Tình Đầu Là Oan Gia

Chương 11


Môn đầu tiên mà hôm nay học là văn, giáo viên lúc này cũng từ bên ngoài bước vào một cô giáo trẻ khí chất ngời ngời trên môi luôn treo một nụ cười.

Co giáo vừa bước lên bục giảng vừa cười nói "mấy đứa, hôm nay tâm trạng cô tốt nên có món quà muốn tặng cho các em, hy vọng các em sẻ vui vẻ đón nhận"
Cả lớp nghe nói thì bất đầu la ó nhốn nhóa bảo không muốn nhận, cô thấy vậy thì khó hiểu mà đưa mắt nhìn giáo viên trước mặt.

Thế Hạo thấy vẻ mặt này của cô thì vui vẻ mà trêu ghẹo "Này, kêu một tiếng anh Hao tôi liên cho cậu biết vì sao bọn họ lại nhốn nháo như vậy"
Cô nghe hắn nói vậy thì nhìn hắn bằng ánh mắt xem thường rồi quay ngoắt đi khều nhẹ vào nữ sinh đang ngồi trước mặt.

Người trước mặt bị cô khều cũng hởi nhìn lại hỏi "Cậu có chuyện gì à?"
"Thật ngại quá, mình muốn biết vì sao mọi người trong lớp lại có vẻ kháng cự với món quà mà cô giáo nói như vậy?" cô hơi nhỏ giọng hỏi
Cô bạn kia thấy vậy cũng chẳng hề giấu giếm mà nói "Cậu mới vào nên không biết cái món quà mà cô ấy nói chính là một bài tập văn phải viết hơn năm ngàn chử để nộp lại cho cô ấy.

"
Thế Hạo thấy cô cứ như vậy mà đi hỏi người khác cũng chẳng thèm hỏi mình nên liền không vui mà hừ mấy cái, mắt cũng trừng nữ xin mà lúc nãy đã trả lời cô.

Nữ sinh kia trạm phải ánh mắt hắn liền vội vàng mà quay lên.


Cô sau khi nghe nói cũng có chút sợ, hơn năm ngàn chử vậy chẳng phải viết gần một buổi tối mới có thể song hay sao? Như này cũng gọi là quà đấy à, đây là phạt thì nghe đúng hơn.

Vừa nghĩ cô vừa nhìn người ở trên bụp giản với ánh mắt kì quái, dường như người kia cũng thấy được ánh mắt của cô nên cũng nhìn cô mà cười.

"Cô cho các bạn thời gian năm phút hy vọng các bạn có tin thần tự nguyện nhận quà nếu qua năm phút mà không có ai thì hình thức phát quà ngẫu nhiên sẻ được áp dụng" nói rồi giáo viên liền lấy ra một cái điện thoại để bắt đầu tính giờ.

Mấy học sinh ngay lúc này bàn luận còn soi nổi hơn khi nãy nhiều lần, bọn họ đang thảo luận xem nên nhận "quà" với hình thức nào.

"Thế Hạo, thành tích trung bình môn văn của cậu thế nào?" cô lên tiếng hỏi
Nghe hỏi thì hắn cũng không ngại mà bắt đầu khoe khoan "Bổn thiếu gia học tương đối giỏi, trung bình môn văn là 8/10"
"Vậy cậu có muốn so lần này xem ai cao điểm hơn không?" cô bắt đầu dụ dỗ hỏi, dù sao cô cũng đoán được tên ngốc này chắc chắn sẻ muốn so với cô.

Hắn nghe vậy liền nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ không biết cô muốn làm cái gì nên đánh liều hỏi thử "Cậu muốn nhận món "quà" này?"
Cô không đáp mà chỉ hơi cười, hắn thấy vậy thì liền biết mình đoán trúng với ý cô rồi.

"Cậu muốn so điểm cũng được, nhưng tôi có một điều kiện.

Nếu ai thấp điểm hơn thì phải thực hiện một yêu cầu của người còn lại" Hắn nghiêm túc nói.

Nghe vậy cô liền đồng ý ngay lập tức bởi điểm văn của cô trung bình là 9.

5/10 nên chẳng có khả năng cô thua được.

Thấy cô đồng ý như vậy hắn liền đứng lên để báo với giáo viên hai người muốn nhận "quà" từ cô.

Giáo viên nghe xong liền giật mình, cả lớp cũng hoang mang không kém, bọn họ né còn không kịp vậy mà hai vị này lại đồng ý nhận "quà"
Cô Kiều lúc này liền hơi cười bảo" Được rồi, hôm nay quà có hạn cô chỉ có thể tặng quà cho hai người mà thôi, những bạn khác thì cứ để hôm khác cô tặng các bạn sau"
Nghe cô nói vậy cả lớp liền thở phào một hơi, bọn họ dường như đã trúc xuống được gánh nặng nghìn cân treo lơ lững trên đầu mình.


Đồng thời ánh mắt cả lớp lúc này cứ dán chặt về hai người đầy cảm kích.

"Được rồi lên đây lấy quà nào, hôm nay là thứ ba vậy thứ bảy hai em nộp lại cho cô" Cô Kiều vừa nói vừa lấy ra một sấp giấy, nhìn tổng quan chắc gần bốn mươi tờ, sau đó cô lại chia đều ra hai bên.

Lúc này cô cũng đi khỏi chổ ngồi để tiếng lên mà nhận giấy về chổ.

"Nếu không đủ giấy thì có thể tìm cô để lấy thêm.

Được rồi, chúng ta tiếp tục giảng bài lần trước, nếu kịp thời gian vậy thì sẻ học thêm bài tiếp theo.

Nhanh mở sách ra, khẩn trương lên nào.

Thời gian là vàng là bạc đó, hiện tại các em trưa thấy nó quan trọng nhưng tương lai mỗi một giây mà các em chậm trể các em sẻ mất đi cả trăm triệu đây" Cô Kiều vừa nói vừa đi lại xung quanh lớp học để kiểm tra xem mọi người đã có sách hết chưa rồi mới yên lặng mà giảng bài.

Mỗi một tiết học chỉ có 45 phút nên thời gian trôi qua rất nhanh, tiếng trống hết tiết và vào tiết cứ van lên như thế vài lần thời gian học buổi sáng cũng đã kết thúc.

Cô lây hoai cất sách vỡ thì cô nhớ đến cái áo của hắn vẫn còn ở nhà mình nên lên tiếng hỏi "áo cậu vẫn còn ở nhà tôi, muốn chiều nay tôi mang đến hay tự đến đó lấy?"
Hắn đang bận nói chuyện cùng hai đàn em nhà mình nghe cô hỏi thì lập tức quay sang đáp "Để ở đó, khi nào rảnh tôi sẻ qua lấy"
Cô nghe thế cũng chẵng ý kiến gì nữa nên mang cặp ra về, vừa đến cữa lớp cô đã thấy người vô cùng quen thuộc đứng tại đó.

"Dì nhỏ" cô lên tiếng chào hỏi.


Thế Hạo đang nói chuyện thì nghe cô gọi người khác như vậy thì liền quay sang nhìn thử xem là ai, không nhìn thì thôi nhìn tới mới giật mình vậy mà lại là giáo viên ngữ văn của bọn họ Kiều phù thủy.

Cô Kiều nghe vậy thì liền cười "ta còn tưởng con quên ta rồi chứ" nụ cười vô cùng ôn hòa.

"Con làm sao quên dì được, hôm trước con về ngoại nhưng ngoại bảo dì giận ngoại nên dọn ra ngoài sống nên con chẳng thể gặp được dì, lúc nãy ở trên lớp con tưởng mình nhìn nhầm ấy chứ" cô cười đáp.

Hai dì cháu vừa nói chuyện vừa đi cùng nhau ra bên ngoài.

Lúc này trong lớp chỉ còn Thế Hạo và hai tên đàn em của hắn là Từ Việt Ngôn cùng Trương Gia Vỹ đang há hóc mồm ngạc nhiên.

Bọn họ vốn chỉ muốn nán lại một chút rồi về nhưng lại không ngờ có thể biết được tin tức lớn như vậy.

Thế Hạo cũng ngạc nhiên không kém, hắn biết nhà mẹ đẻ của dì Diệp họ Kiều nhưng cũng không ngờ lại trùng hợp đến mức em gái dì Diệp là Kiều phù thủy.

.

Bình Luận (0)
Comment