Giọng nam trầm ấm, dịu dàng vọng ra từ bóng tối khiến cô giật mình quay lại. Từ đồng cỏ cao ngất, một thân hình cao lớn từ từ xuất hiện. Người đó rẽ đám cỏ sang hai bên, dùng tốc độ nhanh nhất mà tiến về phía Dương Khả. Cô hơi ngẩn ra, ngạc nhiên đến mức phải dụi lại mắt để xác nhận xem mình có đang gặp ảo giác hay không.
Đông Phong!
Đúng là anh ấy!
Đông Phong mặc một bộ đồ leo núi gọn gàng, trên vai cũng khoác theo một balo đồ phượt tiêu chuẩn, bên cạnh còn cẩn thận mang theo một chú chó lớn. Anh vừa rảo bước, vừa nhìn cô cười thật tươi, nụ cười rạng rỡ đẹp tới mức khiến Dương Khả vô thức nở nụ cười theo. Chú chó vốn yên tĩnh bên cạnh Đông Phong dường như cảm nhận được sự vui vẻ của cả hai người, ngửa đầu lên trời hú dài một tiếng.
"Dương Khả!" Đông Phong bỗng dưng thả chậm bước chân, người con gái anh yêu vẫn đang ngồi bên đống lửa, phía sau cô là cả một mảnh trời sao diễm lệ cực kì.
Chẳng hiểu sao Đông Phong có cảm giác như bản thân đang quay lại cách đây mười mấy năm. Khi ấy Dương Khả cũng mỉm cười nhìn anh như thế, phía sau cũng là bầu trời long lanh như thế.. Thì ra có những kí ức vĩnh viễn không thể quên được, chôn chặt trong lòng người cho đến khi chốt khóa kí ức được mở bung.
"Em ở đây!"
"Đông Phong!" Dương Khả lúc này mới phản ứng lại, cô đặt cốc cafe xuống, chạy tới cạnh Đông Phong "Sao anh tìm được em?"
"Vì cái này!" Đông Phong giơ bàn tay trái của mình lên, chỉ vào ngón tay út một cách thần bí "Anh đi theo sợi chỉ đỏ của ông Tơ bà Nguyệt, em có nhìn thấy nó không?"
"Vừa gặp đã lôi mấy triết lý trong phim tình cảm ra nói, có tin em đá anh lăn xuống dưới không?" Dương Khả giúp anh xách đồ nhưng Đông Phong không chịu, anh đem balo của mình đến bên lều của Dương Khả, để nó vào trong rồi kéo cô về phía đống lửa ấm áp "Anh đói không? Cùng ăn tối đi!"
"Đói!" Đông Phong vẫn không buông tay cô, thâm tình nhìn sâu vào mắt cô rồi nói "Muốn ăn!"
"Vậy thì ăn đi!" Dương Khả không hiểu hàm ý thối nát của nam chính xấu xa Đông Phong, cô gật đầu, hơi ngại ngùng vì cái nắm tay chặt chẽ của anh "Anh đến đây từ khi nào? Sao biết em ở chỗ này mà tìm? Hội nghị phía Nam thì giải quyết thế nào?"
"Em đã lặn lội xa xôi như vậy tìm anh, anh đi có một đoạn đường này tính gì chứ?" Đông Phong không khách khí cầm khay đồ ăn của Dương Khả lên. Anh nhíu mày xem đôi đũa duy nhất của cô một cái sau đó dứt khoát bẻ đôi ra, cùng nhau ăn!
Thật ra gắp chung đũa cũng rất tình cảm, anh một miếng, em một tiếng còn gì tuyệt hơn. Nhưng mà đời đâu như phim, tình cảm tỉ lệ thuận với bất tiện thế nên.. thôi đi!
"Đúng không?"
"..."
"Vì sao đến phía Nam rồi còn chạy?" Không đợi cô trả lời, anh lập tức hỏi dồn khiến miếng ăn trong miệng Dương Khả chưa kịp nuốt xuống suýt nghẹn ở cổ họng "Em muốn anh đuổi theo em tới đây à?"
"Anh nói linh tinh cái gì vậy?" Dương Khả uống vội một ngụm nước trắng, đợi đồ ăn trôi đi sạch sẽ rồi mới ngoảnh mặt ra hỏi vặn lại. Đông Phong chống tay vào cằm, nhìn cô theo kiểu sủng ái vô biên, chờ đợi Dương Khả nêu lý do.
Này này, đừng tỏ ra cái gì cũng biết vậy được không, cô nói dối sẽ cảm thấy có chướng ngại tâm lý đấy!
"Ai theo anh xuống phía Nam? Hoang tưởng nó vừa!"
"Ai theo anh thì người đó tự biết!" Đông Phong tự đắc tặc lưỡi, vẻ mặt hài lòng vô cùng khi thấy biểu hiện này của Dương Khả "Dù sao phó tổng Lâm cũng khai hết với anh rồi, chuyện em lo lắng chạy ra biển tìm anh, còn bất chấp hết tất cả đi về phía Nam chỉ để nhìn anh một cái.."
"Chết tiệt!" Quân ta lại bán quân mình thế này? Thầy à, con có nên nguyền rủa kẻ nào mách lẻo sẽ ế đến cuối đời không đây? "Về nhà em sẽ xử lý phó tổng Lâm!"
"Em dám?" Đông Phong bĩu môi, cô kính trọng ông ta như bậc cha chú, nói trống không một câu với phó tổng Lâm còn không dám nay lại dám mạnh miệng nói cái gì mà xử lý? "Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, phó tổng Lâm cũng coi như ông Tơ của anh và em còn gì?"
"Anh đừng luyên thuyên nữa!" Dương Khả xua tay, dứt khoát không muốn nhắc đến vấn đề này nữa "Hội nghị anh tính sao? Anh đi thế này Thanh Thảo không ý kiến gì à?"
"Không có!" Đông Phong thật thà trả lời.
Thật thà quá đi ấy chứ, lúc anh đi Thanh Thảo có ở đó đâu mà can ngăn. Với lại chính cô nàng cũng nói anh nên đi vào buổi tối còn gì. Thực hiện đúng lời khuyên, hoàn toàn không bỏ bê công việc, anh đúng là một ông chủ tốt, có trách nhiệm!
"Thật đấy, thế em đi phó tổng Lâm có nói gì em không?"
"Không thể nào!" Chẳng lẽ Thanh Thảo đã bỏ cuộc, không muốn sử dụng chuyến công tác lần này làm bàn đạp nữa?
Nhưng vẻ mặt Đông Phong không có gì giống như đang nói dối hay chống chế cả, đúng là anh ấy rời đi tìm cô mà Thanh Thảo không nói gì thật à?
Hmm, lão cáo già này cũng giỏi lắm, chắc không nên tin lão đâu!
"Phó tổng Lâm khác, Thanh Thảo khác mà!"
"Khác như thế nào?" Đông Phong nghiêng đầu nhìn cô, từ góc độ này gương mặt anh rất đẹp, nam tính và nghiêm túc vô cùng "Với anh thì chỉ có em là khác biệt, tất cả những người khác ai cũng như ai thôi!"
"Đông Phong!"
"Anh không tin em không hiểu tình cảm của bản thân là như thế nào!" Đông Phong chạm nhẹ lên khuôn mặt cô, những ngón tay thon dài hơi giá lạnh khiến Dương Khả giật mình.. Nhưng cô không lui lại, thân thể dường như đang tham lam hưởng thụ thứ cảm xúc tuyệt vời này, im lặng chờ đợi sự vuốt ve nhẹ nhàng đến từ bàn tay kia "Anh nói thật, nếu không thấy có hi vọng anh sẽ không kiên trì đến lúc này! Dương Khả, anh sẽ không nói về chuyện đó nữa mà anh sẽ chờ! Chờ cho tới khi nào em gật đầu công nhận chúng ta là một đôi mới thôi!"
"..."
"Do dự không phải tính cách của em, nên anh nghĩ anh không cần chờ quá lâu đâu!" Đông Phong mỉm cười, mê hoặc tiến sát đến chỗ Dương Khả.
Cô nhìn sâu vào cặp mắt đen còn hơn bầu trời của Đông Phong, có cảm giác như linh hồn mình bị hút vào trong đó, không thể rời đi. Đôi môi anh hơi mím lại, hồng nhạt và ướt át.. chầm chậm theo động tác của anh mà lại gần. Dương Khả không phải kẻ ngốc, làm sao cô không biết chuyện phía sau này sẽ là chuyện gì, nhưng nói thật.. cô có chút mong chờ nó xảy ra!
Hôn Đông Phong.
Một nụ hôn mang ý nghĩa hoàn toàn khác biệt..
Dương Khả chớp nhẹ mi, sau đó nhắm mắt lại tựa như chờ đợi. Đông Phong ngạc nhiên tròn mắt, anh biết cô sẽ không phân vân quá lâu, nhưng nhanh đến mức này thì đúng là đáng mừng lắm nhé! Thanh niên cơ hội dĩ nhiên không bỏ qua chuyện tốt như vậy, anh mỉm cười, tiến đến..
"A! Mưa sao băng!" Còn chưa kịp làm chuyện gì, tự dưng trên trời nổi đầy những vệt sáng chồng chéo lên nhau. Dương Khả đang nhắm mắt tự dưng cảm nhận được bóng tối bị xua tan nên mở bừng ra, vô tình thế nào lại nhìn thấy được cảnh tượng diễm lệ ngoài sức tưởng tượng này "Trời đất! Mắt thường cũng thấy được? Không cần dùng kính thiên văn?"
"Ai nói với em ngắm mưa sao băng phải dùng dụng cụ hỗ trợ thế?" Đông Phong lúc này mới nhìn thấy chiếc kính viễn vọng to thù lù Dương Khả dựng bên kia. Anh vừa buồn cười vừa đau lòng trách cứ "Đúng là đồ ngốc, vác nó lên tận đây mà không biết mệt à?"
"Ha ha, tại em thấy bảo một số vùng phải dùng đến kính hỗ trợ, ai biết được nơi này thế nào?" Dương Khả sung sướng nhìn những chòm sáng trên cao vụt qua. Dải ngân hà rực rỡ với muôn hồng nghìn tía chớp tắt sinh động "Mang theo cho chắc ăn chứ! Đẹp thật đấy!"
"Lại đây!" Đông Phong đem đồ ăn đặt ra, kéo tay Dương Khả dẫn cô tới khu bãi cỏ mềm ngay cạnh đó. Anh ngồi xuống, cũng ép cô ngả người ngay bên cạnh mình "Tư thế tốt nhất để ngắm mưa sao băng chính là nằm ra như vậy!"
"Đúng thật, em có thể thấy được toàn cảnh bầu trời luôn!" Dương Khả reo lên, nụ cười giòn tan đầy hạnh phúc "Đông Phong, em đã mơ về ngày này lâu lắm rồi đấy! Hi vọng trong lúc mình ngắm sao không có mảnh thiên thạch nào rơi xuống!"
"..." Em bớt nghĩ bậy đi được không?
Đông Phong nhìn qua cô, Dương Khả rời mắt khỏi bầu trời, đưa nụ cười của mình hướng về phía anh. Đông Phong không khỏi mềm lòng, anh nhìn đôi mắt phản chiếu bóng hình bản thân và sự long lanh của bầu trời. Trái tim anh khe khẽ rung động, đôi môi mỏng hé mở, một câu nói nhẹ như gió thoảng, mơn man bên tai cô "Dương Khả, anh yêu em!"
* Độc giả thân mến, tui yêu mọi người