Tình Cuối

Chương 11

Khi đó vẻ ngoài của Hàn Giang Khuyết đã có nét của thời trưởng thành sau này, hàng lông mày sắc sảo như mũi kiếm, sống mũi cao thẳng cân đối, đôi mắt phượng với đuôi mắt xòe ra như cánh hoa, vừa đẹp đẽ vừa sắc sảo.

Văn Kha nhìn Hàn Giang Khuyết, đột nhiên cảm nhận được sự an toàn và thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Ngay lúc này một tiếng két vang lên, cửa phòng khám mở ra.

Bác sĩ cao lớn đi đến trước mặt Văn Kha, bởi vì ngược sáng nên anh không nhìn rõ sắc mặt ông ấy, chỉ nhớ bác sĩ đưa một tờ kết quả kiểm tra tới, nói: "Có kết quả rồi, cháu thật sự là một Omega, chỉ có điều..."

Văn Kha lập tức run rẩy, trong phút chốc anh cảm thấy đầu mình ong lên, bắt đầu hỗn loạn. Anh chỉ nghe thấy bác sĩ nói câu này, những câu kế tiếp liên quan lớn "Cháu phân hóa muộn quá, phải chú ý giữ gìn tuyến thể khỏe mạnh" đều trở nên mơ hồ, không lọt nổi vào tai.

Thậm chí, ngay cả tờ kết quả mỏng dính kia anh cũng không dám cầm, là Hàn Giang Khuyết giơ tay ra nhận lấy.

Hàn Giang Khuyết siết chặt lấy cổ tay Văn Kha rồi kéo anh ra ngoài bệnh viện, sau đó hai người cùng cúi đầu nhìn thông tin trong tờ kết quả.

Trên mặt giấy trắng tinh viết rõ ràng giới tính của anh: Nam, Omega.

Văn Kha nhớ rõ hôm ấy là một ngày nhiều mây hiếm thấy, mây đen vần vũ nặng nề như muốn giáng xuống sống lưng anh.

"Sao lại thế được?" Hàn Giang Khuyết siết chặt tờ kết quả, đường nét trên gương mặt thiếu niên ấy căng lên, môi mím chặt, vẻ mặt đó không thể miêu tả được là phẫn nộ hay nghiêm túc: "Sao cậu lại là Omega được? Thậm chí cả mùi hương cậu cũng chẳng có, mẹ kiếp."

Văn Kha ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn Hàn Giang Khuyết.

Anh không chỉ là một Omega.

Lại còn là Omega cấp E.

Đẳng cấp của tuyến thể xếp từ cao đến thấp là SABCDE, anh thuộc cấp thấp nhất.

Anh đã định sẽ không thể có pheromone thơm ngào ngạt, không có khoang sinh sản hoàn mỹ, anh thật sự là một Omega không phù hợp.

"Cho nên cậu cũng sẽ phát tình."

Hàn Giang Khuyết nhìn chằm chặp ngày dự đoán phát tình trên tờ kết quả, sau đó bỗng thò tay túm chặt lấy cổ áo Văn Kha: "Một khi phát tình cậu sẽ chẳng để ý đến chuyện gì hết, cậu cũng sẽ giống cha tôi, trong đầu chỉ nghĩ đến việc muốn tìm Alpha ký hiệu. Chỉ cần phát tình thì ai cũng có thể, chỉ cần là Alpha là đủ, ai cũng có thể chơi cậu."

"Tôi... Hàn Giang Khuyết, tôi không biết."

Văn Kha thì thào, giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Tôi vẫn chưa từng phát tình, nhưng tôi, tôi sẽ không dễ dãi đến mức là ai cũng được..."

Không phải ai cũng được đâu, tôi muốn ở bên cậu.

Trong lòng anh nghĩ thế, nhưng không dám nói ra, ngay cả nghĩ đến cái nắm tay vừa nãy cũng khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Trong mắt Hàn Giang Khuyết anh gần như nhìn thấy nỗi căm hận thẳng thắn không che giấu nào đó.

Hàn Giang Khuyết ghét anh, chỉ bởi vì anh biến từ Beta thành Omega.

"Cậu sẽ mang thai."

Hàn Giang Khuyết gằn từng chữ: "Văn Kha, cậu sẽ mang thai, đúng không?"

Văn Kha ngẩn người, chẳng đáp được một chữ.

Anh mới vừa biết được giới tính chân thực của mình, thậm chí còn chưa kịp hiểu rõ chuyển biến từ thân thể đến tâm lý này đã bị cảm giác xấu hổ khôn cùng giáng cho một đòn nghiêm trọng. Anh không hiểu phát tình có lỗi gì, mang thai có lỗi gì, nhưng thiếu niên trước mặt anh lại nói một cách đầy căm ghét, thế nên anh cũng bắt đầu căm ghét chính bản thân mình.

"Văn Kha, tại sao cậu không phải là Beta?"

Hàn Giang Khuyết bỗng buông Văn Kha ra, trong mắt hắn hiện lên vẻ thất vọng quá đỗi, lại lặp lại lần nữa: "Tại sao cậu không thể là Beta chứ."

"Xin lỗi..."

Văn Kha ngẩng đầu nhìn Hàn Giang Khuyết, trong mắt đã rưng rưng lệ.

Anh thật sự là một kẻ không có khí phách, nhưng khi đối mặt với ánh mắt thất vọng của người mình thích, chỉ cảm thấy như đang nghênh đón điều gì đó khủng khiếp tựa tai họa ngập đầu.

Anh còn nghĩ chỉ cần mình xin lỗi, Hàn Giang Khuyết sẽ đón nhận mình.

Nhưng Hàn Giang Khuyết chỉ lắc đầu, sau đó siết chặt lấy tờ kết quả rồi rời đi.

Văn Kha ngơ ngác đứng tại chỗ.

Toàn bộ thế giới dường như tăm tối ảm đạm đi, hết thảy đều im hơi lặng tiếng...

Nhưng anh biết, trong khoảnh khắc ấy lòng mình thật sự đã có thứ gì đó vỡ tan, không thể hàn gắn nổi.

...

Đối với những chuyện sau đó, mấy năm nay Văn Kha không còn nhớ rõ nữa, bởi vì hết thảy dường như xảy ra rất nhanh.

Anh xin nghỉ một ngày vì ốm, mọi chuyện đều rất êm ả bình yên. Nhưng đến ngày thứ ba khi anh đeo cặp đi vào lớp, tất cả đã không còn giống nữa.

Mỗi người đều dùng ánh mắt cổ quái và vi diệu nhìn anh, giống như anh là một con quái vật lần đầu tiên xuất hiện trong lớp này, mà Hàn Giang Khuyết lại xin nghỉ.

Trác Viễn – khi đó là lớp trưởng đứng lên, dịu dàng nói: "Tiểu Kha, sáng nay bọn tớ đã biết hết rồi. Thực ra thì phân hóa muộn cũng không sao đâu, thầy nói là tuyến thể của cậu không khỏe mạnh lắm, càng không thích hợp ở lại lớp AB, nên hôm nay đã giúp cậu xử lý thủ tục chuyển lớp rồi, cậu có thể lập tức đến lớp Omega."

Đối với Văn Kha, nháy mắt ấy thực sự là sấm sét giữa trời quang.

Cho đến bây giờ anh vẫn không ngờ Hàn Giang Khuyết lại nói chuyện của anh cho người khác biết.

Mà chính vì điều đó, không chỉ anh phải đổi đến một lớp xa lạ vào năm mười hai, còn phải đón nhận ánh mắt khác thường của mọi người, tất cả đều biết anh là một Omega cấp E.

Đối với Văn Kha mới mười tám tuổi, chuyện này quả thực là ngày tận thế.

Sau khi tan học, Văn Kha cố kìm lửa giận tìm đến nhà Hàn Giang Khuyết, lại nghe ông bố Omega của hắn nói Hàn Giang Khuyết hôm qua sau khi từ trường về thì phát sốt, giờ đang mê man trong phòng ngủ.

Văn Kha không đi vào thăm, anh quay đầu trở về nhà. Khi đó trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ, mình sẽ không nói bất cứ câu nào với Hàn Giang Khuyết nữa.

Từ hôm đó trở đi, anh chuyển lớp, xóa tất cả số điện thoại cũng như những phương thức liên lạc khác của Hàn Giang Khuyết ra khỏi điện thoại.

Hình như Hàn Giang Khuyết cũng cảm nhận được gì đó, nhưng khi ấy hắn là một kẻ kiêu căng ngạo mạn đến thế, hắn không chịu tìm Văn Kha để nói xin lỗi, cũng chẳng thèm để ý đến Văn Kha.

Hai người từng nhiều lần gặp thoáng qua trong sân trường, nhưng chẳng ai chịu mở miệng. Cả hai đều mặt lạnh quay người sang chỗ khác không nói câu nào.

Một hồi tuyệt giao cứ thế bắt đầu.

....

Thực ra giờ nghĩ lại, có rất nhiều chuyện chưa hẳn nhất định phải kết thúc như vậy.

Những chuyện mà mười tám tuổi cảm thấy là chuyện lớn, chuyện kinh thiên động địa, nếu tỉnh táo một chút, đợi thêm một chút có lẽ sẽ tiêu tan.

Nhưng vận mệnh không cho Văn Kha thời gian.

Một tuần sau khi Văn Kha nhận được kết quả, mẹ anh được chẩn đoán mắc ung thư vú giai đoạn cuối.

Rốt cuộc Văn Kha không còn để ý đến Hàn Giang Khuyết nữa, mỗi ngày anh đều kiệt sức chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và trường học như con thoi. Lúc nhìn thấy những giấy tờ thuốc thang đáng sợ chỉ biết bó tay hết cách, tiền tiết kiệm của nhà họ thật sự không đủ ứng phó với căn bệnh nặng cỡ này.

Sau khi biết tin, mẹ Văn Kha không chịu chữa trị, nhưng Văn Kha kiên quyết không chịu. Anh lập tức chuẩn bị bắt đầu liên hệ để bán nhà, nhưng trong lúc nhất thời không tìm được người mua một căn nhà cũ trong thành phố nhỏ phương Bắc này.

Cậu thiếu niên chưa tròn mười tám tuổi lúc này mới lần đầu tiên nếm trải gian khổ và bất đắc dĩ của cuộc đời.

Khoảng thời gian ấy, Trác Viễn vẫn luôn bầu bạn bên anh.

Trước khi đổ bệnh mẹ Văn Kha có làm giúp việc ở nhà họ Trác. Lúc này khi lâm bệnh, nhà họ Trác đã hào phóng giúp đỡ gánh vác tiền thuốc men và viện phí.

Văn Kha ghi hết giấy nợ này đến giấy nợ khác cho Trác Viễn. Từ đầu đến cuối gã vẫn rất dịu dàng, sau khi từ chối mấy lần mới bất đắc dĩ nhận lấy, nhưng vẫn căn dặn anh không cần lo lắng về tiền bạc.

Nhưng làm sao có thể.

Trong quá trình không ngừng mang ơn này, Văn Kha biết khi mình đối mặt với Trác Viễn đã mất quyền bình đẳng rồi.

Trong căn nhà cũ nát của mình, Văn Kha trao lần đầu tiên của mình cho Trác Viễn.

Khoảng thời gian ấy anh luôn ngơ ngác, nên cũng quên hẳn kỳ phát tình của mình. Nhưng Trác Viễn mấy hôm đó vẫn luôn kề cận anh, cho nên hết thảy giống như ngoài ý muốn, lại tựa như đã định trước.

Mặc dù đang trong kỳ phát tình, nhưng lúc khoang sinh sản phát dục quá muộn bị cương quyết cạy ra vẫn khiến Văn Kha đau đến nỗi còn cho rằng mình sẽ chết trên giường. Trác Viễn dịu dàng hôn anh, gã rộng lượng tỏ vẻ sẽ không ký hiệu vĩnh viễn, sau đó còn ghé vào tai anh thầm thì từng tiếng yêu, hứa hẹn với anh hai người sẽ kết hôn, sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ.

Có lúc con người thực sự rất mờ mịt.

Không biết là vì tin tưởng sự dịu dàng của Trác Viễn trước, hay đã hiểu rõ số mệnh của mình trước, mới nguyện ý tin tưởng.

Nhưng bất kể là gì đi chăng nữa, Văn Kha cũng đã đưa ra lựa chọn của mình.

Điều duy nhất khiến tim anh run rẩy đớn đau là sau khi ký hiệu tạm thời, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Trác Viễn chỉ phủ thêm một chiếc áo sơ mi rồi đi ra mở cửa, sau đó cười tít mắt quay lại.

"Là ai thế?" Văn Kha yếu ớt hỏi.

"Hàn Giang Khuyết." Trác Viễn làm như không có chuyện gì: "Em có muốn gặp hắn không? Hắn chỉ nhìn anh hai lần rồi đi, cũng chẳng nói có chuyện gì cả."

Văn Kha im lặng nằm trên giường, qua một lúc rất lâu rốt cuộc anh cũng trở lại bình thường, thì thào nói: "Hẳn là... Không có chuyện gì đâu."

"Vậy thì tốt." Trác Viễn bước tới hôn lên mặt anh: "Anh yêu em, Tiểu Kha."

Năm ấy, Văn Kha trải qua sinh nhật mười tám tuổi của mình cùng với Trác Viễn.

Anh đã ước hai điều, đầu tiên là hi vọng mẹ khôi phục khỏe mạnh, thứ hai là hi vọng mình sẽ thi đỗ vào ngôi trường đại học mình mơ ước...

Cả hai điều đều không thể thành hiện thực.

Đời người là tiếc nuối, rất nhiều, rất nhiều tiếc nuối.

Hàn Giang Khuyết nói anh giống một chú hươu cao cổ.

Sau này Văn Kha đã nghĩ, có thể anh đã quen với tư thế rướn cổ lên chờ đợi rồi –

Trong đồng lúa mạch bao la, nhìn về phía đồng cỏ bát ngát.

___________________________

Người post: Yến Nhi
Bình Luận (0)
Comment