Edit: Bông
Xúc cảm trên môi đặc biệt rõ ràng, ướt át, nóng rực, xua tan đi hết sự lạnh lẽo của gió đêm mùa thu, mùi rượu xộc lên khiến cả hai cảm thấy lâng lâng, chỉ còn cảm giác bên môi là chân thật.
Kỷ Thụy Thần dùng lực quá mạnh, cả hai người đều cảm thấy hơi đau nhưng lại không có ý định buông ra, sau khi cọ xát môi một hồi, đầu lưỡi thăm dò muốn đi vào.
Hành Châu đột nhiên nhớ đến chú cún con của gia đình sống cùng chung cư với hắn, mỗi lần bị nó liếm mặt cũng ngứa thế này.
Hành Châu bật cười vì chính sự so sánh của mình, vô tình làm môi hơi hé ra giúp đầu lưỡi người kia đi vào sâu hơn, vành tai vốn hơi hồng hồng của Kỷ Thụy Thần nhanh chóng đỏ lên.
Kỷ Thụy Thần nhịn không được mà lùi về, thấy Hành Châu vẫn đang cười liền tỏ vẻ không vui: "Cậu cười cái gì?"
Không ngờ tới là nghe được câu hỏi này Hành Châu lại càng cười to hơn, sắc mặt nhợt nhạt vì rượu cũng dần hồi phục sức sống, nhìn qua cực kỳ đẹp.
Nhìn một lúc Kỷ Thụy Thần cũng cười theo.
“Cười anh đấy!" Hành Châu lau vệt nước trên khóe mắt, cười nói: "Nào có ai hôn môi như anh."
Khóe miệng Kỷ Thụy Thần giật giật: "Vậy cậu dạy tôi đi."
Hành Châu nhướng mày, cười tủm tỉm, đang định nói tiếp thì bị tiếng chuông điện thoại xen ngang.
Vẫn là Từ Giang, Hành Châu tắt máy, nói với Kỷ Thụy Thần: "Bây giờ thì không được, tôi phải về nhà.”
“Người đại diện?” Kỷ Thụy Thần cũng nhìn thấy tên người gọi đến.
“Ừ, đang đợi tôi bên ngoài.
Hẹn gặp lại!"
“Hẹn gặp lại…”
Hành Châu đi rồi, Kỷ Thụy Thần vẫn đứng tại chỗ trong chốc lát, gió đêm luồn vào cổ áo làm Kỷ Thụy Thần nổi một tầng da gà da vịt.
Kỷ Thụy Thần nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau ở ban công, lúc đó, Kỷ Thụy Thần chỉ đơn thuần có chút hứng thú và thưởng thức đối với Hành Châu, muốn biết hắn là người thế nào.
Sau đó Kỷ Thụy Thần cũng chỉ yên lặng để ý đến hắn, không hề có ý định tiếp cận làm quen, cũng không nói cho người khác biết, đôi khi còn tự nói đùa: "Một bó tuổi rồi còn theo đuổi thần tượng."
Nhưng chỉ một nụ hôn đã khiến mọi thứ thay đổi.
Trong lòng không thể kiềm chế được mà sinh ra những ý nghĩ kỳ quái.
Sao bọn họ lại hôn nhau? Vì sao mình không hề phản cảm với nụ hôn này? Mặc dù Kỷ Thụy Thần chưa từng có bạn gái nhưng anh cũng không hề nghĩ rằng mình cong…
Những suy nghĩ hỗn loạn ngổn ngang trong đầu, tạo thành một nút thắt mà Kỷ Thụy Thần không thể tự gỡ bỏ được, vừa rồi Kỷ Thụy Thần muốn có một đáp án nên mới hỏi Hành Châu, không ngờ hắn lại dửng dưng không coi chuyện đó ra gì.
Giận.
Mãi lâu sau Kỷ Thụy Thần mới rời đi.
Bên trong xe, Hành Châu trầm mặc dựa đầu vào cửa sổ xe.
Từ Giang lén lút nhìn Hành Châu qua kính chiếu hậu, mấy lần định mở miệng lại thôi, Hành Châu nhìn thấy hết nhưng vẫn không nói gì.
Xe ngừng đèn đỏ, Từ Giang rốt cuộc cũng không chịu nổi phải lên tiếng: "Cậu làm gì bên trong đó?"
Hành Châu không quay đầu lại mà nói: “Không làm gì cả, nhận một nụ hôn thôi."
Hành Châu chưa nói là hôn ai.
Không ngoài ý muốn, Từ Giang bị lừa, tay siết chặt vô lăng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng khốn đó ép cậu?"
Hành Châu trào phúng: “Sinh hoạt bức bách cả thôi, không phải anh nói rồi sao, kẻ đó chúng ta không động vào nổi."
Từ Giang trầm mặc thật lâu, đèn xanh sáng lên vẫn không biết, Hành Châu phải nhắc nhở: "Đèn xanh rồi kìa!"
“…Thật xin lỗi.” Từ Giang nói.
Ban đêm trên đường quốc lộ không có nhiều xe, một chiếc xe đậu một chỗ lâu cũng không khiến người khác chú ý.
"Ừ." Hành Châu gật đầu.
Không đến ba giây đồng hồ, Hành Châu nghiêng đầu nhìn Từ Giang: "Nhưng tôi vẫn hơi tức giận."
"Hay anh cho tôi đấm một cú đi, chắc tâm trạng của tôi sẽ tốt hơn đấy!" Hành Châu cười tủm tỉm.
Từ Giang thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu qua, hai mắt nhắm chặt: "Chỉ cần tâm trạng cậu khá hơn là được."
"Là tự anh nói đấy nhé?" Hành Chây xoa xoa nắm tay, trong mắt ánh lên ý cười.
"Bớt nói nhảm đi, đánh mau lên_____Á!!!"
Từ Giang che khuôn mặt thâm tím của mình: "Sao cậu mạnh tay vậy?"
Xe dừng trước cửa nhà Hành Châu.
"Ngủ sớm đi, mai còn có việc đấy!"
Hành Châu gật đầu, tháo dây an toàn định xuống xe thì bị giọng nói của Từ Giang níu lại: "Hành Châu, anh Từ của cậu không có bản lĩnh gì nhưng anh hứa với cậu sau này anh sẽ ngày càng mạnh lên, ít nhất là có thể bảo vệ nghệ sĩ của mình, không để cậu hay những người sau này ở cạnh anh phải làm những việc như vậy."
Hành Châu quay đầu nhìn Từ Giang, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trên khóe mắt đã có nếp nhăn, khuôn mặt bầm tím nhìn qua có chút chật vật nhưng ánh mắt lại cực kỳ chân thành tha thiết, làm người khác nguyện lòng tin tưởng những lời hứa hẹn chưa chắc đã có thể thực hiện đó.
Một lúc sau Hành Châu mới cười nói: "Tự dưng bày tỏ tình cảm cái khỉ khô gì vậy, mau về nhà đi, nhớ che mặt anh lại không nhỡ dọa chị dâu đấy!"
Nói xong, Hành Châu xuống xe, đi thẳng vào nhà.
Tắm rửa xong, Hành Châu nằm trên giường.
Hôm nay xảy ra quá nhiều việc khiến đầu óc hắn không thể thả lỏng được, vốn vừa nãy còn hơi buồn ngủ nhưng lúc này nằm trên giường lại tỉnh như sáo.
Nằm mãi vẫn không ngủ được, Hành Châu quyết định ngồi dậy xem kịch bản mới.
Lần này là phim cổ trang chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết tiên hiệp đại nam chủ nổi lên năm ngoái.
Bối cảnh của bộ truyện này so với các bộ truyện nam tần (*) khác cũng không khác nhau là mấy, nam chính mồ côi từ nhỏ, cữu cữu đưa hẵn đến Thục Sơn, nói với bên ngoài là đưa hắn đi rèn luyện nhưng thực tế là vứt hắn đi tự sinh tự diệt.
Từ nhỏ ăn không no mặc không ấm bên nam chính gầy trơ cả xương, thân thể mỏng manh yếu đuối, ở Thục Sơn không nơi nương tựa càng khó sinh sống, thường xuyên bị người khác sai sử như hạ nhân.
(*) Truyện nam tần: truyện lấy nhân vật nam làm trung tâm.
Dựa theo kịch bản cũ thì nam chính có cuộc sống bi thảm như vậy nhất định sẽ gặp được cơ duyên trời cho, nghịch tập (*) trở thành cường giả (*) giới Tu chân, quay trở lại trả thù những kẻ đã từng khinh nhục hắn.
(*) Nghịch tập: lội ngược dòng để thành công.
(*) Cường giả: kẻ mạnh.
Nhưng nếu đi theo lối mòn đó thì bộ truyện này đã chẳng nổi tiếng, bởi vì kịch bản này đã xuất hiện nhan nhản từ lâu.
Kịch bản này đặc biệt ở chỗ, trong tình cảnh bi thảm đó nam chính vẫn cứ bình chân như vại, luôn lạc quan nhìn về phía trước.
Câu chuyện đi sâu vào nội tâm nhân vật, người đọc một giây trước còn đang nghĩ: "Mẹ nó chứ, cái người đại sư huynh này khốn nạn vãi, nam chính còn không mau xử hắn____" mà một giây sâu đã thành: "Hahahahaha sao nam chính lại nghĩ ra cách này nhỉ, cười chết mất!".
Một câu chuyện vừa đề cao giá trị nhân sinh vừa không đánh mất đi giá trị giải trí khiến người đọc vui vẻ.
Đại bạo!
Fan của bộ truyện này rất đông nên khi tuyên bố phục chế thành phim truyền hình, cả đoàn phim bị mắng rất thảm.
Nói đơn giản thì nếu bộ phim này đóng tốt, diễn viên sẽ hot, nếu diễn không tốt, không cần nói cũng biết duyên người qua đường của diễn viên, đặc biệt là nam chính sẽ một đường tụt thẳng xuống, chưa biết chừng còn trở thành một vết nhơ trong sự nghiệp.
Vậy nên khi được đoàn phim quăng cành ôliu (*), Hành Châu phải suy xét mặt lợi và hại rất lâu mới gật đầu đồng ý.
(*) Quăng cành ôliu: tạo cơ hội.
Nhưng bây giờ Hành Châu lại cảm thấy cực kỳ hoang mang vì nhân vật này.
Phải diễn thế nào đây?
Thầy dạy diễn xuất của Hành Châu đã từng nói, muốn diễn tốt một nhân vật thì phải nhập hồn vào nhân vật đó.
Nếu chỉ đứng ở đó đọc lời thoại như một cái máy thì không thể gọi là diễn viên.
Nam chính là người thế nào? Là một kẻ đáng thương cố gắng vượt qua thời gian gian khổ hay là một cường giả không sợ trời không sợ đất? Nam chính luôn mỉm cười đối mặt với tất cả mọi việc nhưng hắn thực sự vui vẻ sao?
Hành Châu nhắm mắt tưởng tượng, thiếu niên ấy ở Thục Sơn bị treo ngược lên cây vẫn ha hả cười, hắn cười như thế nào? Cười híp cả mắt lộ ra cả hàm răng hay là nụ cười ẩn chứa dao?
Hành Châu mở bừng mắt, đứng trước gương tập cười.
Nhe răng trợn mắt bày ra các kiểu tươi cười, thẳng đến khi cơ mặt co rút lại mới dừng.
Hành Châu mệt mỏi nằm trên sôpha nhắm mắt dưỡng thần.
Làm diễn viên tuy rất thú vị nhưng cũng rất khó.
Trên phương diện biểu diễn Hành Châu rất có thiên phú, nếu không cũng sẽ không dùng một khoảng thời gian tập luyện ngắn ngủi cướp lấy một vai diễn khá lớn.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể nắm bắt nội tâm tất cả các nhân vật, điều này yêu cầu diễn viên phải là một người am hiểu lòng người.
Mà khiếm khuyết lớn nhất của Hành Châu chính là từ nhỏ đến lớn, số bạn bè hắn kết giao chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hành Châu suy nghĩ thật lâu, nghĩ từ nhân vật đến bản thân mình lại từ bản thân mình nghĩ về nhân vật, nghĩ qua nghĩ lại một hồi lại nghĩ đến Kỷ Thụy Thần.
Có lẽ là tâm linh tương thông, Kỷ Thụy Thần vừa hay gửi tin nhắn cho hắn.
Một giờ hai chín phút sáng.
[ Không ngủ được! ????]
Hành Châu nhìn thấy nhưng không vội vã trả lời, xem lại tất cả những tin nhắn người nọ từng gửi cho hắn, đa phần là gửi vào ban đêm, lúc đó hắn đã sớm say giấc nên không trả lời được, đến sáng hôm sau đọc được nhưng không thấy người nọ nhắn tiếp nên cũng lười trả lời.
Vừa hay đêm nay Hành Châu mất ngủ nên bớt đi một tin nhắn không được hồi âm.
[ Sao anh lại trở thành diễn viên? ]
Mọi người đều biết, Kỷ Thụy Thần không phải xuất thân chính quy, chuyên ngành anh học cũng không liên quan gì đến diễn xuất.
Kỷ Thụy Thần trả lời rất nhanh: [ Cậu cũng chưa ngủ à?]
Kỷ Thụy Thần vốn đang nằm chết dí trên giường ngồi bật dậy trong một tích tắc, nhìn chằm chằm tin nhắn mình mới nhận được.
Dựa theo mấy hôm nay anh quan sát được thì Hành Châu ngủ rất sớm.
Hôm nay lại chưa ngủ, chẳng lẽ là vì nụ hôn đó...!
Suy đoán này làm Kỷ Thụy Thần cực kỳ vui vẻ.
Nhưng ngay sau đó Kỷ Thụy Thần đã hồi phục tinh thần, Hành Châu vừa hỏi anh sao lại trở thành diễn viên?
Kỷ Thụy Thần nghiêm túc nhớ lại, đã qua nhiều năm như vậy, có một số chuyện anh cũng suýt quên mất.
Năm đó điền nguyện vọng đại học, Kỷ Thụy Thần chỉ có một mong muốn duy nhất là muốn học ở trường cách thật xa nhà mình.
Dưới áp lực của gia đình, suy nghĩ này đã sớm mọc rễ trong lòng anh, theo thời gian trôi qua chui từ dưới đất lên, không ngừng sinh trưởng, cuối cùng trưởng thành thành một cây đại thụ cao chọc trời.
Nhưng anh không ngờ được rằng, cách trở địa lý không những không làm khó gia đình anh mà sự giám sát đó còn trầm trọng hơn, trong lúc tâm phiền ý loạn lại có người mời anh đi đóng phim, nhất thời xúc động liền đồng ý.
[ Chắc là...kỳ phản nghịch đến muộn? ].