Tình Cuối

Chương 9

Hàn Giang Khuyết lái xe đưa Văn Kha đến bệnh viện gần đó. Cô y tá trực đêm kiểm tra vết thương trên tuyến thể của Văn Kha sau đó không nhịn được lườm Hàn Giang Khuyết một trận ra trò: "Cậu làm Alpha kiểu gì vậy? Cậu không biết lúc này Omega yếu đuối đến thế nào ư?"

Mặt Văn Kha tái nhợt, vội vàng giải thích: "Là do tôi không cẩn thận va phải tủ đồ, không phải lỗi của cậu ấy đâu."

Cô y tá chỉ hận mài sắt không nên kim, vừa chuẩn bị xử lý vết thương vừa cằn nhằn: "Chính vì có Omega hở ra là gì cũng tốt như cậu mới nuông chiều những Alpha này hư hỏng đến thế đấy. Tôi có nói chuyện chạm phải vết thương à? Tôi nhìn sắc mặt của cậu là biết mấy ngày trong kỳ suy nhược này cậu chỉ dựa vào thuốc giảm đau để vượt qua, còn Alpha này không ở bên đúng không?"

Văn Kha muốn giải thích, nhưng nhất thời cảm thấy nói về Trác Viễn quá nhiều trước mặt Hàn Giang Khuyết hình như không ổn lắm, bèn tạm thời ngừng lại.

Y tá vừa nói vừa bảo Văn Kha nhìn qua chỗ khác, kế đó dùng bông vải thấm cồn y tế để lau sạch tuyến thể rướm máu. Mặc dù động tác không thô bạo, nhưng vẫn đau đến mức Văn Kha bất giác run run.

Thấy thế Hàn Giang Khuyết không khỏi đứng bật dậy: "Nhẹ nhẹ chút."

Hắn vừa khẽ cử động lại lập tức kích thích sự bất mãn của y tá, cô lần nữa quay súng sang bắn tằng tằng về phía hắn: "Bây giờ cậu mới biết đau lòng à? Đã ly hôn rồi, nhưng liệu có thể chịu trách nhiệm tí được không. Pheromone của cậu tốt đến vậy, nếu mấy ngày vừa rồi chịu ở bên cạnh cậu ấy sẽ có hiệu quả tốt hơn cả thuốc giảm đau, cậu ấy cũng chẳng yếu ớt như giờ. Thuốc giảm đau có tác dụng phụ, uống nhiều sẽ gây ra tình trạng chán ăn, đầu cũng mơ màng, cậu không biết điều đó sao?"

"Tôi..." Hàn Giang Khuyết dừng một chút, cuối cùng chỉ thấp giọng nói: "Tôi không biết."

"Đó, vấn đề chính là chỗ đó. Tại sao cậu chẳng biết gì hết?" Y tá đã xử lý xong vết thương nơi gáy Văn Kha, sau đó tiếp tục bôi thuốc rồi trách mắng như bắn súng liên thanh: "Sau khi bóc dấu hiệu kỳ suy nhược của Omega sẽ kéo dài chừng một tháng, trong đó một hoặc hai tuần lễ đầu là nghiêm trọng nhất. Bác sĩ kê thuốc giảm đau cho hai người là để đề phòng cho những lúc không có Alpha ở đây chứ không phải để cậu ấy mỗi ngày uống liều cao nhất rồi tự mình chịu đựng. Pheromone của Alpha mới là quan trọng nhất, giờ cậu đã nhớ chưa?"

"Tôi nhớ rồi." Hàn Giang Khuyết ngoan ngoãn nói.

Văn Kha cố nhịn đau ngẩng đầu lên, anh đang vốn nghĩ sẽ biện bạch thay Hàn Giang Khuyết. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ăn quả đắng hiếm gặp của hắn, chẳng hiểu sao trong nháy mắt đó anh rất muốn cười và nhớ lại dáng vẻ Hàn Giang Khuyết bị thầy chủ nhiệm kéo ra ngoài trách mắng thời cấp ba.

Một bên áo sơ mi của hắn nhét vào trong quần, bên kia tòi ra, rặt một vẻ thiếu niên hư hỏng bất lương.

Thầy chủ nhiệm cuộn bài thi toán lại gõ mạnh lên đầu Hàn Giang Khuyết, vừa đánh vừa tức giận quát to: "Mấy cái bài đơn giản thế này thầy đã nói trên lớp bao nhiêu là lần rồi, tại sao em lại không biết? Không biết cũng không chịu thử chút, lại còn nộp giấy trắng? Nộp giấy trắng?"

Khi ấy Hàn Giang Khuyết còn là một chú sói con kiêu căng bướng bỉnh, dù bị đè đầu chịu đánh dữ dội trong hành lang cũng nhất quyết duy trì dáng vẻ không chịu phục.

Mười năm rồi, một Hàn Giang Khuyết năm ấy vĩnh viễn không chịu thua giờ cũng sẽ ngoan ngoãn nói một câu "Tôi nhớ rồi".

Nghĩ đến đấy, khóe miệng Văn Kha bất giác nhếch lên, nhưng cùng lúc đó cũng bỗng thấy xót xa khó hiểu.

Dường như quá khứ đã được mạ một vầng sáng ấm áp.

Năm tháng tốt đẹp nhường ấy, mỗi lần nhớ lại cũng cảm thấy chẳng đành lòng, bởi vì dường như nhớ càng nhiều chúng nó sẽ chầm chậm trôi tuột khỏi tay tựa như cát mịn.

Cô y tá xử lý vết thương xong thì tiêm một mũi thuốc giảm đau cho Văn Kha, xong xuôi mới phất tay bảo họ rời đi.

Trước khi đi, cô còn không quên túm lấy Hàn Giang Khuyết nghiêm túc giáo dục lần nữa: "Hai ngày tới nhất định phải luôn ở bên cạnh bầu bạn với cậu ấy, biết chưa?"

Văn Kha cảm thấy rất ngại, khi đi đến cửa bệnh viện anh mới nhỏ giọng nói với Hàn Giang Khuyết: "Xin lỗi nhiều, đã hại cậu bị hiểu lầm rồi."

Gió đêm ào ào thốc tới, khi ra ngoài anh đi vội quá nên chỉ mặc một chiếc sơ mi trên người, nói đến đây bất giác khẽ run rẩy.

Hàn Giang Khuyết quay đầu lại rồi cởi áo khoác âu phục ra choàng lên người Văn Kha. Sau đó hắn nhanh chóng nắm lấy ngón tay Văn Kha một cái rồi buông ra, nhanh đến mức Văn Kha còn tưởng xúc cảm ấm áp kia chỉ là ảo giác.

"Tôi đi lấy xe đến đây." Hàn Giang Khuyết nói: "Chúng ta tìm một chỗ qua đêm trước đã."

....

Hàn Giang Khuyết tìm một khách sạn cao cấp cạnh bệnh viện. Sau khi vào phòng, đầu tiên Văn Kha đi vô phòng tắm, chờ lúc anh tắm xong ra ngoài, thức ăn Hàn Giang Khuyết gọi cũng đã được đưa tới. Mùi thơm nức xộc vào mũi Văn Kha, lúc này anh mới nhận ra mình vẫn chưa ăn tối.

Sau khi được tiêm một liều thuốc giảm đau Văn Kha đã cảm thấy tốt hơn nhiều. Hơn nữa vì vẫn ở bên cạnh Hàn Giang Khuyết, được pheromone cấp S bao quanh, rốt cuộc anh cũng cảm nhận được yên bình mấy ngày nay chưa từng có.

Chỉ cần thả lỏng được, người ta cũng sẽ có cảm giác thèm ăn.

Văn Kha mặc áo choàng tắm dựa vào ghế sô pha, Hàn Giang Khuyết thì kéo một chiếc ghế tới. Cứ thế, hai người ngồi chen chúc quanh một chiếc bàn trà nho nhỏ, rất ăn ý cùng mở hộp đựng thức ăn.

Canh sườn nóng hôi hổi, sủi cảo rán vàng tươm giòn rụm, còn thêm mấy đĩa rau trộn ngon lành.

Đều là những món Văn Kha thích ăn.

Văn Kha rút đũa tiện lợi ra đưa cho Hàn Giang Khuyết một đôi. Trong nháy mắt đó, tình cảnh tựa như bỗng quay về thời cấp ba.

Mẹ Văn Kha nấu ăn rất ngon, mặc dù khi ấy nhà họ không giàu có gì, nhưng để tốt cho cơ thể cậu con trai đương tuổi ăn tuổi lớn, trong hộp cơm của anh luôn chất đầy những món thơm ngon, nào là xương sườn, đùi gà, thịt viên chiên xù, tất cả đều là những món mà mấy cậu trai trẻ thích ăn.

Hàn Giang Khuyết thì khác, hắn rất ít khi mang được món ăn nào ra dáng đến trường, có đôi khi trong hộp cơm chỉ có cơm trắng nửa sống nửa khê tứ bề nhão nhoét.

Cho nên khi cùng ngồi ăn trưa với Hàn Giang Khuyết, Văn Kha luôn lặng lẽ gắp những món ngon trong hộp cơm của mình sang cho Hàn Giang Khuyết.

Hai cậu trai trẻ cũng chẳng khách sáo gì với nhau. Hàn Giang Khuyết luôn ăn sạch, có đôi khi hai người no rồi sẽ dựa cùng một chỗ rồi chia nhau một lon coca lạnh.

Khi đó dường như chẳng có não phiền lắng lo gì, thời gian trôi nhanh tựa như cơn gió.

Văn Kha cúi đầu ăn sủi cảo rán, trong bầu không khí nhẹ nhõm lâu lắm mới có này, anh bỗng xuất hiện cảm giác có thể tạm vứt hết sầu lo trong khoảng thời gian này ra sau lưng.

"Hàn Giang Khuyết," anh nói: "Hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu."

"Ừm." Hàn Giang Khuyết nói ngắn gọn. Hắn vẫn ít nói giống khi trước, chỉ lúc gặp chủ đề mình hứng thú hắn mới có thể hưng phấn được.

Văn Kha nhớ đến ngày trước bèn nhẹ mỉm cười, nói: "Cậu đã thay đổi một chút rồi."

Nghe được câu này Hàn Giang Khuyết mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lay láy ấy nhìn thẳng vào Văn Kha như đang hỏi cái gì.

"Tính cách của cậu trở nên tốt hơn so với trước kia." Văn Kha nghĩ đến chuyện trong bệnh viện, cười nói: "Điềm đạm hơn nhiều."

Hình như Hàn Giang Khuyết đang nghĩ xem phải trả lời thế nào, một lát sau hắn mới chậm rãi đáp: "Tôi đang cố gắng thay đổi chính mình."

Văn Kha giật nảy mình về câu trả lời không hề che giấu của Hàn Giang Khuyết. Nhưng sau đó anh lập tức nhận ra, kỳ thực Hàn Giang Khuyết vẫn luôn rất thẳng thắn, chỉ là anh không gặp Hàn Giang Khuyết quá lâu và quen với cách nói chuyện dùng từ mập mờ của Trác Viễn rồi, nên mới cảm thấy vô cùng đột ngột.

"Cậu cần thay đổi gì sao?" Văn Kha khá tò mò.

"Rất nhiều." Hàn Giang Khuyết chăm chú nhìn Văn Kha: "Lúc lên đại học tôi có quen một người bạn, người đó đã dạy tôi rất nhiều chuyện."

"Chuyện gì?"

"..." Hàn Giang Khuyết im lặng thật lâu, cuối cùng mới cân nhắc trả lời: "Ví dụ như, phải tiếp nhận chính mình."

Văn Kha ngây ra một lúc, sau đó anh thả miếng sủi cảo vừa gắp lên, nhỏ giọng hỏi: "Bạn của cậu... Là một Omega à?"

Anh nhạy bén ngửi được gì đó không bình thường trong câu nói của Hàn Giang Khuyết.

Đáp án trong miệng Hàn Giang Khuyết nhìn tưởng như đơn giản, nhưng thực tế lại cực kỳ nghiêm túc. Có thể chỉ bảo cho Hàn Giang Khuyết nói ra đáp án thế này nhất định phải là một người cực kỳ quan trọng với hắn, với cuộc đời hắn trong những năm gần đây.

"Đúng." Hàn Giang Khuyết gật đầu.

Ngón tay Văn Kha khẽ run, quả nhiên anh đã đoán đúng. Trong giây phút đó, ngực anh bỗng đau nhói...

Kỳ thực anh còn muốn hỏi rất nhiều vấn đề, muốn hỏi có phải Hàn Giang Khuyết đã có người thích không, có phải đã dấu hiệu một Omega nào đó không, nhưng cuối cùng chẳng dám buông câu.

Anh chỉ là một bạn học cũ, một bạn học cũ đang được Hàn Giang Khuyết giúp đỡ.

Anh chẳng có lập trường gì cả.

Cuộc đời của anh và Hàn Giang Khuyết nằm trên hai quỹ đạo khác biệt, chỉ giao thoa ngắn ngủi trong thời niên thiếu ngây ngô.

Mặc dù lần gặp ngắn ngủi ấy đã từng là màu sắc rực rỡ nhất trong đời anh, nhưng anh không thể yêu cầu Hàn Giang Khuyết cũng phải đối xử y như vậy.

Đã bỏ lỡ mười năm, trong những tháng ngày anh chưa từng tham dự ấy, đương nhiên cuộc đời Hàn Giang Khuyết sẽ lật ra chương mới, cũng sẽ gặp cảnh đẹp có thể thay đổi nhân sinh.

Mà cảnh đẹp ấy, không phải là anh.

"Ồ, xem ra bây giờ cậu đã hoàn toàn có thể tiếp nhận Omega, không còn mâu thuẫn như hồi trung học nữa... Như thế thì tốt quá, dù sao cậu cũng là Alpha mà."

Cuối cùng Văn Kha chỉ miễn cưỡng cười phụ họa. Sau khi nói xong, anh buồn bã rũ mắt lắp bắp nói: "Tôi, tôi hơi mệt. Hàn Giang Khuyết, tôi chuẩn bị ngủ trước đây."

Đôi mắt đen láy của Hàn Giang Khuyết hơi lóe lên nghi ngờ, nhưng hắn vẫn nhẹ gật đầu.

Văn Kha chui vào chăn nằm một chốc Hàn Giang Khuyết mới rửa mặt xong. Hắn chần chừ một lúc rồi vẫn nằm bên cạnh Văn Kha.

Trong căn phòng chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ. Dưới ánh đèn mờ ảo chập chờn, Hàn Giang Khuyết có thể thấy trong giây phút mình nằm xuống, hàng mi dài của Văn Kha khẽ run, hắn biết anh chưa ngủ.

Văn Kha đang suy nghĩ gì?

Cần cổ thon của người ấy vẫn đang bị băng bó, Hàn Giang Khuyết nghiêng người sang ngẩn ra nhìn mảnh vải màu trắng chói mắt kia, rơi vào trầm tư.

Đối với Alpha, tuyến thể của Omega là bộ phận quyến rũ nhất, điều này không xuất phát từ vẻ đẹp về mặt thị giác quá nhiều, mà là xuất phát từ bản năng đánh dấu và chiếm hữu.

Dục vọng của Alpha đối với Omega đã cắm rễ trong gen, là điều đương nhiên, là đạo lý hiển nhiên, không cần bất cứ lời giải thích nào.

Nhưng đối với Hàn Giang Khuyết, lúc hắn được khai sáng về hai chữ dục vọng này còn lãng mạn hơn cả đạo lý hiển nhiên giữa AO, càng tựa như triều dâng sóng dậy.

Từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn là một người có trí nhớ kém cỏi, nhưng hắn mãi mãi nhớ về buổi chiều thoáng mưa bóng mây thời trung học ấy.

Đó là một ngày quan trọng nhất trong đời hắn.

Mười năm trước, Hàn Giang Khuyết mười sáu tuổi.

Ngày đó, hắn cầm cuốn "Tiếu ngạo giang hồ" tập ba đến nhà Văn Kha tìm Văn Kha. Khi ấy mẹ anh còn đang may vá thứ gì đó, thấy hắn đến, bà cười chào hắn rồi ra hiệu cho Hàn Giang Khuyết đi thẳng vào trong.

Thế là hắn chạy nhanh vào trong phòng Văn Kha như những lần trước đó.

Hắn còn nhớ rõ khi ấy mình kêu một tiếng "Văn Kha" thật to, nhưng không ai trả lời, chỉ có tiếng nước ràn rạt.

Vậy là hắn đi vào từng bước từng bước một, vượt qua đầu giường, vượt qua cửa phòng tắm nho nhỏ đang mở. Hắn đứng trước cánh cửa kia, và nhìn thấy ảo mộng đẹp đẽ cả đời khó quên...

Văn Kha đang trần truồng tắm dưới vòi sen, đưa lưng về phía hắn.

Cậu thiếu niên từ từ nhắm chặt hai mắt, ngẩng đầu lên để từng tia nước dội đẫm người mình. Từng giọt nước long lanh trượt theo sống mũi thanh tú của Văn Kha, rồi men theo cơ thể người ấy xuống dưới.

Chiếc cổ thon dài như hươu cao cổ, hõm nhỏ quyến rũ giữa lưng, dưới phần eo thon thả là cặp mông tròn trịa mây mẩy ngạo nghễ ưỡn lên.

Nắng hè xuyên qua cửa sổ thông gió rơi rắc lên cơ thể trắng nõn của cậu thiếu niên, khiến mỗi sợi lông tơ dường như đều được nhuộm một lớp ánh sáng vàng ấm rực rỡ, từng nét từng tấc lồ lộ ra.

Hàn Giang Khuyết ngơ ngác đứng tại chỗ.

Hắn không rõ mình đã nhìn bao lâu, chỉ nhớ lúc tỉnh táo lại mình đã thở hổn hển chạy vội ra khỏi nhà Văn Kha.

Giây phút tình dục trào tràn ập đến trên người thiếu niên, vừa tươi đẹp vừa nguy hiểm.

Hàn Giang Khuyết chạy trong cơn mưa bóng mây như phát điên, ngày đó, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình tựa một con chuồn chuồn đực trẻ tuổi.

Từng hạt mưa li ti thấm ướt đôi cánh hắn, hắn bay lên, cảm thấy cơ thể trong suốt của mình đang lóe sáng.

Hắn chạy thẳng đến quán tạp hóa nhỏ nơi góc đường mua một lon sô đa lạnh, sau đó ngồi trên bậc thang bẩn thỉu nốc từng ngụm, mãi đến khi hơi nóng trên cơ thể dần dần lùi đi.

Sau đó hắn dùng số tiền ít ỏi còn sót lại trên người mua một cây kem dứa, lại lần nữa chạy đến nhà Văn Kha.

Văn Kha vừa tắm xong đang vận áo thun quần đùi, trên người thơm mùi sữa tắm. Anh hoàn toàn không biết gì về chuyện trước đó, chỉ vui vẻ ngồi trên giường mút kem.

Hàn Giang Khuyết cúi đầu nhìn nốt ruồi lệ đo đỏ bên cạnh khóe mắt Văn Kha, bỗng tiến đến dùng đầu húc ngã Văn Kha đang ngồi ăn kem trên giường.

Văn Kha vẫn không để bụng, vẫn vui vẻ đẩy hắn ra như những lần vui đùa trước đó, sau đó ngồi dậy tiếp tục ăn.

Mà Hàn Giang Khuyết lại không nhịn được, tiếp tục húc mạnh khiến Văn Kha ngã lên giường lần nữa.

"Hàn Giang Khuyết, cậu phiền thật đấy."

Đương nhiên Văn Kha không giận, chỉ cười cười oán trách hắn một câu như mọi ngày.

Thế là Hàn Giang Khuyết đỏ mặt quay lưng về phía Văn Kha, mà cả thế giới này chẳng ai biết được...

Một buổi chiều tưởng như bình thường đến thế, lại trở thành một ngày bí ẩn và long trời lở đất trong lòng một thiếu niên.

Hắn tựa như một con thú hoang trẻ tuổi lỗ mãng, chỉ biết húc ngã Văn Kha lên giường hai lần, còn những chuyện khác hắn không hiểu, cũng không dám hiểu rõ.

Những năm gần đây, hắn mới dần dần học được cách hiểu rõ chính mình, cũng hiểu rõ dục vọng và tình yêu của mình.

Hàn Giang Khuyết duỗi ngón tay ra, để rồi chạm lấy tiếng tim đập của cậu thiếu niên mười năm trước.

Trong lòng hắn, Văn Kha không phải là Omega, cũng chẳng phải là Beta.

Văn Kha là Văn Kha.

Cần cổ thon dài, cặp mông tròn trịa, nụ cười mềm mại dịu dàng, khóe mắt có nốt ruồi dễ thương, giống một chú hươu cao cổ ngốc nghếch.

Hắn đã sớm yêu Văn Kha, chỉ là khi đó vẫn không nhận ra.

Mà hắn cũng chẳng phải là Alpha, hắn là Hàn Giang Khuyết.

Hắn muốn ân ái với Văn Kha.

Không phải đạo lý hiển nhiên, cũng chẳng là dấu hiệu AO.

Tình yêu là gì? Là không hẹn mà gặp, là cơn mưa bóng mây giữa một buổi trưa hè.

________________

Người post: Yến Nhi
Bình Luận (0)
Comment