"Còn dám nữa hay không? Hả? Còn dám làm vậy nữa hay không?" Lâu Thành ấn chặt đầu cậu, ban đầu là muốn trừng phạt cậu, làm cậu buồn nôn, kết quả Đinh Tuyết Nhuận không động đậy gì, anh mới dừng lại, sau đó Lâu Thành cảm nhận được rõ ràng hô hấp của Tiểu Đinh, nóng hừng hực như phun lên da thịt anh.
Lâu Thành đột nhiên cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, trong nháy mắt có một dòng điện truyền đến não anh.
Anh sững người một lúc, Đinh Tuyết Nhuận có phản ứng trước, mặt mũi đỏ bừng chui từ áo anh ra: "Lâu Thành, cậu.........."
Da Đinh Tuyết Nhuận rất trắng, trắng nhợt, Lâu Thành chưa từng thấy cậu đỏ mặt bao giờ, trong lòng có một chút kỳ quái, ngay lập tức anh cười ha ha lên, lông mày nhếch cao: "Tiểu Đinh, mặt cậu sao lại đỏ như thế?"
Trên đầu mũi của Đinh Tuyết Nhuận vẫn còn quanh quẩn mùi hương đó, lẫn lộn với không khí lạnh của mùa đông, nhẹ nhàng tiến vào trong xoang mũi cậu.
Lá phong trong trường bắt đầu rụng rồi, tiếng chuông tan học vang lên, tiếng chuông báo tan học ở trường bọn họ là tiếng kèn Saxophone của Kenneth Gorelick, thong thả dịu dàng.
Lâu Thành nghe thấy Đinh Tuyết Nhuận nói gì đó, nhưng mà không nghe rõ, anh khẽ cúi người: "Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói —" Đinh Tuyết Nhuận dường như có thể cảm nhận được độ nóng cháy người kia, lan tràn khắp cơ thể, tay cậu run rẩy, nói, "Trên người cậu toàn mùi dâm."
"..........."
Lâu Thành lần đầu tiên nghe thấy Đinh Tuyết Nhuận nói ra một từ không văn minh như thế, còn có ý đùa giỡn lưu manh. Lâu Thành dại ra vài giây: "Cậu mới dâm, cậu......." con mẹ nó cậu hà hơi vào người tôi!
"Tôi làm sao?"
"....không có gì." Lâu Thành còn quên đòi lại đồng phục của mình, "Tôi về nhà đây, bye bye."
Đinh Tuyết Nhuận ôm đồng phục của anh về ký túc xá, đặt trên giường, một lúc sau, cậu mang áo đồng phục xanh trắng phơi lên chỗ cao đầy ánh mặt trời.
Cậu đã ôm chiếc áo đồng phục ấy cả một tiết, vẫn còn lưu lại mùi hương trên người Lâu Thành, nhưng không phải là mùi mồ hôi.
Đinh Tuyết Nhuận khẽ thở dài một hơi.
Buổi chiều có hai tiết tiếng Anh liên tiếp, giáo viên tiếng Anh còn chiếm luôn một tiết tự học. Còn chưa vào tiết đã bắt cán sự môn anh phát cho cả lớp một bản photo đề thi.
Cho dù bọn họ mới học lớp mười một, nhưng tiến độ học tập của lớp bọn họ rất nhanh, cộng thêm đây lại là tiếng Anh, cho nên những đề mà bọn họ làm đều là đề thi thật.
Giáo viên môn Anh nói: "Làm bài như thi thật, không được trao đổi, không được dùng điện thoại, cất hết sách vở trên bàn đi, yên lặng làm bài, buổi chiều tan học nộp lại."
Bởi vì sắp thi rồi, Lâu Thành biến mất hẳn luôn, giáo viên tiếng Anh nhìn chỗ trống duy nhất trong lớp, lắc đầu.
Buổi tối Lâu Thành không đi học, giáo viên đều biết cậu đi học TOEFL.
Nhưng trình độ tiếng Anh đó của Lâu Thành, còn lâu mới thi được TOEFL.
Tốc độ làm bài của Đinh Tuyết Nhuận rất nhanh, hơn nữa đề thi mà giáo viên phát, trước đây cậu đã từng làm rồi, cậu đã từng mua cuốn luyện đề này.
Giáo viên tiếng Anh cho thời gian ba tiết, cậu chưa cần đến hai tiết đã làm xong rồi, cậu kiểm tra lại đáp án một lần, xong bắt đầu đi làm việc khác.
Điện thoại khẽ rung một tiếng.
Đinh Tuyết Nhuận không để ý đến, ngay sau đó điện thoại lại rung lên vài tiếng.
Cậu nhận ra có thể không phải là tin nhắn của nhà mạng liền lấy điện thoại ra nhìn một cái.
Quả nhiên, là tin nhắn của Lâu Thành.
"Tiểu Đinh, tôi quên mang thẻ cơm đưa cho cậu."
"Nhưng mà tôi đã ra khỏi trường rồi."
"Tối nay tôi sẽ đưa cho cậu, cậu đợi điện thoại của tôi, tôi sẽ gọi cho cậu."
Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy tin nhắn của anh, muốn nói cho anh biết, chỉ là một cái bánh bao mà thôi, trong thẻ cơm của cậu vẫn còn tiền, nhưng mà....cậu đánh vài chữ lại xóa hết đi, cuối cùng gửi cho anh một tin: "Tại sao cậu nhất định phải ăn bánh bao?"
"Tôi muốn ăn, cậu có ý kiến gì?"
Ngữ khí giống như trẻ con này làm cho Đinh Tuyết Nhuận không biết phải trả lời thế nào, màn hình di động sáng lên, cậu cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy Lâu Thành có lẽ....không phải muốn ăn bánh bao, mà là muốn ăn bánh bao cậu mua.
"Được, tôi đợi điện thoại của cậu." Cậu trả lời.
Mọi người đều yên lặng làm bài, động tác nghịch điện thoại của Đinh Tuyết Nhuận rất rõ ràng, lớp phó học tập Trần Trì Bang đi về cuối lớp lấy nước, đột nhiên nhìn thấy bàn Đinh Tuyết Nhuận có ánh sáng.
Đi ngang qua người Đinh Tuyết Nhuận, cậu không hề có phản ứng gì.
Trần Trì Bang nhìn cậu một cái, đi thẳng lên bục giảng, cúi người nói với giáo viên tiếng Anh: "Miss Địch, hình như có người đang gian lận."
Giáo viên tiếng anh đang làm ppt giảng dạy ngẩng đầu lên: "Ai?"
Trần Trì Bang nói: "Bạn cùng bàn của Lâu Thành, Đinh Tuyết Nhuận, em nhìn thấy cậu ấy dùng điện thoại...."
Giáo viên tiếng Anh nhìn về phía ấy một chút, quả nhiên phát hiện ra có gì đó không đúng, cô nhíu mày, đi xuống bục giảng.
Nhận thấy giáo viên đang đi xuống, Đinh Tuyết Nhuận tắt màn hình, nhẹ nhàng dùng bài thi che lên.
Giáo viên tiếng Anh đi đến bên cạnh cậu, sau đó dừng lại, gõ gõ lên bàn cậu, Đinh Tuyết Nhuận không có phản ứng gì, im lặng nắm lấy bút.
"Em dùng điện thoại hả?" Giọng cô rất nghiêm túc.
Đinh Tuyết Nhuận biết nhất định là cô nhìn thấy rồi, cũng biết lúc này nói dối cũng vô dụng, biểu hiện của cậu rất bình tĩnh, nhỏ giọng nói "vâng" một tiếng.
Tuy rằng giọng của Miss Địch và Đinh Tuyết Nhuận rất nhỏ, nhưng trong phòng học yên tĩnh còn có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi này, động tĩnh phía bọn họ thu hút sự chú ý của học sinh trong lớp.
"Chuyện gì thế?"
"Không biết....hình như là....cậu ta dùng điện thoại gian lận?"
"Hình như là thật? Miss Địch thu điện thoại của Đinh Tuyết Nhuận rồi...." tại trường bọn họ, không phải chưa từng bắt được học sinh gian lận, nhưng mà tại lớp chọn như thế này, học bá cũng sẽ không gian lận, bọn họ đều thực sự nỗ lực học tập, cho nên nếu như xuất hiện chuyện như thế này, thái độ đối với học sinh chuyển trường xa lạ lập tức thay đổi.
Đinh Tuyết Nhuận tắt điện thoại rồi nộp cho giáo viên, sau đó cũng nộp luôn bài thi, trình bày từng tiếng: "Em đã làm xong bài rồi, em không dùng điện thoại để tra đáp án, em không gian lận, chỉ vì làm xong bài rồi nên em mới lấy điện thoại ra chơi thôi."
"Bây giờ mới qua hơn một giờ." Giáo viên tiếng Anh thể hiện sự hoài nghi với cậu. Không chỉ gian lận lại còn nói dối, cô rất ghét học sinh thế này, cô cao giọng nói: "Em nói em làm xong rồi? Là em tự làm?"
Đinh Tuyết Nhuận gật đầu, không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt cô, rõ ràng từng chữ: "Em không hề gian lận."
"Tôi thu điện thoại này." Cô cầm bài thi của Đinh Tuyết Nhuận đi, "cuối kỳ đến tìm tôi lấy lại điện thoại." Nói xong, cô quay người đi lên bục giảng, sau đó, cô lại lấy một đề thi khác mang xuống, đặt lên bàn Đinh Tuyết Nhuận, sắc mặt nghiêm khắc: "Một giờ đồng hồ, em làm cho tôi xem."
Đinh Tuyết Nhuận cúi đầu nở nụ cười, cậu mở nắp bút máy ra, đặt bút xuống viết tên của mình lên bài thi, chữ hành tiêu chuẩn giống như trong bảng mẫu.
Bạn học trong lớp khẽ nói nhỏ: "Làm sao thế, miss Địch lấy đề thi mới không giống của chúng ta cho cậu ta làm sao?"
"Cậu ta thật sự gian lận sao?"
"Tôi còn tưởng rằng cậu ta là học bá, trên lớp thầy cô gọi cậu ta lên trả lời câu hỏi, cậu ta đều có thể trả lời."
"Cậu ta nói cậu ta làm xong bài rồi, nói mình không gian lận, làm sao có thể? Tớ còn vừa mới viết xong chia động từ."
Lớp phó học tập nói: "Cậu ta không thể lừa dối lâu được, chờ xem, thể nào cậu ta cũng bị đánh trở về nguyên hình."
"Hóa ra cậu ta giả vờ làm học bá?"
Bạn học trong lớp đều vô cùng khinh thường người gian lận.
Đinh Tuyết Nhuận không có tâm tình vểnh tai nghe ngóng người ta bình phẩm cậu, đề thi này, thật trùng hợp là cậu cũng từng làm qua rồi, cậu viết như được thần lực hỗ trợ.
Trên bục giảng, giáo viên tiếng Anh qua một lúc lại nhìn Đinh Tuyết Nhuận một lần, thấy cậu vẫn luôn tập trung làm, không có bất kỳ động tác nào khác.
Cô cúi đầu kiểm tra bài làm của Đinh Tuyết Nhuận một chút, phát hiện tỷ lệ chính xác cao hơn mức bình thường.
Người có thể thi đạt điểm tuyệt đối môn Tiếng Anh cũng không phải là ít, không phải cô không tin tưởng học sinh, nhưng mà trong lúc thi lại nghịch điện thoại, dù có tìm đáp án hay không, đều coi là gian lận.
Tình hình của Đinh Tuyết Nhuận cô không mấy rõ ràng, học sinh này khi đi học có lúc nghiêm túc, có lúc lại lơ đãng, hơn nữa bộ dáng khi cậu mới chuyển trường các thầy cô đều thấy cả, mặt mũi bầm dập, nhìn không có vẻ giống một học sinh ngoan.
Một lúc sau, cô xuống bục giảng đi một vòng, khi đi tới phía sau Đinh Tuyết Nhuận, cô cố ý đứng đó hai phút.
Đinh Tuyết Nhuận vừa làm xong điền từ vào chỗ trống, tốc độ đọc của cậu rất nhanh, làm người khác phải giật mình, vô cùng nhanh chóng chọn ra từ đơn chính xác, không do dự chút nào, nét bút vô cùng chắc chắn.
Trong lòng giáo viên tiếng Anh khó tránh khỏi kinh ngạc, nghĩ thầm có lẽ Đinh Tuyết Nhuận thật sự không tra đáp án, chẳng qua làm đề nhanh quá, làm xong mới bắt đầu nghịch điện thoại.
Cô im lặng đi ngang qua Đinh Tuyết Nhuận, rất nhanh đã hết giờ rồi, cô đứng dậy nói: "Các em dừng bút, nộp bài."
Đinh Tuyết Nhuận viết xong từ đơn cuối cùng của bài, một chữ s phóng khoáng kết thúc bài thi.
Cậu nộp bài, giáo viên tiếng Anh nhìn sơ qua một lần, sau đó gọi cậu lại: "Đinh Tuyết Nhuận, cô trách lầm em rồi, nhưng mà cô không thể trả điện thoại lại cho em được, sau khi thi cuối kỳ xong, em tới tìm cô lấy lại, cô sẽ bảo quản tốt giúp em."
"Cảm ơn cô Địch, đang làm bài thi mà em nghịch điện thoại là em sai." Đinh Tuyết Nhuận chủ động nhận sai, làm cho cô bớt khó xử.
Không biết giáo viên tiếng Anh và Đinh Tuyết Nhuận nói gì, nhưng dù sao ở trong mắt các bạn trong lớp cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Trần Trì Bang lớn tiếng: "Học tập không tốt cũng không sao, không biết làm thì đừng làm, vừa gian lận lại còn không chịu thừa nhận, dám làm mà không dám chịu...."
Đinh Tuyết Nhuận đi ngang qua người Trần Trì Bang.
Bây giờ vấn đề trước mắt của cậu là điện thoại bị thu mất rồi, bình thường cậu hay dùng App tìm đề nhưng bây giờ có lẽ là không được nữa, hơn nữa việc phát trực tiếp của cậu cũng đành phải tạm dừng.
Hôm nay Lâu Thành nói, buổi tối sẽ gọi điện cho cậu để đưa thẻ cơm.
Tính cách của Lâu Thành, nếu như không gọi được điện thoại, ngày hôm sau sẽ thể hiện hết ra mặt.
Chính giờ sau khi tan tiết tự học, Đinh Tuyết Nhuận thu dọn sách vở, đeo cặp sách ra khỏi trường.
Những cửa hàng đối diện trường lúc này thật náo nhiệt, những biển hiệu sáng lấp lánh chỉnh tề, rất nhiều học sinh tan học đang ăn khuya ở đó.
Đinh Tuyết Nhuận đi theo dòng người ra khỏi trường sau đó rẽ phải.
Bên phải là một khu chung cư có điều kiện rất được, trong khu có lẽ đều là biệt thự, loại biệt thự xây dựng ở bên cạnh trường này thông thường trừ phụ huynh học sinh sẽ không ai mua, bởi vì trường học thật sự vô cùng ồn ào.
Đinh Tuyết Nhuận đi ngay tới phòng bảo vệ ở trước cổng, hỏi: "Chú ơi, cháu muốn đưa đồ cho bạn cùng lớp nhưng cháu quên mang điện thoại rồi."
Cậu mặc đồng phục của trường Lục Trung, đeo kính, nhìn trông rất nhã nhặn, dáng vẻ như một học sinh ngoan.
"Bạn học của cháu đi xe moto, chiếc xe màu xanh ngọc, cậu ấy đã về nhà chưa ạ?"
Cậu vừa nhắc đến xe moto, chú bảo vệ có chút ấn tượng: "Ồ, cháu đang nói cậu ta à. Ngày nào cậu ta cũng về rất muộn, nhưng hôm nay đã về chưa thì chú không biết. Cháu có nhớ số nhà của cậu ấy không? Hay là cháu gõ cửa thử xem?"
Đinh Tuyết Nhuận không biết số nhà, cậu nhìn thoáng qua danh sách đăng ký, địa chỉ của Lâu Thành không phải là ở khu chung cư cách vách.
Kỳ thực nếu cậu đi hỏi, không khó để biết được số điện thoại của Lâu Thành, nhưng cậu lại không hề đi hỏi ai cả.
Đinh Tuyết Nhuận gật đầu, nói với bảo vệ: "Vậy cháu đứng ở đó chờ một chút, cảm ơn chú."
Một mình cậu đứng trong gió đêm vắng lặng, đồng phục mỏng bị gió thổi phồng lên, có vẻ rất yếu ớt.
Tiết sương giáng đi qua, thời tiết bắt đầu dần chuyển lạnh, hơn nữa sau khi qua đông chí, nhiệt độ lại hạ nhanh chóng, bình thường Đinh Tuyết Nhuận ở ký túc xá, không nghĩ rằng bên ngoài lại lạnh thế này, cậu vô thức kéo cao áo đồng phục, chà chà chân.
Bảo vệ thấy cậu lạnh như thế, không đành lòng nói: "Bạn học này, cháu có muốn vào đây đợi không? Trong đây ấm hơn một chút, bên ngoài lạnh lắm."
Đinh Tuyết Nhuận nói không cần, cậu đi tới phía dưới một gốc cây to, đứng ở chỗ này có thể đồng thời nhìn thấy cổng trường và cửa lớn khu chung cư.
Cậu đứng đó đợi, tay đã đông cứng, dần dần lạnh đến nỗi không thể cử động, toàn thân lạnh như băng.
Nhưng cũng may, hơn mười giờ Lâu Thành đã về, Đinh Tuyết Nhuận nghe thấy tiếng động cơ xe từ xa, Lâu Thành vừa phóng xe vừa gọi điện thoại, đồng thời trong miệng phun ra một câu thô tục: "Tắt máy cái con mẹ cậu."
"Có phải treo điện thoại của ông rồi không."
"Mẹ nó hay là cho ông vào sổ đen rồi?"
"Gọi wechat cũng không nghe...."
Lâu Thành dừng xe máy ở trước cổng trường một chút, đèn xe sáng chói, đôi chân dài của anh chống trên mặt đất, lại cởi mũ bảo hiểm thử gọi thêm một cuộc nữa. Nhìn thấy trong trường tối đen như mực, Lâu Thành cũng từ bỏ, miệng không ngừng lầm bầm: "Cậu chờ đấy, ngày mai ông không cho cậu một trận thì theo họ cậu!" Anh vừa dứt lời, nhìn thấy dưới gốc cây trong khu có một người đang đứng đó.
Anh tập trung nhìn, nam sinh làn da trắng đến lóa mắt kia, dáng vẻ gầy yếu mặc chiếc áo đồng phục rộng thùng thình, không phải là Đinh Tuyết Nhuận thì là ai.
Lâu Thành đội mũ bảo hiểm lên, dưới lớp mũ bảo hiểm anh lặng lẽ thở ra: "Những lời vừa nói coi như chưa nói, tôi không thèm cùng họ với cậu!"
Đinh Tuyết Nhuận dựa người vào gốc cây, hai tay đút trong túi áo, cằm bị áo đồng phục rộng thùng thình che khuất một nửa, khuôn mặt trắng bệch.
Khi Lâu Thành chậm rãi đi xe tới trước mặt cậu, Đinh Tuyết Nhuận mới gọi anh: "Lâu Thành."
Lâu Thành bỏ mũ xuống, để lộ ra đầu tóc rối bời, giọng nói cà lơ phất phơ: "Cậu không nghe điện thoại của tôi, được lắm."
"Điện thoại tôi bị thu rồi." Đinh Tuyết Nhuận im lặng nhìn anh, lạnh đến nỗi co rúm lại, "Chiều nay, khi cậu gửi tin nhắn cho tôi, bị cô nhìn thấy."
Lâu Thành ban đầu im lặng, sau đó có chút khó tin, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Đinh Tuyết Nhuận, phát hiện một chi tiết nhỏ — Đinh Tuyết Nhuận giống như bị đông cứng.
".....cậu đợi ở đây bao lâu rồi? " Xe Vyrus của anh khi không di chuyển phát ra tiếng động cơ nho nhỏ, người hiểu biết về xe rất thích nghe âm sắc tượng trưng cho tiền tài này.
Đinh Tuyết Nhuận trả lời: "Cũng chưa lâu, tan học tôi mới tới."
"Tại sao cậu không biết đường mượn điện thoại gọi cho tôi? Không có điện thoại cậu cũng có thể mặc kệ tôi, dù sao tôi không gọi được cho cậu thì sẽ về nhà."
"Quên mất, tôi sợ cậu không gọi được cho nên ra ngoài đợi cậu." Đinh Tuyết Nhuận ôm lấy cánh tay, bởi vì lạnh nên cậu bất giác run rẩy, "Không đợi được tôi sẽ về."
Lần đầu tiên Lâu Thành gặp được người có tính cách như Đinh Tuyết Nhuận, học sinh cấp ba đều rất đơn giản, rất dễ dàng nhìn thấu, nhưng bạn cùng bàn của anh lại không như thế, tạo cho Lâu Thành một cảm giác phức tạp.
Những chuyện nhỏ như vậy cậu vẫn vô cùng giữ chữ tín.
Lâu Thành nhìn cậu chịu lạnh, mũi đều đỏ ửng lên, trong lòng không rõ tại sao lại áy náy: "Tại sao không tới phòng bảo vệ ngồi?"
Gió thổi một chiếc lá bay tới, lông mi của cậu cũng như bị đông cứng, mắt bỗng nhiên nhấp nháy, cậu ngẩng đầu nhìn Lâu Thành, dường như băng tuyết hợp lại làm một. Đinh Tuyết Nhuận nói: "...Tôi quên mất."
".....Học tra đúng là học tra, IQ thấp!" Lâu Thành tắt máy xe, ngang ngạnh hất cằm: "Đi, anh đây mời cậu đi ăn thịt dê."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Chữ "Thành" trong tên anh Thành dường như nhiều người không viết được.
Có hai phương pháp thông minh:
Nhập viết tay.Tìm kiếm: Chữ "vương" bên cạnh chữ "thành" rồi copy lại.
Thông minh không!!