Hai người càn quét xong hai bài thi, Lâu Thành ôm cậu ngủ, lại chạm tới vết sẹo trên eo cậu.
Theo Đinh Tuyết Nhuận nói, đây là vết sẹo phẫu thuật.
Cho nên mỗi lần Lâu Thành chạm vào đều không dám dùng sức, sợ dẫn đến bệnh cũ của cậu. Không tới vài ngày nữa là ngày giỗ của mẹ Đinh Tuyết Nhuận, Lâu Thành có thể rõ ràng cảm nhận được nụ cười của cậu dần ít đi, anh còn không dám nhắc tới chủ đề có liên quan tới mẹ cậu, hôm Đinh Tuyết Nhuận đi viếng mộ, Lâu Thành không nhịn được nói: "Nhuận Nhuận, có cần anh đi cùng em không?"
Đinh Tuyết Nhuận dừng lại, lắc đầu: "Để tự em đi cũng được."
"Vậy anh đưa em tới đó, đứng bên ngoài chờ em là được."
Đinh Triệu Văn để tro cốt bên người, nhưng còn mua một ngôi mộ, bên trong mộ là nhẫn của hai người.
Mỗi năm tới ngày này, ông đều ngồi cạnh mộ từ sáng tới chiều tà. Vợ ông không nói chuyện được cũng không nghe được người khác nói chuyện, cho nên Đinh Triệu Văn trước giờ chưa bao giờ nói chuyện trước mộ bà, chỉ đứng đó, đứng như một gốc cây.
Đinh Tuyết Nhuận cũng thế, trên đường đi cậu gửi tin nhắn cho Lâu Thành, bảo anh về trước đi, Lâu Thành không chịu, bảo phải đợi cậu.
Đợi mười tiếng đồng hồ.
Mặt trời lặn xuống phía Tây, Đinh Triệu Văn mang theo Đinh Tuyết Nhuận ra ngoài, nhìn thấy bạn học của Đinh Tuyết Nhuận đang ngồi bên ngoài, ông cảm thấy vô cùng áy náy, dặn dò Đinh Tuyết Nhuận: "Bạn học tốt thế này, con phải biết quý trọng người ta."
Đinh Triệu Văn sợ hai đứa trẻ ở không vừa ý, ba ngày chạy qua lại lên núi mua đồ nấu ăn cho hai người họ.
Lâu Thành thấy cậu cuối cùng cũng ra, vốn còn muốn làm một chút việc, nhưng mà bây giờ không dám nữa, sợ sau khi bị phát hiện manh mối bố vợ sẽ cho Đinh Tuyết Nhuận đi học đại học ngay lập tức.
Đinh Triệu Văn thấy hai người quả thực nghiêm túc học bài, Đinh Tuyết Nhuận rất chuyên tâm dạy kèm cho bạn học, trong lòng ông cũng cảm thấy vui mừng — Vui mừng vì Đinh Tuyết Nhuận ở nơi xa xôi có thể kết giao được với người bạn tốt như vậy.
Cũng chỉ khi đêm dài không tiếng người, Lâu Thành mới dám tùy tiện ôm Đinh Tuyết Nhuận vào lòng hôn mấy cái.
Tiệc mừng đỗ đại học của Đinh Tuyết Nhuận được tổ chức vào ngày mười lăm, ngày mười bốn cậu dẫn Lâu Thành xuống núi. Đinh Triệu Văn phát thiếp mời cho bạn bè thân thích, còn gửi cho cả giáo viên trong trường. Mọi người mang theo con cái cùng nhau tới, lập tức đầy bảy tám bàn. Một bàn một nghìn tệ. Lâu Thành còn xuống tầng đi tới cửa hàng rượu thuốc lá, mỗi bàn bày mộ bao thuốc Trung Hoa, mỗi bàn hai chai rượu Ngũ Lương.
Bởi vì Đinh Triệu Văn tới từng nhà đưa thiệp mời, không tới được thì ông mời qua mạng, hơn nữa đều giải thích một lần: "Không phải vì cậu thi đại học năm lớp 11 mà vì cậu tham gia cuộc thi toán học, đại diện cho đội tuyển quốc gia chúng ta đạt quán quân trong kỳ thi quốc tế, cho nên mới được nhận vào học trước tuổi."
Những tin tức này đều có thể tra được trên mạng, cho nên mọi người đều biết Đinh Triệu Văn không lừa người, con của ông thực sự được tuyển thẳng, cũng thực sự ưu tú như thế, căn bản không đi làm công như trong lời đồn. Trong lòng có ngạc nhiên hay bất mãn thế nào đi nữa, từ khi nhận được tin tức tới hiện tại, qua nửa tháng cũng đều tiêu tan rồi, bữa cơm này cũng coi như là hòa nhã.
Đinh Triệu Văn dạy học, rất nhiều phụ huynh học sinh ý kiến ông truyền thụ cho họ kinh nghiệm dạy con, hỏi ông làm sao mới có thể dạy con tốt như thế.
Lâu Thành tới ăn ké cơm cũng nghe được, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là vấn đề chỉ số thông minh rồi, con nhà người khác mà đổi thành bố em dạy, cũng không dạy được như em."
Đinh Triệu Văn khó chối thịnh tình, ông cũng không chuẩn bị bản nháp trước, liền đứng lên, câu đầu tiên khi mở miệng chính là: "Kỳ thực tôi không dạy con."
"Là mẹ của con trai tôi dạy tốt."
Bạn bè thân thích của ông đại đa số đều biết ông có một người vợ vừa câm vừa điếc, rất khó tưởng tượng người bình thường sẽ cưới người như vậy về nhà. Nếu như vừa câm vừa điếc, vậy phải cần có người chăm sóc, sao có thể dạy đứa nhỏ được?
"Cô ấy không biết nói, nhưng mà cô ấy có một trái tim lương thiện bao dung tất cả, cũng dạy đứa nhỏ biết lương thiện, cũng dạy nó đối xử dịu dàng với thế giới này. Cô ấy không nghe được, nhưng............."
Lâu Thành nghe một lát mới nghe ra vấn đề.
Anh vô cùng kinh ngạc, lòng thắt lại, hạ giọng nói: "Nhuận Nhuận........."
Lúc này rất nhiều người đang nhìn Đinh Triệu Văn, nhưng cũng không ít người nhìn Đinh Tuyết Nhuận, Đinh Tuyết Nhuận cúi đầu rất yên tĩnh, nắm lấy tay Lâu Thành dưới gầm bàn.
Diễn văn của Đinh Triệu Văn làm rất nhiều người bật khóc, những người đã từng có hiểu lầm với ông, những thân thích có hoài nghi về gia đình ông, giờ phút này cũng vì những hiềm nghi của mình mà cảm thấy vô cùng khó chịu, hận không thể chui xuống đất.
Tới tham dự tiệc mừng lên đại học của Đinh Tuyết Nhuận cũng có vài người là giáo viên từng dạy Đinh Tuyết Nhuận, Đinh Triệu Văn còn cảm ơn những người đồng nghiệp này: "Tại đây, tôi vô cùng cảm ơn thầy Khưu, Thầy Triệu,.........đã dốc lòng bỗi dưỡng con tôi."
Bữa tiệc mừng lên đại học kết thúc, Lâu Thành thấy trạng thái của Đinh Tuyết Nhuận rất khó coi, ý thức được cậu không thích hoàn cảnh mà rất nhiều người đồng tình với cậu thế này, liền hỏi cậu: "Anh ăn nhiều rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo, giải sầu được không?"
Đinh Tuyết Nhuận đồng ý, hai người một trước một sau đi ra khỏi nhà hàng.
Chỗ của bọn họ xa khỏi thành thị, dựa vào núi, cho nên bao phủ tiết tấu cuộc sống chậm rãi. Cách đó không xa là núi xanh, ô tô trên đường cũng rất thưa thớt, cho nên đường không rộng, cũng có rất nhiều ngõ nhỏ.
Lâu Thành lúc này ăn nói vụng về, bởi vì anh sợ mình nói sai, cho nên kìm nén nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Văn chương của bố em tốt thật."
Đinh Tuyết Nhuận cười cười, nhìn anh nói: "Hôm đó em không để anh vào nghĩa trang là vì có bố em ở đó."
"Kỳ thực mẹ em là một người rất khoan dung, bà ấy có thể dễ dàng tiếp thu một số chuyện mà người bình thường khó có thể tiếp thu, có lẽ là bởi vì ông trời đã tước đoạt một số thứ của bà, cho nên bà mới không nỡ làm khó người khác."
Đinh Tuyết Nhuận lấy điện thoại ra, đưa cho Lâu Thành xem bức ảnh cũ trong điện thoại: "Không phải anh vẫn muốn nhìn sao."
Từ bức ảnh tĩnh có thể thấy Đinh Tuyết Nhuận lớn lên có vài phần giống mẹ cậu, đều da trắng mắt vừa to vừa đen, đều là mỹ nhân.
Từ đáy lòng Lâu Thành khen đẹp, Đinh Tuyết Nhuận lại nói: "Nếu như bà biết anh, khẳng định bà sẽ chấp nhận anh."
Đinh Tuyết Nhuận không cố ý trốn tránh vấn đề này, biểu hiện rất thoải mái, dọc theo con đường đi về phía trường cũ của cậu, bởi vì Lâu Thành muốn đi xem cảnh tượng mà cậu đã từng sinh hoạt.
Nhưng bọn họ còn chưa tới trường học, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe con và mấy chiếc moto, dừng lại bên cạnh họ. Kính xe con hạ xuống, một cái đầu thò ra từ ghế phó lái: "Bạn họ, cho hỏi tới xxxx đi thế nào?"
Lâu Thành nhạy bén ngửi được mùi việc không lành sắp xảy ra, theo bản năng đẩy Đinh Tuyết Nhuận về phía sau mình: "Mấy người không biết bật chỉ đường sao?"
"Không biết cái đó."
Đinh Tuyết Nhuận nhìn chằm chằm mấy người vài giây, lấy điện thoại ra, sau đó nhỏ giọng bảo Lâu Thành đi trước. Cậu nói: "Đi thẳng, tới ngõ thứ tư, sau đó........."
Nghe thấy cậu bảo anh "Đi", anh sửng sốt.
"Phức tạp quá, nghe không hiểu." Hai người trên xe moto xuống, làm như muốn áp chế mang Đinh Tuyết Nhuận đi, "Cậu lên xe chúng tôi dẫn đường đi! Chúng tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu."
Lâu Thành đã nhận ra được có vấn đề, không hỏi một câu liền vung tay hung hăng đấm vào mặt người bên trái, anh khó chịu cúi đầu nhìn máu mũi dính trên ngón tay, cọ một chút vào thân cây bên cạnh sau đó dùng sức gạt chân, làm cho người ngồi bên phải ngã ra đất kêu thảm thiết.
Mấy người cũng không ngờ rằng anh đột nhiên ra tay, sững sờ mấy giây, trong đó có một người mắng một tiếng, quát lớn: "Còn ngây ra đó làm gì! Mau lên đi!"
Lâu Thành làm tư thế phòng ngự, một tay chắn trước mặt Đinh Tuyết Nhuận, bảo vệ cho cậu, nhỏ giọng hỏi: "Em có quen bọ họ không?"
Đinh Tuyết Nhuận gật đầu, cậu nhìn về phía cửa sau đóng chặt của chiếc xe con, bên trong lộ ra một bóng người. Cậu đã nhanh chóng gọi điện thoại báo cảnh sát: "Lâu Thành, không cần phải đánh nhau với bọn họ, anh đi trước, người bọn họ muốn tìm là em."
Lâu Thành căn bản không kịp trả lời, vì có mọt người đã nhào về phía anh, hét lên một tiếng mạnh mẽ uy lực, vung đấm về phía anh. Lâu Thành xoay người, cúi đầu, lại tránh được một đấm, anh nhanh chóng nhỏ giọng nói: "Đừng gọi cảnh sát, gọi điện thoại cho bố anh, trên điện thoại của anh có định vị."
Bọn họ nhiều người, còn có vài người trông rất to con, Lâu Thành không tránh được bị đấm vài cái, anh không dám đẩy Đinh Tuyết Nhuận ra xa, sợ mình không bảo vệ được cậu, cho nên đánh rất vướng chân tay.
Đinh Tuyết Nhuận đang gọi điện thoại, cậu nhìn thấy một nắm đấm đang hướng về phía này, quay lưng cản giúp cho Lâu Thành, đột nhiên bị người đá trúng bụng, Đinh Tuyết Nhuận không kêu, nhưng mà sắc mặt trắng bệch. Cậu biết cơ thể mình không ổn, cũng không chạy vượt được xe moto, cậu không muốn kéo chân sau Lâu Thành.
"Nhuận Nhuận!" Tim Lâu Thành như thắt lại, đôi mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn tên vừa nãy đánh Đinh Tuyết Nhuận, nắm đấm rơi xuống như mưa, mỗi một đấm đều dùng hết sức lực, đánh cho đối phương không kịp trở tay, máu mũi rơi ra. Lâu Thành thu lại nắm đấm, chân dồn sức vào tường đằng sau bật người lên, đá thẳng vào gáy tên kia, làm cho tên đó bay ra xa, khắp mặt toàn máu, không kịp kêu lên một tiếng liền ngất đi.
"Tại sao bọn họ lại tới tìm em gây phiền phức?" Lâu Thành thậm chí còn có thời gian hỏi Đinh Tuyết Nhuận.
"Năm ngoái em chuyển trường........"
Lâu Thành đột nhiên nhớ đến khi Đinh Tuyết Nhuận vừa chuyển tới, toàn thân là vết thương. Anh nhận ra điều gì đó, mặt đen lại: "Là bọn họ bắt nạt em?"
Mấy người sợ hãi, đại khái là mấy giây không dám cử động, Lâu Thành nhắm chuẩn thời cơ, đột nhiên nghiêng người, quát lên một tiếng, tàn nhẫn đá vào bụng đối phương, hạ bộ, liên tục, giải quyết bốn tên trong một lần, mấy tên ngồi dưới đất, kêu thảm không thôi.
Lúc này, đã chỉ còn ba tên tàn binh bại tướng, hai mắt Lâu Thành phát hỏa, giả vờ như muốn đánh, mấy tên côn đồ bị anh dọa chạy về phía sau, suýt chút nữa quỳ xuống cầu xin.
Lâu Thành lau vết máu ở khóe miệng, vững vàng bảo vệ Đinh Tuyết Nhuận sau lưng, mặt mày hung dữ, lạnh lùng nói: "Trên xe còn có người hả? Cùng nhau lên?"