Đêm nay là đêm độc thân cuối cùng của Chử Mục, ngày mai anh sẽ kết hôn. Nhân cơ hội này, đám người ầm ĩ kia muốn tổ chức ăn mừng một phen.
Trong phòng bao trên tầng chót ở hội sở của Kỷ Hành Đông bày ba chiếc bàn dài, có cả trai lẫn gái rất náo nhiệt.
Chiến Sính vỗ bắp đùi Chử Mục, vô cùng khoái chí, nói: "Chử lão Đại cậu cũng gấp thật đấy. Ngày mai tớ phải về đội rồi, nên phần tiền mừng của tớ miễn đi nhé."
"Dựa vào cái gì hả? Tiền mừng không có thì bữa hôm nay cậu mời đi."
"Ha! Cậu đúng là không chịu thiệt thòi!"
Một bàn kia vừa nghe thấy Chiến Sính muốn mời liền ồn ào muốn gọi thêm hai bình rượu. Những người đang ngồi ở đây, ngoại trừ Chử Mục đã bị chụp cái mũ "người đã có vợ" thì không ai có bạn gái, nhưng mà hầu như ai cũng đang ôm một cô gái. Bên cạnh Giang Bắc Thần là một cô gái nhỏ trông có vẻ ngoan ngoãn khéo léo, , thoạt nhìn tuy rằng không xinh đẹp bằng mấy người còn lại nhưng vẻ thanh xuân tươi trẻ căng tràn nhựa sống của cô lại là thứ mà không ai bì kịp. Những cô gái đến nơi này thì đại khái cũng không phải loại con gái đàng hoàng gì, nói chuyện cũng tùy tiện lẳng lơ hơn bình thường.
Kỷ Hành Đông vuốt ve quân bài cuối cùng trong tay, quay sang phía cô gái nhỏ kia huýt sáo một cái: "Giang Tam, con nhóc kia là ai vậy? Cậu đã ăn Vệ Đình chán rồi à?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Kỷ Hành Đông đã hận không thể tự cắn đứt lưỡi mình đi cho xong. Giang Bắc Thần vì Sở Hàm mà tự tay hủy hoại danh tiếng, phong sát * Vệ Đình là chuyện mà những người đang ngồi đây đều biết, anh lại còn cố tình vạch áo cho người xem lưng làm gì không biết!
(* - phong sát: Là một cụm từ thường được dùng trong giới giải trí hoặc giới thể dục thể thao, với ý nghĩa bị cấm lộ diện trước truyền thông hoặc bị cấm tham gia thi đấu.)
Nhưng mà Giang Bắc Thần cũng không thèm để ý, rút ra hai lá bài ném lên mặt bàn, thờ ơ trả lời: "Trần Lương Thiện tặng tớ đấy, nếu cậu thích thì tớ tặng lại cho cậu."
"Đừng, đừng, đừng, cậu vất vả lắm mới vừa lòng một người, sao tớ có thể cướp của cậu được chứ? Mà sao tự nhiên Trần thiếu lại tặng người cho cậu? Cậu ta đắc tội với cậu à?"
Giang Bắc Thần cười đầy hàm ý, "Chắc là sợ tớ đoạt mất Cố An An của cậu ta?"
Nghe xong lời này, những người biết chuyện Giang Bắc Thần đi xem mắt Cố An An đều cười ha ha. Chuyện Trần Lương Thiện chung tình với Cố An An đã sắp trở thành trò cười cho đám người này rồi. Cô gái nhỏ ngồi bên cạnh cũng hơi ngượng ngùng đỏ mặt.
Cuối cùng, ván bài này Giang Bắc Thần đã giành phần thắng, vài người ầm ĩ không phục muốn chuốc rượu anh.
Giang Bắc Thần nhàn nhã ôm lấy eo cô gái kia, không từ chối: "Được thôi, các cậu rót rượu đi, tớ uống." Ngay lập tức ba ly rượu Tequila chưa pha chế đã được bưng lên bàn.
Giang Bắc Thần thò tay ra cầm lấy ly rượu trong suốt, nâng lên hướng về phía Chử Mục, nói: "Ly này tớ chúc mừng cậu thoát kiếp độc thân." di2ễn✥đà5n✥l.e✥qu0ý✥đô6n. Dưới ánh đèn, mu bàn tay sạch sẽ của anh vẫn còn rõ hai dấu răng, theo động tác ngửa đầu uống rượu của anh, dấu vết này càng rõ ràng hơn.
"Đợi chút, cái vết trên tay cậu là làm sao vậy?" Chử Mục híp mắt nhìn, nhìn hình dáng của dấu răng này thì có vẻ như không phải là tự anh cắn.
Chiến Sính nghe vậy tò mò, thò đầu nhìn sang: "Ôi chao, hay quá ta! Giang lão Tam, không ngờ cậu còn có bản lĩnh này đấy nha! Thành thật khai báo mau, cậu làm gì mà để cho mỹ nữ cắn vậy hả?"
Giang Bắc Thần nâng tay lên nhìn hai dấu răng, đây chính là vết cắn do Sở Hàm lưu lại. Nếu Chử Mục không nhắc đến thì có lẽ anh đã không còn nhớ rõ, cũng sắp nửa tháng rồi... Mỗi ngày, lúc lái xe anh cũng có thể nhìn thấy, lúc tắm rửa cũng có thể nhìn thấy, thậm chí khi ôm người con gái khác cũng có thể nhìn thấy.
Thật con mẹ nó chướng mắt!
Giang Bắc Thần cười cười tránh đi vấn đề này: "Cậu biết rồi còn hỏi, nếu cậu muốn thì lần sau bảo em Thịnh Hi nhà cậu cắn cho một cái y như vậy là được."
Mỗi khi Chiến Sính nghe nói đến Thịnh Hi là lại cáu điên lên như chó Ngao Tây Tạng bị nhổ lông, trông rất buồn cười. Lúc này anh cũng không dám lên tiếng nữa. Có người chê Giang thiếu uống như vậy chưa đã ghiền, nên yêu cầu anh đút rượu cho cô gái bên cạnh.
Cô gái nhỏ dè dặt nhìn người đàn ông đẹp trai cao ráo đang đứng dưới ánh đèn, trong mắt có chút chờ mong.
Ai ngờ, Giang Bắc Thần lại sảng khoái gật đầu đồng ý: "Được rồi, các cậu thấy vui là được." Nói xong liền bước về phía cô gái kia.
"Có ngại trò này không?" Anh cúi đầu, nhìn cô gái xinh đẹp như hoa, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Có lẽ là bị anh nhìn mà giật mình, nên cô chỉ ngây ngốc lắc đầu.
Giang Bắc Thần thấy phản ứng này của cô, cười càng tươi hơn. Anh cúi đầu uống một ngụm rượu rồi nghiêng người tới gần miệng cô. Trong phòng bỗng vang lên tiếng cười và tiếng huýt sáo, mãi không dứt.
Chỉ riêng ba người Chử Mục, Chiến Sính và Kỷ Hành Đông là không cười nổi nữa. Bọn họ rất hiểu Giang Bắc Thần, nhất là ở phương diện tình cảm nam nữ, Giang Bắc Thần là người thích sạch sẽ. Mặc dù anh không phải là hòa thượng đơn thuần nhưng mà không phải loại người nào anh cũng chạm vào. Huống chi giống như bây giờ, chỉ vì thỏa mãn niềm vui của người khác mà anh lại đi hôn một cô gái mới quen có mấy giờ đồng hồ. Trước kia, trong mắt bọn họ, nếu như Giang thiếu không muốn làm điều gì đó thì không ai có thể ép được anh.
Bọn họ cũng đều biết, sau khi trở về từ bệnh viện, mặc dù Giang Bắc Thần chưa từng có xúc động gì lớn nhưng anh đã thay đổi, đã trở nên bất cần hơn. Dường như đối với anh, tất cả mọi chuyện đều không quan trọng, đều không đáng để anh phải bận tâm. Mỗi ngày anh đều cùng mọi người chơi đùa đến rạng sáng, sau đó lại cùng đua xe về nhà, nhìn qua thì rất vui vẻ tự tại, nhưng kỳ thực là anh đang tự đày đọa chính mình. Cũng giống như hiện tại.
Lúc Giang Bắc Thần hôn cô gái này, không hiểu là cô đang hưng phấn hay là đang sợ hãi mà thân thể hơi run nhẹ, lông mi cũng nháy liên tục. Trong miệng cô liên tục có rượu ấm áp được rót vào từ miệng của người đàn ông, khiến đầu óc cô choáng váng mơ hồ. Giang Bắc Thần nhìn dáng vẻ này của cô bỗng nhiên không còn cảm thấy hứng thú nữa, đợi đến khi giọt rượu cuối cùng được đưa vào miệng cô thì anh cũng lập tức rời khỏi đôi môi ấy, nhanh nhẹn dứt khoát, không có chút lưu luyến nào.
Sau đó, anh nhìn về phía đám người đang ồn ào kia, sắc mặt bình thản như thường, nói: "Các vị, đã xem đủ chưa?"
Cuộc vui kéo dài đến nửa đêm mới kết thúc, mọi người lục tục ra về. Giang Bắc Thần dừng xe dưới nhà cô gái nhỏ, lười biếng mở miệng, "Về nói với Trần Lương Thiện rằng tôi sẽ không động đến Cố An An đâu, miễn cho sau này cậu ta phải vắt óc đối phó với tôi. d∞đ∞l∞q∞đ. Ngay cả em gái mình cũng ném ra ngoài được, đúng là điên rồ!"
Trần Lương Thần thấy anh liếc mắt một cái đã vạch trần thân phận của mình, cô cũng không ngại ngùng nữa, thoải mái lại gần trả lời: "Giang thiếu thật là có mắt nhìn, nhưng mà em rất thích rượu của anh đêm nay."
Giang Bắc Thần hé môi cười một cách xấu xa, "Vậy chuyện em thích anh trai mình thì làm sao bây giờ?"
Trần Lương Thần nghe vậy, lập tức nhíu chặt mày lại, cáu kỉnh phun ra bốn chữ: "Không hiểu phong tình!" Sau đó, cô đóng sầm cửa xe lại rồi quay vào nhà.
Hôm nay, Trần Lương Thiện cố tình sắp xếp em gái mình đi theo anh, không thể nghi ngờ là đang lo sợ hôn sự giữa nhà họ Giang và nhà họ Cố thành công, nhân tiện mượn Trần Lương Thần chuyển lời của chính mình rằng, Trần Lương Thiện sẽ vì Cố An An mà ngay cả người thân cũng không thèm đếm xỉa đến. Chẳng qua, nếu anh ta biết em gái mình đã thích mình rất nhiều năm, thậm chí còn cam tâm tình nguyện bị anh ta lợi dụng, thì không hiểu anh ta sẽ cảm thấy thế nào đây? Nhìn bóng dáng Trần Lương Thần khuất dần vào trong khu nhà, dáng vẻ bất chấp khi yêu một người kia của cô quả thực rất giống anh của nhiều năm trước, khi đang yêu người nọ, Giang Bắc Thần bỗng nhiên có chút tán thưởng cô gái nhỏ này.
____________________________________
Chử Mục đưa Chử Duy Nguyện về nhà họ Chử ở đại viện, hai anh em ngồi trên xe, ai cũng không có ý định xuống xe trước. Chử Duy Nguyện tháo giày, tự ôm lấy chính mình, nhẹ giọng hỏi: "Anh, ngày mai anh sẽ lấy vợ sao?"
Chử Mục ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không châm lửa, chỉ vươn tay ra xoa đầu em gái mình, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Đúng vậy, ngày mai anh sẽ cưới chị dâu về cho em."
Chử Duy Nguyện mím mím môi, có chút tội nghiệp nói: "Vậy về sau có phải em sẽ không được ở cùng anh nữa không? Cũng không thể chuyện gì cũng ỷ lại anh nữa, đúng không?"
Chử Mục biết em gái mình đang ấm ức điều gì, từ nhỏ anh đã chiều chuộng em gái như một công chúa, dù cô có gây ra chuyện gì cũng đều có anh đi theo sau xử lý. Bây giờ anh muốn kết hôn nên dĩ nhiên nhóc con này cảm thấy anh sẽ không còn là của mình nữa. Anh kéo Chử Duy Nguyện dựa vào bả vai mình, cất giọng nói trầm ấm khiến người ta an tâm: "Nguyện Nguyện, cho dù anh có cưới ai, ở đâu thì chuyện anh là anh trai em sẽ mãi mãi không thay đổi, cho nên em có thể thoải mái an tâm làm những việc mà em muốn. Khi nào em còn chưa lấy chồng thì niềm vui nỗi buồn của em vẫn sẽ do anh chịu trách nhiệm."
Chử Duy Nguyện đang ghé đầu vào bờ vai anh trai mình, nghe thấy lời này, cô nhóc càng vùi sâu vào vai anh rồi lặng lẽ rơi nước mắt.
"Anh à, thực ra... Em rất thích chị Dĩ An... Ít nhất em có thể nhìn ra được chị ấy yêu anh thật lòng, và sẽ không bao giờ làm tổn thương anh, trái ngược hoàn toàn với người trong lòng anh. Em sẵn sàng chấp nhận một người tốt bụng và hiền lành làm chị dâu của em."
Chử Mục rầu rĩ nở nụ cười, "Con nhóc này, em lại dám chọn vợ cho anh sao?"
"Anh... Còn có một chuyện, em không biết có nên nói hay không."
"Nói đi."
Chử Duy Nguyện ngẫm nghĩ, sắp xếp từ ngữ cẩn thận mới mở miệng, "Thực ra, vào trước hôm Tam ca về nước một ngày, dì Kiều đã tới."
"Dì Kiều?"
"Vâng, dì ấy đến thăm chị Sở Hàm, em cũng không biết họ nói gì nữa, chỉ biết lúc sau, khi em đi vào thì mắt chị ấy hơi đỏ, rõ ràng là đã khóc. Em cảm thấy lần này Tam ca và chị Sở Hàm biến thành như vậy chắc chắn là có liên quan tới dì ấy."
"Chuyện này em đã nói với Tam ca của em chưa?"
"Chưa ạ." Chử Duy Nguyện lắc đầu, "Chị Sở Hàm không cho em nói, hơn nữa dạo gần đây Trịnh Khải luôn cố ý tới thăm, nên em không biết phải nói như thế nào."
Chử Mục cúi đầu, suy nghĩ một lúc mới nói: "Vậy em đừng nói nữa, chuyện của hai người họ anh cũng không quản nổi, d13n∞d4n∞l3∞quj∞d0n, nhưng mà em hãy chú đến Sở Hàm nhiều một chút. Mặc dù Tam ca của em độc mồm độc miệng như vậy, nhưng mà một khi cô ấy xảy ra chuyện thì chỉ sợ phong ba lại nổi lên, hiểu chưa?"
"Vâng." Chử Duy Nguyện ngoan ngoãn trả lời.
Trong đêm tối, thỉnh thoảng lại có tiếng chim hót vang vọng, gió xuân thổi qua tán lá tạo nên những tiếng xào xạc. Trong xe, Chử Duy Nguyện gối đầu lên bờ vai rộng lớn của anh trai mình ngủ say. Chử Mục nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại thơm ngát của em gái mình.
Ngủ ngon nhé, em gái bé nhỏ của anh. Nhân lúc em còn chưa bị phiền muộn quấy nhiễu, nhân lúc em vẫn còn có thể vui vẻ.
Trên thế giới này, có lẽ vẫn có những người con gái đang được hưởng thụ sự yêu thương và cưng chiều mà ông trời ban cho như Chử Duy Nguyện, cũng sẽ có những người đàn ông luôn phải gách vác trách nhiệm như Chử Mục, và cũng có những người luôn gặp phải trắc trở trong tình yêu như Giang Bắc Thần và Sở Hàm... Nhưng mà, ai có thể đoán trước được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì chứ?