Chương 47: Em là đôi mắt của anh
Giọng điệu khinh miệt của gã côn đồ lại lần nữa ghim vào lòng cô đau nhói. Bàn tay nắm lấy chai rượu của cô không dám buông lỏng, cố ép mình trấn định lại, “Tôi đã báo cảnh sát, họ sẽ lập tức tới đây thôi. Các người có giỏi thì tới đây, người nào tới tôi sẽ đâm kẻ đó.”
Những kẻ côn đồ kia ngược lại bị lời nói của cô hù dọa, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đúng lúc này lại truyền đến giọng nói của người tài xế, “Thần An! Thần An!”
Tài xế chạy về phía này, bọn côn đồ thấy lại có người tới nên lo lắng cảnh sát sẽ đến thật đành nháy mắt với nhau chuẩn bị bỏ đi.
“Để hết đồ của anh ấy lại!” Cô lạnh giọng nhắc lại.
Mấy gã đó tức giận nhìn cô một cái, cuối cùng chỉ đành oán hận đem mọi đồ vật ném xuống đất, sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Bọn chúng vừa đi, cả người cô giống như bị rút sạch sức lực, ngã nhoài trên mặt đất.
Nghĩ tới Tả Thần An bên cạnh vẫn im lặng không lên tiếng, trong lòng cô khó chịu đến muốn khóc. Anh kiêu ngạo như vậy, hôm nay gặp phải tình cảnh này có lẽ còn khó chịu hơn là bị giết.
Nước mắt cô không kìm hãm được ào ạt rớt xuống. Cô đứng dậy nhặt lại quần áo của anh, vừa rơi lệ vừa giúp anh mặc lại quần áo.
Lúc này, chú tài xế cũng vừa chạy tới, vừa giúp cô một tay vừa hung hăng chửi rủa: “Bọn khốn này, dám đụng đến cả Thần An. Trở về nói cho ông Tả biết, cả đám đều không có kết cục tốt.”
“Đủ rồi!” Tả Thần An vốn đang đờ đẫn nghe thấy bọn họ nói vậy bỗng nhiên bộc phát, vung tay một cái, gạt cô cùng tài xế tránh sang một bên rồi đứng dậy nói: “Có lợi ích gì? Nói cho tôi biết có lợi ích gì? Tôi rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ tàn phế! Một kẻ tàn phế đến nỗi ngay cả quần áo của mình cũng không mặc được. Chỉ biết trút giận lên đầu những người bên cạnh mình, lúc ở bên ngoài lại không bằng cả một con chó!”
Lời của anh, từng chữ từng câu đều giống như mũi tên đâm vào lòng cô đau nhói. Cô thật vất vả cố gắng để gương mặt tối tăm của anh có lại nụ cười, cũng không dễ dàng khiến anh mở ra nắp đàn lần nữa để trở lại với thế giới âm nhạc chứa đầy tình cảm của anh. Vậy mà, tất cả lại bị phá hủy rồi sao? Sớm biết như vậy, sáng nay cô đã không ra ngoài. Đều là lỗi của cô…
Nước mắt vẫn rớt xuống như mưa, cô đột nhiên nhào tới ngực anh, ôm chặt anh nói: “Không phải vậy! Không phải! Anh không phải là kẻ tàn phế! Thần An, đối với em mà nói, anh là cả thế giới. Em yêu anh, Thần An! Em rất yêu anh!”
Đây là lần đầu tiên cô gọi “Thần An”, cũng là lần đầu tiên thốt ra một chữ “Yêu”.
Cô cảm thấy thân thể của anh đột nhiên cứng đờ, cô biết rõ những lời này sẽ mang lại cho anh cực nhiều chấn động.
Chẳng qua là, sau khi cứng đờ cũng chỉ có sự trầm mặc…
Anh không có bất kỳ phản ứng nào, cô dự đoán được. Với tình trạng của anh lúc này, anh căn bản không có tự tin có thể mang lại cho cô hạnh phúc.
Cô không để tâm, chỉ gạt nước mắt rồi cùng tài xế đưa anh vào bệnh viện. May mắn chỉ là một ít vết thương ngoài da, tạm thời xử lý miệng vết thương xong là anh có thể về nhà.
Suốt dọc đường, Tả Thần An chẳng hề nói chuyện một câu, sắc mặt phờ phạc khiến cô nhìn thấy cũng phải đau lòng. Sự tổn thương của ngày hôm nay, không biết lúc nào mới có thể giúp anh phục hồi lại như cũ.
Xe vẫn đều đều chạy trong đêm tối.
Cô đột nhiên phát hiện cái gì, nói với tài xế: “Rẽ vào hướng này! Chú rẽ vào hướng này!”
Đó không phải là hướng về nhà, tài xế mặc dù không hiểu nhưng vẫn làm theo lời cô nói.
Nếu cô nhớ không lầm, xung quanh đây hình như có một giáo đường.
Quả nhiên, khi cô nhìn thấy nhà thờ lặng lẽ nằm dưới ánh đèn đường u tối liền vội vàng dắt Tả Thần An xuống xe.
Anh không biết đã đến chỗ nào, chỉ có vẻ mặt mờ mịt cùng bất đắc dĩ, bước chân chập choạng theo sát cô tiến vào cửa giáo đường.
Chương 48: Em là đôi mắt của anh
Anh không nhìn thấy sự trang nghiêm của giáo đường nhưng lại cảm nhận được bàn tay ẩm ướt thầm đầy mồ hôi của cô. Trong thoáng chốc lúc cô buông lỏng bàn tay anh, anh cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, ngón tay giật giật, vì không bắt được tay cô mà sự hoảng sợ trong lòng anh cũng ngày càng lớn.
Đột nhiên, anh nghe được giọng nói của cô truyền đến: “Tả Thần An, bây giờ tôi là cha xứ, anh nghe rõ không? Lời tuyên thệ: Hạ Vãn Lộ, con có nguyện ý để người đàn ông này trở thành chồng của con? Dù cho khỏe mạnh hay ốm đâu bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó cũng luôn yêu thương, chăm sóc, tôn trọng và bảo vệ anh ấy, vĩnh viễn thủy chung không đổi cùng anh ấy đi đến hết cuộc đời?”
Anh ngẩn người…
Sau đó, bàn tay của anh lại nhận được sự ấm áp của cô, cô nắm chặt tay anh lần nữa, câu trả lời của cô vang dội cũng cực kỳ trong trẻo, “Con đồng ý”.
Tay lần nữa bị trống rỗng, cô lại chạy đến trước mặt anh đóng vai trò cha xứ, “Tả Thần An, con có nguyện ý để người phụ nữ này trở thành vợ của con? Dù cho khỏe mạnh hay ốm đau bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó cũng luôn yêu thương, chăm sóc, tôn trọng và bảo vệ cô ấy, vĩnh viễn thủy chung không đổi cùng cô ấy đi đến hết cuộc đời?”
Đáp lại cô là sự trầm mặc, đối lập với vẻ ngoài điềm tĩnh lạnh lùng kia là nội tâm đang dâng trào mãnh liệt.
“Tả Thần An, mau trả lời đi.”
“Đang nói chuyện với anh đấy!”
“Tả Thần An, anh là tên khốn kiếp! Lần đầu tiên của em tất cả đều cho anh, anh lại dám không phụ trách?”
Anh giống như lạc vào mây mù, “Lấy đâu ra lần đầu tiên?” Anh và cô ngay cả hôn môi còn chưa có, cùng lắm chỉ là nắm tay, hay bởi vì cô là nữ y tá lưu manh của anh.
“Tả Thần An! Em cho anh biết, lần đó cởi quần của anh là lần đầu tiên em nhìn thấy một người đàn ông cởi truồng, em nhìn thấy của anh, vì vậy anh phải chịu trách nhiệm.”
Vẫn là trầm mặc…
“Tả Thần An, anh thật hèn nhát.”
“Tả Thần An, anh yêu em không?”
“Tả Thần An, anh trả lời đi.”
Nhìn đôi môi mím chặt và nét mặt tái nhợt của anh, cô rốt cuộc bỏ qua, chạy xuống đẩy anh tránh sang một bên, tự mình đứng vào vị trí của anh rồi thay anh trả lời: “Anh ấy đồng ý! Tả Thần An nói đồng ý! Thượng đế ngài nghe rõ chưa? Bây giờ cô dâu có thể hôn chú rể rồi.”
Không đợi Tả Thần An kịp phản ứng, cô xoay người trực tiếp bá vương ngạnh thượng cung* hôn chú rể một cái.
Đó là nụ hôn đầu của cô.
Mặc dù không hiểu được thế nào là hôn, nhưng sự mãnh liệt của cô cũng đủ khiến cho tinh thần của anh thất điên bát đảo* không phân biệt được đâu là nam bắc. Cô giảo hoạt ghé vào tai anh cười khẽ, “Thần An, tối nay chúng ta có động phòng không?”
“Điên…” Lời của anh còn chưa nói xong, Hạ Vãn Lội lại lần nữa bám chặt vào cổ anh, hôn mãnh liệt. Anh bị mù, thật đúng là để cho nữ thổ phỉ như cô chiếm ưu thế, ghê gớm nhất là để cô muốn làm gì thì làm, muốn khi dễ anh thế nào cũng được.
Trong gió đêm, thân thể hai người trẻ tuổi kết hợp với nhau. Lúc cô gặm cắn hôn loạn xạ, cơ thể cứng ngắc của anh rốt cuộc cũng buông lỏng, hai cánh tay vòng lại giữ chặt thắt lưng cô.
Khi đó, cô còn trẻ như vậy. Bởi vì trẻ nên càng dũng cảm, dũng cảm đến mức gần như lỗ mãng, lỗ mãng đến mức không thèm nghĩ tới hậu quả. Trước ngày hôm đó, cô chưa từng nghĩ tới sẽ cùng anh nói chuyện yêu đương, thậm chí là kết hôn. Nhưng mà, cô thật sự bị kích động sao? Tóm lại, một đêm ấy cô đã muốn làm như vậy rồi, kích động cũng được, không hiểu dè dặt cũng được, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là muốn được yêu thương người đàn ông này.
Chẳng qua là, cũng bởi vì tuổi trẻ nên chưa từng nghĩ tới, một tình yêu cuồng nhiệt như vậy sẽ có kết quả thế nào.
Nhưng mà, mặc kệ kết quả thế nào cô cũng chưa từng hối hận.
Khi bị ép buộc rời khỏi nhà họ Tả, cô không hối hận.
Khi mang thai đứa nhỏ lại không nói cho anh biết, cô không hối hận.
Lúc mang thai vì không đủ dinh dưỡng mà té xỉu, cô không hối hận.
Mười tháng mang thai phải trôi dạt khắp nơi, cô không hối hận.
Vì không có giấy chứng sinh*, cô chỉ có thể sinh con ở phòng khám nhỏ, đứa bé vừa sinh đã phải chết non, cô cũng không hối hận.
Thời gian năm năm, mỗi một bước đều vất vả gian truân nhưng trong từ điển của cô chưa bao giờ xuất hiện từ “Hối hận”.
__________
*Bá vương ngạnh thượng cung: là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Thành ngữ này thường được dùng với nghĩa là “lấy khí thế để áp đảo”.
*Thất điên bát đảo: Cuống quít và lộn xộn đến cực độ vì hoảng hốt (theo wiki).
*Giấy chứng sinh: giấy chứng nhận được phép sinh con. Ở TQ, vì dân số quá đông nên người ta thực hiện chính sách KHHGĐ. Giấy chứng sinh được cấp cho những người đã kết hôn và chỉ sinh con theo quy định KHHGĐ. Chỉ khi có giấy chứng sinh mới được nhập viện sinh con ở bệnh viện chính quy và được cấp giấy khai sinh, nhập hộ khẩu. Thực ra thì ngày nay quy định này cũng không quá chặt chẽ như vậy nữa.