Tình Chiến

Chương 11

Khi chuông điện thoại vang lên, Giang Bắc Thần đang tụ tập trong quán bar cùng một đám thiếu gia nhà giàu khác.

Một đường chọc cực kỳ duyên dáng đã đưa quả bóng đen rơi vào trong lỗ. Bởi vì dẫn trước 20 điểm nên Giang Bắc Thần lại tiếp tục thắng Trần Lương Thiện. Vốn dĩ hôm nay Trần thiếu định thể hiện nhưng ai dè anh lại trở thành tiêu điểm. Bên cạnh anh là một đám oanh oanh yến yến cứ luôn miệng gọi "Giang thiếu à",nghe thật đau đầu, khiến anh còn không muốn trả lời.

Đẩy mấy cô nàng này ra, thấy trên màn hình điện thoại hiện lên một dãy số, Giang Bắc Thần có chút kinh ngạc, đôi lông mày rậm thoáng chốc nhíu chặt lại.

Trần thiếu sáp lại gần, hứng thú nói: "Ủ ôi, Giang thiếu, đấy là điện thoại của mỹ nữ nào mà sao cậu lại không tiếp?"

Giang Bắc Thần yên lặng nhíu mày, không trả lời người bên cạnh mà trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, ấn vào nút nghe màu xanh lục.

Lúc đầu, anh còn tưởng là do tiếng nhạc trong quán bar quá ầm ĩ nên không nghe thấy người bên kia điện thoại nói chuyện, lại cảm thấy hơi buồn bực vì mình đã chủ động nghe điện thoại. Nhưng mà càng nghe, vẻ mặt anh càng thay đổi.

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng phụ nữ đang khóc lóc cầu xin một cách rõ rệt. Mà giọng nói này, anh lại vô cùng quen thuộc.

Trái tim anh như bị bóp mạnh một cái.

Anh cũng không thèm bận tâm rằng mình chưa chào hỏi mấy người kia, lập tức cầm lấy chìa khóa xe và áo khoác lao ra bên ngoài mặc kệ bọn họ đuổi theo hỏi han.

Chiếc xe thể thao màu bạc lao như tên bắn trên đường, sau đó lại bất chợt chuyển hướng đi ngược chiều. Mặc dù cảnh sát giao thông trực ca đêm cũng đã chụp ảnh nhưng vẫn không nhìn rõ. Nhưng ở Tứ Cửu thành này, mấy người có thể sở hữu dòng xe này chứ? Cho dù như vậy thì khi điều tra rõ ràng cũng không được khen ngợi mà có khi còn bị khiển trách cũng nên. Chuyện thiệt thòi như vậy bọn họ cũng đã nếm trải không ít.

Giờ phút này, hai bàn tay nắm vô lăng của Giang Bắc Thần cũng run rẩy, trong đôi mắt đen như mực hiện lên sự sợ hãi mà trước nay chưa từng có. Bây giờ là đêm khuya, cô ấy đang khóc, bên cạnh còn có giọng đàn ông... Những từ này xâu chuỗi lại, cho dù là ai cũng đều có những liên tưởng không tốt. Huống hồ Giang Bắc Thần lại là người hô mưa gọi gió và quá quen với những cuộc vui chơi trong giới quyền quý.

Rõ ràng lúc trước, người khiến cho cô bị tổn thương là anh, người vứt bỏ cô như vứt bỏ một chiếc giày rách cũng là anh. Anh nói những lời vô tình như vậy cũng chỉ muốn đẩy cô ra khỏi cuộc sống của mình, để sau này cho dù cô có sinh lão bệnh tử cũng sẽ không còn quan hệ gì với anh. Vậy mà lúc này chỉ vì một cuộc điện thoại, anh đã phải đầu hàng nộp khí giới.

Anh vội vàng cầm lấy chiếc di động vừa bị ném lên ghế, ấn một dãy số.

Chử Duy Nguyện vốn đang nằm trên đùi Chử Mục đọc tạp chí. Chử Mục ngồi xem TV, thi thoảng lại vuốt mái tóc mềm mại của em gái mình. Bởi vì anh ta sắp kết hôn, nên thời gian còn lại hai anh em họ được ở chung với nhau rất quý trọng.

"Ù ù..." Tiếng điện thoại di động rung lên từng hồi từng hồi, Chử Duy Nguyện uể oải nhấc máy.

"A lô?"

Giang Bắc Thần không thèm chào hỏi, đi thẳng vào vấn đề: "Nhà Sở Hàm ở đâu?"

"Hả? Anh hỏi cái này làm gì?" Chử Duy Nguyện giật mình ngồi dậy.

Giang Bắc Thần hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhẫn nại hỏi lại một lần nữa: "Cô ấy gặp chuyện không may rồi. Tóm lại là ở đâu?"

Chử Duy Nguyện nghe giọng anh biết rằng chuyện này nhất định không đơn giản, mau chóng thông báo lại địa điểm, còn chưa kịp hỏi thêm một câu, điện thoại đã bị ngắt rồi.

"Sao vậy?" Chử Mục tắt TV đi, nhìn em gái mình đang có vẻ vô cùng lo lắng.

Chử Duy Nguyện xoay người, vẻ mặt sốt ruột nói, "Chị Sở Hàm gặp chuyện không may rồi. Tam ca hỏi em địa chỉ nhà chị ấy." Cô nói xong, lập tức cầm lấy chìa khóa xe, chạy ra ngoài: "Không được, em phải đi xem sao."

"Đợi một chút, " Chử Mục gọi cô ấy lại, "Anh với em cùng đi."

Chử Mục lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, có thể khiến cho Giang Bắc Thần - người mà trước nay luôn bình tĩnh, gặp biến không sợ hãi phải vội vội vàng vàng đi tìm Sở Hàm, thì nhất định đã xảy ra chuyện khiến anh không thể khống chế được tình hình.

Dọc đường đi, Chử Duy Nguyện lo lắng không yên thì thào: "Em đã nói với chị ấy bao nhiêu lần rằng nhà chị ấy ở vị trí như vậy sẽ rất dễ xảy ra chuyện. Anh ơi, liệu Tam ca tới đó có gặp nguy hiểm gì không? d∞đ∞l3∞qu1∞đo.0n. Chúng ta có nên báo cảnh sát hay không? Anh nói xem chị ấy bị làm sao vậy? Tai nạn xe cộ hay là..." Nói đến đây, chính cô cũng sợ hãi đến mức hai hàng nước mắt chảy dài.

Chử Mục cảm thấy hoang mang vì không thể nào đoán trước được tình hình nên chỉ có thể an ủi em gái mình và đạp mạnh chân ga.

Nếu ai có thể đứng từ trên cao nhìn xuống Tứ Cửu thành sầm uất rộng lớn này, thì nhất định sẽ nhìn thấy hai chiếc xe thể thao đang lao nhanh từ hai đầu thành phố tới cùng một địa điểm.

Trịnh Khải có chết cũng không ngờ rằng bản thân mình sẽ gặp phải chuyện như vậy. Hắn chỉ định lái xe ngang qua viện thiết kế, nhưng khi thấy cô ở dưới lầu bắt xe taxi về nhà thì lại nổi hứng đi theo cô. Hắn cũng muốn nhìn xem hoàn cảnh hiện tại của cô ra sao sau khi dứt khoát xin thôi việc ở công ty cũ. Thấy cô xuống xe đi vào ngõ nhỏ, hắn bỗng cảm thấy lo lắng, bất tri bất giác đi theo cô vào trong rồi bắt gặp cảnh tượng như vậy.

Trong đêm khuya, nơi ngõ nhỏ yên tĩnh, một cô gái bị xé rách quần áo, trên đầu, trên gương mặt tái nhợt, tất cả những chỗ nào có da thịt bị lộ ra đều có vết thương. Cô gái này đã hôn mê từ lâu, trên bụng còn có một thanh sắt đâm sâu vào khiến máu tươi chảy đầm đìa, chỉ cần nhìn qua cũng biết người đâm đã sử dụng sức lực mạnh như thế nào. Máu tươi nhuộm đỏ bùn đất dưới thân thể cô gái. Bên cạnh có ba gã đàn ông đã bị dọa cho đứng hình, trong đó còn có một tên đang trần truồng nửa người dưới...

Mặc dù Trịnh Khải là một người đàn ông có lòng dạ độc ác, mà khi nhìn cảnh tượng này hắn cũng cảm thấy hết hồn.

Hắn bước lên đạp cho ba tên kia mấy cái, rồi vòng qua bọn chúng kiểm tra vết thương trên người Sở Hàm. Vết thương này thật nghiêm trọng, không biết liệu có thể giữ được mạng sống hay không.

Hắn móc điện thoại ra, nhanh chóng gọi 120 rồi cởi áo khoác định mặc cho cô, nhưng ai dè vừa nâng cô dậy, cô đã lấy hai tay che trước ngực, đôi chân cũng co lên, cả người cuộn lại.

Rõ ràng đây là biểu hiện kháng cự. Cô từ chối bất cứ kẻ nào có ý định đụng chạm mình, cho dù mạng sống của cô đang bị đe dọa.

Trịnh Khải cũng không biết phải làm thế nào, chỉ đành dùng sức mạnh chuyển cô tới đầu ngõ, nơi có ánh đèn đường.

Ở ngã tư bên này đường, có một chiếc ô tô đang gầm rú lao tới từ phía xa, người lái xe bất chợt phanh gấp lại khiến bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên một âm thanh chói tai.

Giang Bắc Thần vội vàng xuống xe nhìn người đang nằm dưới ánh đèn đường, ngay cả giọng nói cũng mang theo sự phẫn nộ và không thể tin nổi, sau đó anh lập tức đấm Trịnh Khải một cái.

"Đ~C~M~M!!!"

Hai anh em nhà họ Chử đi theo sau nhìn được cảnh tượng này kinh hãi không thốt nên lời.

Đây là cô gái đã từng lớn lên cùng bọn họ. Khi cô cửa nát nhà tan, chia lìa người yêu, họ cũng chưa từng nhìn thấy cô bị rơi vào tình cảnh như thế. Vậy mà đêm nay, cô lại xuất hiện trước mặt bọn họ bằng một cách thức thật tàn nhẫn và khó coi.

Trên người cô đầy rẫy những vết thương, máu tươi đang chảy lênh láng đầm đìa.

Chử Duy Nguyện lập tức che miệng, ngã ngồi xuống đất, khóc không thành tiếng.

Khoảnh khắc Giang Bắc Thần trông thấy Sở Hàm thì lý trí của anh đã bị ném ra sau đầu. Trong quá khứ, anh chưa một lần làm cô bị thương, vậy mà bây giờ cô lại thành ra như vậy. Trong nháy mắt, anh bỗng nhiên có cảm giác phẫn và bi ai mà trước giờ chưa từng có.

Cú đấm vào Trịnh Khải kia dĩ nhiên cũng đã khiến cho hắn tức đến đỏ mắt.

Anh bước lên túm lấy cổ áo hắn, ánh mắt rét lạnh khiến người ta cảm thấy rùng mình.

"Tại sao cô ấy lại bị như thế này?"

Trịnh Khải nghiêng đầu, nhổ ra một ngụm máu rồi chợt nở nụ cười: "Tại sao cô ấy bị như vậy ư? Chuyện này phải hỏi chính mày mới phải. Không phải cô ấy bị Giang thiếu mày ép đến bước đường này hay sao?"

Những lời này không thể nghi ngờ đã đâm trúng vào chỗ đau của Giang Bắc Thân, anh giơ tay lên định đấm cho hắn một cái nữa.

"Bắc Thần!!!" Chử Mục bước nhanh tới, túm chặt lấy tay anh: "Cứu người quan trọng hơn, chúng ta phải đưa cô ấy tới bệnh viện, mau lên!"

Lồng ngực Giang Bắc Thần phập phồng dữ dội, dường như anh đang phải kiềm nén cảm xúc mãnh liệt của mình. Sau khi nghe Chử Mục nói xong, anh mới tìm lại chút lý trí của bản thân, từ từ thu nắm đấm lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào người nọ.

"Tớ giao cho cậu xử lý."

"Yên tâm đi." Chử Mục gật đầu, hứa hẹn với người anh em đã tin tưởng giao phó việc này cho mình.

Giang Bắc Thần xoay người, nhanh chóng bước tới ôm lấy người đang nằm trên mặt đất, sau đó cẩn thận thả cô xuống băng ghế sau rồi lái xe rời đi.

Trong bệnh viện.

Chiếc đèn đỏ bên ngoài phòng phẫu thuật sáng đến chói mắt. Vị bác sĩ chủ nhiệm khoa ngoại nổi tiếng nhất Bắc Kinh - Trần Nho Tụng đang bận rộn bên trong. Là người nhanh nhẹn và có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề nên vừa nhìn Sở Hàm ông đã chỉ thị cho các y tá:

"Gan bị tổn thương, không loại trừ khả năng bị nhiễm trùng. Cơ thể có rất nhiều vết thương ngoài da và tụ máu, đây rõ ràng là dấu vết của một cuộc ẩu đả. Ý thức bệnh nhân cũng đang dần yếu đi, lập tức chuẩn bị phẫu thuật."

"Đang yên đang lành, sao cô ấy lại bị thương nặng như vậy chứ?" Một vị bác sĩ hỗ trợ đứng bên cạnh nhìn thấy vậy không đành lòng nói.

Trần Nho Tụng khẽ lắc đầu, "Không biết, nhưng cô bé này cũng thật kiên cường. Lát nữa khi rút nó ra phải chú ý thật cẩn thận." Ông chỉ tay vào vào cái trục sắt lạnh buốt, "Chuẩn bị túi máu, chắc chắn sẽ mất rất nhiều máu."

Hai tay đang chạm vào trục sắt của Y tá Tiểu Trương khẽ run lên, cô ta đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Chủ nhiệm Trần, nhóm máu của bệnh nhân là RH âm tính."

Trần Nho Tụng đang đeo găng tay cao su bỗng nhiên dừng lại, nhíu mày nhìn Tiểu Trương rồi quát to: "Sao cô không nói sớm? Làm ăn cái kiểu gì vậy?"

Tiểu Trương sợ hãi giải thích: "Bệnh nhân được đưa tới gấp quá, em cũng vừa mới nhận được phiếu xét nghiệm thôi ạ."

"Trước tiên hãy đi liên hệ với ngân hàng máu, còn bao nhiêu lấy hết bấy nhiêu. Mọi người hãy chuẩn bị xử lý vết thương đi. Tôi đi ra ngoài một chút." Chủ nhiệm Trần lạnh lùng phân phó xong, lập tức xoay người ra khỏi phòng phẫu thuật.

Giang Bắc Thần đang cúi đầu, dựa vào bức tường bên ngoài phòng phẫu thuật. Chiếc áo sơ mi nhạt màu vốn dĩ đang phẳng phiu, lúc này đã bị nhuộm bởi những vệt máu loang lổ, ngay cả trên ngón tay của anh cũng bị dính máu.

Cửa phòng mổ bị đẩy ra, Trần Nho Tụng vội vàng bước ra.

Giang Bắc Thần lập tức đứng thẳng người, cất giọng khàn khàn: "Cô ấy sao rồi ạ?"

Sắc mặt Trần Nho Tụng không được tốt cho lắm: "Vết thương sâu nhất nằm ở ổ bụng, nhưng đây không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất, cô bé đó có nhóm máu RH âm tính, một khi rút trục sắt kia ra sẽ bị mất một lượng máu rất lớn. Mà cháu biết đấy, nhóm máu này vốn dĩ rất rất hiếm. Hơn nữa... trong ngân hàng máu cũng không còn nhiều."

Ý tứ rất rõ ràng, nếu như không kịp thời bổ sung thì cô sẽ bị chết vì mất máu quá nhiều.

Trần Nho Tụng ngẩng đầu lên định thăm dò ý tứ của chàng trai trước mặt thì chợt cảm thấy hơi bất ngờ vì anh cũng đang nhìn chăm chú vào mình.

Giang Bắc Thần giật mình, trong đôi mắt hẹp dài sắc bén hiện lên sự kiên quyết.

"Cháu cùng nhóm máu với cô ấy, hãy lấy của cháu đi."

"Bắc Thần... lượng máu cần lấy rất nhiều..." Chủ nhiệm Trần nỗ lực khuyên bảo anh.

"Chú Trần, cháu muốn cô ấy được sống."

Một câu nói này của Giang Bắc Thần đã quả quyết tuyên bố với mọi người rằng, chỉ cần Sở Hàm còn sống, anh sẽ không tiếc khi phải trả giá bằng bất cứ điều gì.

Trần Nho Tụng thở dài, gật đầu một cách bất đắc dĩ: "Được rồi, cháu đi theo y tá đi."

Thực ra, sao Trần Nho Tụng lại không biết chuyện ấy chứ. Dường như vận mệnh đã được ông trời sắp đặt sẵn, Giang Bắc Thần và Sở Hàm có cùng một nhóm máu, là nhóm máu AB RH âm tính mà trong ngàn vạn người mới có một người thuộc nhóm máu này, nhưng thật khéo, xác suất nhỏ như vậy lại rơi trúng vào hai người họ.

Vào năm ấy, Sở Hàm đã từng hiến máu để cứu Giang Bắc Thần. Còn lúc này lại đổi thành Giang Bắc Thần hiến máu cứu Sở Hàm. Đây quả thật chính là nghiệt duyên.
Bình Luận (0)
Comment