118.
Sau khi biết được chân tướng Bộ trưởng Trương tán gẫu một hồi, nhận được cuộc điện thoại bảo chú về sở thì mới thở phào một hơi, dùng mắt thường nhìn cũng nhận ra ông chú rất vui vẻ chào tạm biệt bọn tôi.
Tôi biết hiểu lầm như này cũng rất xấu hổ, nhưng chú đừng thể hiện ra rõ vậy chứ cục cưng.
Cố vấn viên thấy Bộ trưởng muốn rời đi, cô ấy lưu luyến nhìn đôi tôi một cái, một cái nhìn mà làm tôi co rúm.
Ánh mắt đói khát của kẻ săn mồi, còn đôi tôi là chồn ăn dưa.
Trác Minh Đốc nhanh chóng kéo tôi về sau: “Tiết sau còn có lớp, không có gì thì bọn em đi trước, chào cô."
Ỏ, chồn ăn dưa nhanh chóng trốn đi.
119.
Chúng ta vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy ánh mặt trời làm tôi mém chút lệ rơi.
Tôi nhìn điện thoại, tiết học qua hơn nửa.
“Về không?”
Trác Minh Đốc kéo tay tôi: “Không về! Cúp tiết luôn!”
“Con ngoan,” Tôi chọt cậu, “Dám à?”
“Không sợ chết, đi không?” Trác Minh Đốc chớp mắt xúi giục.
Tôi, một thanh niên tốt bụng của thời đại mới một lòng tiến tới yêu thương tích cực học tập, sẽ làm ra cái chuyện bại hoại thanh danh này sao?
“Đi siêu thị trước đi, em muốn ăn kem que.”
Sinh viên không đi học thôi, đó là cúp học à.
Tôi nghỉ thẳng.
120.
Tôi và Trác Minh Đốc mút kem đi dạo trên sân thể dục, đụng phải bộ ba Lục Thuần đang học thể dục chạy cự ly dài.
“Này.” Tôi phất tay.
Ba đứa ngây ngốc nhìn tôi cười.
Lúc này bọn nó vẫn không phát hiện ra gì kỳ lạ, thậm chí còn bảo trùng hợp này trùng hợp kia.
“?” Phàm Hâm là đứa đầu tiên nhận ra, chạy ngược lại.
“Hai đứa không phải tiết này có lớp sao?”
Tôi mút miếng kem sắp tan ra: “Cúp.”
Lục Thuần và Quách Thánh chạy theo cũng trăm miệng một lời: “Cúp?”
“Mày dám à!”
“Ai cho mày cái gan đó!”
“Đại học không học kiểu đó!”
Phàm Hâm, Lục Thuần, Quách Thánh vô cùng đau thương chỉ tay vào bọn tôi.
“Tập hợp kìa.” Trác Minh Đốc chỉ về phía sân thể dục ở đối diện.
Ba đứa nó chạy bước nhỏ đến đó, để lại đôi tôi thế giới yên tịnh.
121,
Ánh nắng hôm nay đẹp lắm, nhưng mùa đông đột nhiên lạnh hơn, tôi đỡ quai hàm, lạnh đến đau cả răng.
“Nhanh vậy mà ăn hết rồi à?”
Trác Minh Đốc vươn tay lấy miếng gỗ trong miệng tôi ra, tôi há mỏ, cái đầu gỗ đã bị tôi cắn méo mó.
Pheromone của tôi thấm qua miếng gỗ, tôi không khỏi nhớ đến mấy chuyện lông gà vỏ tỏi hôm nay, cảm thấy buồn cười
“Có gì hay đâu mà cười.” Trác Minh Đốc lấy một tờ giấy ra lau tay cho tôi.
“Thì chuyện vừa nãy đó, anh nói xem sao mà hài vậy.” Kem dính bên miệng Trác Minh Đốc, tôi lau giúp cậu, rồi thong thả lau tay mình.
“Nói không chừng đôi ta có năng lực đặc thù đó thật.” Trác Minh Đốc ăn xong rồi, gỡ miếng gỗ ra để chung với miếng của tôi.”
Chút pheromone phả ra rất nhẹ hòa quyện trong không khí, nhanh chóng bị gió thổi tan, ẩn trong trời đất.
Trong mắt chúng tôi, pheromone này là bí mật khó nói thành lời, cũng đã từng tưởng tượng qua vô số lần nếu bị người khác phát hiện ra thì sẽ có phản ứng gì.
Châm chọc? Thương hại? Mới lạ? Chán ghét? Tò mò?
Trong thế giới vô biên này, ở một góc nhỏ sinh hoạt nào đó cũng sẽ có một số đặc thù, có điều chỉ là nhỏ bé như muối bỏ biển. Thân thể tôi khác với biết bao người, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến ai, thì cũng chẳng có gì quá đặc biệt.
Nhưng với tôi mà nói, nó vẫn đã từng làm tôi bối rối, thậm chí có chút khó khăn và không hài lòng lúc tiếp nhận nó thuộc về mình, có quan hệ với mình.
Đặc thù mà bình thường, bình thường lại đặc thù.
“Nói không chừng đó.” Tôi nhún vai, có cái thùng rác đặt trước mặt, tôi và Trác Minh Đốc đi đến quăng rác.
Bọn Lục Thuần đi đến.
“Tan học tan học rồi, ăn cơm ăn cơm thôi! Các anh em, mau! Tiến lên!”
Toi và Trác Minh Đốc nhìn nhau, giành chạy lên phía trước.
“Tiến lên!”