Tình Chung (Tình Cuối)

Chương 90

Hiện tại phần thân trên của Lý Thư Ý đã hồi phục rất nhiều, không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường, nhưng chân của y vẫn còn rất yếu, khi có người hỗ trợ thì có thể miễn cưỡng đi được vài bước, dáng đi vẫn chưa ổn định. Đồng An mát-xa cho y xong, liền dùng máy tập luyện khớp xương ở mắt cá chân kết hợp với máy tập cơ bốn đầu để làm trị liệu thụ động, sau đó nhân lúc y nghỉ ngơi, cậu điều chỉnh lại tay vịn và độ cao của ghế dựa tập đi bộ, theo kế hoạch đỡ y ngồi xuống khung tập đi.

Trong quá trình này hai người tiếp xúc thân thể khá nhiều, đặc biệt là khi điều chỉnh đai bảo hộ của dụng cụ tập đi bộ, đồng an ngồi xổm ở phía sau y để cài nút, vừa cười vừa trêu: “Anh gầy quá rồi, em điều chỉnh đến mức nhỏ nhất vẫn không vừa với eo của anh.” Trong lúc nói chuyện còn đưa tay ra xoa eo của Lý Thư Ý, để y ngã người về phía sau nhằm đảm bảo cân bằng và an toàn cho cơ thể.

Bạch Kính vẫn luôn đứng ở một bên im lặng quan sát, có vài lần muốn tiến lên, thậm chí đã kiễng chân bước ra, sau đó lại chán nản lùi về phía sau.

Thật ra thì loại trường hợp này không phải là hắn chưa từng gặp. Trước kia lúc hắn đưa Ninh Việt đi phục hồi chức năng, vì chân của Ninh Việt bị thương rất nghiêm trọng nên động một tí đều cần phải có người ôm, mát-xa chân và eo thậm chí còn nhiều hơn như thế này, cũng có không ít các bác sĩ hoặc chuyên gia trị liệu trẻ tuổi ở đó. Thế nhưng Bạch Kính chưa từng cảm thấy có điều gì không ổn, vốn dĩ là tới để trị bệnh, cũng không thể để cho người ta giữ khoảng cách với bác sĩ hộ lý, càng không nên cân nhắc nghi ngờ. Cho nên dù hắn chờ Ninh Việt, hắn vẫn có thể tập trung cho công việc, lại nghĩ vấn đề chuyên môn thì giao cho người có chuyên môn làm là được.

Nhưng đến khi đối tượng lại đổi thành Lý Thư Ý, mọi thứ dường như đều không thể nghĩ thông suốt. Trước kia Bạch Kính luôn cảm thấy con người của Lý Thư Ý cường thế bá đạo, người khác chỉ cần chạm vào một chút thì bản thân y đã khó chịu, nhưng mà hắn không nghĩ tới, khi chuyển đổi vai trò chính hắn cũng cảm thấy như vậy. Hắn thừa biết hiện tại Đồng An chỉ đang làm đúng chức trách công việc của mình, hắn cũng cảm thấy thật chướng mắt.

Sau khi buổi tập luyện kết thúc, Đồng An thả lỏng người, mới phát hiện có một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào mình. Cậu có hơi bối rối, không biết tại sao người bạn này của Lý Thư Ý lại có ác cảm với mình như vậy. Trước kia khi cậu gặp tình huống này là bởi vì có quá nhiều cô gái ngưỡng mộ nên khiến cho những nam nhân khác bất mãn. Nhưng mà hiện tại ở trong phòng trị liệu, ngay cả một nữ hộ lý cũng không có đâu nha….. Đồng An cũng không dám hỏi nhiều, làm xong trị liệu thì dặn dò Lý Thư Ý vài câu, liền đưa bọn họ rời đi.

Trở về phòng, Bạch Kính chăm sóc cho Lý Thư Ý ăn cơm tối, để y nghỉ ngơi một lúc thì đưa thuốc cho y uống. Chiều nay Lý Thư Ý đã phát hiện ra cái người này yên tĩnh đến mức dị thường, không biết công ty có xảy ra chuyện gì hay không, ánh mắt lại nhìn về một mảng đỏ bừng sau gáy hắn, cau mày vội nói: “Cơm em đã ăn thuốc cũng đã uống, anh có thể đi được rồi chứ?”

Bạch Kính nghe lời y nói thì dừng lại, đem ly nước và lọ thuốc đặt về chỗ, mở miệng nói: “Anh không làm ồn, sẽ không quấy rầy đến em.”

Lý Thư Ý hít vào một hơi thực nhẹ, mặt không chút cảm xúc nói: “Không phải vấn đề là anh quấy rầy hay không quấy rầy đến em, chỉ là em nhìn thấy anh, trong lòng cảm thấy rất phiền chán. Anh có thể để cho em được yên tĩnh một chút không?”

Bạch Kính xoay người lại nhìn Lý Thư Ý, ban đầu Lý Thư Ý còn ráng chống đỡ để đối mặt với hắn, vài giây sau lại bại trận trong ánh mắt của đối phương, dời đi tầm mắt trước tiên.

Thật ra thì từ lúc chiều, tâm tình của Bạch Kính đã không tốt lắm. Cũng không phải nhằm vào một mình Đồng An, chỉ là lần đầu tiên hắn chân chính ý thức được, hóa ra Lý Thư Ý hoàn toàn không thuộc về hắn. Tuy rằng hắn có thể không quan tâm mà dây dưa, nhưng đối phương cũng có quyền tự do lựa chọn không yêu hắn, thậm chí còn có quyền tự do để chọn yêu một người khác, hắn không can thiệp được, càng không có tư cách để can thiệp. Mà những gì hắn đã làm từ trước cho tới nay, tất cả cố gắng và nỗ lực, dường như chưa từng làm cho người ở trước mặt hắn rung động dù chỉ một chút.

Điều không thể chịu đựng được hơn nữa chính là hình ảnh đôi tay của Đồng An xoa bóp trên bắp chân của Lý Thư Ý, nó cứ thỉnh thoảng lại hiện lên trên đầu của Bạch Kính, nhắc nhở hắn một điều nếu Lý Thư Ý hạ quyết tâm vĩnh viễn không quay đầu lại, như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, sẽ có một ngày Lý Thư Ý nằm ở dưới thân ai đó, để cho đối phương tùy ý nhào vào lòng y sờ nắn hôn hít khắp cơ thể của y……. Bạch Kính nghĩ đến đây trên trán đã nổi đầy gân xanh, hai hàm răng lập tức nghiến chặt.


Hắn sợ nếu mình ở lại lâu hơn nữa sẽ làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn, hắn liếc nhìn Lý Thư Ý một cái, trầm giọng nói: “Anh sẽ báo cho hộ lý tới đây, em nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Lý Thư Ý nhìn bóng dáng của hắn, rõ ràng nên cảm thấy nhẹ nhõm thở phào một hơi mới đúng, nhưng không hiểu sao lồng ngực cứ như bị thứ gì đó lấp kín. Ngay sau đó điện thoại đổ chương, y cầm lên thì thấy đó là một cuộc gọi video do Cận Ngôn gọi tới, liền đồng ý.

“Chú Lý, chú đã ăn tối chưa?” Y vừa nhận cuộc gọi thì thấy một khuôn mặt cười toe toét.

Bây giờ đã hơn bảy giờ, sao có thể chưa ăn cơm? Lý Thư Ý nói xong Cận Ngôn liền nói: “Bọn con vẫn chưa ăn đó!” Cậu vừa nói vừa giơ điện thoại cho Lý Thư Ý nhìn rõ môi trường xung quanh.

Lý Thư Ý thấy cậu đang ngồi trong sân vườn, trên đầu có giàn hoa leo, bàn đá và chiếc ghế đẩu bên cạnh rất quen thuộc, sau khi nhớ lại mới hỏi: “Con đến nhà thím Trương sao?”

Hơn một năm trước sau khi Cận Ngôn xuất viện, bọn họ đã thuê phòng tại nhà của thím Trương, lúc ấy nửa đêm y sốt cao chính là nhờ con trai của thím Trương đưa y tới bệnh viện. Vì chuyện này, Lý Thư Ý cũng đã từng nghĩ đến việc đưa ít tiền để tỏ lòng biết ơn của mình, nhưng người ta không nhận. Y không ngờ rằng đã một thời gian dài như vậy, Cận Ngôn vẫn còn nhớ và tới thăm bọn họ.

“Đúng rồi! Chú Lý con nới với chú, tiểu Viên Viên đã ba tuổi, lớn hơn rất nhiều!” Tiểu Viên Viên chính là nhũ danh của cháu thím Trương, trước kia cả ngày Cận Ngôn không có việc gì làm lại đến chọc người ta. Cậu nói với Lý Thư Ý xong, liền quay camera về hướng bé con, liên tục gọi tên của nó.

Tiểu Viên Viên quỳ gối trên ghế đá đang dùng bàn tay mũm mỉm của mình bóc lấy một hạt đậu phộng bỏ vào trong miệng, ăn xong một hạt lại bóc hạt thứ hai, rất là chuyên tâm để ăn, gần như sẽ không có phần cho Cận Ngôn. Cận Ngôn kéo dĩa đậu phộng đi, như vậy nhóc con sẽ phải ngẩng đầu lên. Tiểu Viên Viên nhìn thấy cái dĩa càng ngày càng cách xa mình, đưa tay muốn với theo, nhưng tay nhóc quá ngắn không thể nào chạm tới, ‘Oa’ một tiếng gào lên khóc, gọi: “Nội ơi ~~~”

Đúng lúc thím Trương từ trong nhà bưng ra một dĩa thịt vừa mới được hâm nóng lại, tức giận nói: “Cận Ngôn, con có biết xấu hổ hay không hả!”

Trước kia Cận Ngôn ở đây, mỗi ngày đều bị thím Trương mắng như vậy vô số lần, cậu vẫn cười hì hì không hề có chút áy náy, nhưng thật ra Bạch Hạo ở bên cạnh đã đứng lên, cúi đầu lặp đi lặp lại câu xin lỗi, làm cho thím Trương phải “Ây da” một tiếng, muốn đến kéo hắn ngồi xuống lại ngại tay mình còn dính mỡ, trong lúc nhất thời luống cuống hết cả tay chân.

Trong lòng Lý Thư Ý vô lực, chờ lúc cậu quay màn hình trở lại, dặn dò cậu: “Đến nhà người ta thì không thể đi tay không vào cửa.”


Bên kia đáp: “Con biết rồi chú Lý, con đã mua rất nhiều thứ!”

Lý Thư Ý yên tâm, dặn cậu cứ vui chơi thoải mái không cần bận tâm đến y.

Cận Ngôn gật gật đầu, lải nhải với y thêm mấy câu, nói ngày mai mình sẽ trở về, đến lúc thím Trương gọi cậu qua ăn cơm, cậu mới tạm biệt Lý Thư Ý.

Lý Thư Ý tắt cuộc gọi, không khỏi lắc đầu cười, lại nghĩ đến việc Bạch Hạo nguyện ý theo Cận Ngôn, để cho cậu tùy ý làm chuyện cậu muốn làm, gặp người cậu muốn gặp, cũng coi như thoáng được an ủi phần nào.

Không lâu sau, điều dưỡng viên thay Cận Ngôn chăm sóc cho Lý Thư Ý đã đến, vốn tính thức trắng đêm trông chừng y, nhưng Lý Thư Ý có thói quen không để người lạ ngủ trong phòng của mình, liền cho người ta về nghỉ ngơi, sáng hôm sau hãy đến.

Nhưng mà tới sáng hôm sau, người tới lại chính là Bạch Kính. Lý Thư Ý nhìn thấy người này, lúc nhất thời liền muốn cãi nhau nhưng cũng không biết nên cãi như thế nào, trong khoảng thời gian này, lời tốt lời xấu gì y cũng đã nói, còn có thể nói gì đây.

Bạch Kính chăm cho y uống thuốc và dùng xong bữa sáng, liền ôm y đặt lên xe lăn, suốt quá trình chỉ nói duy nhất một câu: “Anh đưa em đến đó.”

Lý Thư Ý nghĩ dù sao thì tối nay Cận Ngôn sẽ quay lại, cũng không muốn lãng phí thời gian để tranh chấp với hắn.

Buổi sáng đến chỗ Đồng An làm trị liệu xong xuôi, sau khi trở về thì dùng cơm và ngủ trưa như thường lệ. Hình như Bạch Kính đã bị những lời nói hôm qua của y làm cho thương tâm, trước sau vẫn yên lặng, không mở miệng nói thêm gì, mãi cho đến buổi chiều lúc Lý Thư Ý tỉnh lại, hắn mới nói: “Đến bên hồ ngồi đi.”

Hôm nay thời tiết rất tốt, Lý Thư Ý cũng không muốn nằm mãi trên giường, liền đồng ý.

Bạch Kính có được sự đồng ý của y, ngâm trà hoa đào mà Mục Nhiên đưa tới rót vào trong bình giữ nhiệt, sau đó cúi người xuống, bế Lý Thư Ý đặt vào trong xe lăn, lại đi đến cầm tập vẽ và bút đặt trong tay Lý Thư Ý, sau khi mặc áo khoác cho y, hắn mới nửa ngồi xổm xuống nhìn y, kiên nhẫn hỏi: “Còn mang theo gì nữa không?”


Lý Thư Ý bị một loạt hành động này của hắn làm cho bối rối, y tránh ánh mắt của hắn, khẽ lắc đầu.

Khi đên bên hồ nhân tạo, Bạch Kính tìm một nơi có thể ngồi, sau khi đặt xe lăn vào vị trí cố định, liền ngồi ở bên cạnh Lý Thư Ý nhìn y vẽ tranh.

Hắn không mang theo máy tính xách tay, không mang theo di động, nhưng cũng không lên tiếng quấy rầy, chỉ là chuyên chú nhìn chằm chằm vào Lý Thư Ý, ngẫu nhiên sẽ nhìn vào bức tranh đang từ từ hiện ra rõ nét.

Lúc trước Lý Thư Ý đến đây, bởi vì Cận Ngôn là một người thích lảm nhảm, cho dù bản thân không nói tiếng nào cũng không không cảm thấy an tĩnh nhàm chán. Hiện tại lại bị người ta yên lặng mà nhìn vào chằm chằm, không biết tại sao cả người y lại không được tự nhiên, đến cả cây bút trong tay cũng bắt đầu không nghe lệnh.

Lý Thư Ý thầm mất kiên nhẫn, y biết chỉ cần người này ở đây, bản thân mình sẽ không có cách nào để tập trung. Y ngừng bút, đang muốn mở miệng, Bạch Kính lại gọi tên của y trước, sau khi y nhìn qua, hắn mới nói: “Anh dắt em đi một chút có được không?”

Trong quá trình trị liệu hàng ngày Lý Thư Ý cũng có thể đi được vài bước với hai thanh song song, thỉnh thoảng Đồng An sẽ đánh giá tình trạng khôi phục của y, sau khi tháo dụng cụ trên đùi y xuống, nắm tay dẫn y đi. Lý Thư Ý cũng không biết người này đột nhiên lại mắc chứng gì, lập tức lạnh mặt nói: “Không đi.”

Bạch Kính lại không buông tay, lập tức đứng dậy trước ở trước mặt của Lý Thư Ý vươn tay ra cười nói: “Vậy thì, nếu em đồng ý đi vài bước, anh đảm bảo mấy ngày nữa sẽ không xuất hiện trước mặt em.”

Lý Thư Ý gần như ngay lập tức ngẩng đầu lên, hỏi: “Thật sự?”

Trên mặt Bạch Kính lộ ra chút biểu tình bất lực, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, đáp: “Thật sự.”

Lý Thư Ý khép lại cuốn tập vẽ ném nó qua một bên không chút do dự vươn tay đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của Bạch Kính, sau khi bên kia siết chặt tay của y, bước chân dẫm lên đất, dùng sức để đứng lên.

Bạch Kính đứng vững vàng làm chỗ chống đỡ cho Lý Thư Ý, cẩn thận quan sát chân y, nhìn thấy đùi không phát run, trên mặt cũng không hiện lên chút khó chịu nào, mới yên tâm, hơi hơi lùi về sau từng bước nhỏ, nói: “Cẩn thận một chút.”

Chờ Lý Thư Ý nâng chân lên, hắn lại không yên tâm mà dặn dò: “Chậm thôi.”

Lúc này bọn họ gần như đã đứng cạnh bên nhau, nhưng Bạch Kính cúi đầu, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên đùi của Lý Thư Ý, không có chút tâm tư kiều diễm nào khác. Nhưng thật ra trong lúc Lý Thư Ý vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt chuyên chú và biểu tình ôn nhu của hắn, y thất thần một giây.

Cũng đã đi được năm bước, Bạch Kính liền ngừng lại, nhìn Lý Thư Ý vẫn còn muốn tiếp tục, thở dài nói: “Em đừng vì mấy ngày không gặp anh, mà ngay cả chân mình cũng không cần.”


Lý Thư Ý trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, quay đầu lại nhìn thấy vị trí của chiếc xe lắn, đang muốn nói năm bước này còn không bằng người khác đi hai bước, trong đầu đột nhiên “ong” một tiếng có thứ gì đó vang lên.

…..

Là bờ biển, bầu trời bị nhuộm hồng bởi hoàng hôn.

Mặt biển lấp lánh nước, trên bờ cát vắng vẻ có một chiếc xe lăn.

Còn có hai nam nhân đang hôn nhau.

……

Lý Thư Ý ngẩn ngơ, vết thương trong tim chưa bao giờ lành lặn lại một lần nữa bị xé toạc. Y cúi đầu nhìn bàn tay mình đang bị nắm lấy, lại nhìn đến mặt hồ tĩnh lặng ở bên cạnh, nghĩ đến chiếc xe lăn vẫn còn ỏ phía sau, đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật buồn cười. trước mặt dần hiện lên khuôn mặt của Ninh Việt, người nọ thần sắc vô tội mà nhìn y, hỏi: “Tôi đến nhà của Bạch Kính, đó là do Bạch Kính nguyện ý, tôi hy vọng anh rời khỏi Bạch Kính, là bởi vì Bạch Kính căn bản không yêu anh. Tôi làm gì sai sao?” Nhất thời cảm thấy toàn thân mình bị bao phủ bởi một thứ nhớp nháp kinh tởm, khiến cho y không nhịn được mà buồn nôn.

Người trước mặt đột nhiên không có phản ứng, Bạch Kính cảm thấy rất kì lạ, nhẹ giọng gọi y vài tiếng.

Lý Thư Ý hoàn hồn lại, nhưng vẫn không nói lời nào, nhân lúc Bạch Kính không phòng bị liền mạnh mẽ rút tay của mình về, thậm chí còn dùng sức đẩy hắn ra, nhưng vì đột nhiên bị mất đi chỗ dựa, nên không đứng vững mà ngã về sau.

Còn may là y phản ứng nhanh, dùng lòng bàn tay chạm đất trước để làm chậm lại xung lượng, mới không để đầu mình đập xuống đất. Nhưng cổ tay lại truyền đến một cơn đau đớn xuyên tim, lòng bàn tay cũng vì cọ lên mặt sân gồ ghề mà rách một mảnh.

Bạch Kính bị cú đẩy bất ngờ của Lý Thư Ý làm hắn không kịp phòng bị, nhìn thấy y ngã hắn đã gấp đến độ mặt đều biến sắc, cúi thân quỳ xuống một đầu gối muốn ôm y lên, nhưng đã bị đẩy mạnh ra.

“Lý Thư Ý!” Bạch Kính nghiến răng, đã lâu như vậy đây vẫn là lần đầu tiên hắn tức giận với Lý Thư Ý.

Lý Thư Ý thậm chí còn không quan tâm đến sự đau đớn của mình, khi đối phương có ý muốn tiếp cận một lần nữa, y túm chặt lấy cổ áo của hắn, trong ánh mắt tràn đầy sự tức giận, thấp giọng quát: “Bạch Kính em nói cho anh biết, anh hãy nhìn cho kỹ đây, con mẹ nó em không phải là Ninh Việt!”

Bình Luận (0)
Comment