Tình Đầu Cấm Kỵ

Chương 13

Dưới sự bức cung của Diệp Chấn Hồng, Diệp Hiểu Hàm cũng đã thừa nhận tình yêu của mình và Triệu Trạch Duệ.

“Ba, chẳng lẽ ba lại không đồng ý? Anh ấy cũng không phải là Ngưu Lang, anh ấy có tiền, có công ty, không phải tên lừa gạt.” Diệp Hiểu Hàm bất mãn nói.

Hơn nữa ban đầu, quan hệ giữa cô và ba thay đổi, phần lớn cũng là vì Triệu Trạch Duệ, nếu như không phải là anh, cô căn bản không thể nghe được lời trong lòng của Diệp Chấn Hồng.

Diệp Chấn Hồng không phải không đồng ý, nhưng cũng không phải là đồng ý, dù sao ông cũng không biết rõ về người đàn ông kia, hơn nữa con gái ông còn nhỏ như vậy, ông thật sự sợ con gái ông sẽ bị gạt, cho nên hôm nay ông tìm Diệp Hiểu Kiệt và Diệp Hiểu Yên cũng đến để thuyết phục cô, hi vọng cô có thể rời khỏi Triệu Trạch Duệ.

Diệp Hiểu Hàm vô cùng bất mãn nhìn người thân của mình, muốn dùng cực hình sao? Hay tấn công bằng tình thân?

“Hàm Hàm, người đàn ông đó còn lớn hơn hai người bọn chị, em cần gì phải làm vậy chứ?” Dù Diệp Hiểu Yên chưa gặp qua người đàn ông đó, nhưng vừa nghe đến số tuổi đã tuyệt đối không được.

Diệp Hiểu Kiệt cũng khuyên cô. “Bình thường em có thể chơi, nhưng em nhất định phải chú ý loại chuyện như vậy, bây giờ người có tiền luôn thích tìm người cô gái trẻ tuổi.”

Bọn họ hoàn toàn không hiểu, tình cảm cô dành cho Triệu Trạch Duệ đã hoàn toàn không thể ngăn cản rồi, muốn cô buông tay là chuyện không thể nào, trừ khi chính miệng Triệu Trạch Duệ nói anh không yêu cô, muốn chia tay, nếu không thì hoàn toàn không có cách nào để cô buông tha.

“Em mặc kệ, em thích anh ấy!” Diệp Hiểu Hàm cũng rất kiên trì.

Hai người đã cùng trải qua chiến dịch sinh tử, trong giây phút đó cô cũng biết, trong lòng cô anh có một vị trí vô cùng quan trọng, nếu người nhà thật sự phản đối, vậy thì làm phản, cô sẽ dời đến ở trong nhà Triệu Trạch Duệ!

“Hàm Hàm! Cậu ta là người đàn ông có lòng dạ rất sâu, con hoàn toàn không thể đoán được cậu ta suy nghĩ gì, ngay cả ba là người lăn lộn trên thương trường bao nhiều năm như vậy, cũng không cách nào biết được rốt cuộc cậu ta sẽ sử dụng thủ đoạn gì.” Diệp Chấn Hồng lo lắng nói.

Diệp Hiểu Hàm hiểu tại sao lòng dạ anh lại sâu như vậy, đó là vì việc anh làm cần phải vậy, anh trông coi toàn bộ công ty của ‘Hoàng’, đương nhiên anh phải có trách nhiệm, chăm sóc cho sự an toàn của nhiều công ty như vậy, cô hoàn toàn có thể giải thích, nhưng cô lại không thể nói cho người nhà, cho nên chỉ có thể buồn bực, bật luận họ nói điều gì cô cũng không có cách nào phản bác.

“Ba, đó là chuyện đối với người trên thương trường, anh ấy không đối xử với con như thế.” Anh đối với cô rất dịu dàng, tuy có lúc không thừa nhận, nhưng cô biết trong lòng anh có cô.

Diệp Hiểu Hàm không có ý định nhiều lời với bọn họ, đánh một cuộc điện thoại cho Triệu Trạch Duệ, muốn anh đến đón cô, hiện tại anh không rảnh, nhưng anh cam kết nhất định sẽ cho người qua để đón cô.

Diệp Chấn Hồng tức giận. “Ba còn chưa nói hết, con muốn đi đâu cũng không được, hơn nữa, sau này ba cấm con gặp mặt người đó.”

Tính cách của cô rất giống, nếu như ba cô nói gắt với cô,cô cũng gắt lại.

“Ba, nếu ba thật sự muốn ngăn cản, đã quá muốn, ba người nói vậy với con thì con sẽ không gặp sao? Ba coi thường con quá rồi, con muốn đi gặp anh ấy!”

Diệp Hiểu Hàm nói xong chạy ra ngoài cửa, nhưng nhanh chóng bị anh hai Diệp Hiểu Kiệt giữ lại. “Hàm Hàm, em đừng tùy hứng như vậy, mọi người cũng là vì tốt cho em!”

Cô không cần như thế, cô hi vọng có thể nhận lời chúc phúc từ người thân.

“Em không muốn! Em thích anh ấy, ba người không để em gặp anh ấy chính là xâm phạm quyền tự do của em.” Diệp Hiểu Hàm cậy mạnh đánh vào lồng ngực anh hai.

Dù Diệp Hiểu Yên không giúp được gì, nhưng cô ở bên cạnh vẫn muốn nói rõ với em gái.

Diệp Chấn Hồng vừa định mắng to, nhưng đột nhiên một vài người xuất hiện ngoài cửa.

“Chị dâu!” Một người đàn ông dẫn vài người kính cần xuất hiện trước cửa nhà họ Diệp, hơn nữa bọn họ còn cúi chào Diệp Hiểu Hàm đang còn bị lôi kéo, dẫn đầu là anh hai của Đổng Dương, Đổng Khang.

“A Khang, cứu tôi! Bọn họ không để tôi đi gặp chú.” Diệp Hiểu Hàm như nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng, lập tức nắm chặt không thả.

Đổng Khang khó xử nhìn người nhà họ Diệp, anh đã đọc qua tài liệu, toàn bộ những người này đều là là người thân của Diệp Hiểu Hàm, phải làm thế nào đây?

Một tiếng chị dâu của anh khiến mọi người sửng sốt, nếu quả thật nói như vậy, không phải Triệu Trạch Duệ là đại ca sao? Nhưng người này nhìn qua khá giống xã hội đen, không giống người bình thường chút nào!

“Chị dâu, nhưng…”

“Nghe tôi, lập tức dẫn tôi đi gặp chú, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!” Diệp Hiểu Hàm thoát khỏi Diệp Hiểu Kiệt còn đang lo lắng, lập tức trốn ra sau lưng Đổng Khang.

Đổng Khang nói xin lỗi với người nhà họ Diệp, lập tức đưa Diệp Hiểu Hàm rời đi, vì hôm nay anh vốn nhận nhiệm vụ đón Diệp Hiểu Hàm đến nhà Triệu Trạch Duệ.

Diệp Hiểu Kiệt cảm thấy không ổn, lập tức nhìn về phía Diệp Chấn Hồng. “Ba, đây là chuyện gì?”

Vẻ mặt Diệp Chấn Hồng cũng đầy nghi ngờ, ông cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ít ra ông biết Triệu Trạch Duệ không phải là người đơn giản, nếu không sao anh có thể nói những người kỳ quái như vậy đến đây?

“Tìm người điều tra, càng nhanh càng tốt!” Ông giao nhiệm vụ cho con trai mình.

Dù sao cái này liên quan đến Diệp Hiểu Hàm, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, cô phải làm sao đây? Cô chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.

Trong mắt của Diệp Chấn Hồng, đứa con gái này của ông chưa từng lớn, cũng hoàn toàn không hiểu tình yêu là gì, cô có thể tùy tiện nói lời yêu với một người đàn ông gia hơn mình như vậy, chỉ có thể thua thiệt.

Kể từ khi Diệp Hiểu Hàm rời khỏi nhà họ Diệp, cô lập tức dời đến ở trong nhà của Triệu Trạch Duệ.

Mà đó cũng là chuyện cô muốn làm nhất, dù ban ngày phải đi học, nhưng ban ngày anh cũng phải đi làm, cho nên vào buổi tối, hai người vẫn có thể ở chung một chỗ.

Nhưng sau khi chuyển đến cô phát hiện, Triệu Trạch Duệ không nhất định phải về nhà, anh còn rất nhiều việc phải hoàn thành, dù trở lại, cũng sẽ ở trong phòng làm việc, thường phải rất lâu mới để ý đến cô, điều này khiến cô rất buồn bực.

Nhưng tuy vậy, Diệp Hiểu Hàm vẫn cố gắng làm tốt việc của chính mình, cô phải làm một người phụ nữ khiến người khác yêu thích, lúc trước khi cô ở nhà đã nghiên cứu sách dạy nấu ăn, để Triệu Trạch Duệ ăn một chút, để anh không còn gầy như vậy, dù toàn thân anh đều là bắp thịt.

Cười trộm, Diệp Hiểu Hàm múc một môi canh, mùi vị cũng không tệ lắm, xem ra tài nấu nướng của cô cũng đã tiến bộ.

Triệu Trạch Duệ vẫn chưa về, nhưng mà khi cô nấu xong, nhất định sẽ khiến anh vui vẻ.

Sau một hồi lâu, trên bàn là thành quả sau một thời gian cực khổ của cô,mà cũng lúc này, Triệu Trạch Duệ cũng mở cửa vào nhà, nhưng phía sau còn đi theo một người đàn ông, Trang Bác Hào.

“Chú!” Cô gọi một tiếng, sau đó nhìn về người đàn ông phía sau. “Anh muốn đưa người khác về nhà thì nói với em một tiếng, em còn…” Cô còn chưa chuẩn bị bữa tối cho Trang Bác Hào, nhưng lời của cô còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

“Em chơi một mình trước, anh có việc cần nói với cậu ấy.” Triệu Trạch Duệ không quan tâm đến cô, chỉ nói một tiếng như vậy lập tức đi vào phòng sách với Trang Bác Hào.

Trang Bác Hào cũng cảm thấy kỳ quái, cậu ta không có câu nào với chị dâu sao! Hơn nữa anh cảm giác mình như là trở ngại của hai người, hôm nay anh đến, chỉ là thuận đường đến thông báo cho Triệu Trạch Duệ một tin, cũng thuận tiện xem cuộc sống của hai người, nhưng anh lại cảm thấy không khí giữa hai người có chút không đúng lắm, hơn nữa đầu sỏ còn là tên Triệu Trạch Duệ.

Diệp Hiểu Hàm cau mày, thái độ của anh khiến cô có chút nghi hoặc, bình thường anh cũng không có như vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Cô có chút bận tâm, nếu như xảy ra chuyện bắn nhau như lần trước, cô phải làm thế nào? Nhưng công việc của anh như vậy, cũng sẽ không nghe theo lời khuyên của cô.

Cô không yên tâm nhìn cửa phòng sách một chút, lén đi đến bên ngoài phòng sách, may mắn bọn họ không đóng kín cửa lại, còn giữ lại một khe hở, để cô có thể theo dõi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra trong phòng sách.

“Duệ, gần đây có người đang điều tra cậu… cậu có biết không?” Trang Bác Hào hỏi thăm, dù sao chuyện này cũng liên quan đến anh.

Tin tức này là do tổ tình bào nói cho anh biết, muốn Triệu Trạch Duệ chú ý một chút, mà người điều tra anh là ba của Diệp Hiểu Hàm, Diệp Chấn Hồng.

“Biết, là Diệp Chấn Hồng đúng không!” Đã có người báo cáo cho Triệu Trạch Duệ, hơn nữa lúc xế chiều anh cũng đã nhận được điện thoại của Diệp Chấn Hồng.

Diệp Chấn Hồng mong Triệu Trạch Duệ có thể bỏ qua cho con gái của ông, để con gái ông có thể về nhà.

Điều Diệp Chấn Hồng hoài nghi là chính xác, anh quả thật không phải là người bình thường, anh tin chắc ông đã phát hiện ra gì đó mới tìm người điều tra, nhưng muốn điều tra anh thì có chút khó, vì để tránh nhứng phiền toái không cần thiết, anh đã có một quyết định kỹ càng rồi.

Diệp Hiểu Hàm cau mày, ba tìm người điều tra Triệu Trạch Duệ? Ông muốn làm gì? Ông đang nghi ngờ thân phận của Triệu Trạch Duệ sao? Cũng khó trách, cô còn nhớ mấy ngày trước, lúc Đổng Khang đến nhà đón cô, có thể Đổng Khang đã nói gì đó khiến ông nghi ngờ.

Sớm biết vậy cô đã không đi nói lung tung rồi, còn có Đổng Khang, vừa đến đã gọi chị dâu, làm sao có thể không khiến người khác sinh nghi!

Xem ra cô phải gọi điện về nhà, nói bọn họ kiềm chế một chút mới được, nếu thân phận Triệu Trạch Duệ bị người khác biết, người xấu sẽ tìm tới cửa.

“Chị dâu biết chuyện này không? Cậu nên nhờ chị dâu hoặc chính mình tự nói, dù sao nếu người ngoài mà biết, chuyện này cũng có chút không tốt.” Trang Bác Hào cũng là vì muốn tốt cho anh, bí mật sẽ khó giữ nếu nhiều người biết, ai cũng không dám đảm bảo nếu như chuyện anh là hộ vệ của ‘Hoàng’ bị lộ ra sẽ gây nên hậu quả gì.

Người bên cảnh sát không dám gì anh, nhưng bây giờ anh vẫn chưa nắm trong tay hoàn toàn thế lực của giới xã hội đen, không chắc người trong bóng tối sẽ làm gì anh, mặc dù không lâu nữa bọn họ sẽ phải công khai thân phận, nhưng không phải là hiện tại.

Triệu Trạch Duệ ngồi trên ghế salon, khóe mặc liếc về phía Diệp Hiểu Hàm đang đứng ngoài cửa, từ khi cô vừa lại gần phòng sách anh đã biết rồi.

“Cô ấy không phải là chị dâu, về sau khi nói chuyện này cậu nên cẩn thận một chút, cô ấy chỉ là một người không quan trọng.” Triệu Trạch Duệ độc ác nói.

Không quan trong? Lòng của Diệp Hiểu Hàm như bị đánh một cái, cảm giác đau lòng đột nhiên dâng lên.

Anh nói vậy là có ý gì, cô là người không quan trọng sao? Bọn họ không phải là người yêu sao? Tại sao anh lại có thể coi cô là người không quan trọng?

“Cậu…” Trang Bác Hào ngạc nhiên, tại sao cậu ta lại đột nhiên nói vậy? Không phải hai người đang rất tốt sao? Dù tuổi tác có chút cách biệt, nhưng trước đó anh còn thấy trên mặt cậu ta tràn ngập nụ cười, trở thành một người hoàn toàn khác.

Triệu Trạch Duệ liếc mắt nhìn Trang Bác Hào. “Chẳng lẽ phụ nữ đối với cậu cũng rất quan trọng sao? Mình cho là chúng ta luôn không coi phụ nữ là người không quan trọng mới đúng.”

Diệp Hiểu Hàm đau lòng ngồi trên đất, anh nói cái gì vậy?

“Nhưng cô ấy rất thích cậu!” Trang Bác Hào có chút không thể giải thích được thay đổi của Triệu Trạch Duệ.

“Mình hiểu, nhưng đó vốn là chuyện của cô ấy, mình chưa bao giờ nói yêu! Huống hồ cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, tình cảm rất dễ dàng mất đi, có lẽ tháng sau đã lao vào lồng ngực người khác rồi, mình cũng chỉ vui đùa với cô ấy một chút mà thôi.”

Lòng Triệu Trạch Duệ cũng đau như cô, nhưng nếu như vậy có thể khiến cô mất đi hi vọng, anh cũng chỉ có thể làm vậy, vì hiện tại cô không nên lãng phí thời gian cho anh, cô xứng đáng có một tương lai tốt hơn.

Anh chỉ là một người khách qua đường của cuộc đời cô mà thôi, nếu như cô buông tay, có lẽ anh cũng có thể để xuống.

Lúc Diệp Hiểu Hàm nghe được anh không yêu cô, nước mắt mãnh liệt chảy, trời gian dài như vậy, cô cho là anh thích cô nên mới có thể đói xử tốt với cô, luôn thuận theo ý của cô, nhưng bây giờ anh lại nói vậy.

Cô không tin đứng lên đẩy cửa ra, cô muốn thắng mặt hỏi rõ ràng. “Triệu Trạch Duệ, điều anh vừa mới nói có thật không? Anh không yêu em?”

Trang Bác Hào kinh ngạc nhìn Diệp Hiểu Hàm nước mắt đầy mặt, sao cô lại nghe được? Mà lúc anh nhìn về phía Triệu Trạch Duệ, anh phát hiện đối phương rất bình tĩnh, từ lúc bắt đầu, cậu ta đã biết Diệp Hiểu Hàm đứng bên ngoài? Vậy là cậu ta cố ý nói vậy, Trang Bác Hào cảm giác mình bị người ta lợi dụng rồi.

“Em nghe được cái gì!” Triệu Trạch Duệ vẫn ngồi trên ghế salon, không có hành động nào khác.
Bình Luận (0)
Comment