Nghe xong giải thích của ta về “Phương pháp đặc biệt”, Bùi Tuấn không có bất luận cái gì đáp lại, chỉ tiếp tục gõ gõ bàn phím.
Sau một khoảng thời gian, hắn vươn tay đẩy đến trước mặt ta: màn hình máy vi tính đã bị hack đen.
“Ngươi muốn ta …” Ta chỉ chỉ chính mình, trừng lớn con mắt.
“Phải, làm phiền ngươi rồi.”
… Hắn cư nhiên tự tay đem máy tính màu đen xa xỉ của mình phá hỏng, chính là vì muốn ta giúp hắn sửa chữa …
“Cái này, độ khó có điểm cao a Bùi tổng.” Ta cười mỉa, “Nếu như ngươi thật muốn giao cho ta xử lý, sợ rằng ít nhất cũng mất 24 tiếng đồng hồ.” Còn không có nắm chắc thành công.
“Vậy thì 24 tiếng đồng hồ.” Hắn trả lời.
○
“Được rồi, Cơ Dưỡng Tĩnh nói cho ta biết …” Hắn lại đột nhiên mở miệng, “À, trước tiên chúng ta nên nói về một việc, nếu như ngươi không sửa chữa tốt cái máy này, ta sẽ khởi tố ngươi có ý định phá hư tài vật* của người khác.”
*tài vật: tiền tài vật chất.
Hách! Không thể nào?! Đây rõ ràng là chủ ý đen tối của hắn …
“Yên tâm, chỉ cần ta khởi tố ngươi, nhất định là thành công. Với tội danh đó ngươi sẽ được phán hơn sáu tháng tù giam.” Hắn hảo tâm nói rõ cho ta, “Đây là Cơ Dưỡng Tĩnh nói cho ta biết, để ngừa ngươi không đồng ý làm.”
Ta…
○
Mãi cho đến mười giờ đêm, ta còn ngồi trước máy tính của Bùi Tuấn vắt hết óc nhớ lại những thứ sơ sài đã học trước đây. Một bên không ngừng thử nghiệm, mà kết quả chỉ có thể dùng “hoàn toàn thất bại” để hình dung.
“Ngô Uy,” có người xuất hiện trước cửa phòng họp, “Còn chưa về sao?”
Bây giờ ta mới nhớ, từ sáng bước vào phòng họp này đến giờ ta còn chưa bước chân ra ngoài. Người vừa hỏi chính là Cơ Dưỡng Tĩnh.
“E rằng …” Ta nói thật, đến bây giờ còn chưa tìm ra giải pháp nào cả.
“Về nhà làm tiếp.” Cơ Dưỡng Tĩnh nói, đi tới bên cạnh ta.
“Hảo.” Ta đóng máy tính lại, đứng dậy ngang bằng hắn.
“Có thể đi rồi.” Ta nói, bởi vì nam nhân trước mắt tựa hồ không có ý định bước đi, hắn sẽ không muốn ta cõng hắn chứ?
“Chân ta hình như bị chuột rút rồi.” Cơ Dưỡng Tĩnh mỉm cười nói, bất quá trên mặt hắn không có biểu lộ một tia thống khổ.
○
Cõng Cơ Dưỡng Tĩnh ra khỏi phòng hợp, đi thang máy xuống lầu, đến ký túc xá, lái xe về nhà, cõng Cơ Dưỡng Tĩnh đi thang máy lên lầu, mở rộng cửa, đi vào.
Ta thực sự không còn khí lực, ngươi thử đi cõng một người nặng hơn một trăm năm mươi cân đi một đường dài trong thời gian như thế xem?
*cân = 1/2 kg => Cơ Dưỡng Tĩnh nặng hơn 75 kg.
Nhưng Cơ Dưỡng Tĩnh không nghĩ như thế: “Ta đói bụng.”
… Ta không nên trực tiếp về nhà, lúc nãy hẳn là nên trực tiếp dẫn hắn vào nhà hàng cao cấp nào đó.
Nấu hai bát mì. Lần này ta rất chủ động nấu đến hai bát, để phòng ngừa người nào đó sợ ta “đói”.
Vùi đầu ăn phân nửa, đột nhiên nghe tiếng Cơ Dưỡng Tĩnh: “Bát của ngươi dường như ăn ngon hơn.”
Không nói gì.
Ta đem hai bát trao đổi.
Đây là sự quái gở của kẻ có tiền, ta biết, ta hiểu rõ.
Sau đó ta rửa chén, rồi đi tắm, kế đến giúp Cơ Dưỡng Tĩnh tắm … Cuối cùng mới làm việc.
○
Trong đầu đột nhiên hiện lên một số thứ. Ta đem ý tưởng của mình, thủ thuật do vị học trưởng nào đó dạy cho đám sinh viên năm nhất, đem ra thực hành. Quả nhiên, có chút hiệu quả nho nhỏ.
Chương trình máy tính chính là như vậy, thỉnh thoảng tìm được một bước đột phá, toàn bộ vấn đề liền có thể giải quyết dễ dàng. Mưu tính lần này của Bùi Tuấn, cũng là một vấn đề thông thường. Phần còn lại ta mất thêm nửa giờ đối phó.
“Xong rồi?”
“Xong.”
“Vậy thì đi ngủ.”
Cơ Dưỡng Tĩnh kiên trì mỗi ngày cùng ta đồng sàng, nếu không sẽ trừ tiền lương ta. Không phải ta nghĩ tới vấn đề XX, chỉ là nghĩ đến người nào đó nói “Tướng mạo thường thường, vóc người thường thường, tính cách thường thường”, ta mới an tâm một chút. Hơn nữa, đó là việc kiếm tiền không tốt.
“Ta còn lo lắng ngươi thật sự làm việc 24 tiếng đồng hồ chứ, không có ngươi, làm sao ta ngủ ngon được?” Cơ Dưỡng Tĩnh được ta đỡ lấy, một tay ôm chặt thắt lưng ta, đầu tựa lên vai ta, thấp giọng nói.
Ta biết hắn không phải cố ý, hắn chỉ là muốn ngủ thôi. Còn những lời hắn nói, ta biết chỉ có thể phiên dịch như thế này: không có ta bảo hộ bên người hắn, hoặc ta không thay hắn đỡ đạn, hắn làm sao có khả năng ngủ ngon?
○
Không nghĩ tới việc nhận được điện thoại của Thanh Thanh.
“Ngươi tìm Cơ tổng sao? Ngươi chờ một chút, ta lập tức cho ngươi gặp.”
“Không phải, ta tìm ngươi.”
“Tìm ta? Làm cái gì?”
“Hỏi ngươi việc liên quan đến Cơ Dưỡng Tĩnh! Một nam nhân tốt như vậy, đáng tiếc ta không có khả năng thân cận … Thế nên không thể làm gì khác hơn là gọi điện hỏi ngươi.”
Đây là cái gì và cái gì …
“…Ngươi ở bên kia có khỏe không?” Tuy rằng biết rõ sẽ không kém đi chút nào, nhưng cũng nên lịch sự ân cần thăm hỏi một tiếng.
“Cũng không tệ lắm, vậy ngươi cùng Cơ Dưỡng Tĩnh có khỏe không?”
Ta khẽ thở dài: “Hoàn hảo, hắn hiện tại không có dự định đuổi việc ta.” Trẻ em hiện nay có sức tưởng tượng thật phong phú.
“Các ngươi trên giường như thế nào?” Cái này lại càng trực tiếp.
“Không có.” Làm sao có khả năng?
“Vì cái gì? Hắn là loại nam nhân nếu vừa ý là sẽ lập tức ra tay mới đúng chứ.”
Ta đảo mắt: “Ta bản chất không được, có thể chứ?”
“Khứ, ngươi đừng có lừa ta. Cơ Dưỡng Tĩnh rốt cuộc được rồi chưa a?”
Ta lần thứ hai thở dài, ta không có lừa hắn. Lúc học cao trung cùng bạn gái vụng trộm, bị bắt tại trận, bị dọa sợ một lần nên từ đó về sao “không thể” nữa. Cũng thử qua một ít phương pháp, không cái nào có hiệu quả.
“Đương nhiên được, hắn tuổi còn trẻ, là chủ tịch một công ty lớn, ngươi nói được chưa?”
“Nói vô ích, ngươi đừng có vòng vo nữa, ta hỏi ngươi kỹ xảo làm tình của hắn có khỏe không? Có mạnh không? Thô lỗ hay ôn nhu?”
…”Ta không biết, ngươi muốn biết thì tự mình tìm hiểu đi.” Trẻ em hiện tại a …
“Đáng tiếc hắn không để cho người ta có cơ hội tìm hiểu, đương nhiên là chỉ có thể hỏi ngươi.”
“Đáng tiếc là hắn cũng chưa cho ta cơ hội -” chết, dương như là nói sai rồi! – quả nhiên –
“Nguyên lai ngươi muốn a! Tốt lắm, ta lập tức nói cho hắn!” Khẩu khí vô cùng hưng phấn.
“Này này!”
“Đô … đô …”
Ta trừng mắt nhìn điện thoại di động, trời ơi, ta tạo quá nhiều hậu quả …
○
Bùi Tuấn thật không có trở lại tìm ta. Cùng với Cơ Dưỡng Tĩnh duy trì hiện trạng, chí ít hắn không có tái yêu cầu ta “học tập” cái gì.
Tan ca, về nhà, làm thức ăn khuya, làm việc, ngủ.
Ngày hôm nay, có điểm không bình thường.
Bởi vì chuyện của Thanh Thanh ban sáng nên ta có điểm bất an. Nhìn Cơ Dưỡng Tĩnh, lại không thấy một điểm bất đồng với mọi ngày. Hi vọng tất cả đều là ta tự suy nghĩ nhiều. Ta tình nguyện bị Thanh Thanh cười nhạo…
“Ngô Uy.” Thanh âm Cơ Dưỡng Tĩnh từ bên tai truyền đến.
“Chuyện gì?” Ta đứng dậy.
Hắn cũng ngồi dậy và đi theo.
“Thanh Thanh ngày hôm nay gọi điện thoại đến.” Hắn chăm chú nhìn ta.
“…”
“Hắn nói ta không “chiếu cố” ngươi hảo, làm cho ngươi bất mãn.”
“…”
Lần này không phải bởi vì ta muốn bảo trì yên lặng, mà là không có cơ hội mở miệng nói lại. Thân thể một lần nữa nằm lại trên giường, chỉ có điểm bất đồng chính là lần này trên người bị một nam nhân đè ép …
…
“Nguyên lai cái gọi là “vô năng” chính là như vậy a. Nếu như không phải biết ngươi trời sinh tính tình hiền lành tinh khiết, hồ sơ trong sạch, ta còn hoài nghi ngươi từng là “nô lệ” do nam nhân nuỗi dưỡng a.” Tay Cơ Dưỡng Tĩnh giữ lấy đầu ta, tự tiếu phi tiếu.
Ta lặng yên, ta nhắm chặt hai mắt, ta giả chết …
○
Ta thật sự không có quá lo lắng việc quan hệ “phía trước phía sau”, bởi thế nên nó cũng là nguyên nhân tối hôm qua ta không có chống cự lại: ta cho rằng đối với một nam nhân vô pháp có cảm giác, Cơ Dưỡng Tĩnh sẽ không có làm ra cái chuyện gì, ai biết hắn ở mặt sau ta lộng một trận, ta rốt cuộc có cảm giác XX?! Mà lúc này thắt lưng cùng chân đều đã nhuyễn, còn muốn ta chống cự lại thế nào?
Bất quá, hiện tại đã biết … đây không có nghĩa là ta đã định trước làm Gay …
“Vẫn còn giả chết, ân?”
Cảm giác cổ có gì đó ẩm ướt, ta bất đắc dĩ mở mắt ra, Cơ Dưỡng Tĩnh vùi đầu ở hõm vai ta không thèm ngẩng lên.
“Cơ tổng.” Ta mở miệng, thanh âm nén xuống tới chính mình còn muốn thương tâm.
“Tỉnh?” Hắn giương mắt lên, như cũ, tự tiếu phi tiếu.
… Không phải là hắn biết ta giả chết chứ?
“Trước đây chưa từng thử làm với nam nhân?”
Nói vô ích, không phải như thế sao ta lại không có khả năng thích ứng? Ta lười mở miệng, bởi vì không còn chút khí lực nào.