Thật ra Hạ Giai Ngôn không muốn đưa Lục Tiệp theo, cô với Lục Tiệp cũng đã sớm không phải mối quan hệ người yêu, Lục Tiệp cũng không cần phái tiếp xúc nhiều với người nhà mình.
Hơn nữa, một khi bọn họ gặp nhau, chắc chắn sẽ nhớ tới nhiều chuyện không vui trước kia.
Nhìn thấy bộ dạng không vui cua cô, Lục Tiệp cũng đoán chắc chắn cô không muốn anh đến.
Anh hỏi Hạ Giai Ngôn: “Em từ chối thay tôi?”
Hạ Giai Ngôn gật đầu: “Nhưng anh tôi nói, gói anh tới chỉ muốn nói chuyện.”
Lục Tiệp nói: “Đi thôi.”
Buổi chiều cũng không có việc gì, Lục Tiệp đã giúp Hạ Giai Ngôn bổ sung them chương trình học còn thiếu kia.
Tâm tư của cô cũng không để vào trong việc học, Lục Tiệp cũng không trách cô, chỉ liên tục nhắc nhở cô tinh thần tập trung.
Chữ trên tài liệu dạy học cũng không cách nào làm cô hứng thú, vẻ mặt Hạ Giai Ngôn khó xử nhìn Lục Tiệp: “Hay là lần sau chúng ta học thêm sau nhé.”
Nghe vậy, Lục Tiệp tắt đèn đi: “Còn đang suy nghĩ đến bữa cơm tối nay?”
Hạ Giai Ngôn dựa vào ghế sô pha, mắt nhìn lên trần nhà, không trả lời.
Sau nửa ngày nhìn cô, Lục Tiệp mở miệng: “Hiện tại người nên lo lắng không phải là tôi sao?”
“Lo lắng cái gì?” Hạ Giai Ngôn hỏi.
Lục Tiệp nói: “Lo lắng anh trai em đánh tôi, tình trạng bây giờ của tôi không thể ứng phó được rồi.”
Hạ Giai Ngôn quay đầu, nhìn anh một lúc, nói tiếp: “Anh bắt trộm tay không cũng làm được, lo lắng của tôi thừa rồi.”
Nhớ tới buổi tối kia, Lục Tiệp lại buồn bực một lúc, sau đó cũng không lên tiếng nữa.
Hạ Giai Mặc hẹn bọn họ bảy giờ tối.
Hai người đi ra ngoài sớm, ở đường lớn trước cửa nhà gặp Chiêm Tuệ dẫn con trai về.
Hạ Giai Ngôn giới thiệu mọi người làm quen, Thông Thông sinh ra đã không sợ gì, nhìn thấy cánh tay quấn băng của Lục Tiệp liền đưa bàn tay bé nhỏ chạm vào.
Hạ Giai Ngôn ôm mặt cháu trai, nói nhỏ: “Thông Thông nghe lời, đừng động vào tay của chú.”
Thông Thông ngẩng đầu lên nhìn Lục Tiệp.
ngược lại nói với Hạ Giai Ngôn: “Cô, chú cũng là đu dây rồi ngã sao?”
Lục Tiệp với Hạ Giai Ngôn đều không hiểu gì, Chiêm Tuệ liền giải thích: “Ở lớp Thông Thông có một bạn nam vì chơi đu dây mà bị ngã thương cánh tay.”
Hạ Giai Ngôn ngồi xuống, nhìn thẳng Thông Thông: “Đúng, chú cũng bởi vì chơi đu dây mà ngã bị thương đấy.
Lúc Thông Thông chơi phải chú ý an toàn, không thể muốn chơi như thế nào cũng được, rõ không?”
Trên mặt Thông Thông một điểm nghi ngờ cũng không có.
Lục Tiệp không khỏi cảm thấy thế giới của trẻ con thật sự rất đơn giản.
Anh dời mắt, phát hiện Chiêm Tuệ đứng ở một bên bình thản đánh giá mình, anh giả vờ không biết, ánh mắt tiếp tục đặt trên người Hạ Giai Ngôn với Thông Thông.
Thanh máy từ tầng trên xuống, Lục Tiệp ấn nút mở, Hạ Giai Ngôn dắt Thông Thông đi vảo, hỏi Chiêm Tuệ: “Anh trai em về rồi?”
Chiêm Tuệ cười nói: “Đúng rồi, tối nay anh ấy tự mình xuống bếp chiêu đãi hai người.”
Lúc mấy người đi vào nhà, quả nhiên đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn, Thông Thông bỏ tay Hạ Giai Ngôn ra, vừa chạy vào phòng bếp vừa gọi bố.
Nhìn thân hình nhỏ nhắn kia chạy vào phòng bếp, khóe miệng Lục Tiệp không tự giác nhếch lên, nhưng rất nhanh, nụ cười của anh từng chút nhạt dần.
Hạ Giai Ngôn định đi vào phòng bếp giúp đỡ, Chiêm Tuệ xua tay với cô: “Chị vào giúp đỡ, em thay chị chào hỏi khách đi.”
Từ bữa tiệc lần trước Phạm Ngạn Xương tổ chức, Lục Tiệp với Hạ Giai Mặc chưa ăn cơm với nhau.
Ở bữa tiệc kia, hai người chỉ nói những chuyện cũ khó quên trước đây, không đề cập tới những vấn đề không vui vẻ kia.
Chiêm Tuệ lấy cơm cho Thông Thông ăn, ngẫu nhiên cũng sẽ trả lời vài câu, nói đến bạn gái cũ của Hạ Giai Mặc, cô ấy liền che tai của con trai lại: “Mấy người đứng đắn chút, đừng làm xấu con trai tôi!”
“Đừng tin tưởng bọn họ, hai người này đều thường xuyên nói linh tinh.” Hạ Giai Mặc lập tức nói với Chiêm Tuệ.
Lục Tiệp cười mà không nói, Hạ Giai Ngôn cầm tay Chiêm Tuệ: “Chị dâu, đêm nay phải phạt anh trai em quỳ bàn phím.”
Nghe xong lời Hạ Giai Ngôn nói, Hạ Giai Mặc hịt một hơi lạnh: “Hạ Giai Ngôn, anh thật sự yêu thương em rồi.”
Tất cả mọi người đều buồn cười, Thông Thông nghe không hiểu chuyện cũng cười to.
Ăn cơm tối xong, Lục Tiệp với Hạ Giai Mặc uống bia trên ban công, Chiêm Tuệ đi vào phòng tập piano với con trai, Hạ Giai Ngôn không có việc gì làm, cũng đi theo vào phòng tập đàn.
Sau khi dọn đàn cho Thông Thông xong, Chiêm Tuệ ngồi xuống bên cạnh Hạ Giai Ngôn, ngồi cùng một chỗ với cô nghe tiếng đàn đứt quãng kia.
Đứa bé ngồi rất nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp, đánh đàn một cách thành thục.
Hạ Giai Ngôn nhìn những ngón tay nhỏ đang nhảy trên bàn phím, cô nói nhỏ với Chiêm Tuệ: “Thông Thông tiến bộ rất nhanh.”
Chiêm Tuệ gật đầu, dừng một lúc, cô ấy nói: “Giai Ngôn, anh của em biết rõ em với Lục Tiệp ở cũng một chỗ, anh ấy thật sự rất tức giận.
Em đừng nhìn tối nay anh ấy cười nói như vậy, thật ra trong lòng anh ấy cũng không thoải mái.”
Hạ Giai Ngôn rũ mắt, sàn gỗ thật sự rất sáng, cô nhìn chằm chằm vào bóng dáng mơ hồ kia, nhẹ giọng hỏi: “Ba mẹ biết không?”
“Anh chị đều thay em gạt bọn họ?” Chiêm Tuệ trả lời.
“Hai người không cần lo lắng, em chuẩn bị dọn ra rồi.” Hạ Giai Ngôn nói: “Miệng vết thương của Lục Tiệp cũng bắt đầu đóng vẩy rồi, hoạt động cũng không có gì đáng ngại, em cũng không cần ở đến khi cắt chỉ rồi.”
Chiêm Tuê im lặng, nói: “Thật ra, chị với anh em cũng không để ý mấy chuyện đó, chỉ sợ hai người xảy ra việc gì…”
Lời nói kín đáo, nhưng Hạ Giai Ngôn lập tức hiểu được, anh với chị dâu đều lo lắng cô với Lục Tiệp không giữ được, ý loạn tình mê lại giẫm lên vết xe đổ.
Cô thở dài: “Em với Lục Tiệp cũng không cỏn nhỏ nữa, kiềm chế vấn đề ấy vẫn phải có, hai người cũng không cần quan tâm.”
“Em nói thật nhẹ nhàng, bất cứ lúc nào, em cũng là em gái nhỏ trong nhà, chúng ta làm sao có thể không quan tâm.” Chiêm Tuệ hướng cằm về Thông Thông bên kia: “Em cũng giống như tiểu tổ tông kia, chỉ là đứa trẻ mà thôi.”
Trái tim đầy ấm áp, Hạ Giai Ngôn dựa vào vai Chiêm Tuệ, giọng nói nhẹ nhàng: “Em chỉ là đứa trẻ thôi, nếu em làm sai cái gì, hai người nhớ rõ phải bao che cho em.”
Chiêm Tuệ cố ý liếc cô, dựa vào là chị dâu nói: “Lần sau nếu em còn hồ đồ như vậy, chúng ta sẽ nói toàn bộ chuyện xấu mà em làm cho ba mẹ, xem bọn họ dạy dỗ em như thế nào.
Còn có, em không có ý định quay lại với Lục Tiệp, thì tranh thủ thời gian yêu đường đi, ba mẹ không dám giục em, nhưng trong lòng bọn họ đều sốt ruột.”
Hạ Giai Ngôn đưa mắt: “Côn việc bận rộn quá, không có thời gian giao lưu bạn bè.”
Đúng lúc này, Thông Thông đàn sai một phím, truyền tới một âm thanh chói tai.
Thông Thông đã dùng hết kiên nhẫn, không tiếp tục luyện tập nữa, nhảy từ trên ghế xuống, chạy ra khỏi phòng tập đàn.
“Đứa nhỏ này lại lười biếng rồi.” Chiêm Tuệ bật cười, nhìn Thông Thông chạy ra ngoài, cô ấy tiếp tục đề tài vừa rồi: “Bây giờ đã là cuối năm rồi, sắp sang năm mới rồi, đền lúc đó em lại thêm một tuổi, có kế hoạch qua sang năm kết hôn không?”
Hạ Giai Ngôn thay đổi thành dáng vẻ đáng thương: “Mọi người đều cảm thấy em chướng mắt sao?”
Chiêm Tuệ không chịu nổi bộ dạng này, cô ấy nói tiếp: “Nếu như không vậy đi, chị để ý thay em một chút, nhìn xem có người nào thích hợp không để em chọn, nếu như có, chị giới thiệu cho em?”
Hạ Giai Ngôn đáp ứng: “Có thể, chỉ cần là chị dâu giới thiệu, ai em cũng sẽ không từ chối.”
Vừa dứt lời, cửa ra vào truyền tới âm thanh đập cừa không nhẹ, hai người không hẹn cùng quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy Lục Tiệp đứng ở ngoài cửa.
“Thời gian không còn sớm, đi về thôi?” Lục Tiệp đứng tại chỗ, sắc mặt cho chút chán nản.
Hạ Giai Ngôn dần thu nụ cười lại, cô không biết anh đã đứng ở đó bao lâu, cũng không biết anh nghe được bao nhiêu cuộc nói chuyện này.
Cô còn chưa kịp trả lời, Chiêm Tuệ đã nói: “Về đi, hai người không đi, Thông Thông lại bắt đầu nghịch ngợm rồi.”
Đi theo Lục Tiệp ra phòng khách, trong lúc vô tình Hạ Giai Ngôn nhìn qua sân thượng, nhìn thấy nhiều lon bia đã uống trên mặt đất, không khỏi nhíu mày: “Hai người uống nhiều như vậy làm gì?”
Hạ Giai Mặc vừa rửa tay trong phòng bếp đi ra, nghe Hạ Giai Ngôn nói, anh nói: “Không uống được bao nhiêu, hai người về nghỉ ngơi sớm đi.”
Ánh mắt Hạ Giai Ngôn lướt qua hai người, tâm trạng hai người dường như không được tốt, nếu không sẽ không uống nhiều bia như vậy.
Cô cũng không hỏi nhiều, chào tạm biệt rồi rời đi.
Về tới nhà Lục Tiệp đã gần mười giờ đêm, Hạ Giai Ngôn cảm thấy mệt mỏi, phim truyền hình cũng không xem, tắm rửa xong liền chui vào chăn ngủ.
Có lẽ không có thói quen ngủ sớm, Hạ Giai Ngôn lại tỉnh sau khi ngủ được một lúc.
Cô nhắm mắt mò mẫm tìm công tắc bật đèn đầu giường, sau khi mở mắt ra nhìn đồng hồ, hóa ra mới sáng sớm.
Cổ họng có chút khô, cô loay hoay một lúc mới quyết định xuống giường đi uống nước.
Bên ngoài tối om, Hạ Giai Ngôn vẫn đang buồn ngủ, cho nên cũng không mở đèn.
Sau khi đi vào phòng bếp, cô quen thuộc lấy cốc nước, sau đó đổ nước đun sôi từ trong ấm ra.
Nhiệt độ nước đun sôi còn rất cao, cô không uống được, vì vậy liền đi ra ban công nối liền với phòng bếp hóng gió.
Mở cửa ban công ra, cô thấy có người ở bên ngoài.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lục Tiệp không quay đầu lại.
Ngón trỏ với ngón giữa tay phải kẹp đầu thuốc lá, anh hít hơi thật sâu, nhả xong một vòng khói mới nói: “Còn chưa ngủ?”
Hạ Giai Ngôn cầm cốc nước đứng cạnh cửa: “Tôi ra ngoài uống nước.
Sao anh lại không nói tiếng nào mà đứng ở đây?”
“Tôi biết em ở phòng bếp.” Lục Tiệp giải thích: “Tôi sợ làm em sợ, nên mới không đi vào.”
Mượn ánh sáng yếu ớt, Hạ Giai Ngôn nhìn thấy gạt tàn trong tay Lục Tiệp chứa đầy tàn thuốc, cô không nhịn được hỏi: “Cãi nhau với anh trai tôi?”
Lục Tiệp vẩy tàn thuốc, cuối cùng cũng quay người.
Anh nhìn về phía cô, âm thanh có chút khàn: “Không có.”
Gió ban đêm thổi vạt áo, Hạ Giai Ngôn đưa tay giữ lấy: “Không đúng, làm sao có nhiều tàn thuốc như vậy?”
Thuốc lá chưa hết vẫn còn chút lửa màu đỏ, Lục Tiệp vừa đem tắt nó đi, vừa trả lời: “Vì em.”
Hạ Giai Ngôn thất thần nhìn vào làn khói trắng kia, nhiệt độ nước sôi truyền từ thành cốc sang bàn tay cô, cô mới phát hiện mình đang dùng lực cầm chặt cốc, gần như muốn bóp vỡ chiếc cố.
Lục Tiệp đi tới gần cô, bóng đen ngay trước mặt, cô ngẩng đầu: “Không cần thiết.”
Lục Tiệp trầm mặc lấy cốc nước trong tay cô ra, sau đó đặt sang một bên.
Hạ Giai Ngôn kinh ngạc nhìn anh, đang muốn hỏi anh định làm gì, anh liền đưa tay ôm eo cô, không hề báo trước mà hôn xuống dưới.
Nụ hôn của anh nồng nặc mùi thuốc lá, xâm chiếm cảm giác của cô.
Hạ Giai Ngôn căng thẳng đứng nguyên tại chỗ, lưng chống lên cánh cửa, Lục Tiệp dùng cơ thể chặn cô, cô chỉ có dùng sức đẩy anh ra, Lục Tiệp mặc kệ không để ý, mạnh mẽ ấn vai cô, trong phút chốc, dường như cô cảm giác được bàn tay Lục Tiệp đang cầm tay mình không nhịn được run rẩy..