Chuyện Chu Dịch Phàm không muốn đối mặt nhất, cuối cùng vẫn xảy ra. Tất cả mọi người nhìn cậu, ánh mắt là khiếp sợ, là hiếu kì, có lẽ còn mang theo chán ghét và khinh miệt.
Chu Dịch Phàm không có đi xác nhận từng người một, cậu chỉ nhìn Lý Tiêu một cái, sau đó cũng không nhìn ai cả. Lưng cậu thẳng tắp, cậu chưa bao giờ thấy mình khác thường mà tự ti không có chí tiến thủ. Nhưng lúc này cậu vẫn không muốn đối mặt với tình cảnh đó, bởi vì đã từng trải qua một lần. Bị trở thành ngoại tộc bị bạn bè xa lánh, cậu không muốn lại trải qua một lần nữa. Ai cũng sẽ không muốn trải qua.
Không muốn đối mặt, cũng không muốn đi giải thích, lấy nói dối để đổi lấy cảnh thái bình giả tạo. Bởi vì cậu biết, mỗi một lần nói dối thì chính là tự phủ định bản thân mình. Cậu không thỏa hiệp với thực tế, cũng không nhất định phải phủ định chính mình. Giống như bây giờ, phải làm sao đây?
Cuối cùng chỉ có thể thở dài, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Mọi người không rõ ràng động tác đó của Chu Dịch Phàm có nghĩa gì, Lý Tiêu đột nhiên cười rộ lên, ôm vai Chu Dịch Phàm, hấp dẫn tất cả các ánh mắt lên người mình.
"Sao có thể chứ? Khẳng định là phỉ báng! Lần trước tôi đi du lịch Lệ Giang với Dịch Phàm, Dịch Phàm còn ở chung với người đẹp đó, còn làm tôi ghen tị muốn chết...... Đúng không? Còn nhớ không? Cô bé Thu Hà đó, tôi còn chụp ảnh nữa mà."
Lý Tiêu nói, lấy di động ra, triển lãm cho mọi người xem. Trên ảnh chụp Chu Dịch Phàm giữa hai em gái, biểu tình hờ hững, dứt khoát là đang ở trong phúc mà không biết hưởng.
Lý Tiêu vừa giải thích, uống đến choáng váng, đám bạn cùng phòng phần lớn nói đùa chạy đi toilet tắm rửa ngủ. Triệu Địa cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì, bị Tiền Cung tha đi. Tề Ngọc Tỉ đăm chiêu nhìn Chu Dịch Phàm và Lý Tiêu một cái, thấy mọi người đã giải tán, cũng đi trở về phòng mình.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Lý Tiêu và Chu Dịch Phàm, đột nhiên rơi vào yên lặng, khiến nụ cười của Lý Tiêu tươi cười trở nên có chút xấu hổ.
Chu Dịch Phàm hất tay Lý Tiêu ra, cố gắng thả lỏng cơ thể. Cậu hẳn là nên biết thời biết thế, tiếp tục giấu diếm tính hướng của mình. Nhưng cậu đột nhiên nhớ tới một vài chuyện. Giống như cái đêm cuối kỳ kia, cậu thử Lý Tiêu. Giống như lúc bắt đầu học kỳ này, Lý Tiêu dây dưa với cậu. Lại giống như từ sau khi trở về từ Lệ Giang, Lý Tiêu xa cách.
"Không sai, tôi chính là gay, tôi thích nam."
Chắc là mình điên rồi, thế nhưng lại nói như vậy làm chi. Trong lòng Chu Dịch Phàm lại sinh ra một loại cảm giác quỷ dị, có lẽ là vì áp lực lâu lắm rốt cuộc có thể lớn tiếng nói ra, rốt cuộc có thể giải thoát?
Chu Dịch Phàm nhìn thẳng hai mắt Lý Tiêu, khóe miệng thậm chí treo lên một nụ cười có thể nói là nụ cười mê hoặc. Nhưng nụ cười này không tới đáy mắt, trong mắt cậu là đen huyền bí, giống như vực sâu vô tận. Hiển nhiên cậu cũng không chờ mong có thể nhìn thấy Lý Tiêu lộ ra biểu tình như thế nào, bởi vì cậu dự đoán được Lý Tiêu sẽ lộ ra biểu tình như thế nào. Cậu nhìn Lý Tiêu, chỉ là muốn xác định dự đoán của mình chính xác hay không.
Sau đó thì sao? Có lẽ sẽ bởi vì vẻ mặt rất chói mắt kia, mà nhận thua. Không có cười, cũng không cần hiện ra vẻ mặt gì cả. Sẽ rất khổ sở, sẽ vô cùng khổ sở, Chu Dịch Phàm biết. Cậu chờ đợi giờ phút này.
Vẻ mặt Lý Tiêu có chút dại ra. Trừ cái đó ra, cái gì cũng không có. Những gì Chu Dịch Phàm tưởng tượng, không có xảy ra.
Thời gian từng giây từng giây tích tắc tích tắc trôi qua. Chu Dịch Phàm không có đợi đến giây phút mình dự đoán kia, có chút khó thích ứng, còn có chút không biết làm sao. Có chuẩn bị tâm lý mà nói, cậu có thể kiên cường hơn bất kỳ ai. Nhưng bây giờ Lý Tiêu phản ứng không giống như trong dự đoán của cậu, cậu sờ không được suy nghĩ của Lý Tiêu.
Thời gian kéo dài lâu lắm, các loại cảm xúc ở dưới đáy lòng mê hoặc, bàng hoàng, hoài nghi, vân vân càng ngày càng lớn dần lên. Chu Dịch Phàm có chút thiếu kiên nhẫn, gần như là thẹn quá hoá giận. Dù có ra sao, thích hay phỉ nhổ cũng được, ít nhất phải cho một phản ứng chứ?!! Ngốc lăng đứng ở đó nhìn chằm chằm người ta để làm chi?
Trong lòng Chu Dịch Phàm khó chịu, đơn giản xoay người, đi ra khỏi phòng. Cậu dứt khoát rời đi, hạ quyết tâm cuối kỳ sau liền đổi phòng, nghỉ hè dọn vào ở trong biệt thự kia. Dù sao học kỳ sau sẽ được phê duyệt xuất trao đổi sinh viên rồi, đến lúc vỗ mông rời đi, cũng không có gì lưu luyến, cũng sẽ không trở về nữa.
Lý Tiêu nghe tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng Chu Dịch Phàm xuống lầu. Không tính lớn, vừa vặn có thể nghe thấy. Tiếng động càng ngày càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn nghe không thấy. Lý Tiêu vẫn còn ngẩn người, nhưng mà lại không có ngây ngốc bất động. Hắn đuổi theo, tuy rằng hắn cũng không rõ ràng mình vì sao lại muốn đuổi theo. Ba chữ "Chu Dịch Phàm" đối với hắn mà nói, giống như sự hấp dẫn mạnh mẽ giữa cực âm và cực dương của nam châm vậy.
Lực hấp dẫn thần kỳ này khiến Lý Tiêu giống như tên cuồng theo dõi vậy, nhưng lại không tới gần.
Chu Dịch Phàm cúi đầu đi trên đường, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận với các loại chuyện mình vừa làm. Vừa ra khỏi phòng cậu liền hối hận, cứ đi thẳng như vậy, cảm giác giống như sợ ai đó, dường như chạy trối chết. Ngay từ đầu cũng không chú ý đến phía sau mình nhiều thêm một cái đuôi, cho đến khi đi ra sân trường, rời xa nơi đông người, Chu Dịch Phàm mới cảnh giác phát hiện sự khác thường ở phía sau.
Đi dưới ánh đèn đường sáng sủa, Chu Dịch Phàm đột nhiên dừng bước, sau đó quay người.
"Cậu...... đi theo tôi làm gì?"
Vốn muốn hỏi là: "Anh là ai? Sao lại đi theo tôi?" nói linh tinh. Nhưng Chu Dịch Phàm quay người liền phát hiện người đi theo mình không phải kẻ bắt cóc mà là Lý Tiêu.
Lý Tiêu chưa đi đến phạm vi của ánh đèn, vừa đúng dính một chút ánh sáng, bóng tối bao phủ một góc. Chu Dịch Phàm dừng lại, hắn cũng dừng lại. Chu Dịch Phàm mở miệng, Lý Tiêu mới từ từ phục hồi tinh thần.
"Tôi......"
Lý Tiêu nhìn hoàn cảnh xung quanh, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Sao tôi lại ở đây?"
Chu Dịch Phàm lấy ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Lý Tiêu: "Ngay cả cậu cũng không biết, chẳng lẽ tôi biết?"
"Ha ha...... Chắc là uống nhiều rượu quá đầu óc không minh mẫn lắm......"
Lý Tiêu sờ sờ cái mũi của mình, tìm lấy một cái cớ hợp lý. Cũng không thể ăn ngay nói thật được, mình nhìn không thấy cậu liền theo thói quen muốn tìm cậu cho nên đi theo đó chứ?
"Tôi đi đây, đừng đi theo tôi."
Chu Dịch Phàm lười quản Lý Tiêu, xoay người tiếp tục dọc theo đường không người mà đi. Cách biệt thự không xa, cũng không cần lo lắng về đến ký túc xá quá muộn.
Lý Tiêu ngay từ đầu không nhúc nhích, ngừng một lát, liền vắt chân đuổi theo Chu Dịch Phàm.
"Tôi đi chung với cậu nhé, quá muộn bảo vệ sẽ kiểm tra thẻ sinh viên, tôi không mang theo."
Cái cớ này thật là tốt, Lý Tiêu tự like cho mình một cái. Thuận tiện lặng lẽ giấu kỹ thẻ sinh viên vào trong túi.
"Tự mình trèo tường vào, cũng không phải chưa làm qua bao giờ."
Chu Dịch Phàm ghét bỏ nói.
"Tôi uống nhiều, lỡ đâu lúc trèo tường nhũn chân bước hụt chân thì sao?"
Chu Dịch Phàm một chút không thấy chân Lý Tiêu có dấu hiệu nhũn chút nào.
"Cậu đi theo tôi về đó cũng không có chỗ ngủ cho cậu đâu, chỉ có một cái giường, Tề Mục chuyển ra ngoài ở với bạn gái rồi."
"Không sao cả, chúng ta ngủ cùng nhau."
Lý Tiêu không hề suy nghĩ nói. Thấy vẻ mặt Chu Dịch Phàm khác thường, lại nhỏ thanh bổ sung: "Yên tâm tôi sẽ không động tay động chân với cậu nữ. Tôi là người đã có bạn gái, sẽ không làm gì cậu cả."
Lý Tiêu biết Chu Dịch Phàm có lực hấp dẫn đặc biệt với hắn, hắn cho rằng mình bị bệnh không nhẹ. Bây giờ hắn tìm ra nguyên nhân rồi. Chu Dịch Phàm có sức hấp dẫn với hắn, bởi vì hắn sẽ bị hấp dẫn bởi người đồng tính chứ gì nữa! Nghĩ như vậy, trong lòng Lý Tiêu kiên định không ít. Hơn nữa mọi người đều có tâm lý yêu thích cái đẹp nha, Chu Dịch Phàm xinh đẹp như vậy, hắn sẽ thích cũng không có gì kì lạ. Ha ha......
(cuối cùng bạn Tiêu cũng nhận ra rồi...mặc dù logic thật là...)"Aiz......"
Chu Dịch Phàm thật sự thầm nghĩ muốn thở dài cũng chỉ có thể thở dài. Còn muốn nói một câu: "Cậu không làm gì tôi, nhưng tôi không bảo đảm là sẽ không làm gì cậu." Đáng tiếc chưa nói ra miệng, sợ dọa Lý Tiêu chạy mất.
Hai người đến biệt thự, Chu Dịch Phàm cho Lý Tiêu chăn nệm để nằm dưới đất lần nữa. Lần này Lý Tiêu không muốn sống muốn chết muốn nhất định phải ngủ trên giường như lần trước nữa, trái lại thông minh hơn rất nhiều. Hai người một đêm không nói chuyện, mãi cho đến trời sáng. Chu Dịch Phàm không biết có phải là bởi vì nghĩ thông suốt, cho nên ngủ rất ngon. Lý Tiêu lại có thái độ khác thường, cả một đêm không ngủ. Đối với chuyện này, Lý Tiêu giải thích là, uống nhiều quá dẫn đến đầu to ra căn bản dừng không được cho nên sẽ không ngủ được.