Lúc Văn Kha chạy về thành phố B là khoảng ba bốn giờ chiều, mà buổi họp báo công bố sản phẩm sẽ diễn ra vào lúc bảy giờ tối. Có điều trong mấy tiếng đồng hồ giữa chừng này anh hoàn toàn không có bất cứ một chút thởi gian để dừng lại thở dốc.
Trong hơn hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, trước tiên anh đưa chứng cứ cho Hứa Gia Lạc tìm đến sở cảnh sát, tiếp theo không ngừng không nghỉ chạy đến họp với các chức vụ cao cấp hiện nay của tập đoàn IM.
Cho nên mãi đến trước lúc bắt đầu buổi họp báo Hạ Hành Tri cũng mới nhìn thấy được Văn Kha. Trước đó hắn nghe nói chuyện xảy ra với Hàn Giang Khuyết thông qua Hứa Gia Lạc, thực sự cũng cảm thấy rất hãi hùng khiếp vía.
Bởi vậy ban đầu hắn đã chuẩn bị xong việc buổi họp báo sẽ bị hủy bỏ, nhưng không ngờ nửa chừng lại nhận được tin Văn Kha vẫn khăng khăng quay về.
Đằng sau phòng hội nghị lớn của khách sạn Peninsula có một phòng nghỉ đặt trà bánh, Hạ Hành Tri đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy Văn Kha ngồi trên sô pha yên lặng đọc tài liệu.
Nghe thấy tiếng động, Omega ngẩng đầu lên nhìn hắn. Sau một một giây đối mặt, Văn Kha gắng nở nụ cười với hắn, dù sắc mặt vẫn tái nhợt.
Đó là vẻ mặt mà sau khi nhìn thấy, Hạ Hành Tri không thể nói rõ được mình đang cảm nhận gì.
“Văn Kha, anh thật sự…”
Ban đầu Hạ Hành Tri muốn hỏi xem có phải Văn Kha xác định mình vẫn muốn chủ trì buổi họp báo như thường không. Nhưng vì không có nhiều thời gian, Văn Kha cúi đầu nhìn đồng hồ một cái rồi đứng dậy, chỉ là khi đi ngang qua Hạ Hành Tri, anh vỗ nhẹ bả vai Alpha, ra hiệu cho hắn yên tâm.
Cho dù cách một cách cửa gỗ lim rất dày, vẫn có thể lờ mờ nghe thấy được tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài.
Qua sự kiện ở đại học B, mức độ chờ mong của mọi người với Tình cuối rất cao, không chỉ bên truyền thông tới rất đông, mà cũng có rất nhiều cổng thông tin điện tử và cơ quan kiểm tra đánh giá được mời đến. Toàn bộ buổi họp báo sẽ được phát sóng bởi nhiều phương tiện truyền thông có sức ảnh hưởng lớn.Bộ phận PR của bên Lam Vũ đã đặt trước tiệc buffet sashimi, còn chuẩn bị cả champagne thượng hạng.
Bởi vậy lúc đang chờ đợi, mọi người đã cực kỳ háo hức.
Đối với người ngoài, đương nhiên đây là một đêm rất đáng được mong chờ.
Giây trước khi đẩy cửa ra, Hạ Hành Tri bỗng nhìn thấy Văn Kha đột ngột nhắm mắt lại kề trán lên cửa, lông mày nhíu lại vì đau đớn.
Đó là một giây sụp đổ nhỏ bé đến mức giống như không tồn tại.
Lặng im chốn này và ồn ào náo nhiệt ngoài cửa dường như cách nhau rất xa xôi, lại hình như quá đỗi gần gũi.
Có lẽ Văn Kha đang nhớ Hàn Giang Khuyết nhỉ.
Mặc dù từ đầu đến cuối Văn Kha vẫn không nói gì, nhưng bỗng nhiên Hạ Hành Tri lại có cảm giác như vậy.
Nhưng một giây sau, Văn Kha đã hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên, bình tĩnh đẩy cánh cửa gỗ lim kia ra…
Nương theo tiếng người ồn ào hưng phấn, ánh đèn sáng rực cũng chiếu vào ngay tại khoảnh khắc đó, chiếu vào mặt Văn Kha.
Hạ Hành Tri và Văn Kha cùng sóng vai đi ra ngoài, lúc đi vào phòng hội nghị, trên mặt Omega bên cạnh hắn đã không còn sót lại chút yếu ớt nào của vừa rồi.
….
Phòng hội nghị của khách sạn Peninsula đã kín người, mấy chiếc máy quay đã được dựng lên nhạy bén nắm giữ nhất cử nhất động của Văn Kha. Có điều theo từng bước chân vững vàng lên sâu khấu của Văn Kha, rất nhiều người trong giới truyền thông vốn tỉ mỉ đã bắt đầu xì xào bàn tán.
Văn Kha mặc một chiếc áo len màu trắng, trong trường hợp này, đó là cách ăn mặc không quá chính thức, nhưng đây không phải là chỗ kỳ quái nhất,
Bụng của Omega đã nhô cao, chính vì vậy mà vệt bẩn màu đỏ ri sắt dính trên phần bụng áo len càng thêm bắt mắt dễ thấy.
Vết máu khô từ lâu đã phai màu, đã thành những mảnh ảm đạm nát vụn khi dính trên chiếc áo len.
Rất nhiều người đang âm thầm nghi hoặc, nhưng thật sự không dám tin đó là máu.
Văn Kha cầm micro rồi bình tĩnh mở miệng: “Rất vui vì tối hôm nay đã có nhiều người trong ngành đến tham dự buổi họp báo công bố sản phẩm chính thích của Tình cuối. Tin rằng bên Lam Vũ đã sớm gửi cho mọi người video quảng cáo bản chính thức của Tình cuối. Có lẽ mọi người vẫn chưa biết, đến hết đêm nay, video đó đã thu hoạch được gần mười triệu lượt click, mà lượng người dùng dự tính sẽ download app đã đạt tới 350.000, đây là một thành tích khiến người ta phải kinh ngạc. Có lẽ đến hôm nay, tôi đã có thể lạc quan tin tưởng rằng, Tình cuối, có thể sẽ là app xã giao cấp hiện tượng trong năm nay.”
“Buổi họp báo tối nay chủ yếu tôi sẽ thay mặt cho hai công ty LITE và Lam Vũ tuyên bố phiên bản 1.0 của Tình cuối sẽ chính thức ra mắt vào 0 giờ ngày 14 tháng 2, tức là ngày mai. Quan trọng hơn là cùng ngày đó, tất cả người sử dụng đăng nhập đều có thể thu được một viên nang thời gian, chờ một năm sau lại thu hồi từ server của Tình cuối, hoặc là gửi cho người yêu. Nếu là điều sau, Tình cuối sẽ trao tặng một số tiền mặt nhất định và huy chương thưởng.”
“Viên nang thời gian, vốn ban đầu nó xuất phát từ ý tưởng cá nhân của tôi… Tôi muốn nó giống như việc tiết kiệm tiền, sẽ bảo tồn một phần tình cảm và ký ức, một năm sau đó sẽ rút ra.”
“Tôi tin rằng, sau 0 giờ tối hôm nay, server của chúng tôi sẽ nhận được tâm sự đến từ rất nhiều rất nhiều người dùng, trong đó có lẽ sẽ có bối rối, có vui mừng, có bi thương, có mê man, nhưng bất kể là thế nào, những cảm xúc đó là vô cùng quý giá. Tôi hy vọng server Tình cuối sẽ giống như một ngân hàng giúp người dùng chúng ta bảo quản cẩn thận cảm xúc của mình, sau đó một năm sau cso thể dùng một thái độ chín chắn hơn để giao mình trong khoảng thời gian này cho người yêu. Tôi vẫn luôn cho rằng, đây là một chuyện rất có ý nghĩa, ý nghia xvề mặt tình cảm, ý nghĩa về mặt trưởng thành, ý nghĩa về mặt nhân cách. Nhưng thực sự chính tôi vẫn không nghĩ tới dưới một tình huống hoàn toàn không ngờ được, tôi lại lần nữa cảm nhận được ý nghĩa của Viên nang thời gian.”
“Sáng hôm nay, server closed beta của Tình cuối đã thu được Viên nang thời gian thứ nhất. Mà Viên nang thời gian ấy, đến từ Alpha của tôi.”
Nói đến đây Văn Kha bỗng thất thần trong chốc lát, đây là lần đầu tiên anh thất thố đến thế, nhưng sau đó anh nhanh chóng ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn chăm chú vào tất cả các camera đang quay chụp mình, nhẹ nói: “Tôi sẽ mở đoạn ghi âm này, đây là một đoạn ghi âm vô cùng quan trọng.”
Hình như tất cả mọi người trong phòng hội nghị cũng cảm thấy bầu không khí bỗng trầm mặc xuống vì điều gì đó.
Đương nhiên cử chỉ của Văn Kha không có bất cứ vấn đề gì, nhưng cũng chính vì vẻ trấn tĩnh và kiềm chế không gì sánh kịp của anh, đã khiến trên mặt anh khó nén tiều tụy. Và cả vết tích kỳ lạ trên chiếc áo len màu trắng, tất cả đã hoàn toàn tỏ rõ một lực nén bí ẩn nào đó.
Mà tại thời khác này, người chú ý đến buổi họp báo trực tiếp của Tình cuối không chỉ có người trong phòng hội nghị.
Ở nhiều nơi hẻo lánh không ai biết, có rất nhiều người đang chăm chú xem buổi họp báo này từ một nơi bí mật gần đó.
Khu Bắc thành phố B, Trác Viễn ngồi trong thư phòng biệt thự nhà họ Trác. Đèn trong phòng đã tắt hết, chỉ còn mình hắn ngồi trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính như một kẻ thần kinh.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Trác có mấy chiếc xe Nissan lặng lẽ dừng tản mác quanh đó, Hứa Gia Lạc đang ngồi ở ghế sau một chiếc xe nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, tai thì nghe âm thanh của buổi công bố.
Mà trong phòng nghỉ thượng khách của bệnh viện Cẩm Thành, Hàn Chiến một mình ngồi ngay ngắn, hai tay đan vào nhau, mặt không đổi sắc nhìn tivi.
“Tiểu Kha, chào buổi sáng.”
Rốt cuộc giọng nói trầm thấp của Hàn Giang Khuyết cũng vang lên: “Bây giờ là 10h sáng ngày 13 tháng 2, hiện tại em đang dừng xe ở một bãi đỗ xe bỏ hoang trên đường đến thành phố H, bởi vì muốn là người đầu tiên tạo ra Viên nang thời gian.”
“Nghĩ đến việc một năm sau mới có thể để anh nghe được cảm xúc của em bây giờ, em cảm thấy thật mới lạ, nhưng cũng rất hạnh phúc. Khi đó, có lẽ chúng ta đều đã làm bố rồi, chúng ta sẽ có hai cục cưng nhỏ. Trước đó anh đã nghĩ xong một cái tên, là Hàn Giang Tuyết. Tên này hay biết bao, về sau chúng ta sẽ gọi con là Tiểu Tuyết nhé?”
“Kỳ thực trong khoảng thời gian này em vẫn luôn nghĩ xem phải lấy tên gì cho cục cưng còn lại. Lúc đi học em học Văn dốt lắm, nên em nghĩ rất lâu. Về sau em nhớ có lần anh từng nói với em, những năm chúng ta chia xa, bộ phim anh thích nhất là “Nhất đại tông sư”. Anh còn nhớ rất rõ một câu như thế này: Nếu cuộc đời có bốn mùa, thì trước năm bốn mươi tuổi của tôi đều là mùa xuân. Nhưng em không thích anh nghĩ như vậy, bởi vì sau này chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều mùa xuân. Thế là đêm qua rốt cuộc em mới nghĩ ra một cái tên, cũng đến từ bộ phim anh thích nhất.”
“Tiểu Kha, em hy vọng bé có thể lấy họ Văn, tên là Văn Niệm. Niệm Niệm bất vong, tất hữu hồi hưởng, chính là chữ Niệm ấy.”
Lúc đang lải nhải nói chuyện, giọng nói của Alpha mang vẻ ngại ngùng mơ hồ, nhưng ngữ điệu cao lại tỏ rõ sự hưng phấn khi sắp trở thành một ông bố mới.
Sinh mệnh nhỏ sắp đến, bố của bé vừa trông đợi vừa nghĩ đến tên đặt cho con mình.
Đây là những lời chỉ cần nghe thôi cũng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, khiến người ta không kìm lòng được mà nghĩ đến nắng ấm ngày đông, nghĩ đến mặt hồ tan băng, nghĩ đến rất rất nhiều chuyện tốt đẹp.
Ai nấy đều nghe rất chân thành.
“Tiểu Kha, thực ra em còn muốn nói một chút về người cha Omega của em.”
Nói đến đây Hàn Giang Khuyết hơi dừng lại một chút: “Lúc hơn mười tuổi, em luôn luôn hận ông ấy. Anh biết đấy, lúc nào ông ấy cũng đánh em, mắng em, phóng đãng với đủ loại Alpha, thậm chí trí nhớ của em bị tổn thương cũng là do ông ấy phát tình với Alpha sau đó lơ là không để ý đến em, em hận ông ấy. Bởi vì hận ông ấy, nên em cũng hận cả giới tính Omega. Khi đó chúng ta đã hẹn xong rồi, sau khi thi đại học sẽ rời khỏi Cẩm Thành, sẽ không còn quay đầu lại nữa. Nhưng mấy năm qua sau ki quay lại nhà họ Hàn, em dần dà hiểu rõ được rất nhiều chuyện, và càng ngày càng không còn căm hận nữa.”
“Anh còn nhớ cái lần chúng mình đi khám thai, bác sĩ đã nói gì không? Nếu lúc Omega sinh không có Alpha bên người bầu bạn, rất có thể sẽ mắc chứng thiếu hụt pheromone, từ đó về sau sẽ cực kỳ khao khát pheromone của Alpha, một khi phát tình mà không có Alpha ở bên cạnh sẽ cảm thấy sống không bằng chết. Người cha Omega của em đã mắc căn bệnh này.”
Một lát sau, Hàn Giang Khuyết thở dài thườn thượt: “Bởi vì lúc ông ấy sinh không được bảo vệ, cứ cô độc sinh em ra, nên mới mắc bệnh này. Sau đó cũng vì nó mà ông ấy lơ là em trong lúc phát tình.”
“Tiểu Kha, thời gian càng trôi qua em càng dần cảm giác được rất nhiêu fbất hạnh trong cuộc đời. Cho dù cứ một mực truy hỏi mãnh liệt, thì hình như từ trước đã định rằng em sẽ vĩnh viễn không chiếm được một kết quả thoải mái sảng khoái. Tổn thương trí nhớ của em không chỉ trách Nhiếp Tiểu Lâu, nhưng lâu dần hình như việc tiếp tục oán trách Hàn Chiến – người đã bỏ rơi Nhiếp Tiểu Lâu khi đó cũng đã mất đi ý nghĩa. Bao năm qua, em chỉ cảm thấy cuộc đời của mỗi người trong số họ đêu chẳng sung sướng, kể cả Nhiếp Tiểu Lâu hay Hàn Chiến, họ cứ thế già nua dần dần mà không hề vui vẻ.”
Sau khi nói xong, trong đoạn ghi âm là một khoảng im lặng rất dài.
Mỗi người ở đây ai nấy đều nghe rất mê mẩn, tựa như có thể cảm giác được tâm trạng của Alpha này khi nói chuyện – Nỗi hoang mang và bất đắc dĩ chân thực với cuộc đời.
“Nhà họ Hàn là một gia đình có văn hóa của bầy sói, trong hoàn cảnh này, mỗi người đều không tiếc hết thảy để tranh đoạt nhiều tài nguyên hơn. Thế nên, Hàn Chiến sẽ không từ bỏ mọi thứ vì Nhiếp Tiểu Lâu. Ông ấy muốn sống trong bầy sói thì nhất định phải là kẻ mạnh, nhất định phải là con sói đầu đàn trong gia đình này, nếu không sẽ bị những kẻ khác xé nát. Chính bởi vì ông ấy là con sói đầu đàn trong một gia đình chém giết nhau như thế, nên ông ấy đã định trước sẽ không từ bỏ tất cả vì Nhiếp Tiểu Lâu. Thật ra rất nhiều bất hạnh của con người vừa sinh ra đã bị định trước, đúng không?”
Hàn Giang Khuyết hơi ngừng lại một chút, lúc mở miệng nói tiếp, hắn đã thoát khỏi vẻ suy sụp lúc nãy, đoạn nói rất đỗi chân thành: “Tiểu Kha, em không muốn giống họ. Sau khi trưởng thành em luôn nghĩ, tại sao em lại, tại sao em lại yêu anh đến thế, giờ thì em đã rõ rồi. Bởi vì từ trước đến giờ em không muốn làm một con sói. Làm một con sói có thể sẽ rất thành công đấy, nhưng chưa chắc sẽ vui vẻ. Em thật sự hướng về anh, nên em muốn rời khỏi đàn sói – Để làm một con hươu, ăn cỏ như hươu, nhưng lại sống thật vui thật an yên. Nên em không muốn hận họ, em đang nói đến Nhiếp Tiểu Lâu và Hàn Chiến. Thậm chí có lẽ sẽ có một ngày trong tương lai, từ trong đáy lòng, em sẽ lần nữa học được cách yêu thương hai người họ. Chỉ cần ở bên anh, hẳn sẽ có một ngày như thế nhỉ, em đã nghĩ thế đấy.”
Giọng nói của chàng Alpha ấy rất trầm ấm, nhưng ngữ điệu lại êm ái khôn cùng.
Đến một độ tuổi nhất định, con người sẽ ngộ ra được triết lý thuộc về sinh mệnh của mình trong một giây phút đột ngột nào đó.
Đối với Hàn Giang Khuyết, có lẽ đây chính là giây phút đó.
Thông qua Viên nang thời gian, những lời của hắn đã chảy xuống đến tất cả mọi người trong thời điểm này.
Đây là giây phút dịu dàng nhất mà tất cả mọi người có khả năng tưởng tượng đến –
Cái ngày mà Alpha sinh trong bầy sói quyết định trở thành một con hươu.
So với việc làm người thành công nhất, hắn đã lựa chọn trở thành người vui vẻ nhất.
Chính vì giây phút này dịu dàng đến thế, nên mới khiến Văn Kha càng thêm thấy bi thương, bởi vì anh biết, chuyện xảy ra kế tiếp tàn nhẫn đến cỡ nào.
Anh bỗng cúi đầu xuống lấy tay che trán, giấu hết toàn bộ cảm xúc dưới lòng bàn tay.
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng thật to, dù chỉ qua đoạn ghi âm, tiếng vang này cũng đủ khiến tất cả mọi người hãi hùng khiếp vía.
Tiếp đó chính là tiếng lôi kéo, tiếng người huyên náo, sau đó là những tiếng bước chân lộn xộn.
Bởi vì tiếng động đến từ một chỗ xa hơn, nên đoạn ghi âm trở nên nhỏ đi một chút, nhưng vẫn có thể thu hút được sức chú ý của mọi người.
Lúc này chẳng ai đoán được tình hình phát triển ra sao, chỉ có thể càng gắng sức tập trung lắng nghe. Nhưng bởi vì càng cố gắng lắng nghe, nên càng cảm thấy bất an dữ dội.
“Tao muốn mày gọi cho Văn Kha, nói cho em ấy, bảo em ấy hủy bỏ buổi công bố Tình cuối, để em ấy nói với bên truyền thông đăng một thông báo tạm thời, nói rõ lúc phát triển app đột nhiên phát hiện khuyết điểm rất lớn, trong một năm không thể tung ra thị trường như kế hoạch được.”
“Tao nói rất rõ rồi đấy Hàn Giang Khuyết, mày bảo Văn Kha hủy bỏ buổi công bố, tao sẽ thả mày đi.”
“Trác Viễn? Chuyện này có liên quan gì đến app của Văn Kha, anh ấy đã phải cố gắng rất lâu mới có thể thành công tung ra Tình cuối, tại sao mày lại….”
“Bởi vì điều tao không muốn nhất là tận mắt nhìn thấy Văn Kha thành công. Tao thật sự hi vọng Văn Kha có thể vĩnh viễn sống trong thất bại và bất hạnh.”
Ác ý khiến người ta cảm thấy bất an đã truyền đến tai tất cả mọi người thông qua đoạn ghi âm mơ hồ này.
Đến giờ phút này, tất cả giới truyền thông ở đây đã kịp phản ứng lại.
Nhưng đây chưa phải là điểm cuối.
“Hãy đồng ý với em, vĩnh viễn đừng quên thời gian trong tình yêu của chúng ta. Tất cả tình yêu em dành cho anh đều ở trong đó, đừng quên em.”
Sau câu nói này, âm thanh tiếp theo trong đoạn ghi âm khiến tất cả mọi người ở đây đều cẩm thấy không rét mà run.
Cánh tay trái bị gãy, ngón trỏ bị đạp gãy, bị côn sắt đập mạnh gần trăm lần, dao nhọn cắm ngập vào thịt rồi gãy lìa, tuyến thể bị đập nát.
Trong lòng Văn Kha đã gắt gao đọc những vết thương này vô số lần, nhưng khi nghe lại đoạn ghi âm, chấn động ấy khiến người bình thường vẫn không thể tưởng tượng được.
Hàn Giang Khuyết bị đánh mười phút.
Mười phút, viết ra hay đọc lên cũng chỉ là hai chữ, nhưng lúc bị ghi âm lại là 600 giây cụ thể.
600 giây địa ngục.
Tiếng chửi rủa, tiếng bước chân lộn xộn, sau đó là tiếng trầm đục khi gậy gộc đập mạnh liên tục lên cơ thể người, tiếng này đến tiếng khác, lại thêm một tiếng, sau đó là tiếng kêu rên khi Alpha đánh nhau.
Tiếng chửi rủa cuồng loạn của Trác Viễn: “Đè nó xuống, *** mẹ mày còn dám động đậy à, mày còn dám cử động hả…”
Sau đó là tiếng động khi giày da giẫm đạp và nghiền ép trên xương khiến người ta phải rùng mình, và cả từng tiếng thét thảm thiết mà Hàn Giang Khuyết không kìm được.
Hắn thét lên như một con dã thú sắp chết, sau đó càng lúc càng yếu ớt, càng lúc càng yếu ớt, cho đến khi tắt lịm.
Mãi đến khi Hàn Giang Khuyết không còn phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, tiếng nói chuyện của Trác Viễn và mấy Alpha kia dồn dập vang lên, nhưng đoạn ghi âm đến đây đã dừng bặt.
Trong phòng họp báo không có ai phát ra âm thành, mấy nữ phóng viên ngồi ở hàng đầu tiên che miệng, thậm chí trong mắt đã không kìm được nước mắt.
Rốt cuộc tất cả mọi người đã hiểu, chàng Alpha vừa rồi còn kể về hạnh phúc của mình, nói mình muốn trở thành một chú hươu, có lẽ đã không còn nữa.
Thứ họ chính tai nghe được, là hiện trường án mạng đẫm máu, là quá trình một Alpha sắp được làm cha bị hành hạ đến chết.
Trên thế giới này, không có bất cứ thứ gì có thể khiến lòng người rung động bằng sự thật.
Sự thật không cần bất cứ giải thích gì, chỉ càn bày ra là đã có sức mạnh của vạn quân.
Cùng trong lúc đó, ở biệt thự nhà họ Trác, Trác Viễn đứng phắt dậy.
Hai chân gã run bần bật không kiềm chế được, trong nháy mắt đó, trong lòng gã xẹt qua rất nhiều phương án chạy trốn, nhưng dù đầu óc gã xoay chuyển nhanh thế nào, thì gã vẫn thấy người mình đang quay cuồng –
Xong rồi.
Trong đầu gã chỉ ngập tràn suy nghĩ này.
Gã hoàn toàn xong đời rồi.
Trác Viễn không dám xem tiếp nữa, vội vàng chạy ra khỏi thư phòng nhanh chóng cầm lấy hành lý đã chuẩn bị từ trước đặt trong phòng khách, sau đó vừa gọi điện thoại cho lái xe vừa kiểm tra tiền mặt.
Mà khi chiếc xe của Trác Viễn đang vội vã khởi động muốn chạy khỏi biệt thự nhà họ Trác, mấy chiếc xe núp trong bóng tối đã ra ám hiệu, cuối cùng lặng lẽ đi theo, bắt đầu từ chiếc xe của Hứa Gia Lạc.
……
Rất lâu sau khi đoạn ghi âm kết thúc, Văn Kha mới đứng lên: “Đây chính là thứ mà Alpha của tôi để lại cho tôi thông qua Viên nang thời gian.”
“Bọn chúng đã phá hủy camera hành trình của Hàn Giang Khuyết, dùng điện thoại tạm thời để gọi điện, hiện trường không để lại bất cứ phương tiện nào, thậm chí còn lấy cả điện thoại của Hàn Giang Khuyết đi. Bọn chúng cho là mình không để lại chứng cứ gì, mà thực ra suýt chút nữa là chúng đã thực hiện được ý đồ của mình. Nhưng chẳng ai ngờ được, lúc chúng lái xe tông choáng Hàn Giang Khuyết, thì em ấy đang ghi âm Viên nang thời gian cho tôi, toàn bộ quá trình đã bị ghi lại, sau đó tự động tải lên server Tình cuối.”
“Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát.”
Văn Kha gằn từng chữ: “Chẳng ai ngờ được rằng, Viên nang thời gian đã thay Hàn Giang Khuyết ghi lại tất cả. Trong đoạn ghi âm này tôi đã cắt một vài bộ phận vì dính đến chuyện điều tra hình sự sâu hơn trong tương lai, cũng dính dáng đến nhiều người hơn. Nhưng tôi xin cam đoan những gì vừa phát ra đều là thật, là chính xác.”
“Kẻ gây ra tội ác, tên là Trác Viễn.”
Lúc này, người xem buổi họp báo trực tiếp đã tăng vọt đến chóng mặt, cùng lúc đó, những từ khóa liên quan trong các công cụ tìm kiếm cũng nhanh chóng tăng –
Ghi âm giết người, Trác Viễn giết người, Tình cuối, ghi âm Viên nang thời gian.
Đây là sự kiện thời sự mang tính chất bùng nổ hiếm thấy trong thời đại này, Giống như video giết người và chém đầu chân thực sẽ có số lượt xem cực kỳ nhiều, bất kể quần chúng có thái độ thế nào, thì đoạn ghi âm này đã làm bùng nổ tiềm lực của dư luận.
Văn Kha biết, anh đang nói chuyện với giới truyền thông có mặt ở đây, cũng đang là nói chuyện với số khán giả bên ngoài đông không kể xiết.
Bụng anh đang nhô cao, thậm chí vì quá nặng mà không thể không dùng tay chống lưng để đỡ, nhưng anh vẫn kiên trì đứng thẳng người nhìn chằm chằm vào camera.
Anh gần như cố sức ưỡn bụng lên trước camera, anh muốn tất cả mọi người nhìn thấy, khiến tất cả mọi người phải nhớ rõ –
Hai đứa con trong bụng anh tên là Văn Niệm và Hàn Giang Tuyết, vốn anh và Hàn Giang Khuyết có thể là một gia đình đầm ấm hạnh phúc đến nhường nào.
“Xin mỗi một người ngồi ở đây hãy ghi nhớ giúp tôi, Alpha của tôi tên là Hàn Giang Khuyết, hiện giờ em ấy đang đợi cấp cứu trong phòng ICU, có lẽ sẽ vĩnh viễn không còn tỉnh lại nữa.”
“Cũng xin mọi người ở đây hãy nhớ giúp tôi, kẻ giết người tên là Trác Viễn, gã này là chồng trước của tôi, cũng là con trai của Trác Ninh tập đoàn Đông Lâm, là cháu trai của phó Cục trưởng cục Công thương thành phố Trác Lập. Bọn xã hội đen đến lúc tấn công Alpha của tôi tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến nhà họ Trác. Trác Viễn, Trác Ninh, Trác Lập, xin mọi người hãy giúp tôi nhớ rõ tên của bọn chúng.”
Sắc mặt của Omega tái nhợt như tờ giấy, nhưng ánh mắt anh lại tỉnh táo và lạnh lẽo như băng.
Chiếc áo len màu trắng trên người anh dính vệt máu khô, đó là máu tươi Alpha của anh chảy ra, trong mắt anh cũng đầy tơ máu.
Anh mở to mắt nhìn chăm chú vào máy quay, lặp lại ba cái tên kia.
Hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt kiềm chế đến cực hạn, và cả đôi môi không nhịn được mà không ngừng run rẩy trong tình huống này.
Dưới ống kính đặc tả của máy quay, hết thảy những điều này quả thật chấn động lòng người.
Đó là ánh mắt khiến tất cả những người ngồi ở đây, và tất cả những người đang xem trực tiếp rất lâu sau vẫn cảm thấy run sợ.
…..
Đối với rất nhiều người, đây nhất định là một đêm không ngủ.
Mà trong phòng khách sạn cao cấp duy nhất ở Cẩm Thành, có một người* cũng xem hết buổi họp báo.
Khi nghe thấy Hàn Giang Khuyết nói đến tập tính chém giết của đàn sói trong nhà mình, sắc mặt kẻ đó bất giác thay đổi một chút, nhưng khi nghe đến câu toàn bộ quá trình ra tay của Trác Viễn bị ghi âm lại, sắc mặt người này đã cực kỳ xấu.
Mãi đến khi nghe được Văn Kha công bố trước mặt mọi người “Ghi âm đã bị cắt đi vì dính dáng đến lúc điều tra những người khác”, trong nháy mắt sắc mặt của kẻ này đã trắng bệch.
Một mình kẻ đó đi vài vòng trong phòng, lẩm bẩm nghi ngờ hỏi: “Cậu ta đã cắt thứ gì?”
Người đó bỗng dừng chân lại, ngẩng đầu lên, đoạn nghiến chặt răng lạnh giọng nói: “Cậu ta biết…”
Cậu ta biết rồi.
Lúc lặp lại lần nữa, trán kẻ đó đã nảy gân xanh, trong mắt nổi lên sát ý tàn nhẫn.
*Chỗ này tác giả có để tên một người, nhưng xét theo logic và sự thật ở phần sau, mình nghĩ chị ấy đã bị nhầm tên. Vì để đảm bảo logic cũng như bất ngờ, mình thay tên nhân vật bằng đại từ phiếm chỉ kẻ đó/ người đó.…..
Lúc sáng sớm, một chiếc Bentley đã lặng lẽ đón Hàn Chiến từ đường cao tốc, sau đó chạy đến ngoại ô thành phố B.
Ngồi bên cạnh Hàn Chiến là Văn Kha, vẻ mặt của bất cứ ai cũng rất tiều tụy, nhưng vẫn gắng sức ngồi ngay ngắn.
“Hàn Giang Khuyết vẫn chưa tỉnh.”
Dường như chỉ trong vòng một đêm Hàn Chiến đã già đi rất nhiều, ông tựa lên ghế xe, thấp giọng nói: “Phẫu thuật tuyến thể đã làm xong, nhưng như bác sĩ đã nói, thằng bé vẫn chìm vào hôn mê, không biết lúc nào mới tỉnh lại được.”
Hai tay Văn Kha chồng lên nhau, vẫn luôn trầm mặc.
Thậm chí anh không hỏi thêm gì nhiều, lúc cúi đầu ngay cả một tia đau đớn xót xa cũng không muốn lộ ra.
Hàn Chiến khẽ nhíu mày một cái, lập tức nói: “Tôi đến đây là muốn xem cảnh sát thành phố B bắt Trác Viễn về quy án, sao đến giờ vẫn chưa thấy tin tức gì?”
“Bây giờ Trác Viễn đang muốn đến bến tàu ở ngoại ô thành phố B để lén trốn ra nước ngoài bằng đường buôn hàng lậu. Ngay lúc buổi họp báo công bố Tình cuối diễn ra vào tối qua, cảnh sát đã lén đi theo gã, tuyệt đối sẽ không để gã chạy mất. Bây giờ chúng ta đang đi theo con đường chạy trốn của Trác Viễn.”
“Cậu đang chờ cái gì?”
Hàn Chiến hỏi.
“Chờ kẻ đến tìm gã tính sổ.”
Văn Kha bình tĩnh nói. Lúc anh nhìn về phía Hàn Chiến, vẻ sắc bén trong đó khiến ông cũng không khỏi dừng lại một chút mới hỏi: “Có ý gì?”
“Bác… Bố.”
Văn Kha vô thức gọi được một nửa thì đổi cách xưng hô, chậm rãi nói: “Trác Viễn là hung thủ, điều này không thể nào nghi ngờ. Nhưng con tin rằng nhất định bố cũng nghĩ đến một vấn đề như con, đó chính là – Đến tột cùng Trác Viễn tìm được Hàn Giang Khuyết như thế nào?”
Sắc mặt Hàn Chiến rét lạnh, nhưng không mở miệng ngay.
“Nếu có người cung cấp tin tức cho Trác Viễn, như vậy hiện giờ kẻ đó sẽ không bỏ qua cho gã.”
Văn Kha thản nhiên nói: “Con không cắt bớt thông tin mấu chốt nào trong ghi âm cả, chỉ muốn để kẻ đó sợ hãi mà thôi. Nếu quả thật có một người như vậy, bố, con đoán gã đó sẽ thừa dịp cảnh sát chưa bắt được Trác Viễn để thẩm vấn mà ra tay với gã.”
…..
Chiếc Bentley vẫn lao nhanh trên đường cao tốc.
Mà trên con đường phía trước cách một trăm dặm, ở một thôn nhỏ đổ nát cách bến tàu, Trác Viễn đang núp trong một ngôi nhà mái bằng nhỏ thoạt nhìn là chỗ ở của ngư dân.
Nơi ở của ngư dân luôn có mùi tanh nồng, trên chăn dính đầy vết bẩn cuộn trên chiếc giường lạnh lẽo.
Trên bàn gỗ có bày mấy hộp thịt bị người dùng thìa miễn cưỡng xúc mấy miếng. Trong phòng ngập tràn một thứ mùi buồn nôn hỗn hợp giữa khói thuốc, mùi cá tanh và mùi chân thối.
Điện thoại bị ném sang một bên, Trác Ninh gọi cho gã mấy cú điện thoại, nhưng gã không nhận lần nào. Đến thời điểm này, gã biết lối thoát tốt nhất cho mình là lặng yên biến mất không một tiếng động.
Có thể rời khỏi bến cảng này vượt qua biển rộng, cuộc đời của gã sẽ còn có lối ra.
Cả đời này Trác Viễn chưa từng trải qua thời khắc nào chật vật như vậy.
Gã hoảng hốt bỏ trốn, trong vali chứa đầy từng xấp đô la tiền mặt, nhưng bên trong chiếc áo khoác vẫn là bộ đồ ngủ mặc trong nhà.
Gã co mình ngồi trên chiếc giường bẩn thỉu xem tin tức.
Khi nhìn thấy hình mình xuất hiện trên trang nhất, bên cạnh là hai chữ Truy nã đỏ rực, hai tay Trác Viễn bỗng run rẩy dữ dội hơn. Gã nhấn bật lửa liên tục, nhưng vẫn không châm được thuốc lá.
Gã chửi một tiếng rồi nhảy xuống giường muốn ra ngoài hít thở không khi, nhưng vừa đi hai bước đã nghe một tiếng còi hơi tàu vang lên phía xa xa. Gã sợ đến mức suýt nữa là ngồi phịch xuống đất, chỉ đành căng thẳng lùi lại ngồi xuống giường.
“Mẹ kiếp, mày gọi điện thoại cho chủ thuyền hỏi lần nữa xem chắc chắn chiều có thể đi được chứ?”
Mặt Trác Viễn trắng bệch, gã không nhịn được lại gọi điện thoại cho người bên buôn lậu xác nhận lần nữa.
Bên kia hỏi một câu rất kỳ quái: “Bây giờ anh vẫn đang chờ ở làng chài hả?”
“Đúng thế, tao đang chờ ở đây.” Trác Viễn không kiên nhẫn, gã rít một hơi thuốc rồi nói.
“Được.” Người bên kia đáp: “Anh cứ chờ ở đó là được, tuyệt đối đừng hành động. Chiều chắc chắn có thể đi, chắc chắn.”
Sau khi cúp máy, chẳng hiểu sao Trác Viễn lại càng cảm thấy bất an.
Gã đi đi lại lại mấy vòng trong căn nhà nhỏ, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ. Âm thanh trong ti vi truyền đến càng khiến gã nôn nóng hơn, bèn dứt khoát tắt đi.
Qua một hồi lâu, chốt cửa sắt cánh cửa ngoài sân nhà trệt bị thô bạo đẩy hai cái, sau đó bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa liên tục.
Trác Viễn giật nảy mình, nhưng nghĩ đến có thể là người của bên buôn lậu đến đón, bèn đi ra sân. Nhưng lúc muốn mở cửa, gã bỗng nhanh trí lặng lẽ hé cửa ra một khe nhỏ.
Cái nhìn này khiến gã nhất thời hét thảm một tiếng, ngã ngồi trên đất.
Ngay lúc gã hé cửa ra, một đôi mắt của người ngoài cửa cũng đang xuyên qua khe hở đó nhìn vào!
Hai người nhìn nhau một cái, Trác Viễn chỉ có thể nhớ được lúc người kia lùi về sau một bước, có thể nhìn thấy trên mặt kẻ đó có một vết sẹo, trên ngực thoáng phồng lên.
Trác Viễn không đoái hoài đến gì nữa, quay đầu co cẳng chạy từ cửa sau.
Trong nháy mắt vừa rồi, thực sự gã cũng chẳng biết mình đang sợ cái gì, chỉ đến lúc sau mấy giây vội vã chạy, gã mới nhận ra rẳng – Thứ nhét trong ngực người kia là súng!
Suy nghĩ này càng rõ ràng thì Trác Viễn càng sợ đến mức mất hồn mất vía.
Gã chạy về phía ngoài thôn, đằng sau nhanh chóng truyền dến tiếng bước chân đuổi theo của chừng hai ba người. Tiếng vang càng lúc càng gần, Trác Viễn càng cảm thấy tim mình như muốn nhảy vọt ra khỏi lòng ngực.
Trong làng chài này rất nhiều người đã chuyển cả nhà sang thị trấn bên cạnh làm việc, bởi vậy lúc trời vừa tảng sáng, trong thôn cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc tuyệt vọng và tiếng bước chân chạy dồn dập của Trác Viễn.
Gã hoảng hốt chạy bừa trong bóng đêm, cũng không dám quay đầu lại. Chợt nghe “Đoàng” một tiếng từ sau lưng vang lên.
Người phía sau nổ súng rồi!
Hai chân Trác Viễn mềm nhũn suýt nữa ngã nhào trên đất, nhất thời hai chân gã bất lực không đứng dậy nữa. Nhưng liên quan đến sống chết, gã chỉ có thể lặn lộn bò lên phía trước, tay cào cấu nắm đầy bùn tuyết thậm chí tứa cả máu, nhưng gã chẳng để ý được gì nữa.
Lại một tiếng súng nổ “Đoàng” vang lên.
Trác Viễn nghe thấy miệng mình phát ra một tiếng gào thảm thiết, tiếng hét thảm đó bật ra tự nhiên, thậm chí trước cả khi đại não gã kịp nhận ra trên đùi mình đã trúng đạn.
Gã không bò nổi nữa.
Tiếng bước chân đằng sau càng lúc càng gần.
Trác Viễn cố gắng cào cấu bùn tuyết nhích phía trước, nhưng làm thế nào cũng không rướn đùi phải nặng nề bất động. Gã không dám quay đầu lại, nhưng vẫn cảm giác rõ ràng người phía sau đã đuổi kịp.
Lúc tuyệt vọng nhận ra nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, tiếng gào thảm trogn miệng gã càng lúc càng to, chấn động đến mức đầu gã cũng cảm thấy đau.
Cảm giác ấy giống như trong cổ họng gã kẹt một người phụ nữ đang gào thét không chịu sự khống chế của gã: “Đừng mà…. Đừng mà!”
Chính lúc Trác Viễn cho rằng một giây sau mình sẽ chết, bỗng nhiên ánh đèn lóa mắt nhấp nháy liên tục vang lên trước mặt gã, sau đó là tiếng còi xe cảnh sát đinh tai nhức óc.
“Bỏ vũ khí xuống – Bỏ vũ khí xuống!” Tiếng hô của cảnh sát vang lên từ loa, vang vọng khắp toàn bộ thôn nhỏ: “Giơ hai tay lên! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”
Cho đến giờ Trác Viễn vẫn không ngờ bản thân mình vì trốn cảnh sát mà chạy đến đây, thế mà lúc này nghe được tiếng còi xe cảnh sát lại bật khóc hu hu.
Gã bò rạp trên mặt đất giơ cao tay lên, khàn giọng kêu: “Tôi giơ rồi! Tôi giơ rồi!”
Gã vừa nói thế vừa sợ hãi quay đầu lại.
Chỉ thấy Alpha trên mặt có vết sẹo vừa rồi đuổi theo gã và hai người phía sau đã quỳ trên mặt đất, cũng giơ hai tay lên như gã.
Thậm chí Trác Viễn còn có cảm giác như trút được gánh nặng, gã vừa giơ tay vừa cuống quýt hô: “Tôi trúng đạn rồi, mau cứu tôi với… Đùi phải của tôi trúng đạn rồi.”
Từ ánh đèn sáng trưng ở phía sau, mấy cảnh sát chậm rãi đi tới cầm còng tay và súng tiếp cận Trác Viễn, sau đó còng từng kẻ một lại.
Trác Viễn bỗng có cảm giác nhẹ nhõm như trở về từ cõi chết.
Chỉ là khi bị dựng dậy, hai cảnh sát tóm gã không kìm được mà khẽ nhíu mày, bấy giờ Trác Viễn mới bỗng nghe được trên người mình truyền đến mùi nước tiểu khai gay mũi.
Lúc ngẩng đầu lên gã đột nhiên trông thấy cách đó không xa, Hứa Gia Lạc và Văn Kha đang đứng.
Văn Kha đang khoác một chiếc áo khoác đứng cạnh chiếc Bentley, bên cạnh có mấy vệ sĩ, cứ thế hững hờ nhìn gã.
Nhìn gã không kiềm chế mà đái dầm.
Trong nháy mắt đó, Trác Viễn cảm thấy tim mình nát tan chia năm xẻ bảy vì xẩu hổ.
Gã lại nghĩ đến bản thân mình của hơn mười năm về trước, khi nghe thấy tiếng gào thét của cha mẹ cách một hàng lang, không khí đặc quánh như bùn lầy vây chặt lấy gã, trói chặt gã. Gã giống như một con chuột trốn trong chăn, bởi vì không dám bước ra cửa phòng mà nhịn đến mức tiểu luôn trong quần.
Có đôi khi gã thực sự không rõ, tại sao mùi nước tiểu khai đó dường như cứ bám theo gã cả đời.
“Tiểu Kha…”
Trác Viễn há hốc miệng, nhưng không phát ra được âm thanh.
Gã không kìm được muốn cố gắng đứng lại, cố gắng muốn đối mặt với Văn Kha lâu hơn một chút.
Nhưng cảnh sát đã vừa mắng to vừa kéo Trác Viễn về phía trước. Bởi vì quá thô bạo, đến mức chạm phải vết thương chảy máu trên đùi phải Trác Viễn, khiến gã phát ra một tiếng rống thảm thiết như heo bị giết.
Không ai để ý đến gã, Văn Kha cũng không.
Trác Viễn vừa không ngăn được tiếng kêu thảm vừa cố gắng muốn quay đầu lại nhìn về phía Văn Kha.
Trong làn sương mù bao phủ buổi sáng sớm ngày đông, cuối cùng gã không thể nhìn thấy rõ mặt Văn Kha.