Tình Chung (Tình Cuối)

Chương 57

Lần đầu tiên Bạch Kính gọi điện cho Lý Thư Ý sau khi đến nước A đó là do Tả Minh Viễn đã nói với hắn rằng Lý Thư Ý có một chuyến công tác tới Lâm Thành.

Kết quả gọi điện vài lần cũng không có ai nghe máy.

Lúc ấy hắn vẫn chưa để tâm lắm. Hắn bận, Lý Thư Ý cũng bận, mà khi bận lên sẽ không có thời gian để lo cho đối phương, những tình huống như thế này trước nay cũng không phải là chưa từng trải qua.

Hiện tại ở nước A tình hình chính trị đang thay đổi khiến cho các nhà đầu tư không còn đủ niềm tin, các quỹ bất động sản phải bán bất động sản thương mại để huy động đủ vốn đáp ứng nhu cầu mua lại của các nhà đầu tư. Do đó nhiều dự án bất động sản sẽ được lên sàn, điều này cũng tạo cơ hội cho các nhà đầu tư nước ngoài tham gia thị trường.

Lần này Bạch Kính đến, chính là muốn thành lập một nền tảng phát triển chung với một quỹ đầu tư bất động sản tư nhân.

Làm việc ở nước ngoài không giống như làm việc trong nước, Bạch Kính rất nhanh đã đem chuyện của Lý Thư Ý vứt ra phía sau, vùi đầu tập trung vào công tác.

Đến khi Bạch Kính khôi phục lại tinh thần, đã là ba ngày sau.

Hợp tác của hắn ở bên này coi như được định xong, tuy rằng bên trong có sự giật dây bắc cầu của Ninh gia, nhưng Ninh gia nằm giữa cũng được hưởng rất nhiều lợi ích, cho nên hắn hoàn toàn không nợ nhân tình.

Bạch Kính thoải mái hơn rất nhiều, lúc này mới nhớ tới Lý Thư Ý mấy ngày nay đã không có liên lạc qua.

Hắn liền gọi điện thoại cho Lý Thư Ý, định nói với đối phương là ngày mai hắn sẽ về nước. Kết quả gọi vài lần, lần này vẫn không có ai nghe máy, chỉ có một giọng nữ máy móc nhắc nhở hắn rằng điện thoại đã tắt.

Bạch Kính cảm thấy có gì đó không đúng, vừa vặn Tả Minh Viễn trở về, hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Lý Thư Ý mấy ngày nay có tìm anh không?”

Lời vừa nói xong mới phát hiện phía sau Tả Minh Viễn còn có Ninh Việt.

Tả Minh Viễn lắc đầu: “Không có. Chỉ có lần trước Đường Tuyết gọi điện thoại tới, nói cậu ấy muốn đến Lâm Thành công tác.”

Bạch Kính cau mày: “Tôi không liên hệ được với cậu ấy, anh nhanh đi hỏi Đường Tuyết một chút xem sao.”

Tả Minh Viễn lên tiếng, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.

Ninh Việt ở bên cạnh, chờ hai người nói xong lúc này mới mở miệng: “Xảy ra chuyện gì à?”

“Không có gì.” Bạch Kính không nói nhiều, chuyển đề tài sang hướng khác: “Sao lại tới đây?”


Ninh Việt điều khiển xe lăn đến trước mặt Bạch Kính, cười nói: “Sáng mai em còn phải đến bệnh viện, không thể ra sân bay tiễn anh, cho nên tới từ biệt trước.”

Tuy rằng Bạch Kính và Ninh Việt sẽ không còn liên quan gì nữa, nhưng rốt cuộc hai người vẫn còn tình bạn thời niên thiếu, hắn đương nhiên cũng hy vọng Ninh Việt nhanh chóng bình phục. Bạch Kính lập tức giơ tay lên vỗ vỗ vào vai đối phương, trầm giọng dặn dò nói: “Chữa trị cho tốt.”

Ninh Việt gật đầu, ánh mắt lại tránh đi bàn tay đeo nhẫn của Bạch Kính, khi tầm mắt lướt qua bàn trà thủy tinh bên cạnh, cả người liền sững sờ tại chỗ.

Một chiếc hộp gỗ mun sơn mài, bên trên có biểu tượng được mạ vàng, là sản phẩm đến từ nơi sản xuất đồng hồ nổi tiếng nhất thế giới có lịch sử lên đến hai trăm năm.

Bàn tay Ninh Việt từ từ siết chặt, thật lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Em có thể nhìn nó một chút không?”

Bạch Kính nhìn theo ánh mắt của cậu ta, hắn không nói gì cả, chỉ cầm cái hộp đưa tới cho Ninh Việt.

Ninh Việt cẩn thận cầm lấy, sau khi mở ra thấy đồ ở bên trong, biểu tình trên mặt cậu ta thiếu chút nữa đã không duy trì được.

Bên ngoài dây đeo được chạm khắc thủ công theo hình thức Arabesque(1) từ loại bạch kim cao cấp, đường viền của mặt đồng hồ được phủ một lớp men màu xanh lam, kim số và những ngôi sao ở khu vực trung tâm được bao bọc bởi một màu trắng xám.

Là một chiếc đồng hồ thiên văn Tourbillon(2) mà trước đây cậu ta rất thích, nó đã gây tiếng vang rất lớn khi được ra mắt lần đầu tiên. Đây cũng là chiếc đồng hồ phức tạp và tinh tế nhất trong dòng thiên văn tính cho đến thời điểm hiện tại.

Hoặc nói cách khác, nó không chỉ là một chiếc đồng hồ, mà còn có thể coi là một tác phẩm nghệ thuật. Vậy nên dù có giá cao khủng khiếp, số người đặt mua vẫn rất nhiều, Ninh Việt cũng là một trong số đó. Nhưng mà cậu ta đã phải tiếc nuối thật lâu vì cuối cùng vẫn không có được nó.

Bây giờ đồ vật mà cậu ta luôn khao khát có được lại ở ngay trước mắt, nhưng cậu ta cảm thấy hình như Bạch Kính sẽ không đưa nó cho mình.

Ninh Việt đóng cái hộp lại, nói một câu nửa thật nửa đùa với Bạch Kính: “Có thể cân nhắc nhượng nó lại cho em không?”

“Xin lỗi, đồng hồ này đã có chủ.”

“Thật không.” Ninh Việt cúi đầu lẩm bẩm nói: “Là Lý Thư Ý sao?”

Chưa kịp để cho cậu ta có thời gian chuẩn bị tâm lý, Bạch Kính liền đáp một tiếng: “Đúng vậy.”

Căn phòng bỗng trở nên im ắng, không biết tại sao đột nhiên Ninh Việt lại rất muốn phá lên cười.

Bạch Kính từ chối cậu ta là vì Lý Thư Ý uy hiếp.


Bạch Kính mang nhẫn trên tay cũng là vì Lý Thư Ý uy hiếp.

Vậy thì Bạch Kính tặng chiếc đồng hồ độc nhất vô nhị này cho Lý Thư Ý cũng là vì bị Lý Thư Ý uy hiếp sao?

Trong lòng Ninh Việt rất khó chịu, trấn định lại cảm xúc mới nói: “Em vẫn còn nhớ rõ anh nói với em rằng anh không yêu Lý Thư Ý.”

Bạch Kính không hề có ý phủ nhận, Ninh Việt vẫn còn muốn nói tiếp thì Tả Minh Viễn đã trở lại.

Số lần Ninh Việt gặp Tả Minh Viễn cũng không nhiều lắm nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Tả Minh Viễn hoảng loạn đến như vậy. Trong lòng cậu ta thầm cầu mong cho Lý Thư Ý gây ra thêm tai họa, nào ngờ khi Tả Minh Viễn vừa mới mở miệng chỉ nói duy nhất một câu.

“Lý Thư Ý đi rồi.”

“Có ý gì?” Sắc mặt Bạch Kính bỗng dưng sa sầm xuống.

Tả Minh Viễn nhìn về phía Ninh Việt nhưng vẫn không nói lời nào, Ninh Việt ngầm hiểu, nhẹ giọng nói: “Mọi người nói đi, em về trước.” Nói xong liền điều khiển xe lăn ra khỏi phòng.

Tả Minh Viễn nhìn thấy đám người đã hoàn toàn khuất bóng mới tiếp tục nói: “Cậu ấy đi rồi, Cận Ngôn không tìm được. Còn nữa…. Giang Mạn Thanh đã chết.”

Đầu tiên Tả Minh Viễn hỏi qua Đường Tuyết, Đường Tuyết nói Lý Thư Ý không hề đến Lâm Thành, nhưng mà đi nơi nào thì cô không biết. Tiếp đó anh liên hệ tới bệnh viện của Cận Ngôn thì biết được ba ngày trước Cận Ngôn đã xuất viện. Anh càng cảm thấy không đúng nên gọi điện đến Di Hòa, thế nhưng bên kia trả lời với anh rằng Giang Mạn Thanh lên cơn đau tim đã chết do đột quỵ.

Tả Minh Viễn biết lớn chuyện rồi lúc này mới nhanh chóng trở vào báo cho Bạch Kính.

“Anh sắp xếp một chút, lập tức về nước.” Bạch Kính không nói nhiều, cúi đầu bấm một dãy số.

“Nhưng, nhưng tối hôm nay vẫn còn buổi tiệc rượu….”

“Tôi nói, lập tức về nước.” Bạch Kính ngẩng đầu, môi mỏng mím chặt, quanh thân giống như được bao phủ bởi một tầng sương lạnh.

Tả Minh Viễn sững sờ, sau đó mới nghiêm giọng nói: “Tôi hiểu rồi.”

Đường Tuyết tới Bạch gia rất đúng giờ. Nhưng bởi vì chuyến bay bị hoãn nên Bạch Kính và Tả Minh Viễn vẫn chưa về kịp.


Trước đây cô đã từng tới nơi này, nhưng vì cả Bạch Kính và Lý Thư Ý đều là những người rất chú trọng sự riêng tư, chuyện công việc sẽ không thích mang về nhà, cho nên số lần cô tới cũng không nhiều lắm.

Bác Ngô tiếp đãi cô cực kì lịch sự, ngay cả khi cô xua tay từ chối, ông vẫn cho người bưng những món điểm tâm tinh xảo cùng với trà thơm lên.

Đường Tuyết đứng lên, lại nói một tràng cảm ơn.

Bác Ngô nhìn thấy hành động quá câu nệ của cô, không khỏi thở dài một hơi. Đường Tuyết và Cận Ngôn mỗi lần tới nơi này bộ dạng đều như đứng đống lửa như ngồi đống than, hình như rất sợ bản thân sẽ quấy rầy tới người khác. Đáng lẽ, với quan hệ của bọn họ với Lý Thư Ý, vốn không nên như vậy.

Nghĩ lại, có lẽ trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Lý Thư Ý chẳng qua chỉ là một người ngoài đến ở tạm chốn này mà thôi.

“Lý Thư Ý đi nơi nào?” Bác Ngô cũng không biết rõ tình huống lắm, còn tưởng rằng Đường Tuyết tới tìm Bạch Kính là vì chuyện công việc.

Đường Tuyết cười khổ nói: “Cháu cũng không biết.”

Bác Ngô khẽ lắc đầu, lại thở dài một hơi nữa, vừa lúc người chăm sóc hoa viên tới, ông ấy liền đứng dậy đi thu xếp.

Đường Tuyết chờ không lâu lắm, khi nghe được bên ngoài có tiếng động cơ ô tô, cô liền đứng dậy.

Một lúc sau, Bạch Kính và Tả Minh Viễn đã đi vào.

“Bạch tổng, trợ lý Tả.” Đường Tuyết chào hỏi trước.

Trên mặt Bạch Kính không có biểu tình gì, nhưng bởi vì áp lực công việc quá cao sau đó lại ngồi máy bay một quãng thời gian dài, hơn nữa còn bị lệch múi giờ chưa kịp thích ứng, nhất thời không giấu được sự mệt mỏi. Hắn lập tức ngồi xuống sô-pha, nới lỏng cà vạt, lại đưa tay vuốt vuốt sống mũi cho tỉnh táo, sau đó mới ngẩng đầu lên nói: “Cô nói đi.”

Rõ ràng ánh mắt của Bạch Kính rất nhẹ thế nhưng Đường Tuyết lại cảm thấy có một loại áp lực nặng nề, đến nỗi cô không dám đứng thẳng lưng.

Đường Tuyết ổn định lại tinh thần, từ trong cặp lấy ra một xấp tài liệu, đi lên phía trước vài bước để nó lên bàn trà trước mặt Bạch Kính: “Đây là Lý tổng nhờ tôi giao lại cho anh, mời Bạch tổng xem qua.”

Bạch Kính mở xấp tài liệu nhìn sơ qua, quai hàm căng chặt thành một đường cong sắc bén, đôi mắt đen đầy lạnh lẽo. Tả Minh Viễn vẫn còn đứng bên cạnh hắn, anh cúi đầu nhìn qua vài lần, sau khi hiểu rõ đây là cái gì, một hơi cũng không dám thở mạnh.

Bạch Kính và Lý Thư Ý đã quen biết mười bảy năm, thời gian cộng sự cũng có ít nhất mười ba, mười bốn năm. Vướng mắc giữa hai người họ quá sâu, không chỉ về mặt tình cảm mà còn cả những thứ họ cùng đầu tư sở hữu.

Các loại bất động sản, tửu trang, đồ sưu tầm, hơn nữa còn có các cổ phần tài sản lớn nhỏ khác nhau, nếu thực sự muốn tính toán rõ ràng, thì ba ngày ba đêm cũng chưa chắc có kết quả.

Cho nên bọn họ chia tay, tuyệt đối sẽ không giống như những đôi tình lữ bình thường, chỉ một câu “Chúng ta không hợp” thì có thể phủi mông bỏ đi. Đây cũng là lí do tại sao lúc trước Bạch Kính yêu cầu Lý Thư Ý sau khi đi công tác về sẽ “Nói chuyện”, vì cái gì sau khi Lý Thư Ý sinh bệnh đã một lần nữa nhấn mạnh “Xuất viện sẽ bàn lại.”

Nhưng mà bây giờ, cái gì cũng không cần bàn nữa.

Bởi vì Lý Thư Ý đã từ bỏ hết tất cả.


Lật tài liệu đến trang cuối cùng, Bạch Kính thấy chữ ký của Lý Thư Ý. Nếu không phải vì quá quen thuộc nét chữ của đối phương, hắn sẽ còn chút hoài nghi, chữ kí kia có phải là giả tạo hay không.

Bạch Kính nhìn về phía Đường Tuyết, trong lòng lửa giận quay cuồng, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ: “Cô nói cho tôi biết, lần này cậu ấy lại muốn làm cái gì nữa rồi?”

Đường Tuyết nghe lời hắn nói, cô có chút buồn cười, lại có chút khổ sở.

Rốt cuộc thì phải yêu và hiểu đối phương nhiều đến mức nào, mới có thể lập tức phán đoán ngay được hành động cùng cách nghĩ của người kia như vậy.

Đường Tuyết gạt đi chút cảm xúc buồn bã của mình, hồi sau mới mở miệng nói: “Bạch tổng, Lý tổng biết anh sẽ không tin tưởng, cho nên nhờ tôi chuyển lời tới anh, tuy rằng anh ấy đã rời đi, nhưng sau này tuyệt đối sẽ không làm ra bất luận chuyện gì có ảnh hưởng tới Bạch gia. Anh ấy lấy ba và cô của mình ra để thề, xin anh yên tâm.”

Mặt mũi Tả Minh Viễn tái xanh. Lấy Lý Văn Trác và Lý Văn Anh ra thề, cái này so với “Bị Thiên lôi đánh”, “Chết không tử tế”, “Xuống địa ngục” còn nặng nề hơn rất nhiều. Nếu nói trước đó anh vẫn còn có điều hoài nghi, thì khi nghe đến đây anh mới hoàn toàn xác định, Lý Thư Ý đã thật sự rời đi, không phải nói đùa, càng không phải chơi cái trò lạt mềm buộc chặt.

“Cuối cùng.” Đường Tuyết nhẹ giọng nói, “Anh ấy chúc anh và Ninh Việt thiếu gia bạch đầu giai lão(3).”

Nói xong, cô khẽ cúi đầu: “Những lời Lý tổng nhờ tôi nói tôi đã nói hết, xin phép không quấy rầy nữa.”

Tiếng giày cao gót vang vọng càng ngày càng xa, mãi đến khi không nghe thấy nữa, căn phòng lại chìm vào im lặng một cách kì lạ.

Bạch Kính chầm chậm siết chặt tay, tài liệu trong lòng bàn tay bị vò nát, những tờ giấy va vào nhau phát ra âm thanh chói tai.

Buổi tối ngày hôm đó, sau cơn mưa không khí có chút ẩm ướt và lạnh lẽo, người nọ ngồi dưới ánh đèn đường vàng nhạt, dùng mũi giày xua đuổi chú bướm đêm, giống hệt như một đứa trẻ.

Y tròn mắt hỏi, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi ư? Đôi mày nhăn nhó nhìn có chút đáng yêu.

Trước khi rời đi, còn không quên đặt lên trán mình một cái hôn thực nhẹ, mỉm cười nói lời tạm biệt.

Hóa ra lời tạm biệt của y.

Chính là có ý này.

(1)Arabesque là một hình thức trang trí nghệ thuật phổ biến trong Hồi giáo với các chi tiết hoa lá hoặc dây leo đan xen.

(2) Tourbillon là một thuật ngữ trong ngành chế tác đồng hồ cơ đeo tay cao cấp.

(3) Sống bên nhau đến bạc đầu. Có những câu dịch quá thuần Việt cũng sẽ bị tụt mood (thật đấy) nên thôi cứ để vậy thêm chú thích..hihi

=> Cuối cùng là người dịch kiến thức có hạn, thỉnh các vị đừng chê trách. Đa tạ!!!!

Bình Luận (0)
Comment