56.
“Tiếp tục chỉ đường cho bạn, chúc bạn đi đường an toàn.”
Trác Minh Đốc theo hướng dẫn đi vào một cái hẻm nhỏ, đầu tôi có chút choáng.
“Chúng ta đi đâu ấy?” Tôi không nhịn được hỏi.
Trác Minh Đốc nói: “Ăn trưa đó, không phải em bảo đói sao?”
Tôi thấy kỳ: “Gần chỗ ban nãy có một quán ăn mà, đi xa thế này làm gì? Chẳng lẽ gần đây có chỗ ngon à?”
Trác Minh Đốc khụ hai tiếng: “Khó lắm mới ra ngoài trường, vậy nên phải ăn món gì là lạ chứ.”
Có lý lắm.
Tôi hứng thú hỏi: “Vậy trưa nay mình ăn gì?”
Trác Minh Đốc ngượng ngùng: “Bún ốc được không?”
Tôi hãi ngay: “Sao lại là bún ốc?!”
“Anh hai, em ăn cả tháng nay rồi, xin anh đó tha em với.” Tôi lay lay người cậu than vãn.
“Tự nấu ở nhà với ăn quán không giống nhau mà.” Trác Minh Đốc ấm ức nhín tôi lúng liếng, “Ăn với anh được hông.”
Eo, đáng yêu thế chứ lị!
Được rồi, ai bảo em cưng anh làm chi.
Mọe
57.
Sau khi vào đây bọn tôi đã không cần chỉ dẫn nữa rồi, cái mùi bún ốc kia chính là định vị chuẩn xác cmnr.
Tôi không chịu nổi bóp mũi: “Không hiểu nổi không có ai khiếu nại à?”
Trác Minh Đốc vẫn có ý thuyết phục tôi: “Thật ra không thúi vậy đâu, ăn nhiều lại thấy thơm ngay mà?”
Thằng bé này, có đẹp trai cũng không được vạ miệng à, vớ va vớ vẩn.
Tôi đột nhiên phát hiện ra một điểm mù.
“Sao dạo gần đây anh thích ăn bún ốc vậy? Trước kia có thấy thế đâu?”
“Á, à, chuyện là.’ Trác Minh Đốc nói không nên lời, “Thì, đột nhiên muốn ăn vậy thôi.”
Được rồi.
Nhưng vẫn kỳ vãi.
58.
Là tôi sai rồi.
Tôi cứ nghĩ ăn bún ốc hơn một tháng sẽ sinh ra hệ miễn dịch với nó.
Tôi sai rồi, tôi quá sai rồi.
Ngoài cửa.
Trác Minh Đốc kéo tôi, còn tôi thì bận tuyệt vọng la làng: “Không, thả em ra!”
Không tự trải nghiệm thì bạn méo thể nào biết được quần thể công kích đáng sợ bao nhiêu đâu.
Bây giờ tôi cảm giác mình đang được ngâm trong cái mùi thum thủm này, không còn cảm nhận được mùi hương nào khác nữa.
Mẹ nó thúi, cứu mạng!
59.
Cuối cùng tôi vẫn phải liều chết vào ăn với cậu.
Người mà, có khó khăn gì mà không thể khắc phục.
Ngâm hồi lâu, lại thấy đúng là bún ốc cũng thơm lắm.
Thôi rồi, có phải tôi đã xuất hiện ảo giác rồi không.
Tôi trợn trừng mắt nhìn kẻ gây họa.
Trác Minh Đốc ấm ức: “Không phải em ăn ngon miệng lắm sao.”
Í dà.
Đúng thế thật.
60.
Tôi kéo cổ áo lên ngửi: “Má ơi, thủm thế.”
Trác Minh Đốc dò đầu qua ngửi chung.
Cậu trầm ngâm một hồi, thâm trầm đồng ý: “Thiệt chứ.”
Anh còn dám nói.
“Giờ cũng không còn cách nào đi chơi, em thấy bản than như một viên đạn bốc mùi ấy.”
Tôi ghét bỏ buông cổ áo ra
Trác Minh Đốc kéo tóc tôi: “Vậy chúng ta về lớp à?”
“Dẹp.”
Tôi duỗi người, nhìn miếng dán tuyến thể sau cổ Trác Minh Đốc bị mồ hôi đượm ướt.
Tôi vỗ vỗ vai cậu: “Miếng dán tuyến thể ướt rồi, em đổi cái mới nhá?”
Trác Minh Đốc do dự một chập: “Ừm.”
Tôi vòng tay qua cổ cậu, Trác Minh Đốc vùi đầu cọ lên vai tôi.
“Đừng quậy.”
Tôi đánh khẽ cậu một cái.
Bấy giờ Trác Minh Đốc mới chịu thành thật.
Lúc quen nhau tôi cùng hay thay miếng dán tuyến thể cho cậu lắm, nên đã quen tay rồi, một lát liền xòng.
Tôi lại xoa xoa đầu cậu, rồi đẩy cậu: “Được rồi, mau buông ra, nóng mà còn ôm ôm nữa.’
Trác Minh Đốc nào chịu, cứ cứng nhắc muốn dính dính lấy tôi.
Tôi hít mũi, không khỏi ‘chậc’ một tiếng: “Về gội đầu đi, tóc anh cũng đậm mùi bún ốc rồi đó.”
Lúc này Trác Minh Đốc mới không tình nguyện thả tôi ra.
Èo, dính thất bại.