92.
Mẹ tôi ghét bỏ đuổi tôi ra khỏi phòng bếp, tự mình vung tay nhanh chóng hoàn thành bữa tối.
Trác Minh Đốc thấy tôi ra thì mắt sáng long lanh, yên lặng gọi tên tôi từ phía xa.
Tôi đi qua ngồi xuống, Trác Minh Đốc siết chặt tay tôi, cười đến ư là ân cần: “Tiểu Vũ ra rồi nè, mệt lắm nhỉ, mau, ăn chút trái cây naf~”
Tôi run tây, Trác Minh Đốc lau bàn tay đầy mồ hôi lên tay tôi. Cậu nghiêng người lấy dĩa trái cây, chuẩn bài quay lưng về phía ba tôi, rõ ràng lúc ấy tôi cảm nhận được thân thể của Trác Minh Đốc đã thả lỏng hắn.
Tôi ngẩng đầu nhìn ba mình.
Ba cúi đầu nhấp một ngụm trà để che giấu công danh của mình
93.
Tình nồng ý thắm làm mẹ tôi đặc biệt khui luôn một chai rượu táo gai mới toanh.
Mẹ tôi mạnh mẽ rót đầy hai ly ở trước mặt đôi tôi, dùng ánh mắt cưỡng ép đôi tôi: “Đã là đàn ông con trai rồi, sao lại không biết uống rượu được, không học uống rươuk, sau này ra đời phải làm sao đây, đến lúc đó sẽ có nhiều chỗ cần uống lắm. Lại nói, rượu này cũng không say, cứ như uống nước trái cây vậy đó, nào, uống đi!”
Văn hóa bàn rượu đáng hận.
94.
Tuy nói là rượu trái cây nhưng uống nhiều cũng sẽ say. Cả nhà này vừa say vào là năng lực khống chế kém ngay, pheromone cũng như nước tràn bờ đê.
Mùi mít mùi bún ốc mùi bọt xít nhè nhẹ quện vào nhau triền miên khó rời, tôi phải uống thêm vào thôi, phải quên cái mùi làm người khó quên này thôi.
Ba tôi gắp miếng đồ ăn cho vào miệng nhai chậm nuốt kỹ, vừa uống rượu, là cái mặt năm tháng an bình.
Tôi đây thì muốn ói hơi, run rẩy giơ đôi đũa ra, nhưng bị cái mùi này xộc thẳng mũi lại muốn ói.
Ông trợn mắt nhìn, hỏi: “Sao không ăn? Ăn đi chứ.”
Ba người chúng tôi liếc nhìn nhau mà lòng ngũ vị tạp trần, ăn ngon mệ gì nữa, ba tôi lại động đũa, vừa ăn vừa khen ngon đáo để.
Hóa ra, ba tôi chính là người thắng cuộc.
95.
Dọn xong phòng bếp, mẹ tôi lấy trong tủ ra một bộ chăn ga gối để lên giường tôi.
Mẹ cười đến là dịu dàng: “PHòng cho khách lâu ngày không ai ở nên hôi hám lắm, đêm nay Minh Đốc ngủ chung với Tiểu Vũ được không?”
“Dạ dạ, được ạ, phiền dì quá.” Trác Minh Đốc nơm nớp trong lo sợ.
Tôi lén lút kề tai mẹ nói nhỏ: “Sao lại yên tâm để một Alpha xa lạ ngủ chung giường với con trai mẹ vậy, không sợ con không giữ được trinh tiết à?”
Mẹ liếc cái nhẹ: “Con thì lo lắng gì? Tự mình còn không biết bản thân có cái tư sắc gì à?”
?
Con cho mẹ ba phút thu lại lời mẹ nói, nếu không đêm nay mẹ sẽ mất một thằng con trai tốt đấy.
“Đêm nay ấm ức Minh Đốc ngủ chung với Tiểu Vũ rồi, Tiểu Vũ nhà dì hay làm khùng làm điên, tối ngủ cũng không yên tĩnh, con khoan dung cho nó với nha.”
Trác Minh Đốc lắc đuôi: “Không sao ạ, không sao ạ, dì ơi dì yên tâm đi.”
Mẹ ôm mím môi suy nghĩ, cả người phát ra một luồng ánh sáng, rõ ràng là bộ phim ba người, nhưng cứ như có mình tôi là chơi lẻ vậy.
Tôi hiểu mà, Trác Minh Đốc mới là đứa con của mẹ tôi.
Tôi dẫn con mẹ về rồi.
96.
Tôi nhanh chân đi rửa mặt, chờ khi tôi ra thì Trác Minh Đốc mới vào tắm, cậu ở trong đó rất lâu, khi ra ngoài mới dâng một gương mặt thẹn thùng trèo lên giường tôi.
Trác Minh Đốc dùng tay phải cọ tay tôi, tôi muốn né, né thế nào lại lăn vào lòng cậu.
Tôi vươn tay đắp chăn, vòng tay qua eo cậu rồi cọ cọ, “Không còn sớm nữa, mình ngủ đi.”
Cả người Trác Minh Đốc cứng ngắc, tay cậu để trên lưng tôi, lòng bàn tay đầy nhiệt xuyên qua vạt áo mỏng trườn vào sống lưng của tôi.
“Được.” Trác Minh Đốc cúi đầu hôn lên trán tôi.
Tôi lại cọ lên cằm cậu, Trác Minh Đốc dùng tay đè đầu tôi lại, môi dời từ giữa hàng mày xuống, cuối cùng dừng lại ở nơi cánh môi tôi không ngừng vuốt ve.
Đôi ta trao nhau một nụ hôn dài, đến lúc động tình thì mẹ nửa đêm bò qua gõ cửa phòng chúng tôi.
“thình thịch thình thịch’.
Tuy rằng tiếng gõ rất nhỏ rất kiềm chế, nhưng mà vẫn làm tôi và Trác Minh Đốc sợ đến mức sắp thụt ngòi vào.
“Cái đó,” Mẹ tôi châm chước dùng từ, “Mẹ cũng không phải là người cổ hủ gì, nhưng mà hai đứa có thể dùng thuốc che mùi hương được không, cái mùi thật sự rất hăng đó cục cưng à.”
Ớ ờ.
Con nói đôi con chỉ ở trong phòng ăn miếng bún ốc sẵn diệt chết mấy con bọ xít thôi thì mẹ có nguyện lòng tin không.
Đương nhiên mẹ tôi tin cái quỷ á.
Vì mẹ vừa đi không bao lâu thì quay lại với mấy miếng áo mưa trên tay.
Áu á áu á.
97.
Tôi quay lại nhìn Trác Minh Đốc.
Mặt cậu đỏ tận mang tai, thân cao mét tám nằm trên giường ngượng ngùng, như một cái tảo biển dài ngoằng đang lay động trong biển.
Mẹ tôi cứ nghĩ chúng ta làm chuyện người lớn khó nói trong đêm. Nhưng mà, thiệt lòng thì bọn tôi chỉ ngây thơ dán dán dính dính thôi à.
Không hổ là người con gái năm đó dám chơi tình yêu BO, vẫn là mẹ hiểu, gừng càng già càng cay.
Chỉ còn lại đôi ta yên lặng xấu hổ.