Tĩnh Dưỡng Vô Uy

Chương 8

Ôi trời, mệt mỏi quá! Ta nhu nhu huyệt Thái Dương. Cuối cùng cũng làm xong công việc Cơ Dưỡng Tĩnh giao cho.

Bọn họ cần ta, lại chê công việc ta làm tệ, thế là mỗi ngày thay phiên nhau huấn luyện ta.

Ta biết, tên ta hiện tại, gọi là “Ám kỳ” (Quân cờ ngầm), chính là trên bàn cờ tựa như không quan tâm, nhưng chỉ cần chuyển động một chút là có thể thay đổi toàn bộ tình hình của quân cờ khác.

Nhiệm vụ như vậy thật lớn a! Ta đã không còn khí lực để nói với bọn họ rằng ta không có năng lực làm việc này, tất nhiên ta cũng chẳng có can đảm – vừa nhìn thấy Cơ Dưỡng Tĩnh là khí thế ta đã muốn giảm phân nửa mất rồi.

Một tách cà phê bưng đến trước mặt ta, ta thoáng kinh ngạc ngẩng đầu. Cơ Dưỡng Tĩnh, nam nhân này cư nhiên chiếu cố cấp dưới?

Mặc kệ, hiện tại việc đều đã làm xong rồi, cũng không cần uống cà phê nâng cao tinh thần a? Ta nhìn hắn, hắn lộ ra nụ cười như thói quen.

“Sao không uống, sợ ta hạ độc ngươi?”

“Sao lại thế được, ngươi cứ nói đùa mãi.” Ta đề phòng phát sinh thêm nhiều việc không muốn nên đã bưng cái tách lên uống hai ngụm. Nếu hắn muốn hạ độc cũng sẽ không hạ thuốc độc ta, hơn phân nửa là sẽ hạ xuân dược… Xuân dược?! – ta giương mắt lên.

“Ngươi quả nhiên là thông minh.” Nam nhân này a… Lẽ nào có năng lực nhìn thấu lòng người?

Hắn cầm lấy cái tách trong tay ta, cúi người lại gần môi ta rồi in lên đó một nụ hôn: “Ta ở phòng ngủ chờ ngươi.”

… XX! Ta bất khả tư nghị* nhìn theo bóng lưng hắn, ta hoàn thành công việc xong mệt như cẩu, hắn cư nhiên còn –

*bất khả tư nghị: không thể tưởng tượng nổi



Sáng sớm ngày thứ hai, quả nhiên xương sống cùng thắt lưng và lưng đều đau nhức. Bất quá cũng không tồi, Cơ Dưỡng Tĩnh coi như là đã biết khống chế – ta đang suy nghĩ cái gì thế?! Hắn căn bản là không nên ở trong tình huống như thế này kéo ta lên giường!

Chẳng biết hắn như vầy có được tính là thú X?

“Tận đáy lòng đang mắng chửi ta sao?” Là thanh âm miễn cưỡng của Cơ Dưỡng Tĩnh.

“Không có, ta nào dám …” Ta thở dài.

“Không muốn biết lí do của ta sao?” Thanh âm hắn mang theo ý trêu đùa cùng thích thú.

“Ngài nói.” Ta cũng cười, tuy rằng có điểm giả dối …

“Cũng không có gì, chỉ là ở dưới tình huống này, ngươi không biết phản ứng của ngươi có bao nhiêu mê người.” Thanh âm hắn tràn đầy tự hào, “Huống hồ như vậy thân thể của ngươi sẽ có thể nhớ kỹ ta.”

Quả nhiên là câu trả lời vô cùng …

Hắn vỗ lên cái mông ta: “Đứng lên, không nên giả bộ chết, chậm một chút Bùi…”

“Buổi sáng tốt lành!”

Ngoài cửa xuất hiện hai người quần áo chỉnh tề, thần sắc cao quý, đều là nam tử tướng mạo anh tuấn. Một người diện vô biểu tình, một người mỉm cười hướng chúng ta chào hỏi.



Vicky đi làm bữa sáng, bởi vì ta xem ra ngay cả nồi với xẻng cầm cũng muốn không nổi. Bọn họ đã là tình nhân trong thời gian dài, làm sao lại không biết lí do ta bị như thế? Ta chỉ là không hiểu, vì cái gì hắn lại ưa thích nhà bếp của Cơ Dưỡng Tĩnh đến thế. Làm gì mà sáng sớm lại cố ý chạy từ ngoại ô đến trung tâm để chuẩn bị bữa sáng.

“Đến sớm a, càng sớm người chạy xe càng ít, chỉ mất ba mươi phút là tới nơi.” Vicky hảo tâm giải thích, “Nếu không đến sớm, xe ngày càng đông lên rồi dẫn đến kẹt xe, rất phiền phức”

Thế vì cái gì lại chạy đến ngoại ô sống?

“Bất quá sống ở ngoại ô cảm giác rất tốt. Là các ngươi không cảm nhận được.” Vicky tiếp tục nói, “Có muốn hay không nghĩ đến việc chuyển đến đó sống?”

“Như vậy ta e rằng làm được phân nửa là đã bị các ngươi phá cửa vào.” Cơ Dưỡng Tĩnh nhàn nhạt nói.

“Vậy các ngươi cũng có thể đến phá cửa nhà ta mà, ha hả!”



“Phía bên kia lại hướng chúng ta phát động công kích.” Thanh âm Bùi Tuấn không chút lên xuống. Ta hiểu lời này là hướng ta nói.

“Ta thấy mà.” Ta chủ động đi tới trước máy chủ.

“Lần trước cư nhiên tập kích máy vi tính cá nhân của ngươi, có thể thấy được đối thủ không phải kẻ đơn giản. Thậm chí đối với ngươi làm đủ việc.”

Có một con rắn nhỏ màu xanh trên màn hình, khá đáng yêu, nhúc nha nhúc nhích, động tác rất chậm, muốn đi đến rìa đĩa đựng bánh trung thu – “Bánh trung thu đại diện cho dữ liệu của máy tính, đĩa bánh là thiết bị phần cứng.” Ta giải thích.

“Cái này …” Ta có chút kinh ngạc.

“Sao vậy?” Bùi Tuấn hỏi.

“Giao diện này là ý tưởng của ta.” Ta nói, “Khi học đại học cùng hai ngươi khác làm. Bất quá, đây xem như là tài sản cá nhân…”

“Nói cách khác, đối thủ lần này có thể là người quen cũ của ngươi?” Cơ Dưỡng Tĩnh hỏi.

Ta gật đầu.

“Bất quá ta tương đối muốn biết cảm hứng tạo ra cái ý tưởng này.” Cơ Dưỡng Tĩnh mỉm cười.

Việc cấp bách hiện tại không phải là nhanh chóng tìm ra phương pháp đối phó sao?

“Con rắn nhỏ là ý tưởng của cậu du học sinh Mỹ, hắn nói hắn thích nữ sinh Trung Quốc, cảm thấy họ giống như là con rắn nhỏ. Bánh trung thu là do ta nghĩ ra, bởi vì người yêu đầu tiên của ta thích ăn bánh Trung Thu. Rắn đi trước ăn bánh trung thu, sau khi ăn no thì vận động một chút, phá hủy đĩa bánh.” Giải thích đơn giản, hai tay nhanh chóng chuyển động. Ân, trình tự không sai biệt lắm, chỉ là có nhiều bẫy hơn, thủ pháp rất cao minh, hẳn là một cao nhân. Xem ra cũng chỉ là một cái cảnh cáo.

Sau khi giải quyết nên đánh trả chứ, chẳng qua là quyết định đem trình tự này dùng ngược lại, bất quá làm một chút cải tiến.

Rắn nhỏ đổi thành con cóc, đại diện Bùi Tuấn – là ý của Vicky; bánh trung thu đổi thành bánh kem cao cấp – Cơ Dưỡng Tĩnh nói hắn thích ăn; vì tốt nhất là không nên tiết lộ thân phận của ta, Cơ Dưỡng Tĩnh mới chịu bỏ đi ý niệm viết lên từng cái bánh kem dòng chữ “Làm bởi Ngô Uy”.

Cái này nên xem như là biểu hiện muốn độc chiếm? Ta tựa hồ vừa nhắc tới chữ “người yêu đầu tiên”…
Bình Luận (0)
Comment