Căn phòng này thiết kế quả thực rất táo bạo, buồng tắm không nằm trong nhà vệ sinh mà nó ở ngay cạnh giường. Cách tấm cửa kính trong suốt, cảnh tượng bên trong nhìn không sót thứ gì.
Người này cũng không biết ngại, nghe Bạch Kính nói xong, vừa cởi quần áo vừa đi vào trong. Cậu ta không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà tỉ lệ dáng người cũng rất chuẩn, tay chân thon dài, làn da trắng nõn.
Tiếng nước chảy rất nhanh đã vang lên, sương mù tỏa ra mờ mịt, trong không gian mờ ảo ấy có thể nhìn thấy động tác của người trên trong đang vuốt ve bản thân mình.
Bạch Kính ngồi xuống sô-pha, nhưng không thưởng thức cảnh sắc sinh động ngay trước mặt, mà ánh mắt lại nhìn về phía hành lang.
Ba năm trước khi hắn và Lý Thư Ý xác định mối quan hệ, Lý Thư Ý đã yêu cầu hắn không được chạm vào người khác.
Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi Bạch lão gia mất, Bạch Kính được nếm trải mùi vị bị quản thúc. Thật ra mà nói thì hắn cũng không tính toán sẽ ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy, nhưng hắn quanh năm luôn ngồi trên cao, muốn làm cái gì hoặc không muốn làm cái gì đều dựa vào bản thân mình, không ai dám đối với hắn huơ tay múa chân. Cho nên khi Lý Thư Ý nói với hắn những lời này hắn cảm thấy rất không vui.
Nhưng cho dù không vui, ba năm nay hắn cũng chưa từng chạm vào người khác.
Hắn với Lý Thư Ý ngoại trừ tính cách đối lập không bàn tới, thì cho dù trong công việc hay ở trên giường hai người đều rất hòa hợp. Thậm chí bởi vì Lý Thư Ý ở trên giường luôn đối với hắn kiểu cần gì cứ lấy, cho nên có một quãng thời gian Bạch Kính "muốn" y một cách tàn nhẫn, còn khiến cho người ta bị bệnh, phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian mới hồi phục.
Càng nói lại càng thấy kỳ quái, Ninh Việt ở nhà lâu như vậy, thế nhưng Bạch Kính chưa từng nảy sinh dục vọng với cậu ta. Ban đầu hắn còn cho rằng vì mình bận tâm việc chân đối phương bị thương, nhưng mà sau khi Ninh Việt chủ động hôn hắn, ngay cả việc bị chạm vào hắn cũng không muốn.
Không lên giường còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng mà ngay cả một cái hôn môi hắn cũng không muốn thì nên giải thích như thế nào đây?
Bạch Kính cũng không phải loại người lụy tình, nên chưa từng nghĩ qua nguyên nhân trong đó. Hắn chỉ nhớ Ninh Việt khi còn niên thiếu là một người ngoan ngoãn nghe lời, cho nên khi một lần nữa Ninh Việt xuất hiện trước mặt, lại còn ngồi trên xe lăn tìm kiếm chỗ dựa từ hắn, hắn đương nhiên là lựa chọn đối phương.
Nhưng mà Bạch Kính lại tự hỏi chính mình, nếu có một người khác xuất hiện, dung mạo cũng xuất chúng, cũng ngoan ngoãn nghe lời như thế, thì người đó có phải cũng sẽ thay thế được vị trí của Ninh Việt hay không?
Lần đầu tiên hắn bắt đầu hoài nghi bản thân, ruốt cuộc là hắn thích Ninh Việt, hay chỉ thích một cái tiêu chuẩn do chính mình đặt ra. Mà với cái tiêu chuẩn này, bất kể là ai cũng được là ai cũng không quan trọng?
Lúc này người ở bên trong đẩy cửa phòng tắm bước ra. Cậu ta mặc một cái áo ngủ, để lộ làn da trắng nõn trước ngực, vừa đi vừa dùng khăn lau khô nước trên tóc, cuối cùng dừng ở trước mặt Bạch Kính.
Bạch Kính ngẩng đầu, dưới ánh đèn chiếu rọi ngũ quan càng thêm anh tuấn, đường cong từ chân mày đến sống mũi như được khắc sâu thêm. Chỉ là vẻ mặt hắn rất lạnh lùng, ánh mắt trong veo, không hề có chút dục niệm nào trong đó.
Người này không thấy động tác của Bạch Kính, suy nghĩ một chút rồi dứt khoát quỳ xuống. Cậu ta cũng là đàn ông, biết đàn ông muốn nhất là cái gì, và cũng biết làm cách nào để họ thỏa mãn nhất. Lần đầu tiên gặp gỡ một người như Bạch Kính, cho dù không vì quyền thế, thì với cái nhan sắc này cũng đủ để cậu ta cam tâm tình nguyện làm như vậy.
Những ngón tay thon dài cởi bỏ chiếc khóa kim loại trên thắt lưng, dây kéo trên chiếc quần tây cũng từ từ bị kéo xuống. Bạch Kính cúi đầu đánh giá người trước mắt, suy nghĩ có chút lơ đãng, người này rõ ràng không ngoan ngoãn an phận như vẻ bề ngoài, hiển nhiên là không phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, vậy thì hắn vì điều gì lại cho phép đối phương tiếp cận mình?
Là bởi vì bộ dạng thờ ơ của cậu ta giống với người nào đó, hay là bởi vì thói quen đốt thuốc nhưng không hút của cậu ta giống với người nọ?
Hóa ra những tiêu chuẩn của hắn từ lâu đã trở nên vô dụng, hết thảy những tiêu chuẩn tác động đến hắn đều sớm đã biến thành Lý Thư Ý.
Trên mái tóc đen còn mang theo chút hơi ẩm người nọ đã cúi thấp đầu xuống, đến khi môi đối phương sắp chạm vào mình, Bạch Kính lại nắm lấy cằm của cậu ta.
Người này giương mắt, nhìn Bạch Kính trong giây lát, khóe môi gợi lên một nụ cười: "Thật sự không thử xem?"
Bạch Kính buông tay ra, trầm giọng nói: "Cậu đi đi."
Người này cũng rất thức thời không dây dưa nhiều, cởi áo choàng tắm ra, lại nhặt quần áo từ trên mặt đất lên, rất nhanh đã trở về bộ dạng đoan chính ban đầu. Chỉ là trước khi rời đi, rốt cuộc vẫn có chút không cam lòng, cậu ta dừng bước chân lại, đứng kế bên hành lang mỉm cười khẽ hỏi: "Bạch tiên sinh, anh nhìn tôi để tìm kiếm hình bóng của người nào vậy?"
Bạch Kính nghe lời này thì ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt u ám đến đáng sợ.
"Với người anh vẫn đang đợi, là cùng một người sao?" Cậu ta cười bỏ lại một câu như vậy, cũng không đợi Bạch Kính trả lời đã mở cửa đi ra ngoài. Quả thật cậu ta đã sớm phát hiện tâm tư Bạch Kính không đặt trên người của mình, cho dù cậu ta có cởi sạch thì Bạch Kính cũng chưa chắc sẽ liếc mắt nhìn một cái, ngược lại từng giây từng phút đều chú ý đến động tĩnh ngoài cửa, giống như đang chờ đợi một người nào đó. Cậu ta không khỏi nở một nụ cười tự giễu, những kẻ có tiền này cũng thật là phiền quá, nếu trong lòng đã có người thì cũng đừng đến chơi bọn họ được không?
Người đi rồi, căn phòng lại một lần nữa trở nên an tĩnh. Bạch Kính cũng không cảm thấy tức giận, bởi vì người này nói không sai, hắn chính là đang chờ đợi một người.
Năm nay cái hồi đầu năm ấy, hắn và Lý Thư Ý cùng nhau đi đến một bữa tiệc nào đó.
Trong bữa tiệc có một chàng thanh niên gương mặt còn rất non, diện mạo lại đáng yêu, nghe nói hiện tại đang là một nhà văn trẻ nổi tiếng. Khi Bạch Kính nghe người khác giới thiệu xong còn cảm thấy thời đại này không giống với bọn họ trước kia, bây giờ chỉ cần vẽ vời mấy chữ chó chó mèo mèo thì có thể được xem là tác giả rồi.
Hắn đương nhiên không để người ta vào trong mắt, nhưng không ngăn được lúc cậu chàng kia kính rượu lại ngã vào lòng hắn, tay còn nhẹ nhàng vuốt ve bên eo hắn, không cần nói cũng biết ý tứ khiêu khích rất rõ ràng.
Lúc ấy mặt Bạch Kính trầm xuống, hắn còn chưa kịp phát hỏa, Lý Thư Ý đã lôi người từ trong lồng ngực hắn xách đi ra ngoài: "Nếu nhóc không bị điếc thì từ đầu cũng đã nghe rõ rồi đó, cậu ấy là người đã có bạn đi cùng."
Người nọ vẫn cười nói một câu xin lỗi cho có lệ: "Rất xin lỗi Lý tiên sinh, là tôi uống say."
Lý Thư Ý không nói lời nào, từ thùng rượu lạnh lựa lựa rồi lấy ra một bình, mở nắp ra đem rượu đổ từ trên đầu người nọ đổ xuống. Mãi cho đến khi rượu đã cạn, y mới tiện tay vứt cái bình xuống đất, hỏi:"Bây giờ đã tỉnh rượu chưa?"
Người nọ run lên vì lạnh, quần áo cũng ướt sũng, sắc mặt tái nhợt nói: "Tỉnh rồi."
Sau sự việc lần đó, vị tác giả trẻ tuổi này đã biến mất khỏi nghề, Bạch Kính cũng không qua lại với cái tên tổng tổng gì đó đã mang cậu ta theo. Mặc kệ cho người đó thông qua rất nhiều mối quan hệ nhờ họ nói không ít lời tốt đẹp trước mặt Bạch Kính, hắn cũng không thèm để tâm.
Sau đó khi những người khác nhắc tới việc này còn ở trước mặt trêu ghẹo Lý Thư Ý, y chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Kính, hờ hững nói: "Tôi không thích người khác chạm vào cậu ấy, một chút đụng chạm cũng không được."
Với sự độc chiếm mãnh liệt như vậy, Bạch Kính không tin là Lý Thư Ý đã đi thật rồi, không tin y thật sự không để bụng. Cho nên từ lúc thấy Nghiêm Duy đưa người tới phòng của mình, Bạch Kính vẫn luôn chờ đợi, chờ Lý Thư Ý phá cửa xông vào đánh nhau với mình một trận kịch liệt.
Đến bây giờ hắn vẫn luôn chờ đợi nhưng mà người hắn muốn gặp cũng không xuất hiện.
Sáng sớm hôm sau Bạch Kính đã trở về.
Hắn không có đầu óc để vui chơi, ở lại chỗ đó cũng chỉ lãng phí thời gian.
Tả Minh Viễn thấy sắc mặt hắn không tốt, mở lời nói: "Nếu không tôi sẽ đi hỏi Phó Oánh một chút, có lẽ cô ấy biết Lý Thư Ý ở đâu......."
Khuôn mặt Bạch Kính đanh lại: "Không cần.". truyện kiếm hiệp hay
Nháy mắt Tả Minh Viễn cảm thấy thật bất lực. Vị tổng tài trước nay luôn đặt công việc lên hàng đầu của bọn họ, rõ ràng là nhớ Lý Thư Ý đến độ tinh lực cũng không thể tập trung làm việc, vậy mà vẫn còn cố chấp mạnh miệng.
Thôi quên đi, anh mặc kệ rồi đó, hơn nữa anh cũng muốn thử xem Bạch Kính còn có thể chịu đựng được bao lâu.
Tả Minh Viễn nói tiếp: "Hôm qua nhà cũ bên kia đã gọi điện thoại tới, mời cậu về nhà một chuyến." Anh cau cau mày nói tiếp, "Chắc là vì chuyện của Bạch Hằng."
Bạch Kính gật đầu: "Biết rồi, anh cho tài xế chuẩn bị xe đi."
Buổi tối Bạch Kính ăn cơm ở bên ngoài, khi về nhà cũ đã là 8 giờ. Bạch Chính Nguyên và Triệu Chi Vận thì không cần phải nói, kỳ quái chính là Bạch Hằng thế nhưng cũng ở đó. Phải biết rằng từ trước đến nay cậu ta rất sợ Bạch Kính, trước kia mỗi lần nghe Bạch Kính trở về, cậu ta sẽ là người đầu tiên trốn đi.
Bạch Kính chào hỏi, Triệu Chi Vận lại đối với hắn hỏi han rất đỗi ân cần, nhưng mà ngữ khí cùng biểu cảm quá mức cố ý, ngược lại có chút gượng gạo.
Bạch Kính ngồi đối diện với Bạch Chính Nguyên, Bạch Hằng đứng ở trước sô-pha, nhìn hắn tới gần, cậu ta cúi đầu nhỏ giọng gọi: "Anh."
Bạch Kính cũng không thèm liếc nhìn cậu ta một cái chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
Bạch Hằng không dám nói nữa, thật cẩn thận mà ngồi xuống.
Mấy ngày nay tâm tình của Bạch Kính cực kỳ kém, cho nên lười nói vòng vo với Bạch Chính Nguyên, hắn hỏi thẳng: "Ba tìm tôi về có chuyện gì?"
Mỗi lần Bạch Chính Nguyên nhìn thấy đứa con trai cả này, vì không muốn bản thân mình bị yếu thế ông ta sẽ luôn bày ra một bộ dạng phiền chán mất kiên nhẫn để tỏ ra chút uy nghiêm của người làm cha. Nghe thấy Bạch Kính chủ động hỏi, ông ta cau chặt mày, giọng nói như ra lệnh, muốn Bạch Kính đem vị trí phó tổng của Lý Thư Ý giao lại cho Bạch Hằng.
Bạch Kính trả lời: "Vị trí đó đã có sắp xếp."
"Là ai sắp xếp! Mặc kệ là ai cũng phải đá xuống hết!" Bạch Chính Nguyên nói chuyện cảm xúc rất kích động, Triệu Chi Vận vội vàng đưa tay vuốt nhẹ lên ngực của ông ta, không ngừng khuyên nhũ.
Bạch Kính ngã người ra sau, chống khuỷu tay lên đệm, ngón tay đặt lên huyệt thái dương, bộ dáng lười biếng.
Ba của hắn ăn chơi cả đời, chưa từng nghiêm túc làm chuyện gì, có lẽ ông ta cho rằng vận hành một công ty thực đơn giản như quản việc trong gia đình, thích làm thế nào thì làm thế đó. Nếu không ông ta cũng không thể dạy dỗ ra một đứa con trai ngu xuẩn như Bạch Hằng.
Bạch Kính quay đầu lại hỏi người đứng bên cạnh nhưng nãy giờ vẫn không nói lời nào kia: "Chú muốn làm phó tổng?"
Bạch Hằng nhướn mi, rùng mình khi đối diện với ánh mắt của Bạch Kính, nuốt nước bọt xuống, lắp bắp mà trả lời: "Không.... Không muốn." Nói xong, lại vội vã cúi đầu xuống.
Cậu ta cũng biết bản thân mình không có cốt khí, nhưng vẫn không khống chế được chính mình. Khi còn nhỏ cậu ta sợ nhất là Bạch Vĩ Đường, lão gia tử quá mức cường chế, đám tiểu bối không có mấy ai dám ngẩng đầu lên nói chuyện với ông ấy. Bạch Kính từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Bạch Vĩ Đường mà lớn lên, giống như loại cảm giác áp bách này cũng được thừa hưởng từ đó.
Bạch Hằng còn nhớ, trước kia mỗi ngày lễ tết khi gia tộc họp mặt, ông nội, ông chú hai, ông chú ba, những người có bối phận cao nhất trong dòng họ sẽ ngồi ở bàn giữa. Ba cậu ta, còn có mấy chú nữa đều ở bên ngoài, thậm chí trẻ con cũng không được phép bước vào trong phòng. Chỉ có anh trai của cậu ta là được ông nội bế, cùng ngồi ăn cơm với các vị đó, lại còn được phép nói chuyện.
Lúc ông nội cậu ta còn trẻ bận rộn chuyện công việc không quá để tâm đến ba cậu ta, sau này khi đã già lại dồn hết tâm huyết lên người của anh trai. Anh trai cậu ta vốn dĩ đã rất thông minh, lại còn được ông nội tận tay bồi dưỡng, trong gia tộc không ai có thể sánh được với hắn cả.
Những chuyện Bạch Hằng làm trong công ty cùng lắm chỉ là chút chuyện vặt vãnh, nếu cậu ta thật sự muốn tranh với Bạch Kính, dù Bạch Kính chưa làm gì, cậu ta đã tự hù mình chết trước rồi. Nhưng mà Bạch Chính Nguyên vẫn mặc kệ những chuyện này, ông ta vẫn muốn đẩy Bạch Hằng lên, còn nói tất cả cổ phần của ông ta đều sẽ cho cậu ta.
Bạch Hằng nghĩ đến đây khóe miệng khẽ giật giật, chút cổ phần này, ông ta vẫn nên để dành dưỡng già thì hơn.
Có lẽ Bạch Chính Nguyên cũng không đoán được con trai út của mình lại vô dụng đến vậy, thật giống như trực tiếp tát vào mặt của ông ta, nhất thời tức giận đến mức không nói nên lời.
Ai ngờ Triệu Chi Vận cũng ở bên cạnh tiếp lời nói: "Là do Bạch Hằng trước kia không hiểu làm ra chuyện xằng bậy, giờ nó biết sai rồi, nó làm sao gánh nỗi chức phó tổng gì đó chứ!"
Hứa quản gia đứng ở phía sau bọn họ, đột nhiên cảm thấy vô cùng nể phục tầm nhìn và sự quyết đoán của Bạch lão gia. Nếu giao vào tay của Bạch Chính Nguyên hoặc Bạch Hằng, không biết cái công ty đó có thể cầm cự được mấy năm.
Bạch Kính xem kịch diễn xong rồi, lúc này mới nhàn nhạt nói với Bạch Hằng: "Chú có thể về công ty, nhưng nếu để tôi biết chú còn làm ra những chuyện xằng bậy, thì sau này ra đường đừng nói mình là người của Bạch gia nữa."
Lời này có ý gì không cần nói cũng biết, sắc mặt của Bạch Hằng và Triệu Chi Vận trắng bệch. Bạch Chính Nguyên cũng bị chọc giận, chỉ vào Bạch Kính mắng thêm một trận nữa.
Triệu Chi Vận ở bên cạnh ngăn cản ông ta, Bạch Kính không trả lời lại câu nào, hắn đứng lên chào tạm biệt chú Hứa rồi rời đi.
Trên đường trở về khuôn mặt Bạch Kính không khỏi lộ ra chút biểu tình mệt mỏi.
Cái này mà gọi là nhà hay người nhà sao, chẳng qua cũng chỉ là muốn trói buộc và lôi kéo hắn, ràng buộc duy nhất có lẽ chỉ là chút lợi ích kia mà thôi.
Không biết tại sao đột nhiên lại nhớ tới Lý Thư Ý, người nọ khuôn mặt lạnh lùng nói: "Cậu muốn nhịn thì nhịn, còn nếu không cứ giao cho tôi xử lý. Nếu mấy lão già đó có gì bất mãn, cậu cứ đẩy hết lên người tôi là được."
Bạch Kính không khỏi cảm thấy đau đầu, đưa tay đè lên huyệt thái dương, hỏi tài xế: "Lý Thư Ý...."
Lời vừa ra khỏi miệng, mới đột nhiên ý thức được, người này đã sớm rời đi.
Khi Bạch Kính về nhà sắc mặt lại vô cùng khó coi, bác Ngô nhìn thấy cũng không hỏi gì nhiều. Mỗi lần Bạch Kính từ bên kia trở về, tâm trạng đều sẽ không có chỗ nào tốt. Trước kia khi Lý Thư Ý còn ở đây, đã vì việc này mà đắc tội với không ít người ở Bạch gia.
Cơm chiều Bạch Kính cũng ăn không ngon, bác Ngô thấy vậy đã chuẩn bị cho hắn chút thức ăn, ai ngờ mới ăn được vài đũa, động tác của hắn đã ngừng lại: "Cháu muốn ăn cháo trắng."
Bác Ngô sửng sốt, theo lời hắn đi vào nhà bếp.
Ăn xong Bạch Kính đã đi ngủ sớm. Tối hôm qua hắn không được nghỉ ngơi, lại còn lăn lộn hai ngày nay, thân thể đã quá mức mệt mỏi.
Cũng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, trong lúc mơ màng, đột nhiên nghe được tiếng mở cửa, đèn cũng bị bật sáng.
Bạch Kính bị ánh đèn rọi vào mắt nhíu nhíu mày ngồi dậy, khi thấy rõ người đứng ở cửa, cơn buồn ngủ lúc nãy đã bay đi đâu mất.
Người nọ vẫn giống như trước kia, không nói lời nào, lập tức đi vào phòng, tắm rửa sạch sẽ, thay bộ áo ngủ, theo thói quen đi đến bên cạnh hắn nằm xuống.
Bạch Kính vẫn luôn duy trì tư thế đó không hề nhúc nhích, rất nhiều lần muốn nói chuyện, đến khi mở miệng mới phát hiện mình đã khẩn trương đến độ lời cũng không thể phát ra.
Đèn trong phòng đã tắt, hắn chỉ có thể đem thân thể cứng đờ chậm rãi nằm xuống.
Nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn nổi giận, muốn hỏi người nọ vì cái gì lại rời đi, thậm chí còn muốn đâm chọc y vài câu, nếu đã nói được những lời quyết tuyệt như vậy, nếu cái gì cũng đã thu xếp ổn thỏa, bây giờ còn trở về làm gì chứ.
Lời nói đã dâng tới nơi cổ họng, hắn lại nuốt trở về.
Bạch Kính nghiêng mình qua một bên, kéo người vào trong lòng, dang tay ôm lấy người nọ.
Hắn cúi đầu, ngửi được hơi thở quen thuộc từ người này, không nhịn được mà hôn lên trán y.
Hôn một cái rồi lại thêm một cái.
Mỗi tế bào trên người hắn đều kêu gào thỏa mãn, thật giống như một người đã chịu khát nhiều ngày cuối cùng cũng được uống chút nước.
Bạch Kính đột nhiên đã nghĩ thông suốt.
Hai người bọn họ đều không còn trẻ, còn muốn cãi muốn nháo cái gì nữa đây? Người này muốn như thế nào, muốn được mình yêu, muốn được mình toàn tâm toàn ý đối đãi, đều nghe theo y là được, có gì to tát lắm đâu?
Hắn càng nghĩ lực độ trên tay cũng càng mạnh, đem Lý Thư Ý ôm thật chặt giống như sợ Lý Thư Ý sẽ biến mất vậy.
Trong phòng thực an tĩnh, Bạch Kính nghe tiếng hít thở đều đặn của Lý Thư Ý dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ này hắn đã mơ một giấc mộng thật dài.