Nghe vậy, Trầm Nhược Thủy cảm thấy choáng váng, hai chân như nhũn ra, gần như không thể đứng thẳng. Nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần, hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Gạt người! Sư huynh tuyệt đối không thể nói ra loại lời này!”
“Tin hay không tùy ngươi.”
“Gạt người……” Hắn nặng nề lặp lại một lần, thanh âm lại có chút run rẩy, hiển nhiên là có chút tin.
“Ai nha nha, sao lại có vẻ mặt sắp khóc vậy? Không sao đâu, cho dù sư huynh của ngươi không cần ngươi, ta cũng có thể cùng ngươi chơi đùa.” Nói xong, cười hì hì lay động cây quạt, thái độ thật ngả ngớn.
Trầm Nhược Thủy thiếu chút nữa hộc máu, bội kiếm bên hông lập tức rút ra, thẳng tắp đâm hướng Lý Phượng Lai. Nhưng chút công phu mèo quào của hắn sao có thể là đối thủ của y?
Lý Phượng Lai thậm chí còn không đứng lên, chỉ đẩy hai nữ tử trong lòng đi, chiết phiến mở ra, đã nhẹ chặn kiếm của Trầm Nhược Thủy.
Trầm Nhược Thủy nhíu mày, cắn răng ra sức, trường kiếm lại không thể di động về trước nửa phần. Hắn nhất thời không thể động đậy, đành phải chửi ầm lên: “Hỗn đản vương bát đản! Dâm tặc không biết xấu hổ……”
Ô ngôn uế ngữ chưa nói xong, đã thấy Lý Phượng Lai nhẹ cười, không hề theo dự liệu thu tay.
Trầm Nhược Thủy cử động, vì trước đó đã dùng sức quá mạnh nên cả người lập tức mất trọng tâm, thẳng tắp ập về phía trước. Cuối cùng lại thành ra nhào vào trong lòng Lý Phượng Lai.
Họ Lý kia nhẹ vỗ mu bàn tay hắn, không chút cố sức đã dễ dàng đánh rớt trường kiếm trong tay hắn, ha ha cười nói: “Lại có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ sao? Ta diễm phúc đúng là sâu dày.”
Vừa nói vừa cười cười cúi đầu, điệu bộ như muốn khinh bạc.
Trầm Nhược Thủy tất nhiên cả người đại chấn, dùng sức giãy dụa, đã tính toán đến việc bất chấp sống chết. Nào ngờ đối phương chỉ gõ mạnh trán hắn một cái, môi khẽ nhếch, cười nhẹ ra tiếng.
“Sợ gì? Ta chỉ là chọc ghẹo ngươi thôi.” Lý Phượng Lai cười, mâu quang lưu chuyển, thần thái động lòng người, “Dù ta thật sự muốn hôn, cũng chỉ hôn ngươi sư huynh một người.”
“……”
Trầm Nhược Thủy nghe lời này, cảm thấy so với mình bị đùa giỡn còn nổi giận hơn, không nghĩ xem năng lực của mình so với y kém hơn bao nhiêu lần, cứ như vậy lao lên.
Kết quả, Lý Phượng Lai tất nhiên vạn phần thoải mái lách mình tránh ra, ngược lại hắn bị một chưởng chụp trúng ngực,“Phanh” một tiếng ngã xuống.
“Đau quá!”
Trầm Nhược Thủy ai ai kêu vài tiếng, vừa định giãy dụa bò lên, Lý Phượng Lai liền một đạp qua, điểm trụ huyệt đạo của hắn, ánh mắt nhìn quanh, cao giọng nói: “Lục Cảnh, nếu ngươi không hiện thân, ta sẽ thực không khách khí.”
Vẫn tươi cười như trước, nhưng trên mặt lại thêm vài phần tà khí, chiết phiến trong tay vừa chuyển, thẳng tắp nhắm ngay cổ Trầm Nhược Thủy.
Trầm Nhược Thủy ngẩn người, mãi đến lúc này mới hiểu, nguyên lai sư huynh căn bản không ở cùng họ Lý này, y chỉ là muốn lợi dụng hắn dẫn sư huynh ra thôi.
Sách! Thật đáng chết!
Trầm Nhược Thủy thầm mắng mình ngu xuẩn, nhưng mắt nhìn Lý Phượng Lai cây quạt dần tới gần, lại vô phương thoát thân. Trong vòng một ngày liên tiếp hai lần gặp nạn, thật ra hắn gặp vận gì a? Mà sư huynh…… đang ở đâu?
Vừa nghĩ như vậy, bên tai đột nhiên vang lên tiếng than nhẹ như có như không.
Hắn nao nao, trong lòng lập tức kinh hoảng.
Thanh âm vô cùng quen thuộc này, mình sẽ không nhận nhầm.
Là sư huynh!
Sư huynh của hắn cuối cùng cũng hiện thân!
Trong chớp mắt ấy, một đạo bóng trắng bay vút vào từ ngoài cửa sổ, thân hình thẳng tắp, kiếm khí như hồng.
“Sư huynh!”
“Lục Cảnh!”
Trầm Nhược Thủy cùng Lý Phượng Lai gần như cùng lúc gọi.
Lục Cảnh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Trầm Nhược Thủy một cái, rồi nhanh quay đầu đi, mở miệng nói: “Lục mỗ đã ở đây, Lý huynh có thể thả sư đệ ta không?”
Thanh âm kia tuy nhẹ nhàng ôn nhu, ngữ khí lại thật sự kiên định.
Lý Phượng Lai nghe vậy cười rộ lên, thật nhấc chân lên, không để ý Trầm Nhược Thủy nằm trên đất, không chớp mắt nhìn thẳng Lục Cảnh nói: “Đương nhiên có thể. Chỉ cần ngươi chịu theo ta về Độc Long Bảo, ta cam đoan sư đệ ngươi có thể bình an vô sự rời khỏi Dương Châu thành.”
“Nếu ta không đáp ứng đây?”
Lý Phượng Lai hé mắt, trong mắt hàn ý đại thịnh, từng chữ nói: “Ta đây trước hết giết hắn, sau đó mang ngươi đi.”
Nghe vậy, ngón tay Lục Cảnh run lên, Bạch Ngọc kiếm lập tức rút ra, xa xa chỉ hướng Lý Phượng Lai. Trên mặt hắn vẫn luôn là biểu tình ôn nhu vô hại, ý tứ lại rất rõ ràng, nếu muốn thương tổn Trầm Nhược Thủy, thì phải giết hắn trước.
“Sao vậy? Lục thiếu hiệp muốn so kiếm với ta sao?” Lý Phượng Lai nghiêng đầu, lạnh lùng cười một tiếng, nói, “Võ công của ngươi tuy cao cường, nhưng nếu muốn cứu sư đệ từ trong tay ta, sợ không dễ dàng như vậy đâu.”
“Ai thua ai thắng, phải so qua mới biết được.”
Khi nói chuyện, Bạch Ngọc kiếm Lục Cảnh trong tay nâng lên, chủ động động thủ.
Tuy Lý Phượng Lai giận y chỉ một lòng nghĩ tới sư đệ, nhưng vẫn luôn có ý thương hương tiếc ngọc trong đầu, không muốn chân chính động thủ, nên hắn chỉ không ngừng biến hóa cước bộ, dựa vào cây quạt kia du đấu với Lục Cảnh.
Dù thế, Lục Cảnh vẫn như cũ không thể chiếm thượng phong, kiếm quang nơi nơi, thế nhưng không thương được Lý Phượng Lai mảy may.
Trầm Nhược Thủy ở bên nhìn lòng nóng như lửa đốt, đáng tiếc thân thể không thể động đậy, chỉ biết kêu to “Sư huynh.”
Lý Phượng Lai nghe thấy tiếng hắn, sắc mặt hơi trầm xuống, thân hình vừa chuyển, bất động thanh sắc lao đến hướng hắn. Lục Cảnh kinh hãi, vội vàng huy kiếm ngăn cản, kiếm chiêu trên tay càng nhanh.
Nhưng Lý Phượng Lai đã thật động sát khí, xuất thủ thật sự xảo quyệt ngoan độc, khiến Lục Cảnh cơ hồ không thể chống đỡ.
Hai người cứ như vậy đánh nhau vòng quanh Trầm Nhược Thủy, trong lúc ấy bóng kiếm hàng ngàn, kinh tâm động phách.
Không bao lâu sau, trên trán Lục Cảnh chảy ra tinh mịn mồ hôi, vừa thoáng sơ ý, đã để Lý Phượng Lai có kẽ hở chui vào, lấy quạt làm kiếm, thẳng tắp đâm hướng cổ họng Trầm Nhược Thủy.
Lục Cảnh không ngăn trở kịp, tim ngừng đập, dứt khoát quăng kiếm, trực tiếp lấy cánh tay mình chặn quạt của Lý Phượng Lai. Chỉ nghe “xuy” một tiếng, tay áo hắn lập tức bị cắt mất một vết, trên cánh tay hiện ra thật dài hồng ngân, máu tươi chảy ròng.
“Sư huynh!” Trầm Nhược Thủy cả kinh không nói nên lời.
Mà Lý Phượng Lai cũng kinh ngạc không thôi, nhìn vết thương kia hồi lâu, chậm rãi nói: “Lục Cảnh, thật ra ngươi phát điên gì vậy? Vừa rồi nếu không phải ta thu tay kịp lúc, tay phải ngươi đã có thể thật bị phế đi.”
“Vậy sao? Đa tạ Lý huynh thủ hạ lưu tình.” Lục Cảnh tựa như hoàn toàn không biết đau, ngược lại khẽ động khóe miệng, khẽ cười lên, ôn nhu nói, “Chỉ cần có thể bảo hộ sư đệ an toàn, một cánh tay đã là gì?”
Từ đầu tới đuôi, ngay cả khi hắn không nhìn Trầm Nhược Thủy một cái, ánh mắt kia vẫn là ẩn tình đưa tình.
Nhu tình mật ý, không nói cũng hiểu.
Lý Phượng Lai ngơ ngẩn nhìn, sắc mặt càng lúc càng khó xem, thẳng trừng Lục Cảnh một lát, rồi đột nhiên thở dài một tiếng, nói:“Ngươi bỏ được, ta lại luyến tiếc.”
“Thôi, hôm nay tới đây thôi vậy, tạm tha sư đệ ngươi một lần.” Dừng một chút, giọng chuyển sang vừa thấp vừa trầm, “Dù sao…… ngươi sớm muộn gì cũng sẽ trở về tìm ta.”
Lục Cảnh chấn động, nhưng chỉ yên lặng đứng, không lên tiếng trả lời.
Lý Phượng Lai cũng không nhiều lời nữa, thật sâu nhìn hắn vài lần, rồi chiết phiến trong tay mở ra, cười ha ha nghênh ngang mà đi.
Hắn vừa ly khai, Lục Cảnh lập tức ngồi xuống cởi bỏ Trầm Nhược Thủy huyệt đạo.
“Sư huynh……”
“Đừng sợ,” tay Lục Cảnh vẫn luôn đổ máu, hắn lại như không phát hiện ra, chỉ cười với Trầm Nhược Thủy một cái, thanh âm ôn nhu như nước,“Ta ở đây rồi.”