Tình Đầu Của Đại Ca

Chương 28

Nguyễn Khê thực sự là một nhà vô địch Sanda, chuyện này cô không nói dối, và tất nhiên là rất ít người biết về điều đó.

Khuôn mặt xinh đẹp quả thực là bàn tay vàng do ông trời ban tặng, nhưng cũng sẽ gây ra không ít rắc rối. Đời trước Nguyễn Khê đã phải chịu thiệt thòi rất nhiều vì điều này, lúc đó cô mới lên đại học, tham gia các hoạt động xã hội, lúc đó cô ấy chỉ chăm chăm hướng tới đối tượng mà không để ý đến ánh mắt thấp kém của người khác. Ngày đó cô đi bộ về ký túc xá, kết quả là có tiền bối đi theo, nếu lúc đó không có người đi qua cô chắc chắn sẽ bị người này sàm sỡ. Sau vụ đó, cô đi đăng ký taekwondo, ít nhất người ta phải có khả năng tự bảo vệ mình, đúng không?

Ở đời này, khi biết mình có gương mặt giống kiếp trước, cô đã chủ động nói với ba mẹ mình rằng cô muốn đăng ký học, lúc đó việc học cũng không căng thẳng và mỗi ngày cô có rất nhiều thời gian. Cô nói rằng muốn học Sanda, điều này khiến mẹ Nguyễn sợ hãi. Suy cho cùng, là một người mẹ, bà hy vọng con gái mình sẽ trau dồi những sở thích như khiêu vũ và hội họa.

Chỉ là, hai vợ chồng không thể làm trái ý con gái nên chỉ biết nén nước mắt đăng ký lớp học Sanda cho con gái. Vừa đến lớp, thấy một trong đám đầu củ cải chỉ có con gái mình là nữ thì càng muốn khóc hơn.

Nguyễn Khê học rất nghiêm túc, sau khi phải đối diện với kỳ thi vào trường trọng điểm cấp ba cô bắt đầu chú ý tâm tư vào việc học, nhưng mỗi khi nghỉ hè hoặc nghỉ đông cô lại đi đến phòng học võ tìm thầy giáo để luyện tập và tìm cảm giác.

Học Sanda không phải là bất khả chiến bại như trong tiểu thuyết võ hiệp, chỉ biết nhiều kỹ năng hơn so với người thường, ít nhất khi gặp sự cố sẽ không bị động như vậy và cũng câu thêm thời gian cho mình.

Đương nhiên cũng có lúc phát huy được công dụng, ví dụ như nếu Giang Dịch Hàn muốn so tài một chút, cô cũng có thể chiến đấu.

Nếu dung tình cảm để nói lý không có tác dụng thì hãy sử dụng nắm đấm.

Cho dù anh cao hơn cô, cho dù võ lực của anh cao hơn cô, nhưng anh có điểm trí mạng là bộ vị, còn cô thì không.

Giang Dịch Hàn nghe những lời của Nguyễn Khê, anh còn chưa lấy lại tinh thần ngay lập tức.

"Nhóc con, cậu hãy nghe kỹ lời tôi, đừng quan tâm chuyện của tôi, tôi gây tai họa cho Chu Trừng, chứ không phải gây họa cho cậu." Nguyễn Khê khoanh tay trước nguc liếc anh một cái: "Hôm nay tôi sẽ nói rõ cho cậu hiểu, nếu cậu còn tiếp tục quan tâm đến chuyện của tôi, tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là độc ác nhất là lòng dạ đàn bà."

Sau khi nói xong, Nguyễn Khê liền đứng thẳng dậy rồi đi về phía lối ra của con hẻm.

Giang Dịch Hàn sững sờ đứng tại một chỗ, sửng sốt hồi lâu.

Người vừa rồi là ai? Là chị em sinh đôi của Nguyễn Khê à?

Không có gì lạ khi Giang Dịch Hàn bị sốc đến vậy. Đúng là tính cách thường ngày của Nguyễn Khê đã ăn sâu vào lòng người quá rồi, ôn hòa hiểu chuyện và là học bá, hoa khôi xinh đẹp trong sáng, lương thiện không giả dối, bây giờ cô đột nhiên nói mình là quán quân tán đả, còn nói những lời uy hiếp như thế, nếu cô còn châm thêm điếu thuốc thì trùm trường của Nhất Trung chắc chắn là cô! Làm gì đến lượt anh!

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Nguyễn Khê cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Quả nhiên sáng hôm sau khi ra ngoài gặp phải Giang Dịch Hàn, tên nhóc này thậm chí không nhìn cô một cái, đạp xe đạp đi.

Nguyễn Khê ngồi trên xe buýt thở dài, nếu không phải vì hoàn cảnh đặc biệt, cô sẽ không thể hiện ra con người thật của mình trước mặt Giang Dịch Hàn. Cũng may, Giang Dịch Hàn không phải mục tiêu của cô, nếu không những hành vi của cô trong khoảng thời gian này không biết hình tượng của cô đã đi nơi nào rồi.

Thật ra, hai đời cộng lại, gặp qua nhiều người như vậy. Chu Trừng quả thực là một người bạn trai và người chồng phù hợp với cô!

Không phải cô không gặp được người giàu hơn Chu Trừng, nhưng họ đều có những khuyết điểm khiến cô không thể chịu đựng được, chính vì hiếm khi gặp được người như Chu Trừng nên Nguyễn Khê không thể chịu đựng được bất kỳ ai phá hoại mối quan hệ giữa cô và Chu Trừng.

Sau kỳ kiểm tra tháng, cả giáo viên và học sinh đều không nhẹ nhõm, ngược lại càng căng thẳng hơn. Bo Bo như phát rồ, đề nghị với trưởng học về sau lớp họ sẽ không tham ra hoạt động trên bảng đen, phía sau bảng đen còn được dùng phấn viết, tàn nhẫn ghi rõ cách kỳ thi đại học còn bao nhiêu ngày nữa?

Bo Bo đến tìm Nguyễn Khê, đưa cho cô một tờ giấy và nói: "Đây là điểm xét tuyển của một số trường đại học. Mấy hôm nay em có rảnh thì chép nó lên mặt sau của bằng tin."

Nguyễn Khê viết chữ rất đẹp, trước đây nếu không phải Bo Bo lo cô không có thời gian học thì chắc mỗi kỳ bảng tin cô sẽ đều phải viết.

Khi tan học, Nguyễn Khê nhận lệnh cầm giấy và phấn và một chiếc ghế dài đi đến mặt sau.

Các học sinh đang nghỉ ngơi trong lớp nhao nhao nhìn về phía cô.

Khi Nguyễn Khê đứng trên ghế đẩu viết điểm xét tuyển năm ngoái của đại học Thanh Hoa, một số học sinh bắt đầu k3u r3n: "Bo Bo không có tính người!"

"Bo Bo phát rồ!".

Hai bên của số ngày còn lại thi đại học, điểm xét tuyển của một số trường đại học lần lượt được viết lên, điểm còn được tô đậm bằng phấn đỏ.

Mặc dù mọi người trong lớp đều k3u r3n, nhưng có điều phải công nhận là chiêu này của Bo Bo thực sự rất có ích, giống như dùng kim cương đánh vậy, đánh trúng khiến mọi người hoa mắt sau đó lại trở nên phấn khích hơn.

Ah, phấn đấu cho tương lai!

Không khổ không mật, năm cuối không có gì vui! Nếu không chiến đấu, thì cuộc sống không có ý nghĩa!

Giáo viên chủ nhiệm của năm cuối cấp ba có quan hệ tốt với Bo Bo, có Bo Bo dẫn đầu, lớp mười hai quang minh chính bỏ hoạt động trên bảng đen, điều này khiến giáo viên và học sinh thở phào nhẹ nhõm, các lớp khác cũng vậy, cũng muốn xin danh sách điểm xét tuyển của trường đại học và nhờ học sinh trong lớp chép lên bảng đen.

Dù mới giữa tháng mười, tháng sáu năm sau sẽ thi đại học, nhưng tính ra chỉ còn hơn nửa năm nữa, chắc chắn phải bắt đầu vội vàng ôn tập.

Mai Ích Xuyên không muốn tạo áp lực quá lớn cho học sinh, nhưng lớp trưởng lớp mười đã lại chủ động nhắc đến chuyện đó, chủ nhiệm lớp thấy học sinh có ý chí như vậy cũng rất cảm động, tự nhiên nghĩ đến Giang Dịch Hàn.

Nói thẳng là ông ấy cảm thấy rất xấu hổ khi đối mặt với học sinh này, ông ấy đã cố ý hỏi giáo viên dạy các môn khác nhau và họ đều nói rằng nền tảng anh rất tốt, công với sự đảm bảo của Nguyễn Khê, ông ấy nghĩ rằng mình thực sự đã hiểu lầm Giang Dịch Hàn. Tôi còn chưa nói bất cứ điều gì nhưng với tư cách là một giáo viên, không tin tưởng học sinh của mình đã là một lỗi lớn.

Mai Ích Xuyên cố ý bảo Giang Dịch Hàn đến văn phòng để nói chuyện sau khi tan học và nhân tiện xin lỗi. Tất nhiên trước đó ông ấy cũng đã mời hết mọi người đi, bây giờ trong ở văn phòng không có giáo viên nào khác cả.

"Khát nước không, cái này cho cậu uống." Mai Ích Xuyên cố ý gọi đồ ăn bên ngoài, mua vài ly trà sữa và bánh trứng gà non.

Điều này cũng được học từ Bobo.

Giang Dịch Hàn lắc đầu: "Thầy ơi, em không khát."

Mai Ích Xuyên chỉ vào bánh trứng gà non được bọc trong túi giấy: "Em đói không, cái này cho em."

"Thầy ơi, em không đói, thầy tìm em có việc gì vậy ạ?"

Giang Dịch Hàn càng lịch sự bao nhiêu thì Mai Ích Xuyên càng khó nói bấy nhiêu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Mai Ích Xuyên, sau mỗi kỳ thi tháng đều phải chỉnh lại chỗ ngồi. Em muốn ngồi ở đâu có thể nói với thầy."

"Chỗ nào cũng được."

"Vậy thì tốt, thầy sẽ cho em ngồi ở giữa, gần bảng đen hơn một chút, để em có thể nhìn rõ chữ viết hơn."

Giang Dịch Hàn không hiểu chuyện gì, anh không biết tại sao giáo viên nhạy cảm và dễ xúc động này lại làm những chuyện như vậy.

Sau khi nói đủ lời nói đầu Mai Ích Xuyên mới xấu hổ nói ra "Thành tích của em trong kỳ thi vừa rồi rất tốt, trước đây thầy đã hiểu lầm em, thầy xin lỗi. Là một giáo viên, thầy nên tin tưởng học sinh của mình, thầy đã không làm được điều này. Giang Dịch Hàn, em yên tâm đi, về sau sẽ không có chuyện như thế này sẽ xảy ra."

... Ồ, bởi vì chuyện này sao, anh còn tưởng rằng chuyện gì lớn lắm.

Giang Dịch Hàn không quan tâm lắm đáp: "Không sao đâu ạ. Thầy cũng không cần phải để bụng chuyện này."

Anh vừa chuyển trường tới đã đánh nhau, còn làm trùm trường. Người ngoài cuộc sẽ chỉ nghĩ rằng anh là một học sinh kém, không có học thức, bất ngờ đạt vị trí thứ hai mươi lăm trong lớp giáo viên nghi ngờ là chuyện bình thường, anh thực sự không quan tâm.

Nhưng vì lời nói của Mai Ích Xuyên, anh lại nghĩ đến Nguyễn Khê, người khác nghi ngờ anh, anh có thể hiểu và sẽ không tức giận, nhưng khi cô hỏi anh như vậy, anh thực sự rất tức giận, lửa giận trong lòng anh như từng cơn sóng liên tiếp ập đến.

"Vậy thì cảm ơn em, Giang Dịch Hàn, sau này nếu em gặp khó khăn trong học tập hay cuộc sống, em có thể đến tìm thầy, thầy sẽ làm mọi cách để giúp đỡ em."

Giang Dịch Hàn nghĩ đến Nguyễn Khê, nghĩ đến những hành của cô khiến người ta khó giải thích được.

Anh biết mục tiêu của những là Thanh Bắc, nếu cô phát huy bình thường trong kỳ thi tuyển sinh đại học thì sẽ không có vấn đề gì.

Không biết tại sao, thần xui đất khiến khiến anh hỏi: "Thưa thầy, thành tích giống như em, thi Thanh Bắc..."

Trước khi anh nói xong, Mai Ích Xuyên đã nhìn anh bằng khuôn mặt anh da đen với đầy dấu hỏi ở trên mặt: "Hả?"

Tốt rời, lời còn lại Giang Dịch Hàn xấu hổ không nói ra được.

Anh cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình thật hão huyền.

Vốn dĩ Thanh Bắc không thể đạt đến là bởi vì hàng năm có rất ít người trúng tuyển vào trường học đó, mà những những người này đều là học bá hoặc thần đồng.

Điểm số trước đây của anh còn có thể, nhưng cũng cách Thanh Bắc một khoảng cách. Khoảng cách này chắc chắn không phải là thứ mà anh có thể lấy kim đâm đùi hay cố gắng chăm chỉ để loại bỏ trong nửa năm.

Giang Dịch Hàn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thưa thầy, thầy có thể giúp em xem xem dựa trên thành tích hiện tại của em có thể đăng kí vào trường đại học nào không."

Mai Ích Xuyên không ngờ Giang Dịch Hàn lại có lòng cầu tiến như thế, ông ấy lập tức đồng ý: "Được rồi, không thành vấn đề! Ngày mai thầy sẽ thu xếp giúp em!"

Giang Dịch Hàn nói thêm: "Em không muốn học ở thành phố khác, em chỉ muốn Bắc Kinh."

Tốt nhất là ở gần Thanh Bắc một chút.

Mai Ích Xuyên đồng ý: "Được rồi, không có vấn đề gì."

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của giáo viên, Giang Dịch Hàn bị gió thổi qua liền tỉnh táo lại, anh mới phát hiện ra rằng mình lại ngu ngốc rồi.

Anh không muốn quay lại Bắc Kinh chút nào, ý nghĩ ban đầu là đi học đại học ở xa Bắc Kinh một chút, Bây giờ anh bị làm sao vậy? Cử chỉ đều giống như điên rồi.

Giang Dịch Hàn nhận ra điều gì đó, sau đó lập tức tự an ủi mình, lớn lên ở Bắc Kinh cũng rất quen thuộc, nên nếu như anh muốn trở về Bắc Kinh thì điều này cũng không phải là không thể hiểu được.

Sau khi tự an ủi mình bằng cách này xong, Giang Dịch Hàn lại cảm thấy mình không ngốc tí nào.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment