Tình Động

Chương 1.2

Trên quan đạo, tuyệt trần phi.

Cưỡi trên con ngựa trắng tuyết là một công tử trẻ tuổi tuấn tú. Hắn mặc áo gấm trường bào, tướng mạo thanh tú tuấn mỹ, tươi cười tiêu sái không chút bó buộc, khóe mắt hơi hướng lên trên mang theo vài phần phong lưu phóng khoáng – chính là trên giang hồ lừng lẫy nổi danh Thu Thủy Trang thiếu gia Trầm Nhược Thủy.

Hắn gạt phụ thân vụng trộm chuồn ra, nguyên là tính thống thống khoái khoái chơi một hồi, ai ngờ vừa quậy phá chưa đến vài ngày liền gặp phải một đống lớn phiền toái, chỉ có thể liều mạng cướp đường chạy trối chết.

Mặt trời chói chang nhô lên cao, hắn lại đã chạy cả ngày, đánh giá truy binh sẽ không theo kịp nhanh như vậy liền tính trước tiên tìm địa phương nghỉ ngơi. Nhưng vừa mới thả chậm tốc độ, bên tai liền vang lên tiếng xé gió, kiểu dạng ám khí phá không tạo nên, thẳng tắp hướng hắn mà bay.

Trầm Nhược Thủy trong lòng giật mình, vội vàng xoay người né tránh, tuy rằng hung hiểm kịp thời né tránh ám khí nhưng cả người vẫn theo đà rơi xuống, còn lăn mấy vòng trên đất rồi mới dừng.

Hắn cúi đầu thầm kêu đau vài tiếng, chật vật vạn phần đứng lên xong liền mở miệng mắng: “Tên hỗn đản nào dám can đảm ám toán bản công tử?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy vài người vạm vỡ từ trên cây nhảy ra, người người cầm đại đao trong tay, một bộ biểu tình hung thần ác sát. Người cầm đầu tiến lên vài bước, hung tợn nói: “Xú tiểu tử, giờ ngươi chạy không được đi?”

“Ai nói bản công tử muốn chạy?” Trầm Nhược Thủy tuy quần áo hỗn độn nhưng trên mặt vẫn như cũ lộ vẻ ngả ngớn tươi cười, chẳng hề để ý nói, “Ta đường đường là Thu Thủy Trang đại thiếu gia, còn sợ đám tiểu lâu la các ngươi?”

“Ha ha! Xú tiểu tử ngươi, chết trước mắt còn hoa ngôn xảo ngữ gạt người! Thu Thủy Trang Trầm trang chủ võ công cái thế, danh trọng thiên hạ, làm sao có thể sinh ra loại con cái không nên thân như ngươi? Đắc tội Khoái Đao Môn chúng ta, ngươi tuyệt đối không có kết cục tốt.”

Nói chuyện xong, tay phải giương lên, huy đao mà đến.

Những tên còn lại tự nhiên cũng đều tiến lên, vây quanh Trầm Nhược Thủy.

Trầm Nhược Thủy không có cách nào, chỉ có thể rút bội kiếm bên hông, tập trung tinh thần ứng chiến.

Hắn bề ngoài phong độ, bộ dáng thế gia công tử, khi chân chính đánh nhau quả nhiên cũng là cái gối thêu hoa không hơn không kém. Nội lực không có, kiếm chiêu lại trăm ngàn chỗ hở, chỉ qua nửa chén trà công phu đã bị ép đến hỗn loạn, vô lực chống đỡ.

“Đám hỗn đản có mắt không tròng, dám khi dễ bản công tử như vậy! Nếu cha ta biết tuyệt đối sẽ không tha các ngươi!” Trầm Nhược Thủy vừa cúi đầu mắng vừa tìm cách thoát thân, trán đẫm mồ hôi.

“Xuy!”

Hơi chút phân tâm, ống tay áo đã bị vạch một đường.

Ngay sau đó là một đao chém thẳng vào ngực.

Trầm Nhược Thủy khẽ cắn môi, kiếm trong tay tuy càng huy động càng nhanh nhưng vẫn như trước vô lực xoay chuyển tình thế.

Ngay trong lúc nguy cấp, xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng sáo.

Du dương uyển chuyển, như khóc như than.

Người Khoái Đao Môn nghe được liền giật mình, thật sự kỳ quái người nào sẽ ở đây thổi sáo.

Trầm Nhược Thủy vui mừng quá đỗi, bật thốt lên tiếng kêu:“Sư huynh cứu ta!”

Hắn vừa nói ra lời, trong gió liền bay tới một tiếng cười khẽ như có như không, tiếng sáo quen thuộc dần dần lắng xuống, còn lại chỉ là tiếng lá cây đong đưa vi vu.

Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi một thân áo trắng bay vút mà đến, chân đạp trên nhánh cây mà đi vững vàng như giẫm trên đất bằng. Cuối cùng thả người nhảy xuống, thanh thoát tiếp đất, toàn bộ động tác hành văn liền mạch lưu loát, khinh công trác tuyệt. Người tới nhìn qua so với Trầm Nhược Thủy lớn hơn vài tuổi, mặt mang mỉm cười, dung nhan như ngọc. Bội kiếm bên hông không có vỏ kiếm, xa xa nhìn tựa hồ rất cùn chỉ có mã ngoài, giống như Bạch Ngọc trong suốt tỏa sáng.

Người Khoái Đao Môn thấy bội kiếm kỳ lạ, bị chấn động, không tự chủ được thả chậm thế công trên tay. Người cầm đầu kia lại mở miệng hỏi:“Bạch Ngọc kiếm? Hay là…… Các hạ là Thu Thủy Trang Lục thiếu hiệp?”

“Đúng là tại hạ.” Lục Cảnh hai tay đặt sau lưng, chậm rãi tiêu sái đến đứng nghiêm bên cạnh Trầm Nhược Thủy, cười đáp.

“Nói như thế, xú tiểu tử kia thật là Thu Thủy Trang đại thiếu gia?”

“Đúng vậy.” Lục Cảnh gật gật đầu, thủy chung là một bộ dáng ôn nhu vô hại, vẻ mặt ôn hoà hỏi,“Không biết các vị có đụng chạm gì với sư đệ ta?”

“Này……”

“Sư đệ của ta từ nhỏ đã được nuông chiều, xưa nay hành xử tùy hứng, nếu có chỗ nào đắc tội, Lục mỗ tự nhiên thay hắn nhận lỗi.” Nói xong, quả nhiên chắp tay thi lễ, ống tay áo nhẹ nhàng tung bay, khí độ phi phàm.

Thủ lĩnh Khoái Đao Môn ngây người một chút, vội vàng chắp tay đáp lễ nói: “Là sư đệ Lục thiếu hiệp, chúng ta sao lại quá mức so đo? Hôm nay xin dừng ở đây đi.”

Nói xong, nhẹ nhàng khoát tay áo.

Những tên còn lại lập tức thu hồi binh khí, theo lời lui xuống.

“Lục thiếu hiệp, sau này còn gặp lại.”

“Đi thong thả.”

Sau khi hàn huyên một phen, người trong Khoái Đao Môn quả nhiên xoay người bước đi. Nhưng đi được vài bước, thủ lĩnh kia lại quay đầu trừng mắt nhìn Trầm Nhược Thủy, lạnh lùng nói:“Xú tiểu tử, hôm nay có Lục thiếu hiệp ra mặt, tạm thời tha ngươi một lần. Lần tới để ta gặp được sẽ không tiện nghi như vậy đâu.”

“Có bản lĩnh thì tới đi a!” Trầm Nhược Thủy nghe xong lời này, lập tức cũng trừng mắt lại, trốn ở sau lưng Lục Cảnh làm mặt quỷ.

Một hồi sau, phát hiện nam tử bên cạnh đang cúi đầu, tươi cười đầy mặt nhìn thẳng mình. Mặt hắn liền đỏ hồng, vội vàng động thủ đẩy Lục Cảnh một cái, tức giận hỏi:“Sao ngươi lại tới đây?”

“Ngươi vừa chuồn khỏi Thu Thủy Trang, sư phụ đã phóng bồ câu truyền tin tới, bảo ta hảo hảo trông nom ngươi. Đáng tiếc chỉ riêng xác định hành tung của ngươi đã tốn nhiều công phu, cho nên mãi đến hôm nay mới tìm được ngươi.” Dừng một chút, mỉm cười,“Sư đệ, ngươi làm sao mà kết thù với Khoái Đao Môn?”

Trầm Nhược Thủy xoay đầu, thậm chí không liếc mắt nhìn Lục Cảnh một cái, lười biếng đáp: “Ta ăn uống không trả tiền, đánh bạc khất nợ, đùa giỡn dân nữ…… Chuyện xấu gì cũng làm hết, đương nhiên cừu gia khắp thiên hạ.”

“Sư đệ……”

“Tốt lắm tốt lắm, cha ta bảo ngươi trông chừng ta, hiện tại ngươi đã làm xong, có thể cút được rồi.” Vừa nói vừa đi nhanh về phía trước.

Lục Cảnh cau mày, đi theo sau hỏi: “Sư đệ, ngươi thật chán ghét ta như vậy?”

“Đương nhiên chán ghét.” Trầm Nhược Thủy lắc lắc tay, không chút do dự đáp,“Ngươi tướng mạo so với ta hảo, công phu so với ta cao, ở trên giang hồ thanh danh vang dội, ở Thu Thủy Trang lại nhận hết sủng ái của cha ta. Ta không chán ghét ngươi thì chán ghét ai?”

Dứt lời, lạnh lùng hừ một tiếng, dưới chân càng chạy càng nhanh.

Lục Cảnh lúc này không có theo sau, chỉ là xa xa nhìn bóng dáng hắn, thở dài ra tiếng.

“Chán ghét a.” Hắn lặp lại hai chữ này một lần, môi cười yếu ớt, nhẹ nhàng ôn nhu nỉ non nói, “Nhưng mà ta lại……”

Câu nói kế tiếp càng nói càng nhỏ, không người có thể nghe thấy.

Bên môi mặc dù thoát ra tiếng thở dài, đáy mắt lại tràn đầy …… lộ vẻ sủng nịch.
Bình Luận (0)
Comment