Tình Cuối

Chương 107

Hàn Giang Khuyết cũng hơi hoảng hốt.

Lúc ngồi trên xe, hắn ôm chặt lấy Văn Kha, thậm chí không những là ôm mà còn siết chặt anh vào lòng.

"Còn đau lắm hả anh?" Hắn thấp giọng hỏi: "Tiểu Kha?"

Văn Kha lắc đầu, anh kiệt sức rồi, bèn ghé cằm lên bả vai Hàn Giang Khuyết/ Lâu lắm rồi anh không kề bên Hàn Giang Khuyết như thế, nếu không phải Tưởng Triều còn ở đây, anh thật sự muốn thầm thì thân mật với người anh thương.

Thực ra bụng anh vẫn đau lắm, có điều mỗi lần được Hàn Giang Khuyết ôm, trong bụng anh sẽ không còn quặn từng cơn như trước đó nữa, giống như hai thằng nhóc hư hỏng bên trong cũng biết một người cha khác đã đến, lập tức ngoan ngoãn hơn nhiều.

Tưởng Triều lái xe rất nhanh, chưa đầy mười phút đã đến bệnh viện gần đó, sau đó nhanh chóng đăng kí vho Văn Kha cấp cứu khẩn cấp ở khoa sản O.

Nhưng lúc chuẩn bị vào kiểm tra, Văn Kha bỗng nhận được một cú điện thoại của Hứa Gia Lạc. Anh chưa nói được mấy câu sắc mặt đã trắng bệch, hoảng sợ nhìn Hàn Giang Khuyết.

"Hứa Gia Lạc nói Phó Tiểu Vũ và cậu ấy đột nhiên có tí việc gấp, cũng không thể tiếp tục chủ trì hoạt động ở đại học B nữa..."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Vẻ mặt Hàn Giang Khuyết lập tức căng thẳng: "Sao cả hai người họ lại cùng có chuyện chứ? Xảy ra việc gì rồi?"

"Cậu ấy nói nhanh lắm, cũng rất mơ hồ, hình như là vội giúp Phó Tiểu Vũ thì phải. Nhưng mà Hứa Gia Lạc nói với anh không cần lo lắng cho hai người họ."

Văn Kha vừa căng thẳng thì bụng lại lập tức như bị chuột rút. Anh đành phải thở ra một hơi dài, đại não nhanh chóng chuyển động, đoạn nói tiếp: "Hứa Gia Lạc đã sắp xếp cho Vương Tĩnh Lâm đến thay thế trong hai tiếng tiếp theo. Cậu ta thuộc bên thiết kế app, cũng có thể giúp các sinh viên cùng download app thuần thục, sau đó tổ chức cho các sinh viên thử hệ thống ghép đôi tại hội trường một chút. Nhưng hoạt động kết thúc sau cùng để Vương Tĩnh Lâm làm thay lại không được ổn lắm. Anh vẫn luôn là người chuẩn bị mục này, Phó Tiểu Vũ còn khá hiểu một chút, nhưng giờ anh lại..."

"Anh kiểm tra trước đã."

Hàn Giang Khuyết thấy Văn Kha đang luống cuống nôn nóng, bèn cắt lời anh, lo lắng nói: "Tiểu Kha, dù thế nào đi chăng nữa thì hãy kiểm tra trước rồi hẵng nói tiếp."

Văn Kha hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nói: "Được."

Trong đầu anh ngập tràn suy nghĩ về công việc ở đại học B, nhưng vẫn cố ép mình tỉnh táo lại để gật đầu nhẹ với Hàn Giang Khuyết.

Anh biết, trước hết cần phải đảm bảo bé con và mình không có chuyện gì, nếu không dù anh có thể gắng gượng được thì Hàn Giang Khuyết cũng sẽ nổi giận.

Hàn Giang Khuyết cũng sốt ruột lắm, hắn vừa bế Văn Kha vào phòng chờ để đợi bác sĩ tới, vừa cúi đầu gọi điện thoại cho Phó Tiểu Vũ.

Nhưng liên tục gọi mấy cuộc mà bên kia vẫn không có ai nghe, thậm chí về sau hắn hết cách đành bất đắc dĩ gọi cho Hứa Gia Lạc một cú, kết quả vẫn như thế.

Lông mày của Hàn Giang Khuyết không khỏi nhíu lại, hắn không chỉ lo lắng cho công việc của Văn Kha mà còn lo cho Phó Tiểu Vũ nữa, nên lại càng thêm sốt ruột.

Bác sĩ đến rất nhanh, ông hỏi mấy câu đơn giản về tình trạng của Văn Kha, sau đó nhanh chóng làm kiểm tra cho anh.

"Bác sĩ, anh ấy có sao không?"

Hàn Giang Khuyết vội vàng hỏi thăm.

"Không có chuyện gì lớn, là do pheromone hỗn loạn dẫn đến động thai đau bụng. Omega không có việc gì, em bé cũng không sao."

Bác sĩ lắc đầu, sau đó quay về ghế ngồi rồi vừa đọc ghi chú về Văn Kha trên máy tính vừa hỏi: "Có phải mấy hôm nay không nghỉ ngơi tốt không?"

"Vâng... Chủ yếu là giấc ngủ." Văn Kha thành thật trả lời: "Đêm qua tôi mất ngủ, đến gần hửng sáng mới ngủ được một chốc."

"Ừm, nghỉ ngơi không tốt khiến thần kinh căng thẳng cũng có nguyên nhân là do pheromone hỗn loạn. Sau đó mất ngủ lại khiến tình trạng hỗn loạn này trở nên xấu hơn, cũng rất dễ xảy ra việc đột nhiên đau bụng như hôm nay."

"Tại sao pheromone lại đột nhiên hỗn loạn...?"

Hàn Giang Khuyết khá để ý, bèn không nhịn được mà hỏi thêm."

"Hẳn là vì tố chất sinh lý của Omega cấp D còn hơi kém một chút, cộng thêm mang thai đôi, nên xem ra vẫn cần Alpha hỗ trợ hơn những người khác. Có điều trước đó tôi thấy trạng thái của cậu Văn vẫn rất ổn, em bé cũng rất khỏe mạnh, vậy gần đây có thay đổi gì à?" Vẻ mặt của bác sĩ tương đối bĩnh tĩnh, hiển nhiên tình huống cũng không quá nghiêm trọng. Ông lại hỏi thêm: "Hay là gần đây Alpha không thường xuyên ở bên cạnh?"

Ban đầu Văn Kha vẫn ôm bụng, khi nghe thấy câu hỏi này không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Hàn Giang Khuyết một chút, anh lo rằng hắn sẽ lại cảm thấy tự trách vì những lời bác sĩ nói.

Mà sắc mặt Hàn Giang Khuyết tái nhợt ngay lập tức, hắn thì thào: "Gần, gần đây tôi không thường xuyên ở bên anh ấy, là lỗi của tôi."

"Là do bận công việc à?"

Bác sĩ cũng không trách hắn mà kiên nhẫn nói: "Lúc mang thai, vợ chồng trẻ thi thoảng xa nhau mấy ngày cũng là điều bình thường.Thông thường thì không sao, nhưng cậu vẫn phải cố gắng ở với cậu ấy nhiều hơn nữa. Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng bây giờ của cậu Văn, cảm xúc và trạng thái tinh thần của Omega cũng rất quan trọng. Yên tâm đi, không có chuyện gì lớn đâu, tôi sẽ tiêm hai mũi thuốc ổn định liều nhẹ cho cậu Văn, thứ thuốc này khá giống dịch dinh dưỡng, sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi. Hai ngày nữa cậu Văn nhớ đến bệnh viện truyền thêm dịch và nghỉ ngơi nhiều hơn một chút là được rồi."

Lời của bác sĩ khiến Văn Kha không còn căng thẳng nữa, thật ra lúc đầu điều anh lo lắng nhất chính là bé con trong bụng. Mà anh có thể cảm nhận rõ ràng, một khi Hàn Giang Khuyết ở bên mình, dù chỉ ôm anh thôi, nhưng lúc được mùi pheromone whisky nồng nàn quen thuộc bao bọc lấy, bụng của anh không còn đau quặn dữ dội nữa.

"Bác sĩ ơi, hai, hai tiếng sau tôi vốn có một hoạt động cần phải kết lời, bác sĩ cảm thấy... Tôi có thể đi được không?"

Văn Kha vừa nói dứt lời đã lập tức cảm thấy ánh mắt không vui của Alpha bên cạnh đặt lên người mình. Anh biết nhất định Hàn Giang Khuyết không vui, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi thăm.

"Rất quan trọng à?"

Bác sĩ hơi sửng sốt, nhưng cũng nhận ra chuyện có thể khiến Omega nom hơi tiều tụy ngồi trước mặt đây phải gắng sức hỏi đương nhiên sẽ không bình thường.

Ông trầm tư một chút, đoạn vẫn nói: "Thế này đi, cứ truyền dịch trước tiên đã. Truyền dịch áng chừng mất một tiếng đồng hồ, nếu sau đó cậu thấy không đau bụng nữa thì tới tham gia một chút cũng không phải là không được. Đọc diễn văn sẽ không lâu lắm chứ?"

"Không đâu." Văn Kha lập tức như trút được gánh nặng, anh vội vàng lắc lắc đầu: "Cùng lắm là nửa tiếng thôi."

"Vậy thì chắc không sao." Bác sĩ gật đầu, lại dặn dò thêm một câu: "Nhất định cậu phải để ý đến cảm giác của cơ thể, không nên miễn cưỡng quá. Thế để tôi gọi y tá đến dẫn cậu đi truyền dịch."

Văn Kha nhanh chóng được truyền dịch. Điều hòa trong bệnh viện rất ấm áp, thế nên anh cởi áo khoác ra đặt một bên, như vậy có thể vùi mình sâu hơn vào ngực Hàn Giang Khuyết/

Tối qua anh gần như thức trắng đêm, diễn thuyết lúc nãy ở đại học B hoàn toàn dựa vào tinh thần để gắng gượng. Lúc này khi hơi thả lỏng, mí mắt lập tức trĩu nặng.

"Hàn Tiểu Khuyết..."

Văn Kha lẩm bầm lầu bầu.

"Em ở đây."

Hàn Giang Khuyết thấp giọng đáp.

"Em đừng tự trách mình." Omega đã buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, anh ghé đầu lên bả vai Hàn Giang Khuyết, sau đó mơ mơ màng màng nhỏ giọng nói: "Là tối qua anh quá phấn khởi vì hoạt động hôm nay, không nghỉ ngơi đủ mới không thoải mái."

Hàn Giang Khuyết im lặng một chốc, cuối cùng khàn giọng đáp: "Tiểu Kha, đêm nay em sẽ về nhà với anh."

Mà Omega không đáp lời nữa, rèm mi dài của anh đã khép lại, hô hấp cũng đều đặn, dường như anh đã ngủ thiếp đi rồi.

Hàn Giang Khuyết cúi đầu nhìn mu bàn tay đang cắm kim tiêm của Văn Kha.

Tay của Văn Kha rất đẹp, da dẻ trắng ngần, trên đó nổi mạch máu xanh nhạt. Hàn Giang Khuyết nhìn như mất hồn một chốc, sau đó nhẹ nhàng nâng tay Văn Kha lên, ủ tay anh trong lòng bàn tay ấm áp.

Chở che mà Văn Kha dành cho hắn thậm chí trên một ý nghĩa nào đó còn hơn hẳn cả tình yêu. Nếu dùng một từ nghĩ kỳ quặc nhưng chuẩn xác để hình dung, thì đó là mẫu tính. Trên thế giới này không còn Omega thứ hai nào có thể bao dung đến thế.

Vậy mà cũng là Văn Kha hết lần này đến lần khác chọn cách kiên quyết từ chối hai lần thỉnh cầu mãnh liệt nhất của hắn.

Cho nên thi thoảng Hàn Giang Khuyết cũng sẽ mê man. Có đôi khi hắn nghĩ, nếu Văn Kha yêu hắn như vậy, tại sao anh lại không chịu từ bỏ nguyên tắc cuối cùng ấy vì hắn? Có đôi khi hắn sẽ căm hận chính mình, căm hận mình tại sao lại không thể thỏa hiệp một bước như Văn Kha, có phải là hắn quá ngây thơ không.

Hắn bị kẹp giữa hai suy nghĩ cực đoan, không biết nên làm gì.

Hắn không biết nỗi thống khổ vì mâu thuẫn đang giày vò hắn bây giờ đến tột cùng là vì hắn không hiểu mình, hay là vì hắn không hiểu được Văn Kha.

....

Văn Kha ngủ rất say, ngay cả khi y tá đến rút kim tiêm cũng không tỉnh lại.

Hàn Giang Khuyết cứ thế ôm anh xoa bóp một lúc, đến lúc nhất định phải lái xe quay về đại học B mới đánh thức Văn Kha dậy, hỏi: "Tiểu Kha, anh còn đi đọc diễn văn kết thúc công việc không?"

"Đi chứ." Văn Kha lập tức tỉnh táo lại, quầng mắt của anh hơi thâm. Giấc ngủ ngắn này khiến anh ngơ ngác, nhưng sau đó kịp phản ứng ngay lập tức, bèn cúi đầu nhìn đồng hồ rồ vội vàng đứng lên mặc áo, vừa mặc vừa hỏi: "Hàn Tiểu Khuyết, anh vẫn đi đọc diễn văn kết thúc. Tưởng Triều đã về chưa?"

Thuốc ổn định bác sĩ kê không tệ, Văn Kha cảm thấy bụng mình không còn đau đớn gì nữa, chỉ sót lại chút khó chịu dai dẳng.

"Để em đi bảo Tưởng Triều nghỉ ngơi trước một chút."

Thực ra Hàn Giang Khuyết không đồng ý cho Văn Kha tiếp tục làm việc trong tình trạng này, nhưng hắn cũng biết có lẽ không khuyên nổi Văn Kha, thế là dứt khoát thấp giọng nói: "Để em lái xe đưa anh đến đại học B, sau đó cùng anh vào hội trường hoàn thành công việc."

Nghe được câu nói này, động tác của Văn Kha không khỏi dừng một chút. Lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt anh cong cong vì vui vẻ: "Được."

Khi quay lại hội trường lớn ở đại học B, kể cả Văn Kha lần Hàn Giang Khuyết đều không ngờ tình cảnh lại sôi động đến vậy.

Về cơ bản hình như Vương Tĩnh Lâm không cần làm gì nữa, tự các sinh viên cũng đang vui vẻ đến quên trời quên đất. Toàn bộ mọi người đang cầm điện thoại hưng phấn châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, có người đang điền mục sở thích và kinh nghiệm, người lại đang thảo luận kết quả trắc nghiệm với những người khác.

Hàn Giang Khuyết ngồi ở hàng ghế thứ nhất giống Phó Tiểu Vũ, tướng mạo và pheromone của hắn hoàn toàn là tiêu điểm trong đám đông. Hắn ngồi xuống, người trong giới truyền thông xung quanh đều tò mò nhìn lại.

Mà Văn Kha thì đi đến trước lễ đài, nhỏ giọng hỏi Vương Tĩnh Lâm: "Thế nào rồi?"

"Cực kỳ tốt."

Ngay cả Vương Tĩnh Lâm bình thường vốn kiệm lời cũng hơi kích động: "Tất cả mọi người đều thấy mới mẻ. Vừa rồi khi tôi tổ chức hoạt động download sử dụng, số người tham dự rất lớn, rất nhiều người còn hỏi khi nào chúng ta sẽ chính thức ra mắt app này. Anh trở về đúng lúc quá, về cơ bản mọi người đã tìm hiểu gần hết về chức năng rồi, có thể tiến hành kết thúc hoạt động. Sức khỏe anh vẫn ổn đấy chứ?"

"Tôi không sao."

Rốt cuộc Văn Kha cũng thở dài được một hơi, anh cười nói với Vương Tĩnh Lâm: "Vất vả cho cậu rồi, tạm thời thế là xong. Phần kết cứ để tôi xử lý là được."

Khi Văn Kha lần nữa đứng trên sân khấu, anh gần như vừa cầm micro lên thì hội trường vốn ồn ào bắt đầu dần dần yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía anh một cách tự nhiên và chờ anh mở miệng.

Hàn Giang Khuyết không tham gia nửa trước buổi hoạt động hôm nay nên không biết trước đó Văn Kha đã lặng lẽ chinh phục toàn bộ những cô cậu sinh viên có mặt tại đây, vì thế hắn lập tức giật mình. Nhưng khi Văn Kha vừa nói chuyện, hắn bèn bình tĩnh và hết sức chăm chú lắng nghe.

"Chào mọi người, vừa rồi trưởng phòng Vương của phòng Khai thác của công ty chúng tôi đã giới thiệu chức năng cho mọi người, các bạn thấy sao? Nói cho tôi nghe xem nào, các bạn đã bắt đầu ghép đôi chưa? Được mấy người rồi? Có nói chuyện với nhau không?"

Rất nhiều câu trả lời lộn xộn lập tức vang lên, có người nói một hai người, cũng có bạn nói ghép đôi một lèo được hơn mười người.

Văn Kha chỉ một cậu Alpha ngồi hàng đầu tiên trả lời rất tích cực, hỏi: "Bạn Alpha này, bạn nói mình chỉ ghép được một người, xem ra bạn là người rất chuyên tâm nhỉ. Nói tôi nghe xem chút nào, sau khi ghép đôi các bạn đã bắt đầu nói chuyện chưa?"

"Trò chuyện rồi ạ." Alpha bỗng nhiên bị chỉ định, lắp ba lắp bắp trả lời: "Từ khi nãy đến giờ vẫn đang nói chuyện."

"Ồ?" Văn Kha lại hỏi: "Xem ra hai người rất hợp nhau đấy, nếu không ngại thì nói cho tôi chút nhé, người đó là Omega thế nào vậy?"

Văn Kha bẩm sinh đã có khí chất thân thiện.

Đôi mắt anh màu sáng, mặt mày thanh tú, còn cả phong cách dịu dàng riêng biệt của Omega, nên khi cười hỏi thăm thế này, trông anh rất giống anh trai hàng xóm nhà bên đang quan tâm đến tình trạng yêu đương của mọi người.

Cậu Alpha trẻ tuổi bỗng có chun chút thẹn thùng, cậu ta nhìn thoáng qua người bên cạnh mới ấp a ấp úng nói: "Cậu ấy, cậu ấy giờ đang ngồi cạnh em ạ."

Toàn bộ hội trường lập tức vang lên tiếng kêu đầy kinh ngạc, kế đó ai nấy đều đổ dồn ánh mắt lên người cậu Omega đẹp trai có mái tóc nhuộm màu xám khói.

"Vừa rồi em chỉ thuận tay ghép đôi rồi trò chuyện một lúc, không ngờ về sau lại phát hiện chúng em là bạn học cùng khoa trong trường, nên bèn đổi chỗ ngồi với bạn khác..."

Alpha nói, trên khuôn mặt ngượng ngùng của cậu hiện lên nét mừng rỡ không thể che giấu được: "Trước đó em có gặp cậu ấy rồi, nhưng chỉ là mãi chưa làm quen được, không ngờ, thật sự không hề ngờ được."

Alpha không nói rõ, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được có thể cậu đã sớm có hảo cảm với Omega kia.

Mà Omega cũng hơi thẹn thùng, vẫn không chịu nói chuyện, chỉ cố ý cúi đầu nghịch điện thoại.

Tình huống này lãng mạn đến mức tưởng như kỳ diệu.

Trong hội trường dồn dập những tiếng bàn tán, không thiếu những ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Alpha kia, bởi vì đó là một Omega cực kỳ đẹp trai, lại có cách ăn mặc rất cool.

Ngay đến cả Văn Kha cũng không khỏi kinh ngạc.

Thật ra trước đó khi thảo luận về hoạt động quảng bá ở trường đại học, Phó Tiểu Vũ đã từng nghiêm túc đề nghị muốn bố trí người của mình vào khán giả một cách khéo léo, như vậy đến khâu giao lưu về sau sẽ dễ thực hiện hơn. Nhưng suy nghĩ này đã bị Hứa Gia Lạc thẳng thừng phản đối kịch liệt, còn cãi nhau gay gắt một trận với Phó Tiểu Vũ.

Về sau Văn Kha nghĩ mãi, cuối cùng vẫn đồng ý với cách nhìn của Hứa Gia Lạc.

Anh thực sự trung dung, nên có vài phương diện anh có thể hiểu được cái thiết thực của Phó Tiểu Vũ. Nhưng cuối cùng khi quyết định hoạt động quảng bá ở đại học B, anh vẫn muốn theo chủ nghĩa lý tưởng.

Không ngờ anh chỉ tùy tiện chọn một khán giả đã ghép đôi trên app chỉ một lần, vậy mà Alpha ấy lại ghép đôi được với Omega trong lòng mình.

Theo xác suất, điều này được coi như không thể tưởng tượng nổi, nhưng thực ra cũng không hẳn là xa không thể với, bởi vì trong hội trường đầy những học sinh cùng trường, có người quen là điều rất bình thường.

Suy cho cùng, chỉ có thể dùng cách nói lãng mạn bất ngờ để hình dung.

Đối với Alpha kia, và đối với anh nữa, mọi chuyện đều là như vậy.

"Chúc mừng bạn."

Văn Kha cười, đoạn nhẹ nhàng nói: "Thật sự tôi đoán có lẽ bạn sẽ có thể rời khỏi app này nhanh thôi, nhưng không sao, tôi không giận bạn."

Hội trường vang lên một trận cười sảng khoái, Văn Kha quay đầu lại nói với những người khác: "Mà với các bạn cũng giống thế. Được rồi, hôm nay mọi người cũng đã ở trong hội trường này đến trưa rồi, tôi không lãng phí thêm thời gian của mọi người nữa, sẽ tổng kết nhanh thôi."

"Hai việc – Việc thứ nhất, Tình cuối mà hôm nay mọi người download là phiên bản Open Beta đầu tiên của chúng tôi. Hôm nay sau khi kết thúc hoạt động, đường link download sẽ mất hiệu lực, nhưng app và dữ liệu người dùng mọi người lưu trong điện thoại sẽ không bị xóa đi. Nên mọi người hãy yên tâm, kết quả trắc nghiệm hôm nay của các bạn, người các bạn tìm được sẽ vẫn luôn tồn tại. Đồng thời với đó, tôi cũng hi vọng mọi người có thể sử dụng app này nhiều hơn, tìm hiểu nhiều chức năng hơn. Nếu phát hiện bất cứ bug nào, mọi người đều có thể liên hệ trực tiếp qua hộp thư chăm sóc khách hàng trong app để báo với bộ phận kỹ thuật của chúng tôi. Bất cứ phản hồi thành công nào cũng có thể đổi thưởng với chúng tôi trong bản chính thức. Tôi xin cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người trước."

"Chuyện thứ hai là phần kết chính thức của tôi."

Văn Kha dừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói: "Nửa phần trước đề tài mà tôi thảo luận với mọi người là tình yêu. Đây cũng chính là nòng cốt phục vụ trong sản phẩm của chúng tôi – Chúng tôi hi vọng mọi người có thể tìm được tình yêu chân chính. Có điều giờ đã đến lúc kết, tôi định sẽ nói một chút chuyện riêng tư với mọi người."

"Liên quan đến chính bản thân tôi."

Văn Kha khép chiếc laptop trước màn hình chiếu lại, hiên nhiên anh không còn cần ppt hỗ trợ nữa, mà bình tĩnh đứng trước mặt mọi người, nhẹ giọng nói: "Thật ra trước khi đến trường đại học của các bạn thực hiện hoạt động, thôi đã rất đỗi thấp thỏm trong một khoảng thời gian dài. Có lẽ các bạn không tin, nhưng đối với tôi, phải đối mặt với những sinh viên xuất sắc như các bạn đây để nói chuyện là một việc khiến tôi rất không tự tin. Bởi vì – tôi chưa từng học đại học."

Trong hội trường lập tức yên lặng đến đáng sợ, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt ít nhiều không thể tin nổi. Đúng là họ rất khó tin được Omega vẫn luôn đứng trước mặt họ chậm rãi nói chuyện còn chưa từng học qua đại học.

Mà Hàn Giang Khuyết thì mím môi thật chặt, đôi tay đặt trên đầu gối đan vào nhau siết thật chặt.

Nhưng Văn Kha vẫn rất bình tĩnh: "Bởi vì một vài nguyên nhân cá nhân mà năm lớp mười hai tôi phải nghỉ học. Đối với tôi khi ấy mới mười tám tuổi, đó là đả kích rất nặng nề, quá nặng nề, đến mức ngay sau đó tôi không thể nào đối mặt, thậm chí còn dứt khoát từ bỏ nhân sinh của mình. Mười năm kế tiếp, tôi kết hôn với một Alpha mình không yêu, lặng lẽ giải quyết hết mọi chuyện không nhà. Không còn công ciệc, không còn đi học. Tôi rất ít khi suy nghĩ xme mình muốn làm gì mà chọn cách nghe theo mệnh lệnh của người xung quanh. Tôi nghĩ, mình là một Omega đã kết hôn rồi. Yêu cầu của xã hội này với Omega đã kết hôn cặn kẽ đến mức mỗi một gia đình, một một Alpha trong gia đình đều đòi hỏi cố định với Omega, thế nên đương nhiên tôi phải phục tùng bộ tiêu chuẩn đó. Khi ấy tôi đã nghĩ thế đấy..."

Rốt cuộc trong đôi mắt Văn Kha cũng hiện lên vẻ đau đớn, anh hít một hơi thật sâu: "Đây là quyết định sai lầm nhất trong đời tôi."

"Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy kỳ lạ, tại sao đang nói về một app hẹn hò, nhưng đến phần kết lại kể một cuyện không liên quan. Nhưng tôi muốn nói cho mọi người biết, đây không phải là chuyện không liên quan."

"Rất nhiều người sẽ cảm thấy tình yêu là quen biết, thấu hiểu và yêu mến cùng với một sinh mệnh khác. Đương nhiên quan điểm này không sai, nhưng điều tôi muốn nói là, tình yêu không liên quan đến những người khác, trái lại nó là sự thấu suốt đối với bản thân mình. Mười năm qua, tôi không biết mình muốn cái gì, tôi coi thường cảm nhận của mình, tôi nghe theo mệnh lệnh của người khác. Mười năm ấy, thực ra tôi không hề tồn tại, Văn Kha vốn không tồn tại trên đời. Một kẻ không có ý thức của bản thân không thể nào có được tình yêu. Đây chính là đạo lý quan trọng nhất mà tôi học được từ mười năm sai lầm ấy."

"Linh hồn của một sản phẩm là ở quan niệm. Mà quan niệm của Tình cuối đến từ tôi, đến từ sinh mạng và từng trải của tôi. Nên rất nhiều nội dung bên trong, từ câu hỏi trắc nghiệm, kiểm tra từng trải đến bảng điền sở thích, toàn bộ những thứ đó đều đang khai thác nội tâm của người sử dụng."

Văn Kha nhấn mạnh từng chữ một: "Tôi thật sự, thật sự hy vọng thông qua app này, trước hết, mọi người có thể tìm được bản thân thật sự của mình. Bạn là ai, bạn muốn cái gì. Ý nghĩa của loại khai thác này rất quan trọng với Alpha, nhưng với Omega lại càng quan trọng hơn. Bởi vì chúng ta rất dễ dàng bị chi phối bởi hoàn cảnh xung quanh mình, rất dễ mất đi phán đoán của bản thân, rất dễ để xã hội tạo ra một bản thân hợp với lý tưởng của họ. Nhưng, Omega không nên tồn tại như một giới tính phụ thuộc kiểu này."

"Các bạn Alpha, đây tuyệt đối không phải là kích động thù địch giới tính. Thứ Tình cuối cung cấp cho các bạn là một thế giới phong phú hơn để nhận biết giới tính Omega chân thực và phức tạp hơn. Hãy tin tôi, họ như vậy mới càng đáng yêu, càng quyến rũ hơn nữa. Hãy quên sàng lọc pheromone cứng nhắc đi, hãy thử làm quen như một con người bình thường, hãy đi tìm tình yêu mà trái tim bạn thật sự hướng tới."

Hàn Giang Khuyết và tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Văn Kha đứng trên sân khấu.

Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy mình lại biến thành cậu thiếu niên năm ấy ngẩng đầu nhìn Văn Kha, trái tim hắn đang nảy lên dữ dội.

Hắn vẫn sùng bái Văn Kha.

Omega tràn trề tham vọng, bất khuất, lại có sự săn sóc dịu dàng đối với bản năng của con người từ trong nội tâm mạnh mẽ và cương quyết.

Những phẩm chất riêng ấy quả thực không phải là con người nữa, mà gần như là thần linh.

Sao hắn có thể không sùng bái một vị thần được cơ chứ.

Nhưng cùng lúc đó, trái tim Hàn Giang Khuyết lại nhói đau như bị kim châm.

Có lẽ đã sai rồi.

Khi hắn yêu cầu dấu hiệu Văn Kha, có phải hắn đã sai rồi không.

Cho dù ngay cả hiện tại, nếu trong lòng hắn vẫn lặng lẽ khao khát một lần ký hiệu, có phải rất đáng xấu hổ hay không.

.....

Nom Văn Kha rất phấn chấn, trên mặt không nhìn ra nỗi đau đớn chán nản của khi nãy. Anh nghiêm túc nói tiếp.

"Tuần sau là lễ Tình nhân. 0 giờ ngày 14 tháng 2 sẽ là thời gian Tình cuối chính thức login toàn bộ. Ở đây, tôi cũng muốn nói sớm cho mọi người một chút về hoạt động đặc biệt mà chúng tôi chuẩn bị trong ngày đó – Viên nang thời gian."

"Mấy tuần trước tôi từng có một ý tưởng bất chợt, đó là nếu như mười năm trước khi đưa ra quyết định tôi đã ghi lại cảm xúc ngay lúc đó của mình, thì mười năm sau khi nghe lại tiếng lòng của bản thân, tôi sẽ có cảm giác thế nào? Sẽ căm hận chính mình của lúc đó, hay vẫn lựa chọn tha thứ? Thực ra cho đến giờ tôi vẫn không biết đáp án. Cho nên tôi đã thiết kế một hoạt động lâu dài kiểu này, dĩ nhiên là không lâu đến mười năm."

Nói đến đây, Văn Kha bỗng lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía Hàn Giang Khuyết đang ngồi xem anh diễn thuyết ở hàng ghế đầu tiên/

Trong mắt anh chứa nỗi lòng phức tạp, nhưng nhanh chóng bị giấu đó, sau đó anh tiếp tục nói với các sinh viên ngồi trong hội trường.

"Là thế này, tất cả người dùng cùng đăng nhập vào ngày 14 tháng 2 đều có thể tự mình ghi âm một đoạn audio để lưu vào viên nang thời gian trong Tình cuối. Server của chúng tôi sẽ giúp mọi người lưu giữ thật kỹ những viên nang thời gian này. Một năm sau, nếu như người dùng lần nữa đăng nhập vào Tình cuối, họ có thể chọn cách lấy viên nang thời gian về để tự mình nghe, cũng có thể lựa chọn gửi viên nang cho người yêu của mình. Nếu như là điều sau, Tình cuối sẽ thưởng một mức tiền mặt nhất định và huy hiệu riêng biệt."

Văn Kha thở dài một hơi rất rất nhẹ: "Thực ra thưởng chẳng quan trọng lắm đâu, mà điều quan trọng nhất – là ý nghĩa. Trong cuộc đời chúng ta có lẽ sẽ phạm rất nhiều sai lầm, sẽ trải qua rất nhiều chuyện. Bất kể xấu hay tốt, cuối cùng chúng cũng sẽ hóa thành một thể với sinh mệnh của chúng ta. Thông qua hoạt động này, hy vọng có thể khiến chúng ta có cơ hội thẳng thắn chia sẻ một khoảng thời gian sặc sỡ nhiều màu, một tiếng lòng không nói nên lời cho người mình yêu."

"Cảm ơn mọi người."

Văn Kha cúi mình thật sâu với các sinh viên trong hội trường, chân thành nói: "Cảm ơn mọi người."

....

Đêm hôm đó, rất nhiều cơ quan truyền thông truyền thống và truyền thông xã hội ở thành phố B đều đưa tin về hoạt động lần này ở đại học B.

HIếm có app nào có thể ra mắt một cách rộng rãi và tự phát như vậy. Có lẽ là vì thuộc tính của app Tình cuối đã khiến cho một hoạt động thương mại lại có ý nghĩa xã hội, để truyền thông có thể viết ra một góc độ sâu sắc hơn.

Trong đó, tiêu đề báo Thanh niên Thành phố B viết là đáng chú ý nhất:

"Tình cuối không chỉ dừng lại ở tình yêu, mà còn là một cuộc cách mạng ý thức bản thân vĩ đại".

Bài báo này nhanh chóng dược các tạp chí lớn ở các thành phố khác trong nước đăng lại. Trong vòng một đêm, app hẹn hò còn chưa login kia đã được vô số người biết đến.

Về mặt thương mại, hoạt động khởi động ở thành phố B với ngân sách tương đối nhỏ đã đạt được độ ra mắt lớn đến mức chưa từng có, đây là một lần lấy nhỏ thắng lớn, một lần marketing tiêu chuẩn sách giáo khoa.

Lần này, Văn Kha và Tình cuối đã thực sự đi tới đỉnh cao trong sự nghiệp.

_________________

Người post: Yến Nhi
Bình Luận (0)
Comment