Tình Đầu Khó Phai

Chương 24

“Có phải cậu thật sự mang thai không?” Trần Nhất Tâm cẩn thận nhìn cô.

Thiển Y lờ đi.

“Vì sao phải cậy mạnh nói mấy lời đó?”

Vẫn không đáp lại.

“Tớ còn nghĩ cậu thật sự làm bằng sắt nữa cơ đấy.”

Lúc này Thiển Y nhìn Trần Nhất Tâm, “Tớ cảm thấy tớ thật sự sắp điên rồi.”

“Tớ còn nghĩ cậu điên rồi ấy.” Trần Nhất Tâm không chút che giấu sự khinh bỉ với hành vi vừa rồi của cô, “Sao cậu không dám xem phản ứng của Lạc Tử Thịnh vậy hả? Cậu nên xem Lạc Tử Thịnh sẽ nói gì chứ? Không phải cậu vẫn một mực chờ cơ hội này sao, xem rốt cuộc anh ta chọn ai? Cậu không nhìn thấy sự do dự trên mặt anh ta à? Vì sao cậu không tiếp tục xem?”

“Tớ sợ…”

“Sợ cái gì? Từ lúc nào cậu lại yếu đuối như vậy? Bao năm qua không phải cậu vẫn dũng cảm đi tiếp sao? Chẳng lẽ lại từ bỏ vào thời khắc cuối cùng này?” Trần Nhất Tâm thật sự chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Thiển Y cầm tay cô ấy, “Tớ đều biết chứ. Nhưng, tình cảm bao năm của họ…” Cô cắn môi, “Tớ có thể thắng được sao?”

Trần Nhất Tâm thật sự cười khổ, “Vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào? Tác thành cho đôi cẩu nam nữ đó?”

Thiển Y bật cười, “Sao lại miêu tả vậy chứ? Tốt xấu gì tớ cũng là người thứ ba!”

“Cậu chưa từng nghe à? Người thứ ba là người ngăn cản những người khác yêu nhau?” Trần Nhất Tâm quét mắt nhìn cô, “Còn muốn làm người thứ ba không?”

Thiển Y thở dài, “Thỉnh thoảng tớ thật sự không biết nên làm thế nào nữa. Cậu nói xem tớ thật sự yêu anh ấy sao, hay là bởi không có được nên không cam lòng? Nhưng chính là tớ muốn ở bên anh ấy. Nhưng, tớ sợ, tớ sợ anh ấy…”

“Lựa chọn không phải cậu?”

“Ừ. Tớ sợ người mà anh ấy muốn không phải tớ. Cậu nói xem tớ nên đối mặt với sự chờ đợi bao năm nay thế nào?”

“Nếu đã đến bước này rồi, việc gì phải suy xét nhiều như vậy? Bây giờ cậu dùng đứa bé để kiểm soát tình hình, ai dám nói gì cậu. Hơn nữa cậu là người vợ Lạc Tử Thịnh cưới hỏi đàng hoàng, hiện giờ lại có con, lúc này tên Lạc Tử Thịnh đó vứt bỏ cậu thì anh ta có còn là người không?”

“Không cần. Tớ không muốn lấy những thứ đó làm lợi thế.”

“Vậy cậu muốn làm gì?”

“Hồi học tiểu học, cô giáo bảo hai bạn cùng chia nhau một hộp thuốc màu, tớ không nói gì với cô giáo. Nhưng sau đó, tớ tự mình mua một hộp màu giống vậy như đúc. Tớ không muốn chia sẻ với người khác. Ngày bé, mẹ tặng tớ một miếng ngọc, có một ngày miếng ngọc nứt một vết, tớ không lấy nó ra lần nào nữa. Hồi cấp hai…”

Nhất Tâm nhìn cô, sao không hiểu được suy nghĩ thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành này?

Nhưng, phần độc nhất này, lại khó biết bao.

••••••••••••••••••

Đó là lần thứ hai Thiển Y không về nhà.

Lạc Tử Thịnh nhìn căn nhà trống không, đột nhiên có chút thê lương. Lúc này, anh kết nối chuyện vừa rồi lại. Anh không tin, không tin Thiển Y mang mục đích đó. Bắt đầu từ lúc nhìn thấy chú gấu bông trong phòng cô, anh đã biết, cô đối với anh không đơn giản như vậy.

Lại hoặc là bởi vì rất kiên định, rất kiên định về tình cảm của cô dành cho mình.

Mới có thể hoảng loạn vì thái độ của cô ngày hôm nay.

Con? Anh cắn môi.

Hôm sau, anh không đi làm.

Anh một mình đến phòng khám của giáo sư Trương, anh cũng không biết vì sao mình có suy nghĩ đó. Nhưng tiềm thức lại cảm thấy mình nên tới đây, anh không quên cảnh tượng hôm đó Thiển Y nói cô không cần tới đây nữa. Anh luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng không rõ là chỗ nào.

Gần đây nhiều chuyện đều đổ xô đến, anh cảm thấy đầu óc hơi mệt mỏi.

Giáo sư Trương nhìn thấy anh thì rõ ràng hơi bất ngờ.

“Cô Thẩm có chuyện gì…”

“Không phải ạ.” Anh cười nói, “Có điều, lần trước cô ấy trở về rồi nói sau này không cần đến đây nữa. Cho nên tôi muốn tới hỏi rõ tình hình.”

“Ừ. Tôi có dặn vậy thật.”

“Nhưng thật sự không có vấn đề gì sao?” Lạc Tử Thịnh vẫn tỏ ra ngờ vực.

Ánh mắt có chứa vẻ nghiền ngẫm của giáo sư Trương dính lên người anh, khiến Lạc Tử Thịnh luôn cảm thấy bất thường.

“Trước kia tôi đã từng nói, chỉ cần cô ấy phối hợp, sẽ khỏi rất nhanh thôi.”

Lạc Tử Thịnh nhìn thẳng vào mắt ông, hơi hoài nghi, “Ý của thầy là cô ấy đã…”

“Đúng. Bây giờ cô ấy đã tháo bỏ khúc mắc rồi. Cho nên tôi mới bảo cô ấy sau này không cần đến đây nữa.”

“Tôi muốn hỏi…”

“Chuyện riêng tư của bệnh nhân tôi không có quyền nói.” Trên mặt giáo sư Trương hiện ra nét ưu sầu.

“Tôi chỉ muốn biết, quá khứ của cô ấy có liên quan đến tôi không.”

Ánh mắt của giáo sư Trương có thêm vẻ tán thưởng, “Làm bác sĩ tôi có y đức của tôi.”

Lạc Tử Thịnh còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của ông thì mím miệng.

“Vậy được ạ. Đã quấy rầy rồi.”

Giáo sư Trương nhìn bóng dáng Lạc Tử Thịnh, thở dài, sờ cây bút ấy, sau đó ông đứng dậy đuổi theo Lạc Tử Thịnh, “Anh Lạc.”

Lạc Tử Thịnh dừng lại nhìn ông, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc.

Giáo sư Trương đưa cho anh cây bút đó, “Tôi không biết đưa cho cậu cây bút này là tốt hay xấu. Nó có thể sẽ thay đổi một vài quyết định quan trọng trong cuộc đời cậu. Đương nhiên, muốn mở bí mật này ra hay không là do cậu quyết định.”

Lạc Tử Thịnh nhìn cây bút, nhanh chóng nhận ra nó là một cây bút ghi âm.

“Đây là…”

“Tôi không nói gì cả.” Giáo sư Trương vỗ vai anh, “Rất nhiều lúc, ở nơi chúng ta không phát hiện, luôn xuất hiện một vài chuyện khiến chúng ta cảm thấy kì lạ.”

Lạc Tử Thịnh càng thêm nghi hoặc. Nhưng chỉ nhìn ông.

Giáo sư Trương mỉm cười với anh, “Chuyện tôi có thể làm cũng chỉ có thế thôi.”

Lạc Tử Thịnh cầm bút, bụng đầy nghi hoặc rời đi.

Bình Luận (0)
Comment