Giang Bắc Thần lượn lờ trên đường phố gần một giờ đồng hồ. Anh đi lòng vòng dạo quanh phía đông thành phố mấy lần nhưng vẫn chưa có ý định chuyển hướng.
Mấy anh cảnh sát cứ nhấp nha nhấp nhổm, ai cũng có thể nhìn ra, tâm tình của Giang thiếu hôm nay không được vui.
Nguyên nhân là do xế chiều ngày hôm nay.
Khi Giang Bắc Thần chạy ra thì Sở Hàm đã đi xuống lầu, cho nên không gặp được người, chỉ có thể hậm hực quay trở lại tầng 33. Thẩm Vi Dịch đón lấy chồng văn kiện mà anh ném qua, ghé đầu vào cửa hỏi:
"Giang tổng, phương án này ngài định thế nào ạ?"
Giang Bắc Thần nghiêm mặt không nói chuyện, đứng phía sau chiếc bàn, đưa lưng về phía cửa. Thật lâu sau anh mới lạnh lùng ném ra một câu nói.
"Thêm vào kinh phí năm trăm vạn, nói cho bên Đông Tường làm theo kế hoạch lúc chiều."
Thẩm Vi Dịch giật giật mí mắt, trong lòng dường như có một vạn con ngựa vừa chạy qua. Con mẹ nó, ông chủ, anh có thể có tiền đồ hơn được không! Đã bỏ lại một bàn đầy người mà còn tăng thêm hai trăm vạn nữa là cái tình tiết gì vậy?!
Nhưng mà anh ta cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, ngay sau đó liền "Dạ" một tiếng rồi mang theo chỉ thị của ông chủ mình xuống lầu để tăng thêm vốn đầu tư.
Còn lại một mình Giang Bắc Thần ngồi trong văn phòng bực tức cáu kỉnh.
Suốt cả một buổi tối, trong đầu Giang Bắc Thần đều ngập tràn bóng dáng cúi thấp đầu chạy đi của Sở Hàm lúc chiều. Anh có thể nhìn thấy sự tủi thân uất ức trong đáy mắt cô một cách rõ ràng. Anh quả thực không nghĩ ra, nếu cô không cố tình tiếp cận mình thì vì cái gì mà tham dự vào hạng mục lần này? Lúc nghe được tin tức cô đã từ chức ở Đức Mậu, anh còn âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì cô đã rời khỏi trận chiến của anh và Trịnh Khải.
Trịnh Khải... Nghĩ đến cái tên này, Giang Bắc Thần vốn vừa đi uống rượu để giải sầu thì bỗng chốc còn cảm thấy sầu hơn. Anh đỗ xe ở ven đường suy nghĩ, rồi sau đó không thèm để ý đến tín hiệu giao thông đang chỉ cái gì, cứ nghênh ngang quay đầu xe, chạy như bay đến một nơi nào đó.
Anh nghĩ, anh sẽ phải đi hỏi cho rõ ràng.
Sở Hàm ngắm nhìn dung nhan đang ngủ say của Thầm Hi Hòa, trong lòng cô giống như đang có một khối mây đen tích tụ không sao xua đi được.
Những sợi tóc bạc trắng trên thái dương, thân hình gầy gò mỏng manh và hô hấp yếu ớt của mẹ như đang muốn chứng minh với Sở Hàm rằng, sinh mạng của Thẩm Hi Hòa đang từng chút từng chút bị héo mòn. Mà cô, hiện giờ ngoài một thân xác này là tài sản duy nhất thì không còn biện pháp nào khác.
Cô nâng tay lên nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ vào số 11. Cô cầm lấy cái túi xách bên cạnh, nhẹ nhàng khép lại cửa phòng bệnh của Thẩm Hi Hòa rồi lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Cô phải về nhà chuẩn bị một vài thứ để ngày mai mang đi nộp, một là các bản thiết kế, hai là sơ yếu lí lịch. Trải qua chuyện ngày hôm nay, ai mà biết liệu viện thiết kế có muốn đuổi việc cô hay không?
Tiểu khu mà cô ở trọ cách bệnh viện rất gần, chỉ cần đi qua một con đường lớn là tới. Cho nên Sở Hàm không cần dùng đến bất kỳ phương tiện giao thông nào, cứ đi dọc theo con đường rợp bóng cây liễu là về đến nhà.
Gió đêm thổi nhè nhẹ khiến người ta cảm thấy thực an tâm, làn váy màu vàng nhạt thi thoảng lại phất qua bắp chân, di»ễn♡đvàn♡l«e♡qvuý♡đ»ôvn, làm cho thần kinh mệt mỏi suốt cả một ngày của Sở Hàm được thả lỏng trong chốc lát.
Lên lầu ba, ngọn đèn cảm ứng bật sáng. Sở Hàm lấy chìa khóa trong túi xách ra định mở cửa.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên có một giọng nói trầm ấm mang theo vẻ lười biếng vang lên:
"Em đi đâu mà muộn như vậy mới về?"
Sở Hàm sợ tới mức đánh rơi cả chùm chìa khóa, cô xoay mạnh người ra phía sau nhìn người đang nói chuyện.
Giang Bắc Thần uể oải đứng ở chỗ góc rẽ của cầu thang tầng ba, sắc mặt hơi ửng đỏ, đôi mắt hẹp dài phát sáng dưới ánh đèn màu vàng, không lạnh nhạt và đầy tà khí như lúc bình thường, mà ngược lại còn nóng bỏng ấm áp.
Sở Hàm buông bàn tay đang túm chặt lấy túi xách xuống, hai mắt vốn đang mở to vì hoảng sợ cũng hơi khép lại, có chút tức giận chất vấn người nọ.
"Sao anh lại tới đây?"
Giang Bắc Thần bước từ trên bậc thang xuống, hai chân thon dài dừng trước mặt Sở Hàm. Anh khom người nhặt chùm chìa khóa lên rồi ung dung trả lời: "Tới tìm em đó."
Hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu thoang thoảng của anh phun lên đỉnh đầu Sở Hàm.
Sở Hàm không dám cử động, mím chặt môi hỏi: "Tìm tôi... làm gì?"
Giang Bắc Thần cũng không đáp, chỉ đẩy Sở Hàm ra, dùng chìa khóa mở cửa rồi cứ thế đi vào trong phòng.
Sở Hàm cảm thấy vô cùng khó hiểu về hành động này của anh. Cô không biết rốt cuộc Giang Bắc Thần muốn làm gì, chỉ có thể đi theo sau anh.
Ai ngờ Giang Bắc Thần đang đi phía trước bỗng nhiên dừng bước, xoay người lại. Sở Hàm cứ như vậy đụng vào người anh.
Nhất thời, mũi cô bị đau đến chảy nước mắt, "Giang Bắc Thần, rốt cuộc anh muốn làm cái gì vậy?!!"
Sở Hàm không thể nhịn được nữa, xoa cái mũi, căm tức nhìn người đang ra vẻ vô tội.
Giang Bắc Thần cười cười, giọng điệu bình thường như thể đang nói chuyện về thời tiết: "Làm em đó."
Nhân lúc Sở Hàm còn chưa kịp ra tay đẩy mình trước, anh đã bắt được cánh tay của cô rồi kéo cô vào trong lòng mình.
"Đừng ầm ĩ nữa, anh uống nhiều rượu quá nên hơi bị choáng."
"..." Sở Hàm chửi thầm một câu trong lòng. Rốt cuộc là ai đang ầm ĩ với ai chứ?! Rõ ràng là chính anh chạy đến nhà cô mà!!
Giang Bắc Thần thấy người trong lòng không có động tác gì khác, tâm tình cũng tốt lên, "Em làm ở viện thiết kế à? Làm công việc gì ở đó?"
Sở Hàm nhìn bộ dạng không nóng không lạnh này của anh vẫn không hiểu là anh định làm gì, chỉ có thể cụp mí mắt, nghiêm túc trả lời: "Làm trợ lý giúp kiến trúc sư thiết kế bản vẽ."
"Trợ lý của kiến trúc sư? Chính là công việc giúp người ta vẽ nhưng lại không được kí tên đúng không? Ồ, cái tên thật là dễ nghe."
"Em cũng có thể chịu được như vậy sao? Hả?"
"Vậy hôm nay em đến Thế Cần cũng là tình cờ?"
Sở Hàm giật giật khóe mắt, "Tôi nói là tình cờ thì anh sẽ tin sao?"
"Không tin."
"Anh cút đi!!!"
Giang Bắc Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Hàm đang tức giận đỏ bừng ở dưới ánh đèn, bất chợt cúi đầu hôn cô, ngay cả khóe môi anh cũng chứa đựng ý cười.
"Ưm." Sở Hàm bị anh giữ chặt gáy, không thể động đậy, cả người cũng vì nụ hôn này mà trở nên cứng ngắc.
Giang Bắc Thần từ từ nhắm hai mắt lại, vô cùng tập trung vào nụ hôn này. Anh dùng cái lưỡi mềm mại miêu tả lại cánh môi của cô, đầu óc anh bởi vì bị cồn quấy phá nên có chút mất kiểm soát mà ôm chặt Sở Hàm vào trong ngực. d∞đ∞l∞q∞đ, Tay kia lại lặng lẽ vươn đến nơi mềm mại đang không ngừng phập phồng lên xuống của cô.
"Giang Bắc Thần..." Sở Hàm vô lực, đặt tay lên bờ vai Giang Bắc Thần, không biết nên làm thế nào cho phải.
"Hửm? Anh đây..."
Anh lại chuyển qua hôn mút vùng gáy trắng nõn của Sở Hàm cho đến khi một dấu hôn màu đỏ tím dần hiện lên, đối với sự phản kháng của cô anh cũng làm như không nghe thấy.
Sở Hàm buộc phải ngửa đầu thừa nhận những nụ hôn dày đặc mà tê dại này, đầu óc cô như mê man đi, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Trước ngực bị nhào nặn khiến cô không nhịn được mà "Ưm" một tiếng, "Đau..."
"Ngoan... Một lát nữa là tốt rồi."
Hơi thở của Giang Bắc Thần cũng bắt đầu rối loạn, dứt khoát ôm người trong lòng đặt lên chiếc giường trong nhà.
Anh vốn không định làm như vậy, nhưng mà khi nhìn cô tức giận đỏ bừng mặt, nhìn cô thành thật trả lời mình như vậy, anh đã vứt bỏ sự xa cách và nhẫn tâm trong lòng mình để làm chuyện mà mình muốn làm nhất theo bản năng.
Anh nhanh chóng cởi chiếc váy vàng nhạt của Sở Hàm làm lộ ra thân thể trắng nõn mảnh mai của cô. Đã rất lâu không chạm vào phụ nữ nên khi cảnh tượng đẹp đẽ như vậy hiện lên trước mắt, dù là ai đi nữa thì cũng không thể kiềm chế được.
Bởi vì chuyện lần trước nên Sở Hàm vẫn còn cảm thấy sợ hãi với sự đụng chạm như thế này, cô hơi co chân lên muốn che thân mình lại, nhưng lại bị Giang Bắc Thần dùng đôi chân dài ngăn cản.
Thân hình cao lớn của anh bao phủ lên người cô, đè người con gái gầy yếu ấy dưới thân mình, dùng một tư thế vô cùng mạnh mẽ và bá đạo vây Sở Hàm trong ngực.
Giang Bắc Thần liếm mút vành tai nhỏ xinh của cô, khàn giọng nói: "Đừng sợ... Thả lỏng một chút... Nhé?"
Sở Hàm ngửa đầu nhìn chăm chú dung nhan của Giang Bắc Thần, mọi ngóc ngách trong lòng cô như đang ầm ầm sụp đổ. Bức tường thành mang tên kháng cự và lạnh lùng vốn dĩ xây lên vì Giang Bắc Thần, tối hôm nay đã bị sập xuống dưới sự khiêu khích và thương tiếc của anh.
Cô nghĩ thầm, quãng thời gian sau này dài đằng đẵng và nhàm chán như vậy, nếu có thể cùng người đàn ông này vui vẻ một hồi, cô cũng không tiếc nuối.
Cho dù bọn họ đã từng hãm hại lẫn nhau, cho dù bọn họ không thể ở bên nhau.
Sở Hàm cắn môi dưới, vươn hai cánh tay, dè dặt ôm chặt lấy cổ Giang Bắc Thần.
Khóe mắt cô có hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Giang Bắc Thần thấy động tác này của Sở Hàm lại càng thêm hưng phấn, vốn đang chỉ hôn cô một cách thăm dò bỗng nhiên chuyển thành hôn sâu. Trong mắt anh tràn đầy dục vọng.
Anh thuần thục cởi bỏ trói buộc cuối cùng trên người Sở Hàm ra, đóa hoa mai trước ngực lập tức đón lấy cái hôn ướt át. Lưỡi anh linh hoạt như một con cá, liên lục vẽ vòng tròn quanh hai quả anh đào màu hồng phấn xinh đẹp.
Cái loại ma sát ngứa ngáy này khiến cho người vô cùng mẫn cảm là Sở Hàm phải vùi đầu vào sâu trong gối, cô cố nuốt xuống tiếng rên rỉ sắp tràn ra khóe miệng.
Giang Bắc Thần vừa nhìn chằm chằm biểu cảm của cô vừa đưa ngón tay thăm dò vào hoa kính hơi ướt át, lại đẩy ra hai múi thịt non mềm, ngón tay thon dài từ từ trượt vào.
"Cố chịu chút nhé? Được không?"
Sở Hàm hét lên một tiếng, thân thể mềm mại cong lên, trên trán cũng phủ một lớp mồ hôi mỏng.
"Giang Bắc Thần... Anh còn có thể ác liệt hơn được nữa không?"
Giang Bắc Thần nghe vậy, dường như càng muốn chứng tỏ sức mạnh của bản thân, ngón tay lại vào sâu hơn một chút, răng nanh cũng giày vò cắn xé một quả anh đào của cô.
"Như vậy thì sao? Đã được chưa?"
"Ưm... Nhẹ một chút... A..." Sở Hàm bị đau, hơi nhíu mi.
Giang Bắc Thần liếm liếm khóe môi, hơi thẳng người dậy, cởi từng cúc áo sơ mi, móc khóa kim loại của thắt lưng sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Thắt lưng thon gầy mạnh mẽ và tám múi cơ bụng làm tôn lên thân hình nam tính săn chắc. Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, Giang Bắc Thần thấp giọng nỉ non một tiếng.
"Thật là quen thuộc..."
Cái cảm giác này thật là quen thuộc, người con gái đã từng được anh yêu thương vô số lần hiện giờ lại nằm dưới thân anh. Người mà anh đã từng cho rằng mình sẽ không bao giờ được bảo vệ trong lòng nữa, lúc này lại một lần nữa nằm dưới người anh thừa nhận hết thảy những gì anh ban cho. Đây là canh bạc mà anh nguyện ý dùng toàn bộ may mắn của mình để đánh đổi.
Giang Bắc Thần kéo đôi chân thon dài mịn màng của Sở Hàm vòng quanh hông mình, lại cúi đầu nhìn chằm chằm vết sẹo dài màu hồng nhạt trên bụng cô, trên mặt lộ ra sự dịu dàng như sắp chảy ra nước.
"Thật xin lỗi..."
Sở Hàm quay đầu lại mờ mịt nhìn anh, hỏi:
"Cái gì cơ..."
Thật xin lỗi, khi em gặp chuyện không may, anh đã không thể có mặt kịp thời bên cạnh em, để em phải chịu sự tổn thương như vậy.
Nhưng mà dựa vào tính cách của Giang Bắc Thần thì dù thế nào anh cũng không nói được ra khỏi miệng.
Thắt lưng mạnh mẽ đẩy một cái, anh đem chính mình tiến vào trong thân thể ấm áp mẫn cảm của Sở Hàm, nhấn từng nhát lại từng nhát.
"Thực xin lỗi đã làm đau em."
Sở Hàm bị anh đụng mạnh đến mức cả người cứ lên lên xuống xuống, xương cốt mảnh mai cũng sắp bị vỡ vụn.
Giang Bắc Thần vươn cánh tay dài kéo Sở Hàm lên, kết quả làm cho sự xâm nhập càng trở nên sâu hơn. Sở Hàm bỗng chốc run rẩy, hoa kính co rút, không ngừng trào ra yêu dịch ướt át.
Có lẽ là đã lâu lắm không trải qua việc này, nên Sở Hàm có chút không chịu nổi, cắn ngón tay khẽ rên rỉ.
Giang Bắc Thần nảy sinh ác độc, lấy ngón tay xoa xoa chỗ hai người đang tiếp hợp.
"Nói cho anh biết, Trịnh Khải có chạm vào em như thế này không?"
Sở Hàm lắc lắc người, tránh né động tác va chạm bá đạo của anh. Hai mắt cô híp lại, sắc mặt phiếm hồng.
"Không có... Chưa từng chạm vào..."
Giang Bắc Thần nở nụ cười nguy hiểm, hôn lên vết sẹo của cô, "Nơi này thì sao?"
"Không có..."
"Vậy còn nơi này?" Ngón tay thon dài của anh không nặng không nhẹ bóp vào chỗ mềm mại của cô, đầu ngón tay còn vô ý lướt qua đỉnh nhọn làm cho người dưới thân co rụt người lại, d∞đ∞l∞q∞đ, mãnh thú trong hoa kính bỗng nhiên lớn dần lên khiến cô phát hoảng, hai chân cũng run lẩy bẩy.
"Nơi này có không?"
"Không có... Không có..." Sở Hàm đã sắp không chịu nổi, lắc đầu khóc thút thít, cánh môi bị cắn đến rỉ máu. "Anh ta chưa từng chạm vào..."
Anh ta chưa từng chạm vào em. Trừ anh ra, làm sao em có thể chấp nhận một người nào khác chứ?
Giang Bắc Thần không khiêu khích Sở Hàm nữa, mà chỉ tóm lấy cái cằm xinh đẹp của cô rồi cắn mút đôi môi cô, nuốt lấy những tiếng rên rỉ và tiếng khóc thút thít của người trong lòng. Sau đó, anh bắt đầu buông thả chính mình, chuyển động kịch liệt, ra ra vào vào.
Bóng đêm ngoài cửa sổ dày đặc và lạnh lẽo, nhưng trong phòng lại là một cảnh tượng ái muội và nóng bỏng.