Vương Tranh cảm thấy ngượng ngùng, hắn quả thật nói sẽ đi ra ngay, lúc ấy không nghĩ tới Ina sẽ đến.
Bản đồ trên điện thoại chỉ thật rõ ràng, nhưng Vương Tranh tìm nửa giờ mới đến nơi.
Chỗ ngồi gần cửa sổ, một cô gái xinh đẹp đang si ngốc nhìn tách cà phê đến xuất thần.
Lúc này bồi bàn đã đi tới:
- Tiểu thư, xin lỗi, chúng ta phải đóng cửa, ngươi xem...
Diệp Tử Tô sửng sốt một chút, nhìn nhìn thời gian:
- A, xin lỗi, ta có thể đợi thêm một lát nữa không?
Có lẽ là xem cô gái xinh đẹp như vậy, bồi bàn gật đầu:
- Có thể, nhưng nhiều nhất chỉ thêm nửa giờ, kỳ thật, người mà ngài phải đợi hẳn sẽ không đến đây.
Trái tim con gái vô cùng mẫn cảm, trong lòng Diệp Tử Tô cũng biết nhưng nàng lại không muốn đi.
Đôi chân Vương Tranh giống như hóa đá, làm sao cũng không nhấc lên nổi, dường như hắn đã mang rất nhiều phiền toái đến cho Tử Tô.
Thẳng thắn nói, Nghiêm Tiểu Tô, Diệp Tử Tô xem như những người bạn thân cận nhất của Vương Tranh, nhưng mà hắn không nghĩ tới sẽ như thế này, bản thân lại làm ra nhiều chuyện phức tạp cho Tử Tô đến như vậy.
Vương Tranh cũng không phải tảng đá, lúc hắn đang do dự có nên quay đầu hay không thì dường như Diệp Tử Tô cảm ứng được cái gì đó nên quay đầu lại, thấy Vương Tranh đang ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Nàng có chút hơi kinh ngạc, nhưng là lại nở ra nụ cười:
- Ngươi đã đến rồi.
Việc này giống như một người bạn gái đã chờ thật lâu, thấy bạn trai đến muộn nửa ngày nhưng không có phát giận, chính vì thế Vương Tranh lại càng không biết nên nói cái gì.
- Chúng ta đi thôi.
Diệp Tử Tô vén màn cửa, anh bạn bồi bàn trẻ tuổi cũng nhịn không được lộ ra ánh mắt hâm mộ, đầu năm nay đi chỗ nào để tìm được cô gái có tính tình tốt như vậy, đổi thành bạn gái hắn, chờ nửa ngày, miễn bàn, không cần nói nữa, chỉ tới trễ 10’ thì sẽ có gia pháp hầu hạ.
- Xem ra buổi tiệc hôm nay có niềm vui bất ngờ nha.
Diệp Tử Tô nói, trong giọng nói lại nghe không ra gì khác.
Vương Tranh không biết nên nói như thế nào, làm rõ chuyện này sao, từ chối nàng? Ít nhất Vương Tranh cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất đối với Diệp Tử Tô.
Nhưng mà như thế này cũng quá mức, ít nhất nàng cũng không có thổ lộ cái gì, nếu thật sự làm như vậy e rằng đến bạn bè cũng không thể làm, dường như coi bản thân mình là tình thánh không bằng.
Tình huống này, quả thật vượt qua phạm vi Vương Tranh có thể giải quyết. Hắn cùng Diệp Tử Tô rất quen thuộc, đối với bạn bè Vương Tranh chỉ có thể thẳng thắn.
Xem bộ dáng Vương Tranh muốn nói lại thôi, Diệp Tử Tô nhịn không được cười một tiếng:
- Nhìn bộ dáng rối rắm của ngươi, có phải sợ ta thích ngươi hay không?
Vương Tranh thiếu chút nữa chân trái vấp chân phải
- Khụ khụ. Chuyện này, làm sao được, ta cũng không tự kỉ giống đại gia Tô.
Huynh đệ a, thời khắc mấu chốt liền để ngươi làm tấm chắn một chút.
- Kỳ thật, ta có một chút thưởng thức ngươi. Cũng rất hâm mộ tình cảm giữa ngươi cùng Ina, như là trong chuyện cổ tích, nhưng ngươi cũng không cần tự sướng, ta cũng không kém so với ngươi!
Diệp Tử Tô cười nói, khoác tay qua bả vai Vương Tranh,
- Chúng ta chỉ là khuê mật thôi!
Vương Tranh đổ mồ hôi một chút:
- Có thể đổi làm anh em không?
- Cũng giống nhau mà, đi thôi,
Vương Tranh nhẹ nhàng thở ra. Hồi hộp muốn đứng tim, gần nhất khuynh hướng tự sướng có chút nghiêm trọng, Diệp Tử Tô làm sao lại coi trọng hắn, đây là bạn bè quan tâm cùng thói quen giữ chữ tín mà thôi.
Nhưng mà Vương Tranh lại không có chú ý tới, ở chỗ sâu trong ánh mắt của Diệp Tử Tô tràn ngập ưu thương. Diệp Tử Tô rất hiểu con người của Vương Tranh, rất hiểu, hắn sẽ tự trách bởi vì mình yêu hắn, cho nên chỉ có thể như vậy.
- Mở đèn trước mắt chỉ là căn phòng to cùng chiếc giường tịch mịch
- Tắt đèn tất cả đều cùng giống như vết thương trong lòng, không thể chia sẻ
- Tuổi thanh xuân cứ trôi dần theo dòng thời gian
- Mặc cho đầu bạc già đi
- Từ lúc anh rời đi thì đã không còn niềm vui
- Mặc cho chuyện cũ đạm dần đi
- Mặc cho cảnh ngủ trong mơ
- Mặc cho trái tim tê dại dần dần đi xa
- Em rất nhớ anh, rất nhớ anh, cũng không thể lộ ra dấu vết
- Em chỉ còn lại những nỗi nhớ
- Em để mặc trí nhớ xoay quanh
- Em chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt rơi lệ
- Em chỉ có thể làm bộ như không sao cả
- Em rất nhớ anh, rất nhớ anh
- Tự lừa bản thân mình
- Em rất nhớ anh, rất nhớ anh
- Cứ coi như đó là bí mật
- Em rất nhớ anh, rất nhớ anh
- Liền ẩn sâu ở trong….
- Lòng….
Đây là tiếng lòng của một người con gái.
………
Tuy rằng IG vòng đấu loại thứ nhất đã kết thúc, nhưng không ai biết khiêu chiến chân chính mới vừa mới bắt đầu.
Mặt Trăng, học kỳ kết thúc, học viện Ánh Trăng cũng được nghỉ. Thời gian còn sớm một chút so với Trái Đất, cuộc sống ở Mặt Trăng càng có trật tự, đúng quy luật.
Tám ngôi sao mới Mặt Trăng tổ chức một buổi tiệc nhỏrồi liền rời đi, đối với mặt thực lực, tuy rằng Athos bị người khác chơi lén nên phải rời đi, nhưng bọn hắn vẫn là kẻ mạnh nhất.
Đổng Tiêu Sái cùng Bì Tiểu Tu đều đến từ thành phố Ảnh Quang, đó là thành thị lớn nhất bên mặt trái của Mặt Trăng, mặt trái từng bị bao phủ trong bóng tối vĩnh viễn, hiện tại đã có vô số tia sáng thắp sáng lên.
Đi tuyến giao thông đến thành thị bên mặt trái của Mặt Trăng, Đổng Tiêu Sái đang xem tiểu thuyết, mà Bì Tiểu Tu thì đang cùng người nhà nói chuyện phiếm qua điện thoại.
- Đã biết, đúng rồi, Tiêu Sái sẽ đến nhà chúng ta ăn cơm chiều, mẹ chuẩn bị đồ ăn nhiều một chút, tên này ăn rất nhiều
- Đổng vị vương cũng tới? Anh cả tại sao anh không nói sớm!
Một đầu nho nhỏ thò lại, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, thân hình thon dài, đã có đường nét quyến rũ của một cô gái, nhưng quần áo mặc trên người cũng là tiêu chuẩn trung học, học sinh lớp sáu chính tông.
- Khiêm tốn một chút! Ảnh lưu niệm có kí tên không cho phép giống nhau, anh cho em hình có kí tên được không?
Bì Tiểu Tu có chút đau đầu đối với đứa em gái này, 14 tuổi bộ dạng lại giống như 18 tuổi, đã muốn là người mẫu nổi danh Mặt Trăng, lại cảm thấy hứng thú với loại tự kỷ cuồng như Đổng Tiêu Sái.
- Yên tâm đi, Tiểu Tiêm ra ngựa, một cái đủ chống đỡ ba cái, đều thu phục, em chọn ảnh lưu niệm.
Bì Tiểu Tiêm cười tủm tỉm, sau đó bị mẹ của nàng khõ nhẹ vào đầu, đuổi ra khỏi màn ảnh điện thoại:
- Đến một bên đi, tiểu Đổng còn ở đó sao? Ha ha, Tiểu Tiêm còn nhỏ, không hiểu chuyện, ba năm nữa thì tốt rồi, các ngươi phải kiềm chế một chút ...
Đổng Tiêu Sái đang xem tiểu thuyết khóe mắt run rẩy, cái gì gọi là kiềm chế một chút, hắn không muốn phát sinh sự tình gì đó, loại con gái có dáng người giống như sân bay thì có lực hấp dẫn con khỉ khô!
Bì Tiểu Tu tắt điện thoại, hướng Đổng Tiêu Sái cười cười:
- Đến nhà của ta thì khiêm tốn một chút.
- Đã biết, cậu em vợ, ái chà, mị lực lớn chính là không có biện pháp.
acter:line-break'>