Tin Đồn

Chương 65

Sau khi từ Cannes trở về, Giang Nhược đã tự thân trải nghiệm cảm giác nổi tiếng chỉ trong một đêm.

Là nam diễn viên chính trong bộ phim đoạt giải Cành cọ vàng, dù không ẵm giải Nam chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Cannes thì năng lực nghiệp vụ của Giang Nhược vẫn được người có chuyên môn công nhận, cộng thêm độ phổ biến tích góp từ các tác phẩm phim ảnh và chương trình giải trí trước kia, cậu vụt lên nổi đình nổi đám, lời mời quảng cáo kéo đến nườm nượp.

Nghe đâu những tạp chí cậu từng lên trang bìa đều trong tình trạng cháy hàng, Trịnh Y Đình vui phơi phới, lập tức bắt tay vào sửa báo giá quảng cáo. Dù sao cậu cũng là nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất trong tương lai, chí ít phí xuất hiện phải xứng với giá trị con người.

Giang Nhược lại không như vậy, thoạt đầu cậu chưa có nhận thức rõ ràng về sự vụt sáng của bản thân, lang thang chỗ công cộng vẫn đeo độc một chiếc khẩu trang không khác gì lúc trước.

Có bận cậu ra hàng hoa quả mua dưa hấu, đứng buôn chuyện với bác gái bên cạnh về kinh nghiệm chọn dưa mà chẳng bao lâu đã bị con gái bác ấy nhận ra. Cô bạn hét lên gọi cả đống người qua đường quây kín mít cửa hàng, Giang Nhược phải ký tên cho mọi người rồi mới sủi đi được.

Buổi tối bổ dưa hấu bê ra bàn, Giang Nhược kể cho Tịch Dữ Phong nghe đầu cua tai nheo, anh nghe xong thì nhíu mày đòi thuê vệ sĩ cho cậu.

Giang Nhược ngăn anh lại, phân trần: "Hai anh vệ sĩ lần trước đứng sừng sững như núi ấy, chiều cao của em trên bách khoa toàn thư Baidu lố 2cm, chênh lệch rõ quá dễ bị bóc là giả lắm."

Ý cậu là hai anh vệ sĩ da đen Tịch Dữ Phong sắp xếp cho cậu sau đợt bị Tịch Vọng Trần bắt cóc.

Tịch Dữ Phong nghe Giang Nhược nói mà buồn cười: "Em không thấp."

Giang Nhược bèn kéo Tịch Dữ Phong đứng dậy, lấy tay áng chừng: "Em cao đến mũi anh thôi, thấy bảo người cao hít thở không khí cũng trong lành hơn đám lùn tụi em... Ấy!"

Cậu chưa dứt câu đã được Tịch Dữ Phong giữ eo bế bổng lên.

Hai chân bỗng dưng lơ lửng, Giang Nhược hết hồn cuống cuồng ôm cổ Tịch Dữ Phong, đôi gò má đỏ hây hây: "Anh làm gì thế hả."

Tịch Dữ Phong đáp: "Hít thở đi."

Thế là Giang Nhược hít sâu một hơi rồi đưa ra kết luận: chất lượng không khí bên trên y hệt bên dưới.

Nhưng những trải nghiệm khác lại không giống.

Lần đầu tiên cậu ngắm nhìn đôi mắt của Tịch Dữ Phong thật kỹ từ trên cao, phác họa sự sâu thẳm của nó và khẳng định nó chan chứa tình cảm.

Rồi cậu bưng mặt Tịch Dữ Phong đặng cúi đầu đặt môi hôn.

Thực tế Giang Nhược cao 1m79, không hề thấp hơn chiều cao trung bình của nam giới nước nhà.

Hơn nữa chiều cao này phù hợp với nhiều dạng vai, chẳng hạn vai mà Giang Nhược mới nhận là một chính trị gia mềm mỏng nhưng đầy tham vọng.

Theo thiết lập kịch bản, nhân vật chính Cao Dương trong Thu lạnh có tuổi thơ cơ cực, thường xuyên ăn bữa nay lo bữa mai, bị suy dinh dưỡng dẫn đến vóc người hơi nhỏ con. Khi ấy đạo diễn Hứa nói với Giang Nhược: "Cậu cao hơn một phân thôi thì chưa chắc đã giao vai này cho cậu."

Những nhân vật phức tạp nhưng có chiều sâu phần lớn đều không hoàn hảo, vì vậy diễn viên nam cao to đẹp trai quá lại khó tranh được cơ hội tốt.

Và dù là phim có đề tài lịch sử hư cấu thì cảm hứng vẫn lấy từ hiện thực. Muốn tiếp cận nhân vật, cách nhanh nhất là bắt đầu từ đặc trưng bên ngoài, nắm rõ hành vi thói quen của nhân vật rồi tiến hành mô phỏng.

Thời thơ ấu không dám nhớ lại đã hình thành tính cách trầm lặng kiệm lời ở Cao Dương, hắn thích nhất là châm thuốc đứng một mình trên sân thượng lộng gió vào đêm khuya, mặc cho đốm lửa nhỏ lập lòe giữa màn đêm hệt như đèn tín hiệu.

Cuối cùng Giang Nhược cũng có cớ để học hút thuốc. Sau khi nói chuyện với đạo diễn Hứa về vài loại thuốc lá có khả năng Cao Dương sẽ hút, cậu bèn mua mỗi loại một bao.

Buổi tối Tịch Dữ Phong về nhà, bắt gặp một hàng bao thuốc lá đủ chủng loại xếp ngay ngắn trên bàn ăn.

Giang Nhược khoanh tay đi ra khỏi phòng, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc chưa châm, uể oải tựa lên cánh cửa: "Chờ thầy lâu rồi đấy thầy Tịch."

Học sinh chẳng ra dáng học sinh, thầy Tịch không nói không rằng dạy học trò lên tận giường.

Sau hiệp đầu vồ vập quyến luyến, điếu thuốc của Giang Nhược đã gãy làm đôi rớt trên sàn, cậu cúi xuống nhặt lên, vân vê thuốc lá rồi cho lên mũi ngửi, đoạn đánh giá: "Thơm phết mà sao châm lửa lại hắc thế nhỉ?"

Giang Nhược đang ngẫm nghĩ thì một cánh tay thò ra ôm eo kéo cậu vào lòng.

Tịch Dữ Phong lấy nửa điếu thuốc gãy trong tay cậu: "Trẻ con không được hút thuốc."

Giang Nhược hớn hở: "Lại nữa. Trẻ con nhà anh anh được phép ** nhưng không được hút thuốc?"

Tịch Dữ Phong không trả lời mà lật phắt người lại đè Giang Nhược xuống tiếp.

Hiệp thứ hai dữ dội qua đi, Giang Nhược bủn rủn tay chân không cầm nổi điếu thuốc.

Cậu mệt như vậy cũng một phần là do đói bụng. Cao Dương nặng hơn năm mươi cân, gầy đến mức không khác gì bị bệnh, dạo này Giang Nhược đang giảm cân.

Đáng lẽ Giang Nhược định uống tạm hớp nước rồi dậy nấu cơm, ai dè vừa ngoảnh đầu đã thấy Tịch Dữ Phong xuống giường mất tiêu. Anh nhặt áo ngủ cậu vứt ra đất mặc luôn lên người.

"Anh đi đâu đấy?" Giang Nhược hỏi.

"Đi nấu cái gì ăn." Tịch Dữ Phong đáp.

Do năm ngoái đã có lần Tịch Dữ Phong dùng tay không chạm vào nắp xoong hết sức nguy hiểm, Giang Nhược cực kỳ không yên tâm khi anh vào bếp. Cậu nằm giường năm phút cho lại sức rồi lồm cồm bò dậy, rón ra rón rén đến gần bếp.

Sắp tới nơi, Giang Nhược vẫn cảm thấy khó tin: Tịch Dữ Phong nấu cơm nghe rõ là viển vông.

Phòng bếp rộng rãi, không hề mở rộng vô bổ chỉ vì tính thẩm mỹ.

Cửa trượt khép hờ, ở phòng ăn cũng có thể trông thấy bóng lưng Tịch Dữ Phong đang đứng trước bệ bếp.

Vai lưng anh rộng mà thẳng, tỉ lệ cơ thể đẹp miễn chê, áo choàng tắm thắt lỏng lẻo, tay áo xắn lên để lộ cẳng tay với đường nét mượt mà.

Hình như anh đang nấu mì, trên bếp bắc một chiếc nồi to, bên cạnh có cái bát tô. Hơi nóng bốc lên nghi ngút vương vài vệt khói nhạt màu từ điếu thuốc Tịch Dữ Phong ngậm trong miệng.

Anh lấy đũa khuấy nồi mì, chốc lại cho thêm nửa bát nước lạnh, động tác thong dong nho nhã như một chú mèo.

Giang Nhược cầm lòng chẳng đặng đẩy cửa đi vào, ôm anh từ phía sau.

Tiếng nước sôi ùng ục trong nồi át tiếng bước chân, Tịch Dữ Phong ngẩn người rồi nghiêng đầu nói với cậu: "Xong ngay đây."

Giang Nhược mặc kệ sắp xong hay chưa, đã ôm là quấn rịt không buông, hít hà hơi khói bếp trên người anh.

Cậu làm Tịch Dữ Phong vốn đã dở khoản nấu nướng lại càng lóng ngóng tợn. Anh với tay mở ngăn trên tủ bát, mất một lát mới tìm được cái muôi có lỗ nên lúc vớt ra mì đã mềm nhũn và vón lại trong tô.

Dù vậy Giang Nhược vẫn ăn hết mì húp sạch nước bất chấp lượng tinh bột vượt quá mức cho phép.

Cậu ăn xong đặt đũa xuống, lập tức bắt chước em bé ngoan ăn hết cơm xoè tay đòi cô giáo thưởng.

Tịch Dữ Phong dí tắt điếu thuốc, ngó lơ Giang Nhược làm cậu tức mình hầm hừ, ngúng nguẩy bỏ đi.

Tịch Dữ Phong dọn bát đũa mang vào bếp, về phòng thì thấy Giang Nhược đã chuyển máy tính xách tay của anh ra bàn, đang thử nhập mật khẩu.

0000, 8888, 6666, sai hết.

0127, cũng không đúng.

Giang Nhược ngoái đầu nhìn Tịch Dữ Phong, anh bình tĩnh như thể nghĩ rằng cậu sẽ không đoán được.

Vẻ mặt ấy nháy mắt khơi dậy ý chí chiến đấu của Giang Nhược, cậu đắn đo giây lát rồi ngờ ngợ nhập 0819, màn hình thay đổi, mở khoá thành công.

Giang Nhược còn chưa kịp làm rõ mình có cảm nghĩ gì cũng như nhìn rõ nội dung trên màn hình thì vai thình lình bị đè lại, kế đó một lực mạnh xoay người cậu đối diện với kẻ đánh lén.

Tịch Dữ Phong ra chiều thản nhiên, dù rằng hành động gập máy tính bằng một tay đã bán đứng anh.

Anh giữ chặt làm Giang Nhược không sao ngọ nguậy, thế nhưng không ảnh hưởng cậu nở nụ cười gian manh: "Để em đoán anh đang xem gì nào."

Tịch Dữ Phong nhìn xoáy vào cậu, vẫn lặng thinh không nói.

"Phim con heo? Chắc không đâu. Bìa tạp chí của em? Cũng không phải, em đã gửi anh ảnh gốc rồi." Giang Nhược nảy ra một suy nghĩ: "Anh không xem mấy bài kiểu như tặng cái này em người yêu sẽ cảm động phát khóc đấy chứ?"

Trời đang độ giữa hè, sắp tới sinh nhật Giang Nhược.

Tịch Dữ Phong bật cười xem thường như đang nói: Anh phải đọc cái đấy chắc?

Vậy tức là không phải.

Có thể nói Giang Nhược đã có tính toán trong lòng.

Cơ hội tốt trời ban, không lợi dụng làm chút gì đó thì đúng là đáng tiếc.

Giang Nhược thử thương lượng: "Em đoán đúng anh dạy em hút thuốc nhé?"

Tịch Dữ Phong khẽ nhướng mày, ung dung ra vẻ "em cứ việc đoán, đoán trúng coi như anh thua".

Ngay cả mật khẩu Giang Nhược cũng đoán được nên tự tin tràn trề: "Có phải anh đang tra nấu mì như thế nào không?"

Tịch Dữ Phong không trả lời mà chỉ buông tay ra.

Giang Nhược nhanh nhảu quay sang mở chiếc máy tính đóng hờ, nhìn lom lom màn hình...

Học hút thuốc như thế nào.

...

Học hút thuốc như thế nào??

"Anh học thế nào thì dạy em thế đấy." Giang Nhược hạn hán lời: "Sao phải tra trên mạng làm gì?"

Tịch Dữ Phong nói: "Anh quên anh học như nào rồi."

Rất là cây ngay chẳng sợ.

Giang Nhược thật sự bó tay, trưng bản mặt miễn cưỡng đọc sơ qua nội dung trang web, tới khi trông thấy mấy chữ "Chuyên trang chăm sóc sức khỏe toàn dân" to tướng ở dưới thì không nhịn được phì cười: "Hoá ra năm ấy thầy Tịch học hút thuốc là để chăm sóc sức khỏe."

Dù không đoán đúng thì Tịch Dữ Phong vẫn đảm đương trọng trách của một người thầy.

Có điều anh không sử dụng cách trên mạng.

Đầu tiên Tịch Dữ Phong rút một điếu thuốc trong bao, châm lửa ngậm trong miệng, Giang Nhược cũng bắt chước anh ngậm một điếu, đoạn ghé vào cho hai đầu thuốc lá chạm nhau đến khi một chấm đỏ biến thành hai chấm.

Ở khoảng cách gần kề ấy, xoang mũi thông với cổ họng, Giang Nhược từ tốn hít vào một hơi rồi hé miệng để làn khói trắng chậm chạp phả ra.

Người mới học thường khó nắm bắt độ mạnh yếu và tần suất hơi thở, Giang Nhược lo ngay ngáy mình hút thuốc mà "thất khiếu bốc khói", bèn hỏi Tịch Dữ Phong bây giờ cậu có xấu không.

Tịch Dữ Phong dẫn cậu đến trước gương cho cậu tự nhìn.

Mặt gương giống như khung ảnh chứa đựng hai con người. Không gian quá mức vắng lặng khiến người ta có thể nghe rõ cả tiếng thuốc lá cháy tí tách.

Một thoáng lơ đãng, bóng người giao nhau, hai chàng trai trong gương một nhìn xuống một ngước lên như đang hút chung điếu thuốc.

Chẳng mấy chốc, không khí phảng phất mùi thuốc lá còn tràn ra thứ mùi của dục v0ng.

Tay Giang Nhược vươn lên sờ điếu thuốc, ngón tay lướt qua đầu lọc, vẫn không dừng mà tiếp tục miết bờ môi Tịch Dữ Phong đặng tách hai cánh môi mỏng thăm dò bên trong.

Xúc cảm ấm nóng ẩm ướt, cảm giác thỏa mãn vì được bao bọc sít sao.

Tịch Dữ Phong nếm được vị da dẻ mằn mặn qua đầu lưỡi, cảm nhận được đầu ngón tay Giang Nhược run rẩy khẽ khàng. Anh bỏ điếu thuốc ngậm trong miệng, tay còn lại nắm cổ tay Giang Nhược kéo mạnh ra rồi ấn lên đằng sau, để lưng cậu tựa vào bức tường ốp gạch men sứ.

Thậm chí Giang Nhược chưa kịp lên tiếng thì Tịch Dữ Phong đã nghiêng người d3 xuống khoá môi cậu, quả quyết mớm cho một hơi thuốc lá lành lạnh.

Cậu chẳng những không sặc mà cảm giác nghiện kèm theo cơn tê dại còn âm ỉ trỗi dậy trong cơ thể.

Xong việc nghĩ lại, khó tính như Giang Nhược cũng không thể không khen ngợi tiết dạy hút thuốc vô cùng đặc sắc này.

Cậu học được rồi lại bắt đầu rầu rĩ: "Bao giờ quay xong phim, nếu em không cai được thì phải làm sao?"

Tịch Dữ Phong nói: "Anh cai với em."

"Thật à?" Giang Nhược hào hứng hẳn: "Tới khi đó em với anh thi nhau xem ai cai nhanh hơn."

Tịch Dữ Phong "ừm" coi như đồng ý.

Thi với một người nghiện thuốc lá hơn mười năm, Giang Nhược tràn đầy tự tin, cho rằng mình không thể nào thua được.

Ai ngờ kết quả lại trật lất.

Cuối năm quay xong Thu lạnh, Giang Nhược đã trở thành một tay nghiện thuốc lá, hễ rảnh là lại khó chịu, quen thói lần túi quần tìm thuốc.

Đạo diễn Hứa cảm ơn sự cống hiến vì nghệ thuật của cậu, sau khi đóng máy còn đặc biệt tặng một thùng kẹo hỗ trợ cai thuốc lá, Giang Nhược có dùng nhưng hiệu quả ít ỏi, lúc không hút luôn cảm thấy lo lắng bất an.

Cậu tự vạch kế hoạch cho mình, tháng thứ nhất giảm bớt hút mỗi ngày hai điếu, tháng thứ hai mỗi ngày một điếu, tháng thứ ba giảm dần thành không hút. Nửa chặng đường đầu tiên gặp trắc trở, kế hoạch cứ lập lại hỏng, hỏng rồi lại lập.

Tịch Dữ Phong lại khác, dựa trên nguyên tắc sắt đá và tính kỷ luật kiên cố, anh nói cai là cai. Ngay khi Giang Nhược quay xong phim trở về, anh quẳng luôn nửa bao thuốc dở và bật lửa, cả tháng sau đó không hề động đến một điếu nào.

Điều này đánh mạnh vào lòng tự tin của Giang Nhược. Một hôm cậu thật sự không nhịn được, túm cổ áo Tịch Dữ Phong lay dữ dội: "Tại sao anh cai thuốc dễ như bỡn mà em lại khó thế hả?"

Dẫu sao Tịch Dữ Phong cũng đồng ý làm thầy giáo của người ta, đã dạy thì dạy cho chót, anh lên kế hoạch mới cho Giang Nhược: Mỗi tuần quy định cấp cho mấy điếu thuốc rồi giảm dần, bớt một điếu được hôn một cái, bớt ba điếu được yêu một lần, địa điểm tư thế tuỳ chọn.

Kế hoạch này rất có sức hấp dẫn.

Vì để mở khoá địa điểm tư thế mới, Giang Nhược đã cố gắng hết mình.

Một bận cậu tụ tập với bạn bè trong giới, trên bàn có người phát thuốc lá nhưng đưa lần nào cậu từ chối lần đó, buổi tối về nhà cậu úp mặt vào vai Tịch Dữ Phong khóc nức nở, kể lể rằng đồ quý dâng tới miệng mà không được hưởng còn thê thảm hơn cả không có gì ăn.

Tịch Dữ Phong nghe xong thì đẩy nhẹ cậu ra, niết cằm cậu hỏi: "Vậy còn anh?"

... Thuốc lá là đồ quý thì anh là gì?

Giang Nhược không ngờ thứ vô tri như thuốc lá cũng có thể trở thành quân địch giả của Tịch Dữ Phong.

Cậu đành sán lại hôn anh: "Em cố gắng như thế còn không phải vì anh à?"

Thuốc lá dẫu thơm đến mấy cũng sao sánh được với nỗi sung sướng đê mê khi làm t1nh cùng anh?

Sau đó nhờ kiên trì nỗ lực, Giang Nhược dần dần hạ thấp tần suất hút thuốc.

Người khác hỏi cậu bí quyết cai thuốc lá, cậu thật thà đáp: "Tôi phải dùng đến quyết tâm được ăn cả ngã về không như hồi thi vào Học viện Múa đấy."

Hôm kỷ niệm một tháng cai thuốc lá thành công, Tịch Dữ Phong châm một điếu đặt trong gạt tàn trên bàn, mình thì đứng ở đầu bàn còn lại, ý bảo Giang Nhược chọn một trong hai.

Giang Nhược vào nhà thì ngó nghiêng hai bên, sau đó không hề chần chừ sà vào lòng Tịch Dữ Phong.

Cai thuốc xong lại xuất hiện nỗi lo khác.

Sau cuộc yêu, Giang Nhược gối đầu lên nguc Tịch Dữ Phong, kéo dài giọng hỏi câu quen thuộc: "Nếu không cai được thì phải làm sao?"

Nghiện cũ vừa dứt nghiện mới đã lăm le bùng lên. Nghĩ đến việc mấy bữa nữa lại phải vào đoàn đóng phim, Giang Nhược âu sầu không thôi.

Tịch Dữ Phong trả lời nhẹ tênh: "Thì mình không cai nữa." Anh ghé tai Giang Nhược thủ thỉ: "Anh có thể cung cấp dịch vụ tận nơi, xem như phần thưởng vì em đã bỏ thuốc lá thành công."

Lời anh nói cũng quá quen thuộc, thuở đầu hai người mới gặp nhau đã từng nói vậy.

Nhưng lúc này câu nói ấy thốt ra từ miệng Tịch Dữ Phong lại có sức quyến rũ khiến người ta nóng bừng tai.

Giang Nhược nhấc chăn che mặt, chưa đầy nửa phút đã ló đầu ra: "Vậy anh cung cấp dịch vụ cho một mình em thôi được không?"

Tịch Dữ Phong bật cười, gật đầu đồng ý.

"Thế em gia hạn gói thành viên trọn đời được không?"

"Em nói coi?"

"Em nói là được."

"Vậy thì được."

Cửa sổ mở hé, có ngọn gió lùa vào làm rèm cửa bay phấp phới.

Trong phòng vẫn khô nóng khó nhịn, giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, cậu vừa uống thuốc giải vừa gieo rắc vào lòng mình một cơn nghiện khác chẳng tài nào dứt bỏ.
Bình Luận (0)
Comment