"Không phải, sao có thể thế được chứ Tiểu Kha."
Hàn Giang Khuyết sợ nhất là Văn Kha để lộ vẻ mặt như vậy. Hắn sợ đến nỗi hơi lắp bắp: "Chẳng lẽ anh cảm thấy... Trước, trước đó em toàn tiêu tiền của Phó Tiểu Vũ ư?"
"Anh..."
Văn Kha cũng loạn cả lên, anh không hiểu tại sao mình lại đột ngột nảy sinh suy nghĩ kỳ quặc. Có thể vì bực bội nên anh cảm thấy trong xe rất ngột ngạt, bèn dứt khoát mở cửa xe nói: "Anh ra ngoài hít thở không khí một chút."
Hàn Giang Khuyết cũng vội vàng cởi dây an toàn ra, cùng đi theo.
Văn Kha cúi đầu đứng bên cạnh xe, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Không phải trước đó em làm việc ở câu lạc bộ LM của cậu ấy à?"
"Em..." Hàn Giang Khuyết hít vào một hơi, chuyển đến đứng đối diện với Văn Kha: "Tiểu Kha, em có làm ở LM một lúc, nhưng không có nghĩa em và cậu ấy là kiểu quan hệ đó. Vả lại, cái lần mình lên giường là lần đầu tiên em thành kết, nếu giống như anh nghĩ thì sao em có thể..."
Hắn cũng rất sốt ruột nên câu nói vừa rồi cao giọng hẳn, sau khi thốt thành câu mới quẫn bách đỏ mặt...
Sau khi ở bên Văn Kha, hắn không hề muốn nhắc đến chuyện này. Bởi vì làm một Alpha, đương nhiên hắn cảm thấy 26 tuổi mới có lần đầu không phải đáng để kiêu ngạo, nhưng lúc này hắn không còn để ý đến nữa.
"Vậy tại sao em không nói về bối cảnh thật của Phó Tiểu Vũ cho anh?"
Văn Kha nhìn Hàn Giang Khuyết. Gió lạnh thổi qua mặt anh khiến da anh đỏ bừng, vành mắt cũng phớt đỏ: "Tại sao lại lừa anh? Không phải giữa hai chúng ta có thể nói bất cứ chuyện gì sao?"
Đêm đầu đông đã lạnh lắm, Omega không khỏi khẽ run, hàng mi cũng khẽ chớp chớp, nom càng xù bông như một chú hươu, nhưng ánh mắt của chú hươu ấy lại đang tổn thương nặng nề.
Hàn Giang Khuyết vừa sợ vừa sốt ruột, hắn vội vàng cởi nút áo khoác rồi kéo Văn Kha ôm vào lòng.
"Em xin lỗi." Hắn ôm Văn Kha thật chặt, căng thẳng đến mức cơ bắp trên khuôn mặt hơi cứng đờ, đoạn vội vã giải thích: "Em, em không cố ý giấu anh. Chẳng qua em cảm thấy nếu nói cho anh, anh sẽ cảm thấy áp lực. Dẫu sao em cũng nhờ cậu ấy xem đề án giúp anh, em sợ nếu anh biết được tài sản trong tay cậu ấy sẽ cảm thấy không tiện làm phiền Phó Tiểu Vũ. Nhưng Land Rover thật sự là của em, khi đó em ở Mỹ mà, mua một chiếc second-hand cũng không đắt đỏ lắm."
"Nhưng còn trẻ thế mà Phó Tiểu Vũ đã quản lý dự án hàng chục tỷ, rốt cuộc có gia thế gì? Là phú nhị đại hay quan nhị đại? Cậu ấy không thiếu cơ hội kiếm tiền, nhưng lại đồng ý hi sinh nhiều thời gian để giúp anh như vậy..." Văn Kha không nhịn được nhỏ giọng truy hỏi: "Tại sao? Cậu ấy không có lý do nào để làm đến mức này chứ nhỉ...."
"Không phải là gia thế quá đáng gờm đâu anh, thật đấy." Hàn Giang Khuyết hơi dừng một chút: "Chủ yếu là năng lực của Phó Tiểu Vũ rất mạnh, ông chủ đằng sau lại tin tưởng cậu ấy, nên mới để cậu ấy làm quản lý chung của dự án này. Về phần giúp em, thật sự chỉ vì từ hồi đại học đến giờ bọn em là bạn thân nhất, hiện giờ dự án khu Bắc Thành về cơ bản đã hoàn thiện, cậu ấy không quá bận rộn nữa, và chính cậu ấy cũng cảm thấy app Tình cuối khá thú vị, nên mới chú ý đến."
Chàng Alpha cao to vừa giải thích vừa gục đầu xuống, âm thanh cũng nhỏ dần đi: "Tiểu Kha, em không có gì với Phó Tiểu Vũ hết, cũng chẳng có gì với bất cứ ai cả. Ngay, ngay cả nụ hôn đầu của em cũng dành cho anh, anh biết mà."
Văn Kha lẳng lặng lắng nghe, Hàn Giang Khuyết giải thích rất lộn xộn, nhưng cuối cùng anh vẫn lặng lẽ vùi mặt vào lồng ngực người thương.
Thực ra chính anh cũng cảm thấy suy đoán đột ngột thế này không có khả năng lắm, nhưng chuyện Hàn Giang Khuyết giấu giếm vẫn khiến suy nghĩ của anh trở nên lộn xộn.
Trác Viễn cũng từng lừa anh, rõ ràng đã ngoại tình, thế mà gã lại dùng lý do mập mờ để ly hôn. Trải nghiệm này khiến mỗi lần nhớ đến ít nhiều anh đều cảm thấy nhói lòng.
Tất cả giấu giếm và lừa gạt đều có mục đích, đây mới là logic hợp lý.
Nhưng thực sự anh không tìm được lý do tại sao Hàn Giang Khuyết lại làm thế, nên chỉ có thể suy nghĩ lung tung. Có điều vừa mới nghe Hàn Giang Khuyết dùng giọng nhỏ xíu nói đến ba chữ nụ hôn đầu, đôi mắt anh vẫn mỏi nhừ...
Có lẽ anh không nên hoài nghi Hàn Giang Khuyết như thế.
"Anh..." Văn Kha nói: "Anh xin lỗi Hàn Tiểu Khuyết, là anh cảm thấy khá mất mặt."
"Tại sao?"
"Anh cảm thấy mình rất tưởng bở, công ty anh nhỏ như vậy, dù có lợi nhuận thì so với bất động sản, số tiền ấy cũng chỉ được tính là chút tiền lẻ mà thôi. Thế mà anh còn nghĩ rằng mình rất hào phóng muốn giao cổ phần cho Phó Tiểu Vũ, nhưng thực ra người ta vốn đâu có cần. Nghĩ như thế, anh lại thấy rất mất mặt. Vả lại, em còn giấu giếm cho cậu ấy, khiến anh cảm thấy... Dường như, dường như hai người mới là người gần gũi thân thiết nhất, anh... Anh không chịu được."
Văn Kha dừng lại. Chính bản thân anh cũng thấy khó xử, nhưng đây thực sự là lời trong lòng của anh.
Anh vẫn luôn cố gắng duy trì quan hệ làm việc chung tốt đẹp giữa mình và Phó Tiểu Vũ, nhưng khi phát hiện Hàn Giang Khuyết và Phó Tiểu Vũ có bí mật chung, lập tức anh nhận ra mình còn lâu mới hào phóng như tưởng tượng.
Anh sẽ ghen tị, anh ghen đến mức thực sự muốn nuốt Hàn Giang Khuyết vào bụng.
"Không phải đâu Tiểu Kha, anh là người quan trọng nhất, mãi mãi sẽ là người quan trọng nhất."
"Vậy, vậy em còn chuyện gì khác giấu anh không?" Đôi đồng tử nhạt màu của Văn Kha đượm vẻ sầu trong đêm đen, dù được Hàn Giang Khuyết đảm bảo vậy, anh vẫn cảm thấy chông chênh vô cùng.
"...Không có."
Hàn Giang Khuyết chần chừ một lúc, nhưng vẫn nhanh chóng đáp lời.
Văn Kha không nói thêm gì nữa, anh nhón chân lên ôm chặt cổ Hàn Giang Khuyết, ngửi mùi pheromone Whisky thơm nồng trên người hắn, thì thầm: "Sáng hôm nay lúc thay quần áo ra ngoài, đột nhiên anh cảm thấy bụng mình đã nhô lên một chút. Haizzz... Rõ ràng mới hơn hai tháng, nhưng có lẽ vì mang thai đôi nên mới nhanh lộ bụng như vậy. Vốn phải là một chuyện vui vẻ, nhưng anh vẫn không thích ứng kịp, nghĩ đến việc bụng mình sẽ càng lúc càng to, anh, anh... Hàn Tiểu Khuyết, chẳng hiểu vì sao anh lại cảm thấy thật uể oải."
Anh không biết nên miêu tả thế nào, có lẽ vì mang thai, nên mấy hôm nay quả thực cảm xúc của anh cứ đột ngột lên lên xuống xuống.
Văn Kha ngủ rất nông, một buổi tối phải chạy đi vệ sinh nhiều lần, sáng nào cũng nôn ói, không ăn nổi thứ gì, lại còn thường xuyên buồn bã. Trừ việc bị hành hạ trên sinh lý, anh cũng cảm thấy chính mình trở nên đa sầu đa cảm hơn một cách rõ ràng.
Mang thai là một con đường thẳm sâu và không rõ mọi thứ. Rõ ràng trên lý trí đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi, nhưng khi tận mắt chứng kiến cơ thể mình nảy sinh biến hóa vì sinh nở, anh lại không thể nào tùy ý giải quyết cảm xúc căng thẳng ấy.
Anh sẽ trở nên khệ nệ kềnh càng hơn, cũng sẽ tốn sức để xử lý những chuyện sinh hoạt bình thường hơn.
Hàn Giang Khuyết ôm Văn Kha chặt hơn, cơ thể của Omega rất mềm, tựa như một chiếc khăn quàng cổ ấm áp treo trên cổ hắn.
Hắn nhìn dáng vẻ suy sụp của Văn Kha, mặc dù rất đỗi đau lòng, nhưng Hàn Giang Khuyết thật sự không biết nên an ủi anh thế nào, chỉ có thể vụng về vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng người ấy. Cách một lớp áo len, hắn không sờ được thứ gì, giống như hắn không biết nên làm thế nào mới có thể chạm tới cảm xúc lúc này của Văn Kha.
Trong hẻm nhỏ chỉ có hai ngọn đèn đường mờ, bên ngoài là bóng đêm đen như mực. Chẳng biết trận tuyết đầu mùa của thành phố B đã đổ từ bao giờ, những bông tuyết mảnh mai lóng lánh rơi khắp nơi, đậu xuống chóp mũi Văn Kha.
Hàn Giang Khuyết cẩn thận giúp anh phủi bông tuyết ấy đi.
"Hàn Giang Khuyết..."
Văn Kha cầm tay Hàn Giang Khuyết, anh khịt khịt mũi, đoạn ngửa đầu nhìn từng bông tuyết mịn bay xuống trên đỉnh đầu, một lát sau mới nói: "Em cảm thấy tên Hàn Giang Tuyết có dễ nghe không?"
"Cho bé cưng hả?"
"Ừ." Văn Kha nhẹ gật đầu: "Chữ Tuyết và chữ Khuyết của em có phát âm giống nhau, lại cảm thấy rất đẹp."
"Dễ nghe." Hàn Giang Khuyết nói rất chân thành, hắn dừng một chút, bỗng nhiên nói: "Một bé họ Hàn, một bé sẽ họ Văn."
"Họ Văn hả?" Văn Kha ngây ra một lúc, đoạn chần chừ rồi mới hỏi: "Gia đình em có đồng ý không?"
Lúc hỏi đến vấn đề này, anh bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, tiếp tục nói: "Hàn Tiểu Khuyết, anh, anh còn chưa gặp bố em và những trưởng bối khác. Hiện giờ bé cưng đã hai tháng rồi, hay là chúng ta tìm thời gian..."
Khi nhắc đến đây anh nói rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà mang theo một tia mong chờ.
Nhưng chính giây phút ấy, Văn Kha lại cảm nhận cơ thể của Hàn Giang Khuyết cứng đờ trong một chốc, sau đó hắn nhanh chóng cắt lời anh như không có chuyện gì: "Chuyện tên tuổi không cần vội, qua thời gian nữa hẵng quyết định cũng được."
__________________
Hi vọng sẽ không ai trách móc Tiểu Kha không hiểu chuyện, cảm giác bị người thương giấu giếm thực sự không thoải mái gì đâu, hơn nữa đang mang thai nên cảm xúc thất thường lắm. Mình cảm thấy phản ứng như này của anh ấy là bình thường và có thể hiểu được, cũng mong mọi người sẽ hiểu và không phán xét anh ấy vô lý hay chảnh choẹ, không thương không sủng công của mình
Người post: Yến Nhi