Lục Viễn biết chính mình ăn nói quá khó nghe. Con người mẹ cậu tuy rằng mẫn cảm lại hay lo âu, thế nhưng ngoại trừ việc bà năm đó cùng cha dượng đi thẳng một mạch, bỏ cậu lại một mình không quản đến, cũng chưa từng làm gì có lỗi với cậu.
Những gia đình yêu thương con, bao bọc con như bảo bối cũng có, nhưng những nhà đối xử lạnh nhạt, động một chút là đánh chửi con cái cũng rất nhiều, so sánh với hoàn cảnh xung quanh mình, Lục Viễn cũng không dám nói cha mẹ cậu kém cỏi—— nói cho cùng thì trước năm lớp 12, bọn họ cũng yêu thương, quan tâm lo lắng cậu. Sau này bọn họ ly hôn, là lựa chọn hoàn toàn dễ hiểu của những cặp vợ chồng đã cạn tình cạn nghĩa, cậu cũng không có quyền can thiệp.
Cho nên cậu chưa bao giờ nói bọn họ không tốt. Mỗi lần bà Lục nhắc tới chuyện sợ Lục Viễn tương lai không quản đến bà, Lục Viễn đa số cũng đều chỉ an ủi, lâu lâu lại đem tiền lương gửi về nhà. Mà bình tĩnh xem xét, cũng chỉ có chút chuyện này là cậu có thể làm.
Cậu tình nguyện tiêu tiền, nhưng lại không muốn hao phí thời gian cho tình cảm. Mấy chuyện như kiểu thân mật, yêu thương hòa thuận, cốt nhục tình thâm, cho nhau nhớ mong, vốn dĩ không tồn tại trong gia đình bọn họ. Huống chi có đôi khi suy nghĩ kỹ một chút, Lục Viễn cũng không xác định được bản thân mình có được tính là có một gia đình hay không.
Buổi tối hôm nay già trẻ lớn bé trong nhà đều ngủ không ngon, bà Lục trong lòng bực bội mà mất ngủ đến nửa đêm, ở phòng khách lặng lẽ lau nước mắt. Khuya càng muộn, con lớn con nhỏ đều đã ngủ, cũng không ai tới khuyên bà quản bà. Bà thương tâm chịu không nổi, liền kéo tay áo thu dọn đồ đạc phát ra chút động tĩnh, ai ngờ làm rộn đến quá nửa đêm, cũng không thấy Lục Viễn ra khỏi thư phòng.
Bà Lục lắp bắp mê man đến gần rạng sáng mới miễn cưỡng thiếp đi, chờ đến sáng sớm hôm sau, lại phát hiện Lục Viễn chẳng biết đã đi mất từ lúc nào rồi.
Bà có chút kinh hoảng, vô thức nghĩ tới một loạt những tình huống xấu, vội vội vàng vàng chộp lấy điện thoại gọi đi vài cuộc, động tác gấp gáp khiến đầu gối đụng vào cạnh bàn trà, bà cúi đầu một nhìn, lúc này mới phát hiện ra Lục Viễn có để lại một tờ giấy.
Tờ giấy Lục Viễn để lại chỉ viết mấy dòng ngắn gọn, nói cậu có việc đi nơi khác công tác, phải rời nhà mấy ngày, có để lại chút tiền trong ngăn kéo, cần gì cứ tiêu.
Cụ thể là đi nơi nào, yêu cầu đi mấy ngày, đại khái ngày nào trở về......trên mặt giấy lại một mực không viết.
Bà Lục đọc xong lại nhịn không được suy đoán Lục Viễn có phải vì trốn bà nên mới đi công tác hay không, mà lúc này người đã ở trên cao tốc.
Lần này Lục Viễn đi công tác quả thật là quyết định đột xuất. Khách hàng người Đức mà cậu có liên hệ trước kia đã kết thúc nghỉ phép, nguyên bản ước định là thứ sáu này cậu phải đem hàng mẫu gửi đến chỗ họ, kết quả hiện tại người nhân viên kinh doanh phụ trách liên lạc với cậu ở nhà xưởng bên kia lại xin nghỉ. Lục Viễn cấp tốc liên hệ với những người khác ở nhà xưởng, điện thoại vòng tới vòng lui một đống người, trước sau vẫn không có ai cho cậu được một câu trả lời xác đáng.
Cậu nảy sinh lòng bất an, nói cho cùng thì đơn đặt hàng của mình quá ít, nhà xưởng có khả năng cố ý chậm trễ, cho nên dứt khoát gửi tin nhắn thoại cho Bùi Lập Dũng, bảo gã cậu tự mình đến tận nơi xem sao.
Cũng may nhà xưởng với chỗ cậu ở nằm cùng một tỉnh, sáng sớm 4 giờ Lục Viễn đã xuất phát, lúc đến nơi công nhân cũng chỉ mới bắt đầu vào làm. Quy mô nhà xưởng này không lớn, Lục Viễn tìm được ngay giám đốc Vương cậu gặp trong lần đầu tiên tới đây khảo sát, vừa hỏi, quả nhiên hàng đặt mẫu còn chưa được làm.
Giám đốc Vương ban đầu làm mặt lạnh một hồi, nói rằng hiện giờ đơn đặt hàng dồn lại quá nhiều, gần đây công nhân của bọn họ lại có nhiều người nghỉ làm về quê, mấy đơn của khách quen họ còn làm chưa xong giao không kịp, huống chi bên Lục Viễn đơn hàng đã ít, còn thêm nhiều yêu cầu riêng. Hơn nữa nhân viên kinh doanh còn xin nghỉ, bọn họ không nắm được tình huống, mất một thời gian nữa mới tìm được người mới để tiếp nhận.
Ngầm hiểu được, có ý tiếp tục trì hoãn thêm.
Khoảng thời gian này Lục Viễn cũng ít khi liên hệ bọn họ xác nhận, cậu lúc trước tìm nhà xưởng này là vì chỗ bọn họ gần, trong cùng một tỉnh dễ đi lại, thuận tiện bàn công việc, ai ngờ đối phương lại trở mặt như vậy. Hiện tại ngày hẹn giao hàng mẫu sắp tới, mặt khác các nhà xưởng nhận đơn hàng kiểu này hầu hết đều nằm ở phía Nam, bây giờ phải bay qua gần phân nửa đất nước Trung Quốc này khảo sát, bàn bạc, lại gửi bản vẽ...Đừng nói mấy ngày, thậm chí nửa tháng nữa cũng không kịp.
Lục Viễn thấy lửa giận bốc lên đầu, lại nặng nề đè xuống, không phát tác.
Giám đốc Vương nói chuyện lớn tiếng, gian ngoài có không ít người tò mò ngó vào xem, Lục Viễn vẫn luôn mặc kệ, nhìn thấy mà không lên tiếng, đám người vừa đi, cậu lại trầm mặc đi tới cửa, xoay tay cầm nhấn nút khóa trái cửa phòng quản lý, nghĩ một lúc, lại kéo ghế dựa ngồi xuống.
Giám đốc Vương sửng sốt, tức khắc sa sầm mặt mũi, hỏi Lục Viễn: "Cậu làm thế này là có ý gì?"
Lục Viễn mỉm cười, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, rít một hơi thật mạnh, lúc này mới chậm rì rì nói: "Mấy năm nay tôi công tác, chức tước không thăng, nhưng tiếp xúc không ít nhà xưởng lớn. Có một lão bản từng chỉ dạy tôi thế này, cái gì mà, mấy cái nhà xưởng này, nếu muốn yêu cầu hiệu suất cao, nhất định phải giở chút thủ đoạn, chuyện này rồi lại chuyện kia. Tôi cảm thấy rất có đạo lý, giám đốc Vương cảm thấy thế nào?"
Giám đốc Vương trợn tròn mắt, đành phải trở mặt. Gã duỗi tay sờ lấy điện thoại muốn gọi đường dây nội bộ tìm bảo an, bàn tay mới vừa vươn tới, đã thấy Lục Viễn ấn đầu thuốc cháy dở lên điện thoại của gã.
Lục Viễn bình tâm tĩnh khí nói: "Khi ấy tôi tới nhà xưởng khảo sát chính là gặp giám đốc Vương, mà nhân viên kinh doanh Tiểu Lưu Tiểu Lý gì đó, tôi căn bản không có ấn tượng, nói trắng ra là, mấy người đó chỉ là chó săn của ngài. Chó săn này lừa gạt tôi một tháng, mỗi lần tôi gọi điện thoại hỏi hàng mẫu, gã đều nói đảm bảo có thể giao hàng đúng ngày, bây giờ đến phút cuối cùng lại cho tôi một vố, ngài nói xem tôi có thể tìm ai? Chắc chắn là tìm ngài rồi. Ngài đã quên rồi, tôi đành phải cùng ngài chậm rãi ôn lại một chút."
Bên ngoài không ngừng có người gõ cửa, âm thanh dồn dập, hiển nhiên là có việc gấp. Giám đốc Vương không nghĩ tới họ Lục này là một người thoạt nhìn thanh tú soái khí lại có thể chơi bài tàn nhẫn xấu xa, tâm cơ mãnh hổ như vậy, dứt khoát nói: "Không cần ôn lại, tôi nói thẳng cho cậu biết nhé, việc này là do chính công ty các cậu."
"Công ty chúng tôi?" Lục Viễn hơi sửng sốt, nhíu mày nói, "Là chuyện gì?"
"Giám đốc kia của các cậu, người cùng đi với cậu tới đây khảo sát ấy," Giám đốc Vương nói, "Hai tuần trước mới vừa đặt lại ở chỗ chúng tôi một đơn hàng, giá cả so với chỗ cậu cao hơn không ít. Kỳ thật hàng mẫu đã làm xong từ thứ hai, nhưng đã bị gã lấy đi, cậu có việc gì cứ đi tìm gã mà hỏi."
Lục Viễn vừa nghe giám đốc còn tưởng là đang nói Bùi Lập Dũng, vắt óc suy nghĩ trong chốc lát, mới hiểu được là đang nói tới giám đốc tiền nhiệm, cậu em vợ của lão bản.
Hai tuần này cậu đều liên hệ trực tiếp với khách hàng, thấy người nọ hết thảy bình thường, còn tưởng rằng cậu em vợ lão bản không quấy rối, ai mà ngờ đối phương lại ở đây giở trò, chờ cậu ở bên này không giao được hàng mẫu chọc giận khách, bên kia lại chủ động xuất kích, thuận nước đẩy thuyền mà ra tay giúp đỡ...... Nói không chừng khách hàng còn cảm thấy cảm kích khôn nguôi vì gã đã trợ giúp kịp thời.
Lục Viễn vô cùng tức tối, nhưng cậu cũng biết nhà xưởng bây giờ nếu nhận đơn hàng mới, quá nửa sẽ chỉ có thể là làm qua loa để đối phó với mình, lại dây dưa tiếp cũng không dễ xử lí.
Cậu nhìn thời gian, lại cầm di động nhắn tin báo cho Bùi Lập Dũng, chờ bên kia bận xong rồi gọi điện nói chuyện với mình.
Chờ thẳng đến giữa trưa, mãi không thấy tin tức gì từ Bùi Lập Dũng, mà Chu Du lại gọi điện thoại tới.
Lục Viễn tùy tiện tìm một quán ngồi xuống ăn cơm, tiếp điện thoại trong lúc tâm tình không tốt, nhàn nhạt mà "ừ" một tiếng, lại thúc giục nói: "Có việc thì nói nhanh lên, tôi đang đợi điện thoại."
Chu Du hỏi: "Giữa trưa mà phải chờ điện thoại của ai?"
"Của giám đốc tôi," Lục Viễn thở dài, nói, "Làm sao vậy?"
Chu Du ồ một tiếng, nói: "Không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút, cậu với mẹ cậu cãi nhau à?"
Lục Viễn: "......"
Chu Du cười ha hả: "Hôm nay mẹ cậu gọi điện thoại cho tôi, nói hai người cãi nhau, sau đó cậu rời nhà đi mất, bà bảo tôi dò hỏi một chút xem cậu hiện đang ở đâu, sợ cậu không an toàn."
"Tôi để lại cho bà một tờ giấy, nói phải đi công tác." Lục Viễn á khẩu, cậu thật sự nghĩ thuận đường trốn đi hai ngày, bằng không đã mệt chết mệt sống mà về nhà còn gặp phải áp suất thấp, uất ức đủ đường. Vậy mà nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, cậu đã viết giấy để lại rồi vẫn không được yên thân.
Được cả Chu Du nữa, chen chân vào chuyện này làm gì?
Lục Viễn bất đắc dĩ mà thở dài nói, "...... Cậu cũng thật là đủ......"
"Đủ nhiệt tình sao?"
"Đủ phiền," Lục Viễn nói, "Bớt nhọc lòng những việc này đi, thôi, cậu còn muốn hỏi cái này, lại gọi nữa tôi sẽ không tiếp."
"Tôi không đề cập đến nữa," Chu Du lập tức nói, "Thế hôm nào cậu trở về?"
Lục Viễn: "......"
"Tôi mời cậu ăn cơm?" Chu Du khéo léo lấp liếm, chớp mắt nói: "Mời cậu ăn nạm bò hầm cà chua."
Lục Viễn ừ một tiếng, lúc này mới nói: "Vốn dĩ hôm nay là có thể trở về, nhưng do bên này gặp chút phiền toái, tôi cũng không biết khi nào mới về được."
Cậu nhàn rỗi không có việc gì, còn đang đợi đồ ăn dọn lên, đành ngồi tỉ tê đem kể hết chuyện phiền toái gặp phải ở bên này cho Chu Du, lại xổ thêm một tràng đay nghiến chửi rủa vị giám đốc tiền nhiệm chết tiệt.
Chu Du ở đầu dây bên kia lòng đầy căm phẫn, Lục Viễn mắng một câu hắn phụ họa một câu, còn có thể không trùng lặp. Lục Viễn nghe rất hả giận, thẳng đến khi Bùi Lập Dũng gọi điện lại cho cậu, hai người mới cúp máy.
Lục Viễn đem tình hình cụ thể kể cho gã nghe, bất đắc dĩ nói: "Tôi đã tra xét thử một số nhà xưởng khác, chỗ chúng ta có một nhà xưởng từng hợp tác tương đối được, mấy chỗ khác đều ở Quảng Châu, nếu phải đi một chuyến sang tận nơi bàn bạc, khẳng định là không kịp nữa."
"Trước tiên cậu thử liên hệ khách hàng đi, xem có thể thư thả thêm được mấy ngày," Bùi Lập Dũng lập tức nói, "Điện thoại đừng cúp, tôi ở bên này liên hệ một chút, xem có ai quen biết lão bản nhà xưởng đó hay không."
Tốc độ nói của gã khá nhanh, nhưng phát âm lại rõ ràng, không vội vàng không nóng nảy, tạo cho người nghe một cảm giác yên ổn khó giải thích.
Lục Viễn nghe được gã nói địa chỉ với một người khác ở đầu dây bên kia, đoán là gã khả năng đang ở trên xe, lại nghe bên kia vài tiếng gõ phím trầm thấp có tiết tấu, nghĩ thầm quả nhiên, Bùi Lập Dũng luôn mang theo laptop bên mình làm vật liền thân.
Hiện nay di động tuy ngày càng tiện ích, nhưng rất nhiều lúc cần phải tra cứu tư liệu thì dùng máy tính vẫn tiện hơn. Lục Viễn trước đây cũng tùy thân mang theo một cái máy tính bảng, nhưng bởi vì không phải lúc nào cũng kết nối được Internet, mà ngay cả loại siêu mỏng cũng có trọng lượng nhất định, mang theo nặng nên dần dần về sau lại bỏ ở nhà.
Bùi Lập Dũng bên kia vừa tra tin tức vừa gõ tài liệu, vài phút sau đưa ra kết luận, nói: "Một người bạn của tôi có quen lão bản của nhà xưởng này, để tôi liên hệ trước thử xem. Nhưng nghe đâu nhà xưởng này trước giờ nhận phản hồi không tốt lắm, cho nên cậu cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều. Cậu trước tiên liên hệ khách hàng, tranh thủ chút thời gian thư thả, sau đó trực tiếp đặt vé máy bay đến Quảng Châu, đi liên hệ nhà xưởng đằng đó. Phí đi lại do công ty trả, cậu cần tài liệu gì cứ nhắn tin WeChat cho tôi, tôi sẽ tổng hợp lại rồi gửi mail cho cậu."
Lục Viễn không dám trì hoãn, lập tức đồng ý. Phút chốc món xào được dọn lên, cậu liền vừa ăn cơm vừa gọi điện thoại liên hệ cho nhà xưởng ở Quảng Châu.
Quán ăn này đồ xào thật khó nuốt, sợi khoai tây còn sống nhăn, ớt cay bỏ quá nhiều, muối cũng trộn không đều. Lục Viễn chưa kịp nếm ra vị, ăn đôi miếng không đói không no mà vội vã tính tiền ra cửa, lên xe lập tức hướng về phía sân bay.
Cậu bên này bận đến điên rồi, Chu Du ở bên kia cũng không nhàn rỗi.
Bà Lục ngày đó tìm hắn, nhờ hắn thám thính tình hình Lục Viễn, đồng thời cũng đem ngọn nguồn sự tình kể ra hết. Chu Du gọi điện thoại không hỏi ra tin tức gì, đã vậy còn bị Lục Viễn đổ một chậu nước đắng. Cái gì nhà xưởng cái gì ngoại thương mấy chuyện đó hắn nghe một chút cũng không hiểu, Lục Viễn còn xuất phát từ thói quen, lúc kể cho hắn còn dùng rất nhiều thuật ngữ tiếng Anh...... Thường xuyên qua lại, Chu Du tức khắc cảm thấy việc này không chỉ đơn giản là phiền toái.
Cho nên khi trả lời cho mẹ của Lục Viễn, hắn chỉ nói chung chung, Lục Viễn thật sự là công tác gặp vấn đề lớn.
Thời điểm hắn nói chuyện này còn đặc biệt chạy tới dưới lầu nhà Lục Viễn một phen. Bà Lục ngày thường bị Lục Viễn cùng Nhạc Kỳ gạt sang một bên, nhất là lúc hai đứa con này luôn miệng nói "Dù sao mẹ cũng không hiểu", trong lòng bà luôn cảm thấy không mấy dễ chịu. Lúc này thấy Chu Du thật có nề nếp đến tận nơi báo tin, người phụ nữ trung niên càng cảm thấy yêu thích đứa trẻ này bội phần.
Bà cảm thấy Chu Du rất kiên nhẫn, vô thức không hề suy nghĩ mà tín nhiệm hắn, hỏi lại Chu Du: "Vấn đề lần này lớn lắm sao?"
Chu Du nghĩ một lát, giờ này còn chưa được về nhà, còn có thể không lớn sao, cho nên gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Rất lớn ạ!"
Bà Lục trong lòng giật thót một cái, có chút sốt ruột: "Lớn đến mức nào?"
Chu Du lại nghĩ, lời Lục Viễn nguyên văn là "Việc này mà không thành thì xác định đi đời nhà ma, vốn dĩ năm nay muốn đổi xe phải dựa hết vào chỗ đó...... Mất đơn hàng này thì dứt khoát nghỉ làm thất nghiệp......" Hắn cảm thấy có chút dông dài, cho nên đem phiên dịch lại, nói: "Lục Viễn nói, lần này mà xử lý không tốt, xe cũng không đổi được, hơn nữa công việc còn có thể mất trắng."
Bà Lục hoảng sợ mà "a" một tiếng.
Chu Du thật muốn sốt ruột theo, phân tích một chút rồi nói: "Mất việc cũng mất luôn nguồn thu nhập, đến lúc đó khoản vay mua nhà phải làm thế nào? Nếu không trả được thì có khi đến căn hộ để ở cũng mất."
"Làm sao lại thế được," Bà Lục cảm thấy hắn nói lời này không may mắn, vội duỗi tay vỗ vỗ quần áo, sốt ruột nói: "Sẽ không, sẽ không đâu, Tiểu Viễn nhà chúng ta vận khí tốt, sẽ không có việc gì."
"Vận khí cậu ấy cũng không tốt lắm đi, làm đã nhiều năm như vậy cũng chưa được thăng chức, lẽ ra cậu ấy liều mạng như thế, không leo được tới chức giám đốc thì cũng đã là trợ lý rồi mới đúng." Chu Du thành thật đem ý nghĩ nói ra, nói xong một tràng, đột nhiên thấy bà Lục khổ não "ai" một tiếng, lại vỗ đầu nói: "Dì xem, là cháu đầu óc hồ đồ rồi."
Bà Lục nhìn hắn đầy vẻ hoang mang.
Chu Du khịt mũi nói: "Cháu lại quên mất, mẹ cậu ấy đang ở đây mà, dì ạ, dì trước đừng vội mua phòng, nhân lúc còn sớm gom góp chút tiền chuẩn bị, đến lúc lỡ như tình huống xấu đi còn có thể đỡ cho cậu ấy một khoản, qua một thời gian ổn định lại thì tốt rồi, nói cho cùng thì căn hộ này cũng là chỗ tốt."
Hắn ở bên này thay người thu xếp, bất tri bất giác đem chuyện Lục Viễn canh cánh trong lòng xả ra, lại bắt đầu hâm mộ tiểu khu này sao lại tốt như vậy: nhà nhiều tầng cao, có thể nhìn thấy biển, cách âm tốt, an ninh quản nghiêm, không gian xanh cũng đẹp, vệ sinh quét tước sạch sẽ...... Không giống như chung cư cũ rích bên kia của hắn, mỗi ngày trời chưa sáng đã nghe trên lầu uỳnh uỳnh, nhà này đưa con đi học, nhà kia đánh bài tú-lơ-khơ, sát vách cho thuê phòng tập thể cho mấy người làm gánh xiếc ở, mỗi ngày đều nửa đêm cãi cọ ầm ĩ...
Bà Lục được hắn khen toàn thân khoan khoái, bất giác có chút đắc ý, gật gù ngẫm nghĩ, nếu Lục Viễn thật sự bởi vì sai lầm công tác lần này mà mất đi phòng ở, cũng đích thực là quá thiệt thòi.
Từ trước đến nay bà luôn cẩn thận giữ tiền chắc vô cùng, nếu không cũng không đến mức hồi Lục Viễn mua phòng một phân tiền cũng không moi ra được. Lúc này Chu Du tình cảm dạt dào không ngớt lời khen nửa ngày, bà Lục nhất thời mơ hồ, cứ thế mà bị hắn nói cho đến lắc lư trái phải.
Lục Viễn ở Quảng Châu đợi hai ngày, cuối cùng lại đi Thuận Đức, rốt cuộc cũng tìm được một nhà xưởng thích hợp. Bởi vì thời gian cấp bách, đây là một nhà xưởng làm nhiều năm cũng có kinh nghiệm, Lục Viễn ra giá so với đơn hàng ban đầu cao hơn 20%. Lúc sau cũng không dám trở về chờ tin tức, mỗi ngày đều ngồi xổm nhà xưởng nhìn họ làm việc.
Lúc bà Lục gửi tin nhắn cho cậu, Lục Viễn đang ở nhà xưởng chắp vá ăn bữa cơm, cậu nhìn đến tên người gửi nhịn không được nhíu mày, bấm vào mở lên xem liền sửng sốt.
Bà Lục liên tiếp gửi vài tin, hiển nhiên là kết luận sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ. Một cái là dặn dò cậu chú ý thân thể, đừng quá lao lực. Ngay sau đó là tin thứ hai, là khuyên bảo công tác cần nỗ lực nhiều hơn, gặp tình huống mau chóng nghĩ ra phương pháp.
Chờ đến tin nhắn thứ ba, sau mấy câu thao thao bất tuyệt biểu đạt tình cảm nồng thắm lại ngoài ý muốn mà nhiều thêm nửa câu: "Nếu thật sự khó khăn quá, con cũng có thể tìm mẹ và cha dượng thương nghị, một cây đũa dễ dàng bẻ gãy, nguyên một bó đũa lại bẻ không cong*, cả nhà chúng ta chung sức cùng vượt qua cửa ải khó này."
*tích này chắc ai cũng nghe rồi, ý nói đoàn kết làm nên sức mạnh Lục Viễn: "..."
Cậu đang nuốt một ngụm cơm suýt chút nữa thì nghẹn lại —— phong cách nói chuyện này, sao có thể là mẹ mình được.
Lục Viễn gần như cho rằng có người giả mạo mẹ lừa dối cậu. Cậu kéo lại hai tin nhắn trước đọc kỹ, cẩn thận dò từng chữ, dần dần hiểu ra —— chỉ sợ trung tâm tư tưởng đúng là mẹ cậu, nhưng có người khác hỗ trợ trau chuốt câu từ. Cũng chẳng biết cái gì mà "người một nhà" với chả "không phải người một nhà" là chủ ý của ai.
Lục Viễn không để trong lòng, lặng lẽ đóng tin nhắn, thời điểm định cất điện thoại đi đột nhiên lại thấy một thông báo mới——là tin báo của Weibo, "Bếp nhỏ Tiểu Kiều*" mà cậu theo dõi vừa đăng bài mới.
*nguyên văn: Tiểu Kiều tiểu trù "Bếp nhỏ Tiểu Kiều" đã không cập nhật gì từ bài đăng nạm bò hầm cà chua, Lục Viễn không nghĩ tới hôm nay hắn lại đăng bài mới, tâm tình tức khắc tốt lên, vô cùng vui vẻ bấm vào xem. Ai mà biết vừa bấm vào liền sửng sốt, bài đăng của chủ blog lần này thế mà lại không phải video nấu ăn...
Bếp nhỏ của Tiểu Kiều:
Hôm nay không nấu ăn, hôm nay uống canh gà —— còn thêm một đoạn trích dẫn 《
trong lúc bạn cảm thấy bất lực nhất, ai là người ở lại bên cạnh bạn》......
Ngón tay Lục Viễn run rẩy ấn vào, lại trực tiếp kéo đến cuối cùng......
".....
.....
Ừm, chính là mẹ yêu vĩ đại....."
Lục Viễn: "...." Đệt.
====================================