Có một quãng thời gian hắn vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy Lý Thư Ý.
Trong mộng không có những chi tiết gây kinh tâm động phách nào cả, chẳng qua chỉ là thời gian bình yên nhỏ nhoi nào đó trong cuộc sống của hai người bọn họ.
Có Lý Thư Ý ở nhà kính trồng hoa cùng với hắn dời tới dời lui cái chậu hoa. Có Lý Thư Ý mang ly cà phê đen trên bàn của hắn đi thay vào đó là một ly nước trái cây. Còn có Lý Thư Ý vì muốn tự mình sửa sang lại kệ sách, đã sai hắn đi tìm dụng cụ.....
Thật sự là quá đỗi bình thường, ngược lại khiến nó càng thêm chân thật. Vì thế sau khi tỉnh lại rồi mở mắt ra, cái loại cảm giác mất mát khi bên cạnh mình không có hình bóng của người nào đó, càng thêm khắc sâu vào lòng.
Bạch Kính không nhớ đêm qua mình rời đi lúc mấy giờ, hắn chỉ theo tiềm thức mà đi đến nơi này, đây là chỗ trước kia Lý Thư Ý thường hay ở nhất. Sau khi tới mới nhớ ra, Lý Thư Ý sẽ không bao giờ...... Đến đây nữa.
Cho nên giờ khắc này hắn mới ngỡ là mình đang nằm mơ.
Nhiệt độ bên sườn mặt nóng đến đáng sợ, Lý Thư Ý nắm lấy tay hắn, muốn đỡ hắn xuống giường nhưng thử mấy lần đối phương vẫn không chịu hợp tác, trong cơn lo lắng và tức giận y nói: "Anh có biết mình bị bệnh hay không? Dậy đi!"
Bạch Kính vẫn gắt gao nắm chặt lấy tay Lý Thư Ý, nhất thời không chịu nhúc nhích, cứ như vậy yên lặng giằng co với y.
Lý Thư Ý mất hết kiên nhẫn, không nhịn được muốn mắng người, lại thấy đối phương nhắm chặt mắt, chậm rãi vùi đầu mình đặt trong lòng bàn tay của y, giọng nói khàn khàn: "Đi ra ngoài rồi sẽ không thấy em đâu nữa."
Lý Thư Ý sửng sốt, trái tim giống như bị ngâm trong vũng nước chanh, đau xót đến mức nhăn nhó thành một nùi, y yên lặng một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của chính mình: "......Em không đi."
Khóe miệng Bạch Kính bất đắc dĩ nở một nụ cười, thở than mà nói: "Lúc nào em cũng gạt anh."
Lúc nào cũng gạt hắn.
Rõ ràng là sinh bệnh, lại không cho Ngụy Trạch nói cho hắn biết. Rõ ràng đã tính toán rời đi, còn ở trước mặt hắn biểu hiện như không có việc gì. Rõ ràng là cùng người khác trắng đêm ở bên nhau, còn cho rằng hắn chẳng hề hay biết.
Vẫn luôn gạt hắn, cũng không cho hắn một cơ hội để vãn hồi, ngay cả chuyện "Thử lại", cùng lắm chỉ là bước chuẩn bị để bỏ rơi hắn mà thôi.
Lý Thư Ý gấp đến độ muốn phát hỏa, muốn để cho đám người của lão Từ đến hỗ trợ, nhưng Bạch Kính nghe thấy y gọi điện thoại, nên hắn đã lặp lại một lần nữa: "Anh không đi đâu hết."
Lý Thư Ý không còn cách nào khác, chỉ đành nhờ lão Từ mời bác sĩ đến, nhưng bác sĩ riêng không có ở Kim Hải, lại không thể liều lĩnh đi tìm một người không biết rõ ngọn nguồn, cuối cùng lại làm phiền đến Ngụy Trạch.
Lý Thư Ý ngắt điện thoại, bực bội nói: "Anh lại giở cái tính trẻ con gì ra nữa đây? Hôm qua em với Tống Tiêu Tiêu...."
Nhưng lời còn chưa dứt đã bị đối phương cắt ngang: "Anh không muốn nghe."
Lý Thư Ý nhất thời tức giận nói: "Tùy anh, anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ."
Vốn dĩ chuyện phản kèo này còn khiến y có chút buồn cười. Đương nhiên y cũng không phủ nhận rằng y thật sự sai, là do y không chịu nói rõ ràng ra trước. Nhưng đây cũng là thói quen lâu ngày dài tháng mà y và Bạch Kính chung sống với nhau ăn ý hình thành nên, từ trước tới nay bọn họ cũng không phải là người yêu gắn bó tha thiết bên nhau gì đó, đến nỗi bản thân đi chỗ nào cũng phải báo lại cho đối phương, giống như chỉ cần năm phút xa nhau sẽ không chịu đựng nỗi. Y không nghĩ tới sự tình tại sao lại phát triển thành như vậy.
Lý Thư Ý rút tay ra muốn giúp người nào đó đắp chăn lên, lại đi rót một ly nước tới. Chỉ là y mới vừa cử động, đã bị kéo bổ nhào lên giường, vì không kịp phản ứng nên thân thể đã bị một cái bếp lò nóng rực nặng trịch đè lấy.
Y dùng sức đẩy đẩy, đối phương lại càng ôm chặt hơn nữa, Lý Thư Ý bị giam trong vòng tay của hắn, đến thở cũng sắp không thở nổi, giọng lạnh lùng nói: "Được rồi, em mặc kệ đó. Anh cứ để mình nóng như vậy đi, tốt nhất là sốt thành một tên ngốc, em cũng dễ dàng đổi một người thông minh hơn để thích."
Những lời này cuối cùng cũng chọc giận người ở trên thân của Lý Thư Ý, Bạch Kính ngẩng đầu trừng mắt nhìn y, trong ánh mắt hằn lên tơ máu vì không được nghỉ ngơi đầy đủ, cả giận nói: "Lý Thư Ý trước kia sẽ không bỏ mặc anh, Lý Thư Ý trước kia sẽ không thích người nào khác, Lý Thư Ý trước kia sẽ không xem bất cứ thứ gì quan trọng hơn anh hết....."
Hắn càng nói càng cảm thấy khổ sở ủy khuất, âm thanh dần dần thấp hèn đi, người cũng không còn sức lực, chỉ đành vùi mặt vào trong cổ của Lý Thư Ý.
Thật ra sâu trong lòng của hắn cũng biết rất rõ, cho dù Lý Thư Ý thật sự thích Tống Tiêu Tiêu thì tối hôm qua bọn họ cũng sẽ không làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn. Với tính cách của Lý Thư Ý, nếu y thích ai tất nhiên sẽ quang minh chính đại mà thích, cho dù là thay lòng đổi dạ cũng sẽ sòng phẳng, như lời y đã nói, nhất định phải "công bằng" mà nói cho rõ ràng, sẽ không làm ra chuyện "Đứng núi này trông núi nọ", khiến cho mọi người phải khó xử. Tuy nhiên sau sự việc lần này, rốt cuộc thì Lý Thư Ý và Tống Tiêu Tiêu có phát sinh chuyện gì hay không đã không còn quan trọng. Nó chỉ khiến cho Bạch Kính càng ý thức sâu sắc được một việc, đó chính là hắn trong tim của Lý Thư Ý vĩnh viễn cũng không thể quay về vị trí ban đầu được nữa.
Lý Thư Ý nghe xong những lời "buộc tội" này, lại không hề cảm thấy tức giận, y nâng tay luồn vào trong tóc của Bạch Kính, khẽ trêu đùa: "Chỉ là Lý Thư Ý của trước kia bất luận cố gắng nỗ lực như thế nào cũng không đổi được chút niềm vui của anh, Lý Thư Ý của trước kia suýt mất cả mạng mới có thể khiến cho anh nhìn nhiều thêm một cái, Lý Thư Ý của trước kia đợi anh cả đêm cuối cùng lại chờ được anh ôm Ninh Việt quay về...." Rõ ràng trong giọng nói của y mang theo ý cười, nhưng khóe mắt đã dần đỏ lên, "Cho nên anh nói xem Lý Thư Ý của hiện tại làm sao còn dám cho đi hết tất cả không giữ lại chút gì cho mình đây?"
Giữa y và Bạch Kính thoạt nhìn thì vẫn luôn sống an ổn không có việc gì, nhưng thật ra hai người bọn họ vẫn luôn cố gắng cẩn thận duy trì cân bằng, chỉ cần một người sơ sẩy, những vết rách miễn cưỡng chắp vá lại ấy sẽ rơi vỡ đầy đất. Có lẽ hôm nay là do người này sốt đến mơ hồ, hoặc là áp lực quá lâu không thể nhịn được nữa, mới phá vỡ sự ăn ý nhỏ bé này giữa cả hai, đem tất cả những gì giấu kín trong lòng nói ra.
Lý Thư Ý thở dài nói: "Khi em vừa mới tỉnh lại đã muốn rời đi, chính là sợ chúng ta cuối cùng sẽ biến thành như vậy...." Y dừng một chút, cố gắng làm cho giọng nói của mình ôn hòa hơn, để khiến đối phương không có cảm giác bị uy hiếp, "Bây giờ anh hãy nghĩ kĩ lại, có lẽ cũng không đến mức không có em thì không được, có lẽ vẫn có thể tìm được một người khác, anh yêu họ, họ cũng yêu anh, một người sẽ xem anh quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Có lẽ...."
Lý Thư Ý không thể nói tiếp được nữa.
Bởi vì người đang ôm Lý Thư Ý, trên khuôn mặt nóng hầm hập của hắn có nước mắt cứ không ngừng rơi xuống cổ y.
Nhất thời Lý Thư Ý giống như kẻ mất hồn, y ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, miệng lặng yên khép mở, bàn tay đặt cạnh người cũng siết chặt, trái tim giống như bị người bóp cho nát vụn.
Nước mắt từ khóe mi chảy ra khi nào y cũng không biết, chỉ là trong vài giây ngắn ngủi, có thứ gì đó theo khóe mắt rơi xuống, chảy vào trong vành tai của y.
Con đường này của bọn họ ngay từ đầu đã đi trái tuyến.
Nếu như Bạch Kính của hiện tại gặp được Lý Thư Ý của quá khứ, có lẽ sẽ khớp với tình tiết đôi bên lưỡng tình tương duyệt, nâng đỡ lẫn nhau. Nếu Lý Thư Ý của hiện tại gặp được Bạch Kính của quá khứ, cũng có thể sẽ giữ khoảng cách an toàn cho cả hai để rồi sống một cuộc đời bình lặng.
Nhưng cố tình đã đặt sai vị trí mất rồi.
Vì thế cho nên bên nào mong đợi nhiều hơn, kỳ vọng nhiều hơn một khi không được đáp lại nhất định sẽ vô cùng thống khổ. Đây vốn không phải là ý định ban đầu của Lý Thư Ý, vì vậy y muốn cho Bạch Kính có nhiều khả năng để lựa chọn hơn.... Lại không ngờ đối phương dùng cách thức này để trả lời cho y biết.
Trước kia bác Ngô đã nói Bạch Kính vì y mà khóc, y còn không tin, phải đợi đến giờ phút này, tự mình cảm thụ một lần, y mới biết người này rốt cuộc có bao nhiêu đau khổ, mới có thể vứt bỏ sự kiêu ngạo và ổn trọng của mình, chật vật chạy đến tận đây.
Lý Thư Ý nâng một bàn tay khác ôm lấy người trên thân mình, thầm nghĩ lúc mình mắng Thẩm Úy thật là nói mà không biết ngượng, cái gì mà kẻ nhát gan rùa rụt đầu gì đó là nên dành để mắng y mới đúng.
Lúc Ngụy Trạch tới nơi Bạch Kính đã ngủ. Sau khi kiểm tra thân nhiệt đơn giản, lại cho hắn truyền nước, nói nếu tối nay có thể hạ sốt thì sẽ không sao nữa, uống thêm hai ngày thuốc là được. Nếu vẫn không hạ sốt phải nhanh chóng đưa vào bệnh viện.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi, cậu đánh giá lần lượt từng người, hỏi Lý Thư Ý: "Hai người các anh là đang diễn phim truyền hình?"
Lý Thư Ý nhìn cái người đã ngủ rồi mà vẫn không yên phận, một hai phải nắm lấy tay y, thở dài nói: "Cậu tha cho anh đi."
"Nếu anh còn thích anh ấy thì nghiêm túc một chút. Không thích thì nên dứt khoát một chút. Chỉ một đạo lý đơn giản như vậy thôi mà, anh nghĩ nhiều làm gì."
Ngụy Trạch nói không sai, y chính là đã suy nghĩ quá nhiều, ngay từ đầu tâm thái đã không đúng. Lý Thư Ý nói: "Anh không coi trọng cảm xúc của anh ấy, cũng không thật sự cảm thấy đối với anh ấy mình có bao nhiêu quan trọng."
"Vậy thì nhanh chóng đá anh ấy đi, em trở về sẽ nói với Phó Oánh tìm cho anh một người thân cận."
"Ngụy Trạch." Lý Thư Ý bất đắc dĩ gọi tên cậu.
"Không nỡ?" Ngụy Trạch trợn trắng mắt nhìn y, "Anh xem anh đi, chính là khẩu thị tâm phi, mạnh miệng mềm lòng."
Cậu nói xong cũng không ở lại lâu thêm, dặn dò Lý Thư Ý nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho cậu. Không lâu sau Hứa quản gia cũng cho người đưa cơm đến.
Lý Thư Ý ăn cơm xong lại ở bên cạnh giường trông chừng Bạch Kính, chờ cho nước truyền xong rồi rút kim tiêm ra. Đo lại thân nhiệt cho hắn một lần nữa, thấy nhiệt độ đã dần lui mới thoáng yên tâm.
Tối hôm qua y cũng không ngủ được bao nhiêu, sáng hôm nay lại lăn lộn thêm một hồi, lúc này cơn buồn ngủ đã kéo tới, y dứt khoát trèo lên giường ôm Bạch Kính mà ngủ.
Chờ đến lúc y mở mắt ra lần nữa, bên ngoài trời đã tối, trên giường cũng không thấy người. Lý Thư Ý liền bật dậy, còn chưa kịp bước xuống giường thì cửa phòng tắm đã mở ra.
Bạch Kính bắt gặp ánh mắt của y, nhẹ giọng nói: "Vừa mới đi tắm rửa, lúc tỉnh lại trên người toàn là mồ hôi."
".... Còn sốt không?" Lý Thư Ý hỏi.
Thân thể của Bạch Kính rất tốt, ngủ say một giấc rồi ra mồ hôi, đã đỡ hơn rất nhiều, hắn đáp: "Không sốt nữa."
Lời vừa dứt, trong phòng đã rơi vào cảnh im lặng. Lúc sáng cả hai đều không giữ được tư thái của mình, bây giờ lại đột nhiên tỉnh táo như vậy mà đối diện với nhau, khó tránh khỏi có chút hụt hẫng.
Lý Thư Ý xuống giường, đưa tay sờ lên trán của Bạch Kính, quả thật không còn nóng nữa. Nhìn thấy tóc hắn còn hơi ẩm ướt, cau mày nói: "Anh ngồi đi."
Sau đó y cầm máy sấy ra, đứng ở trước mặt của Bạch Kính, cẩn thận sấy khô tóc cho hắn.
Bạch Kính cũng không nói lời nào, yên lặng phối hợp với động tác của Lý Thư Ý, chỉ là chờ đến lúc y phải đi cất máy sấy, đột nhiên hắn kéo tay của y lại.
Lý Thư Ý cố tránh nhưng không tránh được, đối phương lại đưa tay ấn giữ eo của y, khiến cho y phải ngồi xuống.
Lý Thư Ý bất lực, đành đem máy sấy gác qua một bên, dạng hai chân ngồi lên đùi hắn, cứ để mặc cho hắn ôm như vậy.
"Lúc sáng là anh sốt đến mơ hồ mới nói ra những lời đó.... Anh xin lỗi."
Trong lòng Lý Thư Ý dâng lên một sự khó chịu khó nói, đem vài sợi tóc rũ trên đôi mắt của Bạch Kính đẩy ra, y hỏi: "Anh xin lỗi cái gì, rõ ràng người sai là em."
Y nói xong liền đem chuyện hôm qua giải thích một lượt, lại nói Bạch Kính ngốc, đứng trong gió lạnh lâu như vậy, cũng không biết đi vào tìm người.
Bạch Kính nhắm mắt, áp trán mình lên trán của y: "Anh sợ gặp em, nếu không phải là hiểu lầm mà là em thật sự muốn chia tay với anh.... Sợ em sẽ rời đi, lại một lần nữa không cần anh."
Lý Thư Ý bị hơi thở ấm áp của hắn vây kín, trái tim cũng bình yên trở lại, y cũng nhắm đôi mắt, trả lời hắn: "Anh sợ cái gì? Từ trước đến giờ em chỉ có yêu anh nhiều thêm thôi."
Y cứ thuận miệng thốt ra một câu như vậy, một câu mà cả đời này Bạch Kính đã cho rằng hắn sẽ không thể nào được nghe nữa.
Hầu kết của Bạch Kính hơi lăn lộn, nuốt hết nghẹn ngào vào trong cổ họng. Lại thầm nghĩ cũng may là hắn đã nhắm hai mắt, nếu không hắn không biết mình sẽ để lộ ra dáng vẻ chật vật như thế nào nữa.
"Vậy thì từ đây về sau, là anh yêu em nhiều hơn, là anh muốn em, là anh cần em.... Em có thể tin tưởng anh một lần nữa, cho anh thêm một cơ hội, về nhà với anh?"
Lý Thư Ý mở mắt ra nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Anh phải nghĩ cho thật kỹ, nếu lần này em đồng ý rồi, anh sẽ không có đường lui, một đường hối hận cũng sẽ không có."
Bạch Kính yên lặng trong phút chốc, hắn hỏi y: "Sao em lại cảm thấy nếu em đồng ý với anh rồi thì anh sẽ để cho em có đường lui hay hối hận?"
Tức khắc Lý Thư Ý bật cười thành tiếng: "Được thôi." Y gật gật đầu, "Lần này là do anh tự chuốc lấy."
Y nói xong liền muốn đi hôn đối phương, Bạch Kính lại sợ lây bệnh cho y, nên tránh đi. Lý Thư Ý sao có thể không biết hắn suy nghĩ cái gì, đưa tay ôm lấy mặt của hắn, bá đạo cạy mở môi của người ta ra.
Là một nụ hôn không mang theo chút dục vọng nào nhưng nó lại khiến cho lòng người nóng bừng. Lý Thư Ý kiên nhẫn trấn an hắn, bắt đầu từ khóe miệng của người này, lần theo gương mặt, cho tới đôi mắt ướt át của hắn.
Tối nay bọn họ sẽ không về.
Lý Thư Ý sợ người nào đó vừa mới khá lên bị gió lạnh thổi vào lại nóng thêm, cho nên quyết định hôm nay sẽ ngủ lại đây.
Nhưng sau khi Bạch Kính dùng bữa tối thì dạ dày có hơi khó chịu. Lý Thư Ý chờ hắn uống thuốc xong lại lên giường nằm với hắn, vừa xoa bụng cho hắn vừa trò chuyện, thỉnh thoảng còn đáp lại nụ hôn của hắn.
Y không nhớ rõ đã bao lâu rồi y và Bạch Kính chưa từng được thoải mái trò chuyện với nhau như vậy. Hai người đã ở bên nhau đi qua hơn phân nửa cuộc đời, cho dù nhắc tới chuyện gì, một người không cần nói hết lời, người kia vẫn có thể thuận miệng mà tiếp. Lý Thư Ý cũng không biết hóa ra giữa hai người lại có thể có nhiều chuyện để nói đến như vậy.
Nhưng mà sau đó Bạch Kính chịu ảnh hưởng của thuốc, dần dần bị cơn buồn ngủ vây lấy, chỉ là người này đôi mắt đã không mở ra được, vẫn còn muốn đi hôn Lý Thư Ý, động tác lại mềm như bông.
Lý Thư Ý bị hắn chọc cười, đưa người tới gần mở miệng để hắn nhẹ nhàng hôn lên.
"Nếu ngày mai anh tỉnh lại, phát hiện em chưa từng tới đây.... Tất cả đều là mộng...."
Trong cơn buồn ngủ hắn nắm lấy tay của Lý Thư Ý, âm thanh dần dần thấp hèn đi, đôi mắt cũng chậm rãi khép lại, những lời cuối cùng đã mơ hồ nghe không rõ nữa, "Anh sẽ điên mất.... Em đừng đi."
Trong lúc nhất thời Lý Thư Ý cảm thấy xoang mũi của mình thật chua xót, khó chịu đến mức nói không nên lời. Đổi lại cầm lấy tay hắn đan mười ngón tay vào nhau, lại đặt lên trán hắn một nụ hôn.
Lý Thư Ý suy nghĩ kĩ càng rồi đưa ra quyết định, cho dù làm thiêu thân lao mình vào lửa cũng được, hay là cố chấp đến mức đâm vỡ đầu chảy máu cũng thế, y muốn yêu Bạch Kính, canh bạc một đời một kiếp này y vẫn muốn cược thêm một lần nữa.
Mặc kệ lần này phải trả cái giá như thế nào, y đều cam tâm tình nguyện.