trưng và ồn ã, nhìn các cô gái chạy đi chạy lại, chộp lấy các món đồ, quàng thử những chiếc khăn, chất đầy những thứ mới tinh hào nhoáng lên cánh tay. Và tôi bỗng cảm thấy ấm lòng, một sự nhận thức mạnh mẽ về bản thân. Đây là đồng loại của tôi. Tôi đã tìm thấy quê hương mình.

Vài giờ sau, tôi trở lại khách sạn Bốn Mùa, vẫn còn đang phấn khích tột cùng. Sau vụ hạ giá hàng mẫu, tôi ra ngoài uống cà phê “chào mừng đến New York” cùng Jodie. Chúng tôi ngồi ở một bàn đá cẩm thạch, nhâm nhi ly cà phê Frappuccinos được lọc hết chất cafein và nhấm nháp bánh nướng xốp không có chất béo bị quả nam việt quất, rồi cả hai chúng tôi tính toán chính xác số tiền chúng tôi tiết kiệm được khi mua được mấy món hời này (1.230 đô đối với trường hợp của tôi!). Chúng tôi thoả thuận sẽ gặp lại nhau lần nữa trong suốt chuyến thăm của tôi - và rồi Jodie nói cho tôi tất cả về cái trang Web tuyệt vời hàng ngày gửi cho bạn mọi thông tin về các sự kiện kiểu như thế này. Hàng ngày! Ý tôi là, sự lựa chọn là vô hạn. Bạn có thể dành cả đời để đến các đợt hạ giá hàng mẫu!

Bạn biết đấy. Về lý thuyết là vậy.

Tôi đi lên phòng - và khi mở cửa ra, tôi thấy Luke đang ngồi ở bàn đọc mấy tờ báo.

“Chào anh!” Tôi hổn hển nói, vứt các túi đồ lên chiếc giường rộng lớn. “Nghe này, em cần dùng máy xách tay.”

“Được thôi,” Luke nói, “Chắc chắn rồi”. Anh ấy cầm cái máy xách tay lên đưa cho tôi, và tôi cầm lấy, ngồi lên giường. Tôi mở máy xách tay, xem lại mẩu giấy Jodie đưa cho, rồi gõ địa chỉ vào.

“Vậy ngày hôm nay của em thế nào?” Luke hỏi.

“Nó rất tuyệt!” tôi nói, và nóng vội gõ vào bàn phím. “Em đã làm quen được với một người bạn mới, và em đã đi thăm rất nhiều nơi trong thành phố... ôi, anh hãy nhìn vào trong chiếc túi màu xanh đi! Em đã mua cho anh mấy cái áo sơ mi rất đẹp!”

“Em đã bắt đầu cảm nhận được nơi này chưa?”

“Ồ, em nghĩ vậy. Ý em là, rõ ràng vẫn còn sớm...” Tôi nhăn nhó với cái màn hình. “Chạy đi nào, em cảm nhận được rồi.”

“Nhưng em không bị choáng ngợp chứ?”

“Ừm... không hẳn,” tôi lơ đãng nói. Aha! Đột nhiên màn hình ngập tràn các hình ảnh. Một hàng kẹo nhỏ xíu trên cùng - và logo viết, “Vui vẻ. Thời trang. Ở New York. Trang chủ website The Daily Candy!

Tôi nhấn vào phần “Đăng nhập” rồi nhanh chóng gõ địa chỉ email của mình, khi Luke đứng lên đến bên tôi, nét lo lắng hiện ra trên khuôn mặt anh.

“Vậy thì hãy nói cho anh, Becky à,” anh nói. “Anh biết chắc chắn tất cả việc này rất xa lạ và đáng sợ đối với em. Anh biết em không thể tìm thấy chỗ đứng ở đây chỉ mới trong một ngày. Nhưng với những ấn tượng đầu tiên - em có nghĩ sẽ làm quen được với New York không? Em có nghĩ có thể thấy mình đang sống ở đây không?”

Tôi gõ chữ cái cuối cùng đầy hào hứng, nhấn nút “Gửi”, rồi nhìn anh trầm ngâm.

“Anh biết sao không? Em nghĩ em có thể làm được việc này.”

HOWSKI VÀ FORLANO

LUẬT SƯ CHUYÊN VỀ NHẬP CƯ VÀO HOA KỲ

568 E.PHỐ 56

NEW YORK, N.Y. 10016

Cô Rebecca Bloomwood:

Cảm ơn cô đã hoàn tất đơn xin nhập cảnh vào Hoa Kỳ. Như cô đã biết, các nhà chức trách mong muốn được đánh giá tài sản cũng như tài năng đặc biệt mà cô có thể mang đến cho đất nước này.

Trong mục B69 đề cập đến các khả năng đặc biệt, cô viết, “Tôi rất giỏi môn hoá học, hãy hỏi bất cứ ai ở trường Oxford.” Thực sự chúng tôi đã liên lạc với hiệu phó trường Đại học Oxford nhưng ông ấy đã không thể chỉ ra mối liên quan nào đến thành tích của cô.

Cả huấn luyện viên nhảy xa của đội tuyển Olympic Anh Quốc cũng vậy.

Chúng tôi gửi kèm thư này mấy mẫu đơn mới và yêu cầu cô khai lại lần nữa.

Trân trọng.

Elgar Forlano
Bình Luận (0)
Comment