Thời gian duy trì nụ hôn này không lâu lắm. Sau khi kết thúc, Lý Tiêu nhịn không được lại hôn vài cái mới lưu luyến không rời rời đi, đến phòng khách sấy tóc.
Mà trong nháy mắt đóng cửa, mỹ nhân đang ngủ mở mắt mạnh ra. Dưới chăn, tay bởi vì khẩn trương mà gắt gao nắm lấy ga giường chậm rãi buông ra, lại có chút mất hết sức lực.
"Rốt cuộc...... là có ý gì?"
Chu Dịch Phàm nghiêng đầu, đem mặt mình chôn sâu vào trong gối đầu.
Rõ ràng đã buông tay rồi, Lý Tiêu vì sao đột nhiên lại làm như vậy? Nếu là tháng trước, hoặc là trước tháng trước nữa, cậu có lẽ sẽ không chút do dự vì Lý Tiêu thay đổi kế hoạch, chỉ cần Lý Tiêu cho cậu nửa điểm nhắc nhở. Nhưng bây giờ, cậu rõ ràng đã buông tay.
Cậu nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ hôn môi, là cậu chủ động, là vì uống say. Lần thứ hai, Lệ Giang lần đó, là vì cái gì đây? Trong đêm tối hooc-môn thiếu niên nổi dậy mãnh liệt sao? Khi đó không có uống rượu, cậu cho rằng Lý Tiêu thích cậu. Đáng tiếc cũng không phải. Đêm đó Lý Tiêu rời đi, sau đó bất hòa, kết giao bạn gái. Lý Tiêu biểu hiện lãnh tĩnh
(lạnh lùng+bình tĩnh) như vậy, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra. Giống như tất cả chỉ là vọng tưởng
(suy nghĩ xa vời) của cậu.
Mà lần này thì sao? Lý Tiêu rốt cuộc đang làm gì vậy? Lại đùa dai một lần nữa sao?
Chu Dịch Phàm buông tay đang nắm chặt ra, nhanh đến móng tay đâm rách trong lòng bàn tay, lại không có cảm giác đau. Rõ ràng đã buông tay, nên không muốn bởi vì một chút ngon ngọt này mà để mình hi vọng một lần nữa.
Nội tâm Chu Dịch Phàm giãy dụa, không còn buồn ngủ nữa. Không bao lâu, Lý Tiêu đã trở lại.
Lý Tiêu đóng cửa lại, đứng ở bên giường chà chà tay, hoạt động cơ thể một chút, đuổi đi hơi lạnh. Rồi sau đó mới xốc lên một góc chăm, nằm vào. Trong lúc Chu Dịch Phàm mang tâm tình thấp thỏm giả bộ ngủ, Lý Tiêu chuyển qua phía sau cậu, tay cũng linh hoạt trượt đến trên eo cậu, nhẹ nhàng ôm. Thân thể hai người gần sát, thân mật khăng khít, có thể nghe thấy tiếng hô hấp.
Chu Dịch Phàm thật vất vả mới thả lỏng cơ thể lại cứng lại. Trong lòng kinh hoảng thất thố: "Trời ạ! Bây giờ vẫn nên giả bộ ngủ hay là tỉnh lại đẩy hắn ra đây!"
Lý Tiêu cảm thấy người kia cứng đờ, gần như muốn cười ra tiếng. Chu Dịch Phàm thật sự rất khả ái, đã lộ rồi, còn giả vờ. Không lẽ là đang xấu hổ? Nhớ tới vừa rồi khi hôn cậu, dáng vẻ cố nén đến mặt đỏ tai hồng của cậu, Lý Tiêu cảm thấy lòng mình cũng manh hóa.
Vì trấn an Chu Dịch Phàm, Lý Tiêu nhanh chóng hôn nhẹ lỗ tai Chu Dịch Phàm, nhỏ giọng nói: "Ngủ đi, ngủ ngon."
Chu Dịch Phàm đột nhiên có chút cam chịu. Cực độ khát vọng, bây giờ duỗi tay ra là có thể mò đến. Vẫn cảm thấy không chân thật, cậu hoài nghi tất cả chỉ mơ, sớm muộn gì sẽ bị thực tại đánh thức. Thất bại. Không muốn nghĩ nhiều như vậy, cũng không hỏi Lý Tiêu vì sao muốn hôn cậu, Chu Dịch Phàm chậm rãi xoay người, giống đà điểu tựa đầu lên ngực Lý Tiêu.
Lý Tiêu tay đặt ở trên lưng cậu, mà tay cậu thì khoát lên thắt lưng Lý Tiêu, bọn họ giống như một đôi tình nhân, gắn bó kề cận bên nhau, ôm nhau mà ngủ.
Lý Tiêu muốn mỗi buổi sáng tỉnh lại người nhìn thấy đầu tiên là Chu Dịch Phàm, muốn mỗi ngày buổi sáng nói: "Chào buổi sáng" với Chu Dịch Phàm, buổi tối mỗi ngày nói: "Ngủ ngon" với Chu Dịch Phàm. Rốt cuộc nhận ra, rốt cuộc biết bản thân mình thật sự muốn gì, hắn âm thầm hạ quyết tâm. Hắn quyết định thuận theo tâm ý của mình.
Nhưng mà sau khi quyết định. Ngày đầu tiên bắt đầu nếm thử mối quan hệ không giống như ngày thường với Chu Dịch Phàm, cũng không tính là thuận lợi. Chính xác mà nói, người nào đó căn bản chưa cho hắn cơ hội bắt đầu. Người nào đó – anh trai Chu Dịch Phàm, Chu Dịch Hàng đến. Ngay lúc hai người còn chưa rời giường.
(bắt gian tại giường XD)Lý Tiêu xem qua ảnh chụp của Chu Dịch Hàng rồi, có bảy phần tương tự với Chu Dịch Phàm. Chỉ là đường nét của Chu Dịch Hàng rõ ràng hơn một chút, ngũ quan cũng thô kệch hơn một ít, không tinh xảo giống Chu Dịch Phàm. Nhìn ảnh chụp, liền cảm thấy người anh này có chút nghiêm túc, là người nói năng thận trọng không dễ ở chung. Nhìn thấy người thật, còn áp lực hơn nhìn trong hình.
Khi đó Chu Dịch Hàng đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn chằm chằm em trai mình và người con trai đang ôm em trai mình ở trên giường đủ mười giây. Đương nhiên, ánh mắt anh nhìn em trai mình là ôn nhu như gió xuân mưa phùn, ánh mắt trừng Lý Tiêu là băng lãnh như gió táp mưa sa. Khó trách Lý Tiêu cảm thấy áp lực rất lớn.
"Anh, sao anh lại tới đây?"
Chu Dịch Phàm ngồi dậy, vừa cúi đầu liền phát hiện áo ngủ của mình bị tụt nút mở ra hơn một nửa. Xấu hổ kéo cổ áo lại, luống cuống tay chân gài nút áo.
Ánh mắt Chu Dịch Hàng nhìn Lý Tiêu càng thêm lãnh liệt. Lý Tiêu sờ sờ mũi, thức thời đi vào WC thay quần áo.
Khi đi ra, Chu Dịch Phàm và anh cậu đã không ở trong phòng, mà đang ở phòng khách.
Lý Tiêu xuống lầu, sờ cái ót cười cười với Chu Dịch Hàng: "Chào anh! Ha ha......"
Vừa rồi Chu Dịch Phàm đã giải thích qua với Chu Dịch Hàng, Lý Tiêu là bạn cùng phòng với cậu. Nhưng sắc mặt của Chu Dịch Hàng đối với Lý Tiêu vẫn không hoà nhã. Anh nghe Phạm Doãn Y nói qua sự tích oanh liệt của Lý Tiêu, có thể nói ấn tượng với Lý Tiêu vô cùng kém.
Chu Dịch Phàm cảm thấy được anh mình có địch ý với Lý Tiêu, không rõ nguyên nhân. Để tránh Lý Tiêu xấu hổ, Chu Dịch Phàm thay thế anh trai gật đầu với Lý Tiêu nói: "Cậu về trường trước đi."
Lý Tiêu thấy Chu Dịch Hàng thật sự không thích mình, biết ở lại cũng không ai chào đón, không bằng rời đi.
"Tôi đợi cậu ở trường."
Sau khi Lý Tiêu rời đi, Chu Dịch Phàm mới hỏi anh mình: "Hình như anh không thích bạn của em lắm? Vì sao?"
Chu Dịch Hàng thò tay xoa xoa tóc Chu Dịch Phàm: "Chính là nhìn hắn không vừa mắt. Thằng nhóc đó bộ dạng xấu xí, đã thế còn cười đáng khinh như thế, vừa thấy là biết ngay không phải người tốt rồi."
"Phụt...... Xấu xí? Ha ha ha......"
Chu Dịch Phàm bị hình dung của anh trai mình chọc cười.
"Rất buồn cười sao?"
Chu Dịch Hàng hỏi, trong mắt là rõ ràng ý cười.
Thấy Chu Dịch Phàm cười không ngừng, dáng vẻ tâm tình rất tốt, Chu Dịch Hàng tâm tình cũng tốt lên. Anh cởi bỏ khuy áo, xắn tay áo, nói với Chu Dịch Phàm: "Anh mua đồ ăn đặt ở trong tủ lạnh rồi. Em muốn ăn cái gì vào bữa sáng? Trứng ốp la và thịt lợn muối xông khói thì thế nào? Nếu như đói bụng thì uống trước một ly sữa đi."
Chu Dịch Phàm vừa nghe, kỳ quái hỏi: "Anh mua đồ ăn làm gì? Muốn ở đây sao?"
Giờ phút này Chu Dịch Hàng đã đi vào phòng bếp, vì trả lời vấn đề của cậu, ló đầu ra: "Mua tủ lạnh cũng phải cho gì đó vào chứ. Ăn bữa sáng xong chúng ta trực tiếp đi sân bay, anh không phải đã nói chờ em nghỉ sẽ dẫn em đi Hokkaido tắm suối nước nóng sao?"
Chu Dịch Hàng đúng là có nói qua, nhưng bây giờ Chu Dịch Phàm không muốn đi đâu cả. Cậu còn muốn về trường, hỏi rõ ràng Lý Tiêu vì sao lại hôn trộm cậu.
"Có thể không đi không?"
Chu Dịch Phàm đứng ở cửa phòng bếp, buồn rầu hỏi.
Chu Dịch Hàng nghe vậy ngừng động tác trên tay, từng chút từng chút quay đầu, trên mặt đã sớm chuyển từ trời quang sang nhiều mây, chuẩn bị sấm chớp đùng đùng: "Em muốn vì một người ngoài mà bỏ qua người anh trai đã vất vả lắm mới có ngày nghỉ này sao?"
Vẻ mặt Chu Dịch Phàm cứng đờ, ha ha cười ngây ngô một chút, giọng điệu thương lượng một chút hỏi: "Vậy ngày mai lại đi làm sao?"
Đáp án tự nhiên là không. Sửa lịch trình chuyến bay là chuyện nhỏ, kéo dài kế hoạch cũng có thể, mấu chốt ở chỗ Chu Dịch Hàng căn bản không muốn em trai bảo bối của mình có thời gian về trường đi gặp cái tên nhóc thối Lý Tiêu kia.
Chu Dịch Phàm bất đắc dĩ, đành phải gửi tin nhắn cho Lý Tiêu, nói mình không về trường.
Lý Tiêu nhận được tin nhắn, trong lòng cả kinh, liền sợ Chu Dịch Phàm bởi vì gì đó mà không vui. Vì thế lập tức gửi tin nhắn, hỏi Chu Dịch Phàm nguyên nhân. Ngay sau khi biết Chu Dịch Phàm không có không vui, chỉ là muốn đi du lịch ở nước ngoài, Lý Tiêu mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó lại nhận được một tin nhắn, Chu Dịch Phàm nói bây giờ đang ở sân bay, vì thế Lý Tiêu vội vàng bận rộn bắt xe chạy tới. Đáng tiếc lúc đến nơi, máy bay đã cất cánh.
Lý Tiêu lẻ loi đứng ở đại sảnh sân bay, nhìn di động của mình. Tin nhắn mới nhất, Chu Dịch Phàm nói cậu sẽ ở Hokkaido một tuần.
"Một tuần, lâu như thế......"
Bây giờ đặt vé máy bay, còn kịp không ta? Không được,vấn đề đầu tiên là hộ chiếu, vấn đề tiếp theo là không có tiền......
Lý Tiêu tự hỏi, cuối cùng đưa ra kết luận: "Vẫn là về nhà thôi."
Buổi tối Lý Tiêu thử gọi điện thoại cho Chu Dịch Phàm, không gọi được. Xem ra muốn liên lạc với Chu Dịch Phàm, thật đúng là phải ngoan ngoãn chờ đủ một tuần.