Không biết đã trải qua thời gian bao lâu, cuối cùng Kiba cảm nhận được mình đã thoát ra khỏi lực lượng kỳ quái kia và đang rơi xuống. Anh ngay lập tức lấy lại cảm giác thăng bằng và lộn nhẹ một vòng tiếp đất bằng hai chân.
Bạch. Chân anh chạm xuống nền đất ẩm và phủ đầy lá cây.
Đây có vẻ như là một khu rừng, Kiba nhìn xung quanh và nhận định sơ bộ. Cây cối xanh um cành lá rậm rạp, thậm chí có những gốc cây to bằng mấy lần thân người phủ đầy dây leo chằng chịt.
Kiba lắc đầu, vấn đề lớn nhất hiện giờ là, anh rốt cuộc đang ở đâu ?
Chắc chắn không phải là N61-OSZ902586, anh đã xem hình cắt của nó rồi – cơ bản gần như là một hành tinh chết. Hoàn toàn không có quan hệ gì với khung cảnh tươi tốt đầy sức sống xung quanh anh cả.
Nhớ lại ánh sáng trắng kỳ quái kia và cảm giác quen thuộc khi rơi xuống, Kiba giật mình. Lẽ nào là một hệ thống truyền biến ?
Đúng vậy, đó là giải thích hợp lý nhất cho tình trạng hiện tại của anh. Ánh sáng trắng kia thật ra không phải là vũ khí gây sát thương gì mà chỉ đơn giản là hệ thống tín hiệu truyền biến mà thôi. Và anh đã bị nó đưa đến nơi đây.
Kiba chợt cảm thấy nhẹ nhõm, như vậy là Hoàng Linh cũng không bị sao cả, cô bé hẳn là chỉ bị truyền biến đến đây mà thôi. Nếu có một điều Kiba luôn tự hào trong quá trình làm đội trưởng đội Hổ, đó chính là tỉ lệ sống sót 100% của đội. Còn may, xem ra thành tích này vẫn chưa bị phá vỡ.
Kiba khẽ nhắm mắt lại tập trung, vận dụng Thần lực để cảm nhận xung quanh.
Và anh ngay lập tức hoảng loạn mở mắt ra, không tin nổi.
Đúng là hoảng loạn, tình trạng này gần như chưa bao giờ xảy ra với anh cả. Ngay cả khi mới rồi diễn ra tình huống đột ngột gây nguy hiểm cho Hoành Linh và Melina anh vẫn có thể tỉnh táo phân tích tình huống và xử lý trong chớp mắt. Nhưng hiện tại anh thật sự hoảng loạn rồi.
Vì vừa rồi khi sử dụng Thần lực để cảm nhận, anh phát hiện ra mình không ngờ lại có thể bao quát được phạm vi gần 2000m xung quanh.
Trước đây khi ở trong tình trạng tốt nhất, với điều kiện môi trường thích hợp anh có thể đạt đến tầm xa nhất là gần 500m. Đó là nếu anh tập trung thật lâu và vận dụng tối đa Thần lực của mình cơ. Nhưng bây giờ chỉ vừa nhắm mắt thử anh đã có thể nhẹ nhàng cảm nhận được đến tầm 2000m.
Điều này có nghĩa là gì ? Hoặc là Thần lực của anh đột nhiên mạnh lên gấp 5 lần, hoặc là có chuyện gì vô cùng không thích hợp đang diễn ra ở đây.
Hiển nhiên Thần lực không thể đột nhiên mạnh lên như vậy được, ít ra anh vẫn nắm được sức mạnh của chính mình. Vậy nếu anh không mạnh lên, tức là khả năng thứ hai.
Kiba hít mạnh một hơi, một luồng sinh lực tràn vào trong cơ thể anh, anh cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn bao giờ hết. Không lẽ là...
Kiba đột nhiên lên tiếng.
"Kiba Lanford. Kích hoạt quyền hạn hệ thống Biocom N00-FREEDOM. Mở khóa khả năng trao đổi bằng âm thanh. Kiki, nghe rõ trả lời !"
Ngay lập tức, một giọng nói vang lên bên tai anh.
"Có mặt, thưa đại ca !!!"
Kiba bật cười, dù bao nhiêu lần đi nữa anh vẫn không thể nào nhịn cười khi nghe cái giọng điệu giang hồ của Kiki vang lên. Chẳng biết nó học được từ đâu nữa. Biocom – máy tính sinh học – của những đội trưởng khác anh cũng có nghe qua. Cái nào cũng một giọng nghiêm túc cứng nhắc đúng chuẩn người máy chứ đâu có ai lại như con Kiki nhà mình.
Mà thôi kệ, anh thích như vậy. Cứng ngắc như robot thì có gì là hay. Như con Kiki của nợ này nó mới vui.
"Sử dụng nguyên lý Ingeno, đo mật độ Thần lực trong môi trường xung quanh - tham số đơn vị dựa theo Trái Đất." – Anh ra lệnh.
"OK. Chờ em 5 giây thôi..." – Kiki nhanh nhẩu phản hồi.
5 giây sau.
"Đã có kết quả... ẤY DÀ giỡn hay thiệt vậy cha nội ?" – Kiki la lớn.
"Kết quả này hơi lạ, ta nghe không hiểu. Nói lại xem."
"Em xin lỗi đại ca, tại em bất ngờ quá. Kết quả là... 47.79 In."
ẶC. Kiba xém sặc nước miếng. Hèn gì đến cả Biocom cũng phải giật mình. Con số này quá mức điên loạn rồi.
Kể từ khi Levin Ingeno đưa ra hệ thống sức mạnh thần kỳ bên trong cơ thể con người – Thần lực và các phương pháp đo lường phát triển, Thần lực đã trở thành con bài quan trọng nhất trong việc thống nhất các thế lực chống đối bên trong Liên Minh Thái Dương Hệ. Với sự ra đời của siêu cấp chiến sĩ và đội biệt động Liên Minh, quyền lãnh đạo và quản lý các hành tinh nhân loại đã hoàn toàn nằm trong tay quân đội Liên Minh. Sức mạnh áp đảo của đội biệt động khiến cho các thế lực phản loạn không thể ngoi đầu lên được. Đó là tầm quan trọng của Thần lực.
Theo Levin Ingeno, Thần lực là sức mạnh của tự nhiên nằm sẵn trong cơ thể con người từ khi sinh ra và có thể phát triển tăng cường lên dựa theo các phương pháp rèn luyện hoặc bằng cách đơn giản nhất – hít thở năng lượng tự nhiên bên trong không khí và chuyển hóa thành sức mạnh cơ thể. Tuy nhiên với sự phát triển của nhân loại như ngày nay, các hành tinh gần như đã bị khai quật hết mọi giá trị sử dụng và sức sống cũng yếu dần đi, trở thành những tinh cầu công nghệ mà thôi. Sức mạnh thiên nhiên cũng vì vậy mà trở nên vô cùng yếu ớt trên những tinh cầu đó. Chỉ có những tinh cầu đặc biệt được bảo tồn và còn hoang sơ mới có thể dùng cách hít thở để tăng cường Thần lực.
Dễ thấy là những tinh cầu đó trở thành đối tượng tranh đoạt trọng điểm giữa các thế lực bên trong Liên Minh. Hành tinh càng cung cấp được nhiều năng lượng thì lại càng quý giá, là trung tâm huấn luyện đào tạo cho các siêu cấp chiến sĩ có tiềm năng cao. Trong số đó, được dùng làm đơn vị cơ bản để đo lường mật độ Thần lực trong không khí chính là Trái Đất – được quy định là 1 In. Hành tinh có mật độ cao nhất hiện tại Liên Minh có được là 4.5 In.
Chưa bằng 1/10 của nơi này.
Kiba và Kiki một người một máy như đang nằm mơ, 47.79 In có nghĩa là gì ? Nói ngắn gọn – CHIẾN TRANH VŨ TRỤ. Cả nhân loại sẽ điên cuồng lao vào chém giết nhau giành giật chỗ này, vì gần như ai chiếm được nơi có mật độ Thần lực cao như thế này sẽ là bá chủ vũ trụ.
"Kiki, chúng ta có đang nằm mơ không ?" – Kiba ngơ ngác hỏi.
XẸT XẸT. Dòng điện mạnh chạy từ trên xuống dưới cơ thể khiến Kiba xém chút nữa tê liệt té thẳng xuống đất.
"Á trời ơi, mày làm trò gì vậy ?!" – Kiba gầm lên.
"Nếu đại ca thấy đau thì đây khẳng định là hiện thực, không phải mơ. Đáp án đã có." – Kiki tỉnh rụi trả lời.
Nếu như Kiki không phải là một Biocom nằm trong cơ thể mình thì Kiba thề là anh sẽ lôi nó ra đập cho một trận nhừ tử rồi. Mà nó chắc cũng biết vậy nên trước giờ chưa hề sợ anh bao giờ.
Bỏ qua những chuyện nhảm nhí đó. Nếu vậy thì vừa rồi anh sử dụng Thần lực hiệu quả mạnh khủng khiếp như vậy cũng là dễ hiểu. Đứng ở nơi Thần lực dày đặc thế này mà không mạnh kể cũng hơi uổng.
Khoan đã. Có gì đó không đúng. Kiba chợt thấy cột sống hơi lành lạnh.
Anh nhắm mắt lại và sử dụng Thần lực cảm nhận một lần nữa. Lần này tập trung tinh thần anh có thể bao quát được đến hơn 2500m phạm vi xung quanh.
Sau đó anh mở mắt ra và ngay lập tức phóng nhanh về phía Nam. Đồng thời không quên dùng Thần lực kích hoạt kỹ năng Thần Phong – tăng tốc độ chạy của chân lên đến mức tối đa.
Đang ở cách anh khoảng 1200m hướng 3 giờ là một đàn sinh vật kỳ lạ Kiba chưa từng gặp bao giờ và không thể biết chúng nó là gì chỉ bằng cảm nhận Thần lực. Nhưng ít nhất anh biết 3 điều.
1. Chúng rất đông.
2. Chúng rất to, con nhỏ nhất kích cỡ phải bằng một con voi. Con to nhất thì... xêm xêm một con Battle Mech cỡ trung, tức là cao tầm 15m.
và
3. Chúng đang di chuyển về phía anh.
-----
Kiba cắm đầu cắm cổ chạy.
Thật ra mà nói thì, giả như đàn thú kia thật sự là mấy chục con Battle Mech cỡ trung cũng chưa chắc làm cho Kiba phải bỏ chạy vắt giò lên cổ như thế này. Các chiến dịch lớn của đội biệt động còn thảm khốc hơn thế. Với thanh Lightsaber tin cậy trong tay, kích cỡ to lớn đối với Kiba cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh đã từng tiêu diệt số lượng Mech còn đông hơn nhiều. Nhất là khi đang ở nơi có mật độ Thần lực cao như thế này, sức chiến đấu của anh lại càng được tăng cường.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ thêm một chút, Kiba nhận ra linh cảm xấu của anh là từ đâu mà đến. Nếu nói anh trở nên mạnh lên chỉ nhờ vào đứng ở nơi này thôi, vậy bọn thú kia từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở đây thì sao ?
Nói cho dễ hiểu, sống ở nơi như thế này đến chó kiểng cũng trở thành cọp. Còn bọn quái thú cao to như Mech kia ? Miễn bàn.
Ba mươi sáu kế, chạy là trên hết. Dù gì cũng là sở trường của đội Hổ. Kiba thân là đội trưởng lại càng phát huy đến mức siêu việt cái sở trường này. Anh chạy băng rừng lội suối như trên đất bằng, nhanh như một cơn gió - bộ tưởng kỹ năng tên Thần Phong chỉ để gọi nghe cho vui tai à ?
Sau khi xác nhận lại đã thoát khỏi đường đi của bầy thú kia, Kiba từ từ giảm tốc độ lại và lâm vào trầm tư.
Vấn đề đầu tiên anh nghĩ đến, Hoàng Linh ở đâu ? Cô bé không hề xuất hiện trong phạm vi 2000-3000m xung quanh anh, nếu có thì anh đã nhận ra ngay rồi. Chẳng lẽ là truyền biến đến nơi khác nhau ? Không có khả năng. Hai lần truyền biến được thực hiện gần như ngay lập tức. Nếu có chênh lệch tọa độ thì anh cầm cự được thêm chừng 10 giây so với Hoàng Linh, cũng không thể nào lệch quá xa như vậy.
Đột nhiên nhớ ra một chuyện. Kiba lên tiếng.
"Kiki, xác nhận chênh lệch thời gian từ khi ta biến mất trong ánh sáng trắng đến khi xuất hiện lại ở đây."
"11 tiếng 26 phút 42 giây, thưa đại ca !" – Kiki trả lời ngay lập tức. Dù sao nó vốn là Biocom nằm trong cơ thể anh, chuyện như thế này nó nắm rõ trong lòng bàn tay.
Kiba giật mình. Truyền biến hơn 11 tiếng đồng hồ. Đây cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy. Truyền biến khoảng cách từ ngoài khí quyển xuống bề mặt hành tinh tốn chừng 30 giây. Chưa kể thời gian càng tăng thì khoảng cách truyền biến lại càng xa gấp nhiều lần. Vậy thì...
Rốt cuộc anh được truyền biến đến cái tinh hệ nào đây ? Đây chắn chắn không còn nằm trong Thái Dương Hệ nữa rồi.
Điều này cũng giải thích chuyện anh không tìm được Hoàng Linh. Thời gian truyền biến càng dài thì biên độ dao động vị trí lại càng lớn, thêm vào việc truyền biến sau cô bé tới 9-10 giây. Khoảng cách giữa anh và cô bé dao động quá khổng lồ. Giả sử đây là một hành tinh cỡ trung thì anh và cô bé có khi cách nhau cả nửa vòng tinh cầu cũng không phải là chuyện không thể.
Kiba thở dài, xem ra tạm thời em đành phải tự lo cho bản thân rồi Hoàng Linh à.
Vấn đề thứ hai, hành tinh chết tiệt này bị cái gì vậy ?
Nãy giờ Kiba dù chạy nhưng vẫn tập trung theo dõi bầy thú kia. Càng xem kỹ lại càng sợ.
Bọn chúng con nào cũng có Thần lực.
Mặc dù sống ở hành tinh có mật độ Thần lực cao thì đồng ý là cơ thể sẽ hấp thụ Thần lực và trở nên mạnh mẽ, nhưng mà đó là tăng cường thể chất thôi. Chỉ những ai bẩm sinh có Thần lực mạnh và trải qua đào tạo thì mới có thể chuyển hóa sức mạnh thiên nhiên đó thành Thần lực của mình được.
Nhưng mà sự thật rành rành trước mắt, hành tinh này đến thú cũng có Thần lực.
Kiba đã từng nghe lão Levin Ingeno nói về giả thuyết sinh vật sinh ra và lớn lên ở nơi có mật độ Thần lực cao. Theo lão thì cho dù không chủ động rèn luyện đi nữa, cơ thể cũng sẽ thích nghi với Thần lực và dần dần sẽ có thể sinh ra một loại sức mạnh tương tự như vậy. Nó không giống với Thần lực của các thành viên đội biệt động mà thuộc về thứ gần như là bản năng. Kiba còn nhớ mình đã từng cười vào mặt lão, gọi lão là một lão già hoang tưởng đưa ra giả thuyết nhảm nhí. Chưa kể kiếm đâu ra nơi có Thần lực dày đặc tới mức độ đó cơ chứ.
Vậy mà giờ lại có, và có vẻ giả thuyết của lão hoàn toàn chính xác. Theo Kiba thấy, Thần lực của bọn thú kia rất hỗn loạn, không thể sử dụng để tăng cường khả năng cơ thể như anh. Chúng cũng không thể điều khiển vận dụng được một cách chủ động sức mạnh đó, với chúng nó chỉ như sức mạnh trời cho phát tiết ra ngoài cơ thể mà thôi. Thậm chí anh dùng Thần lực theo dõi và cảm nhận chúng cả buổi mà cũng chả con nào phát hiện ra. Giống như một đứa nhóc không biết gì nhưng lại có sức mạnh lực sĩ vậy. Quá phí của trời, Kiba tặc lưỡi.
Nhưng mà chỉ số Thần lực của chúng thì... quá mức đáng sợ. Con yếu nhất cũng mạnh hơn bất kỳ một thành viên đội biệt động bình thường nào. Còn con mạnh nhất thì Thần lực của nó đến Kiba cũng phải chào thua.
Cho dù không biết vận dụng, bầy thú này cũng xem như một cỗ thế lực rồi, đụng vào e khó mà lành lặn trở ra. Nghe đồn người xưa nói tránh voi chẳng xấu mặt nào, bọn này so với voi còn tởm hơn, tránh chúng lại càng không có gì phải hổ thẹn. Kiba vừa chạy vừa gật gù.
"Đại ca, đã có kết quả phân tích sơ bộ." – Kiki nói.
Nãy giờ dù bỏ chạy nhưng Kiba vẫn không quên dặn Kiki thu thập thông tin từ thảm thực vật và động vật xung quanh kèm với phân tích thành phần không khí để đưa ra thông tin về hành tinh này.
"Ngoại trừ mật độ Thần lực dày đặc ra, không khí hành tinh này có thành phần rất gần với Trái Đất thời kỳ cổ đại – trong lành và an toàn tuyệt đối. Thực vật phát triển cũng có phần tương tự nhưng có nhiều nhân tố biến dị nên không hoàn toàn giống. Tạm thời xét mức độ nguy hiểm là D..."
"D cái đầu mày chứ D !? Xét thêm nhân tố sinh vật cư trú vào, tăng nó lên cấp SSS cho ta." – Kiba vừa chạy vừa chửi. Giỡn mặt hả, hành tinh mức nguy hiểm D mà bố mày phải chạy như một con chó thế này sao ? Trí thông minh nhân tạo cái con khỉ.
"Em đâu có nhận được thông tin sinh vật đại ca cảm nhận bằng Thần lực đâu..." – Kiki mếu máo trả lời.
Ừ nhỉ, Kiba quên mất. Mặc dù nằm trong cơ thể mình nhưng Biocom dù sao cũng chỉ là một cỗ máy mà thôi. Thông qua sự cho phép, nó có thể lấy thông tin từ các giác quan của anh như nghe, nhìn,... nhưng cảm nhận bằng Thần lực thì lấy thông tin thế quái nào được. Nói đúng hơn, nếu thông tin kiểu đó mà nó cũng lấy được thì Kiba sẽ kiên quyết bảo lão già Levin gỡ nó ra khỏi cơ thể anh ngay lập tức. Quá đáng sợ.
"Xin lỗi, ta nhầm. Nhưng mà cứ tăng lên cấp SSS đi."
"Đại ca làm em tò mò muốn biết thông tin bọn sinh vật hành tinh này quá. Hay anh lạng qua nhìn tụi nó một cái để em coi với ?" – Kiki gợi ý.
"Cút ngay !"
"Không cho thì thôi, làm gì ghê vậy..." – Kiki lầu bầu.
Kiba cảm thấy đầu hơi đau. Anh thề là chưa hề thấy con Biocom nào nhân tính hóa đến mức như con Kiki này. Khả năng cao là lão Levin đã giở trò gì khi chọn Biocom cho anh rồi chứ không ai khác vào đây hết.
Đúng lúc này Kiba cảm nhận được một thứ khiến anh dừng ngay lại.
Con người, chắc chắn là con người không thể sai được. Một nhóm ba người đang di chuyển rất gấp ở phía Đông cách anh khoảng 2000m. Bọn họ đang bị tám con thú không nhận biết được, kích thước cỡ con gấu rượt theo.
Cảm nhận sơ qua đám thú đó, Kiba thở một hơi nhẹ nhõm. Còn may không phải con thú nào ở đây cũng mạnh một cách bệnh hoạn như bầy thú lúc nãy. Bọn gấu này – anh tạm gọi như vậy – Thần lực chỉ tầm đám tân binh đội biệt động thôi. Tốc độ cũng không phải quá nhanh. Anh nhắm có thể xử lý bọn này một cách khá dễ dàng.
Đến lúc làm anh hùng diệt quái thú rồi. Dù gì cũng là đồng loại, cứu trước rồi lấy thông tin sau.
Kiba chuyển hướng chạy về phía đó.
-----
Sharty vừa cố nén nước mắt vừa chạy. Chạy sát ngay sau cô là Tyr với vẻ mặt hoảng sợ.
Đoạn đường từ hôm qua đến nay đối với cô là một cơn ác mộng khủng khiếp không thể nào tỉnh dậy. Nhóm bọn họ từ năm người đến bây giờ chỉ còn lại ba. Và chỉ vừa mới đây thôi, Kaito – sau khi bị thương – đã quyết định ở lại cản đường cho cô và Tyr.
Sharty sợ, cô rất sợ. Nhưng so với nỗi sợ hãi thì cô lại càng đau lòng và phẫn nộ khi nhìn thấy những người bạn của mình lần lượt ra đi ngay trước mắt cô. Dù vậy, cô vẫn phải chạy, vì nếu không sẽ không ai biết được tin