Tình Chung (Tình Cuối)

Chương 8

Đợi hai người kia rời đi, Lý Thư Ý mới lại gần Ninh Việt mà quan sát trên dưới một lượt.

Ninh Việt gầy đi rất nhiều, mái tóc đen càng làm nổi bật làn da trắng sứ, mũi cao thẳng, đôi môi cong lên tạo ra một đường nét tuyệt đẹp, đôi mắt đen trong sáng, cả người vẫn trầm tĩnh và dịu dàng như năm xưa, cho dù có ngồi xe lăn, cũng không ảnh hưởng đến khí chất trên người hắn. Mấy năm nay Lý Thư Ý ở bên ngoài coi như cũng đã gặp qua không ít người có bộ dạng xuất chúng, chỉ là so với Ninh Việt, một chút cũng không đáng nhắc tới. Không có gì lạ khi một người luôn thờ ơ với tình cảm như Bạch Kính, lại đối với Ninh Việt nhớ mãi không quên.

Ánh mắt Lý Thư Ý dừng trên đùi Ninh Việt, hỏi: “Sao lại thế này?”

Ninh Việt thu hồi nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, hờ hững nói: “Bị tai nạn xe, tạm thời không cử động được.” Hắn không muốn mình bị yếu thế trước mặt Lý Thư Ý, cho nên đặc biệt nhấn mạnh hai chữ tạm thời.

Lý Thư Ý cũng không vòng vo hỏi thẳng vào vấn đề: “Ninh thiếu gia sao không ở nước ngoài điều trị chân cho tốt, trở về đây làm gì?”

Ninh Việt rũ mắt nhìn chân của mình, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Sau lần tai nạn này, tôi đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.” Lý Thư Ý không nhìn ra biểu tình trên khuôn mặt hắn, chỉ nghe hắn tiếp tục nói, “Đời người chỉ có một, thứ mình muốn phải cố gắng mà giành lấy, nếu không sẽ hối hận cả đời.”

Lời này thoạt nghe có vẻ rất đàng hoàng, Lý Thư Ý nhịn không được lắc đầu cười cười: “Ninh thiếu gia là tới đây tuyên chiến với tôi sao?”

Ninh Việt rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, trong ánh mắt mang theo một chút thương hại: “Lý Thư Ý, tại sao Bạch Kính lại ở bên anh, trong lòng anh biết rất rõ ràng.”


Lý Thư Ý nhướn mày, hỏi: “Lòng tôi biết rõ, vậy thì đã sao?” Anh cùng Bạch Kính đã bên nhau nhiều năm, trãi qua rất nhiều chuyện, thời điểm nguy hiểm nhất thiếu chút nữa đã không giữ nổi mạng. Ninh Việt vẫn luôn là người qua đường đứng ngoài cuộc, bây giờ Bạch Kính đã ngồi yên ổn ở Bạch gia, hai người bọn họ cũng mới sống được những tháng ngày an nhàn, hắn đã quay trở về, nói chính mình không muốn phải hối hận cả một đời, sau đó thì sao, Lý Thư Ý anh phải ảm đạm thương tâm mà từ bỏ sao?

Ninh Việt cũng không có nghĩ tới con người Lý Thư Ý đao thương bất nhập như thế, cho nên cũng không cần tỏ ra bình thản, tao nhã, mà lạnh lùng nói: “Nếu không phải ba năm trước đây anh đỡ cho anh ấy một phát súng, sao anh ấy có thể......”

“Ninh thiếu gia” Lý Thư Ý đột nhiên cuối thấp lưng đến gần Ninh Việt cắt ngang lời hắn.

Anh nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Ninh Việt, khóe miệng còn mang theo ý cười: “Nếu không phải tôi vì anh ấy mà đỡ một phát súng”, anh từ từ tiến về phía trước, đến gần tai Ninh Việt gằn thấp giọng nói: “Anh ấy đã không tồn tại trên đời này.”

“Anh......” Ninh Việt tức đến độ không nói nên lời, tấm chăn trên đùi cũng bị đôi tay hắn nắm đến biến dạng.

Giờ khắc này hắn mới bắt đầu thấy hối hận về quyết định của mình, hắn quá ngây thơ rồi, Lý Thư Ý không phải kiểu người nói dăm ba câu liền từ bỏ, hắn không nên đối đầu với Lý Thư Ý.

Lý Thư Ý đứng thẳng dậy, khôi phục lại bộ dạng bình thường của mình, anh nhìn thấy mặt Ninh Việt đã trắng đến không còn tí máu, đột nhiên làm cảm thấy mất mặt. Cái này thật ra không phải là phong cách làm việc của anh, những bạn giường trước kia của Bạch Kính, anh chưa bao giờ để vào mắt, cho dù là lúc Bạch Kính muốn đính hôn, anh cũng không có hoảng loạn đến thế. Anh vội vã chạy tới gặp Ninh Việt ra oai phũ đầu, cũng chỉ bởi vì trong lòng cảm thấy bất an mà thôi.

Những tình cảm đơn thuần thời niên thiếu, nếu có cơ hội, có mấy ai không muốn ôn lại chuyện xưa?


Lý Thư Ý không nói thêm nữa, Ninh Việt cũng không có ý mở miệng, anh xoay người rời khỏi phòng. Cửa vừa đóng lại, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Bạch Kính từ trong thang máy đi tới bên này, bên cạnh còn có Tả Minh Viễn, đang báo cáo chuyện gì đó với hắn, khi hai người nhìn thấy Lý Thư Ý đều sửng sốt một chút.

Lý Thư Ý cũng không chào hỏi bọn họ, không nói một lời nào mà đi trước, lúc đi ngang qua, Bạch Kính bắt tay anh lại, hỏi: “Em đến đây làm gì?”

Lý Thư Ý ngẩng đầu đối diện với Bạch Kính, Bạch Kính gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt anh, đột nhiên hạ giọng lạnh lùng nói: “Em đã gặp Ninh Việt?”

Lý Thư Ý bị ánh mắt đề phòng của hắn nhìn, tự giễu mà cười. Mày nhìn đi, chỉ cần chạm đến tâm can của người ta, một chút phong độ nhẹ nhàng lễ nghĩa thường ngày cũng không thèm giữ.

Tả Minh Viễn ở bên cạnh vẻ mặt muốn nói lại thôi, không đợi hắn nghĩ rốt cuộc có nên đi khuyên can một chút hay không, Lý Thư Ý đã hất tay Bạch Kính ra mà rời đi. Tả Minh Viễn nhìn mặt Bạch Kính hoàn toàn trầm xuống, trong lòng có chút sốt ruột, tên Lý Thư Ý này cũng thật là, hạ mình một chút nói vài câu dễ nghe thực sự khó đến vậy sao?

Lý Thư Ý đâu thèm bận tâm người khác nghĩ như thế nào, lập tức vào thang máy đi xuống lầu, đi ngang đại sảnh, có không ít người quen cùng anh chào hỏi, anh cũng chỉ gật đầu đi qua. Vừa mới đi ra ngoài cửa, Cận Ngôn liền nhào tới hỏi: “Chú Lý, chú không sao chứ?”

Lý Thư Ý bị cậu làm cho hoảng sợ, sau khi lấy lại tinh thần buồn cười mà nhìn cậu: “Tôi có thể có chuyện gì.”

Từ lúc Lý Thư Ý đi Cận Ngôn vẫn luôn lo lắng, nhưng Lý Thư Ý lại không cho cậu theo, cậu đành phải đứng canh ở dưới lầu.


Lý Thư Ý đang chuẩn bị trêu cậu vài câu, di động đột nhiên vang lên. Anh lấy điện thoại ra vừa thấy số gọi tới, nụ cười trên môi từ từ nhạt đi, anh ngắt điện thoại, nói với Cận Ngôn: “Tôi có việc đi trước, nhóc về vị trí của mình đi.”

Lý Thư Ý và Bạch Kính là một đôi, đây cũng là một nửa bí mật. Tiệc mừng thọ của Bạch Vĩ Phương mà không có anh, không biết người khác sẽ nghĩ thế nào. Theo lý mà nói thì dù có ngàn chuyện đại sự cũng không quan trọng bằng bữa tiệc này, nhưng Cận Ngôn không nói mấy câu nhiều lời vô nghĩa, không chút do dự nói: “Chú Lý em đi theo chú.”

Lý Thư Ý nói không cần, Cận Ngôn vẫn kiên trì, đang chuẩn bị lên mặt dạy người, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy bóng dáng ai đó. Lý Thư Ý vỗ vỗ Cận Ngôn, dường như đang mỉm cười nói: “Đó là ai vậy?”

Cận Ngôn nhìn theo hướng mắt của anh, vừa nhìn thấy người đến là Bạch Hạo, đôi mắt cậu bừng sáng lên, nếu không phải còn có Lý Thư Ý ở bên cạnh, cậu đã bốn chân vui vẻ mà chạy tới.

Lý Thư Ý nhìn biểu tình này của cậu tức giận đến độ tim gan đều đau, nhấc chân đạp nhẹ cậu một cái, khuôn mặt lạnh lẽo nói: “Cút đi nhãi ranh.”

Cận Ngôn quay đầu nhìn Lý Thư Ý, trên mặt có chút giằng co do dự.

Lý Thư Ý không kiên nhẫn: “Nếu tôi thật sự có chuyện phải làm có thể không cho nhóc đi theo sao?”

Cận Ngôn cũng nghĩ như vậy, vui vẻ phấn chấn mà nói một câu “Chú Lý có chuyện gì thì gọi cho em nha” nói xong liền chạy đi. Lý Thư Ý nhìn bóng dáng cậu nhảy lên, nhịn không được mà cười một cái, tên nhóc ngu ngốc này quá dễ lừa.

Điện thoại lại vang lên, lần này Lý Thư Ý không có ngắt máy, bên kia vừa nghe thấy giọng anh, cũng không rảnh để chào hỏi, nói năng hoảng loạn: “Anh Lý! Anh mau tới đây đi, bà Giang đã mấy ngày không ăn cơm, tình huống hiện tại không tốt lắm....”


Lý Thư Ý ngắt lời đối phương nói: “Bây giờ tôi sẽ tới, mọi người cẩn thận xem bà ta một chút.”

Bên kia đáp lời, Lý Thư Ý đang chuẩn bị cúp điện thoại, đột nhiên trên màn hình nhận được một email, anh còn nghĩ là công việc quan trọng, mở ra mới phát hiện là một đoạn ghi âm không có tên. Lý Thư Ý nhíu mày, ấn nút phát sau đó đem điện thoại đặt bên tai.

Không có ai nói chuyện.

Anh còn nghĩ là cái email rác rưởi nào đó, đang muốn tắt đi thì bất ngờ nghe được giọng nói của Ninh Việt: “Em chỉ muốn hỏi anh một chuyện, anh có yêu Lý Thư Ý không?”

Đột nhiên Lý Thư Ý dừng bước xoay người nhìn vào khách sạn, ánh mắt như dừng lại trên tầng lầu Ninh Việt ở. Anh biết người Ninh Việt hỏi là ai, cũng biết đoạn đối thoại này diễn ra trong chính căn phòng mà anh đang nhìn.

Trong điện thoại là một mảng yên tĩnh, bên kia trước sau vẫn không trả lời.

Xung quanh người nói chuyện ầm ĩ. Có người uống champagne nói chuyện cười đùa, cũng có những người phục vụ tới lui tiếp đãi. Lý Thư Ý lại không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ, nắm chặt lấy di động gắt gao mà nhìn chằm chằm vào cái phòng kia.

Sau một hồi yên tĩnh, âm thanh trầm thấp của Bạch Kính rốt cuộc cũng vang lên.

“Không yêu.”

Bình Luận (0)
Comment