Hôm nay Mặc Hãn cáo biệt mọi người định rời đi.
Mặc Chiêu luyến tiếc, nói:"cha phải đi rồi sao? Con còn chưa tâm sự với cha được chuyện gì."
Mặc Hãn vỗ vai con trai, trả lời:"đợi ta hoàn thành xong hết việc, sau đó sẽ về với con, sẽ cùng con tâm sự mỗi ngày."
Mặc Chiêu ủ rũ, nói:"vậy con đành phải đợi thôi!"
Lãnh Hữu Lập đi tới chỗ hai cha con, cười nói:"huynh yên tâm đi! Ta sẽ trông chừng hắn giúp huynh, sẽ không để hắn bị người khác ức hiếp."
Mặc Chiêu không phục, hỏi:"ai dám ức hiếp được con chứ?"
Mọi người xung quanh đều cười.
Mặc Hãn nhìn Lãnh Hữu Lập nói:"vậy con trai ta nhờ Lãnh huynh chăm sóc giúp."
"Là bằng hữu tốt với nhau, Mặc huynh không cần phải khách khí!"
Lãnh Mạch Thần nói:"sư phụ! Con và Kính Văn chờ người trở về!"
Mặc Hãn nhìn hắn gật đầu, nói:"ùm! Nhờ con giúp ta ngăn cản nó đừng để nó uống quá nhiều rượu."
"Vâng! Con hiểu rồi sư phụ!"
Mặc Chiêu chột dạ, giải thích:"con uống có nhiều đâu, lâu lâu chỉ uống có đúng một chén nhỏ, tửu lượng của con có hạn mà cha."
Lãnh Kình Thiên giễu cợt nói:"một chén nhỏ của ngươi bằng ba bốn vò rượu chứ gì, tật khoác lác không bỏ."
"Ngươi im đi! Ta mượn ngươi nói sao?"
Lãnh Kình Vũ nở nụ cười gian đi tới trước mặt Mặc Hãn, nói:"Mặc thúc thúc! Thúc có thể nào cho con xin vài ống pháo khói được không?"
Mặc Hãn thắc mắc hỏi:"ngươi xin ống pháo khói dùng để làm gì?"
"À! Tại con thấy nó nhìn đẹp mắt quá nên muốn xin thúc vài ống để khi nào có dịp quan trọng đốt lên ngắm đó mà."
Mặc Chiêu nhảy vào nói:"làm như mình là trẻ con không bằng."
"Kệ ta! Liên quan gì tới ngươi?"
Mặc Hãn cười cười nói:"lúc tới đây gấp quá nên ta không kịp đem theo ống nào, khi nào trở về ta nhất định sẽ cho con vài ống để ngắm."
Lãnh Kình Vũ cười vui vẻ, trả lời:"vậy Kình Vũ xin đa tạ thúc trước!"
Mặc Hãn chấp tay nhìn mọi người, nói:"bây giờ ta phải đi đây! Xin cáo từ trước!"
"Cha đi đường cẩn thận!"
"Sư phụ đi đường cẩn thận!"
"Mặc huynh nhớ bảo trọng!"
"Thúc thúc đi thong thả!"
"Mặc y sư đi đường cẩn thận!"
Hai ngày sau các phái khác cáo biệt Huyền Độc Cốc rồi lên đường quay trở về nơi ở cũ của mình.
Hoàng Thanh Thanh buồn bã nắm tay Triệu Hinh Tịnh không nỡ rời xa.
"Tiểu Tịnh! Lần này ta phải rời xa muội nữa rồi, thật không muốn chút nào."
Triệu Hinh Tịnh đùa nói:"vậy tỷ hãy gả cho người nào ở Liên Đăng Phái đi, như thế chúng ta sẽ được gặp nhau thường xuyên hơn."
Hoàng Thanh Thanh nũng nịu, trả lời:"muội đừng chọc ta nữa! Nếu gả được thì ta cũng gả rồi, tiếc là chẳng có tên nào vừa mắt ta."
Lãnh Mạch Thần đi tới chỗ hai người, nhìn Triệu Hinh Tịnh nói:"chúng ta đi thôi!"
Hoàng Thanh Thanh nhìn Lãnh Mạch Thần căn dặn:"ngươi nhớ phải chăm sóc cho sư muội ta kĩ càng đó, nếu muội ấy mà có chuyện gì thì ta sẽ lập tức tính sổ với ngươi."
Lãnh Mạch Thần nuốt nước bọt, trả lời:"được! Ta biết rồi!"
Mặc Chiêu cầm quạt phe phẩy đi tới nhìn Hoàng Thanh Thanh nói:"xem cô kìa, trông cũng xinh đẹp mà hung dữ không khác gì quỷ dạ xoa, chậc chậc! Uổng phí quá!"
Hoàng Thanh Thanh mắng:"liên quan gì tới ngươi? Sao lúc nào ngươi cũng chen vào chuyện của ta hết vậy? Ngươi thích ta sao?"
Triệu Trác Lãng nghe vậy liền lườm Mặc Chiêu.
"Ôi mẹ ơi! Ta chạy còn không kịp, Tiểu Mạch Thần! Ta không bảo vệ được huynh, tạm biệt!" Mặc Chiêu nói xong liền chạy đi.
Hoàng Thanh Thanh tức giận, mắng:"đồ thần kinh!"
Triệu Trác Lãng giải vây, nói:"được rồi! Chúng ta cũng mau đi thôi!"
Hoàng Thanh Thanh nhìn Lãnh Mạch Thần nói:"đưa tay ra!"
Lãnh Mạch Thần không hiểu chuyện gì, ngoan ngoãn đưa tay ra.
Hoàng Thanh Thanh đặt tay Triệu Hinh Tịnh lên tay Lãnh Mạch Thần.
"Đưa thê tử của ngươi về cẩn thận!"
Triệu Hinh Tịnh giật mình xấu hổ liền rụt tay về, Lãnh Mạch Thần còn xấu hổ hơn nàng.
Hoàng Thanh Thanh lắc đầu nói:"hai người như thế là không được rồi, phu thê với nhau có gì đâu mà ngại? Ngại như thế vậy mỗi tối ngủ cùng nhau..."
"Ta đưa muội ấy đi trước! Cáo từ!" Triệu Trác Lãng lập tức bịt miệng Hoàng Thanh Thanh lại kéo đi.
Cũng may là Triệu Trác Lãng nhanh tay, nếu không Triệu Hinh Tịnh và Lãnh Mạch Thần chắc cũng xấu hổ chín cả mặt.
Lãnh Mạch Thần ngại ngùng nhìn nàng, nói:"về thôi!"
"Ùm!" nàng nhìn hắn gật đầu.
Vừa vào tới Trúc Lâm Thiên, Phan phu nhân hay tin liền mừng rỡ chạy ra đón.
Lãnh Mạch Thần thấy mẹ chạy tới tưởng là ôm mình, hắn nở nụ cười sẵn sàng tiếp đón cái ôm của mẹ. Nhưng không, hắn đã lầm, Phan phu nhân chạy xẹt qua người hắn, nhào tới ôm chầm lấy Triệu Hinh Tịnh.
"Tiểu Tịnh của mẹ về rồi sao! Mới vài ngày không gặp con trông có vẻ gầy đi nhiều đó, nào! Vào trong đi! Vừa lúc mẹ mới nấu vài món ngon để bên trong." Phan phu nhân nói xong liền cầm tay Triệu Hinh Tịnh dẫn vào trong.
Lãnh Mạch Thần đứng hình nhìn theo bóng lưng mẹ và nàng vào trong.
Lãnh Kình Vũ cười thỏa mãn đi tới nói:"hahaha cho ngươi biết cảm giác thế nào là bị tranh sủng, trong lòng thấy thế nào? Dễ chịu lắm chứ gì haha."
Lãnh Kình Thiên đi tới nói:"đừng ức hiếp tam đệ nữa, vào trong thôi!"
Lãnh Kình Thiên và Lãnh Kình Vũ đi vào trong trước.
Tử Chân lại gần Lãnh Mạch Thần, thận trọng hỏi:"sư huynh không bị sao chứ?"
"Không sao!"
Tử Chân không giỏi ăn nói, liền nói đại:"sư huynh cũng đừng buồn! Cho dù sư mẫu không còn để ý tới huynh thì vẫn còn đệ để ý tới huynh, còn có Mặc sư huynh nữa, à còn sư phụ nữa! Thêm Mạc Trần nữa..."
Lãnh Mạch Thần thấy Tử Chân càng nói càng đi quá xa liền ngăn lại, trả lời:"ta không sao thật mà! Lúc nãy bụng hơi khó chịu một tí nên ta mới như vậy, chúng ta cũng mau vào trong thôi!"
Tử Chân thở phào, cười nói:"làm đệ cứ tưởng, chúng ta vào thôi!"