Tinh Hải

Chương 23

Kiba vừa giảng vừa dẫn các đội viên đi theo anh.

"Thấy trận đánh vừa rồi không ? Đó không phải là săn bắn, mà là chiến đấu trực diện như hai con chó điên. Kiểu chiến đấu đó chí thích hợp cho chiến sĩ mà thôi. Còn chúng ta, là thợ săn !!!"

Kiba nhấn mạnh.

"Một thợ săn lý tưởng sẽ không để cho con mồi cảm nhận được gì cho đến khi chết. Bí ẩn như một bóng ma, bình tĩnh và kiên nhẫn như một ngọn núi, khi hành động thì nhanh như chớp giật. Một phát đoạt mạng mục tiêu. Đó mới là cái chúng ta hướng đến."

Anh giơ cái nỏ trên tay lên.

"Đây là một trong những thứ sẽ giúp chúng ta làm điều đó. Thường bị coi thường với sức sát thương không mạnh bằng vũ khí cận chiến. Nhưng đó là trong điều kiện người sử dụng vũ khí cận chiến có kình lực cơ. Còn với những người không có kình lực như chúng ta thì sức mạnh của một mũi tên so với lực lượng cơ thể rõ ràng là trội hơn. Đặc biệt là nó có thể giúp chúng ta tấn công từ xa không cần phải đến gần mục tiêu."

Các đội viên gật đầu, bây giờ anh nói gì họ cũng nghe cả. Tuy nhiên Kiba biết, một số thứ chưa thấy thì chưa thể tin. Ví dụ như con Zephyr vừa rồi chẳng hạn.

Thế nên Kiba chỉ về phía xa và ngại ngùng hỏi.

"Ai tinh mắt có thể cho tôi biết, đằng kia là con gì ?"

Lone chăm chú nhìn kỹ rồi mới dám trả lời.

"Nếu em không lầm thưa đội trưởng, đó là một con thỏ Sagi."

Con vật bé nhỏ lông trắng đang say mê ăn cỏ không hề biết mình đang bị một đám người nhìn chăm chú từ xa. Hoặc có thể nó đã biết nhưng không thèm quan tâm cũng nên. Nó rất tự tin vào tốc độ của mình, nếu không nó đã không còn sống đến giờ này.

"Có khó săn không ?" - Kiba hỏi.

"Em cũng không rõ lắm, nhưng chắc là khó. Vì bọn chúng vừa nhỏ vừa nhanh nhẹn, lại vô cùng nhát gan hễ thấy bất kỳ sinh vật nào khác đến gần là bỏ chạy ngay." - Lone gãi đầu.

Kiba gật đầu, rồi từ khoảng cách xa hơn 50 Koca anh giơ nỏ lên, con thỏ ngước lên nhìn anh đề phòng. Nó linh cảm được anh sắp tấn công nó bằng thứ vũ khí trên tay kia.

Kiba bóp cò, mũi tên bay tới như một tia chớp. Con thỏ bạc Sagi cũng phản ứng ngay lập tức nhảy qua một bên tránh.

Mũi tên nhẹ nhàng và chính xác cắm sâu vào mắt của con thỏ. Nó không kịp kêu lên một tiếng và té xuống.

"Chỉ đơn giản như vậy ?" – Tất cả đội viên há hốc mồm.

Kiba gật đầu.

"Đơn giản như vậy !"

Anh ra dấu cho một đội viên nhặt con thỏ lên và đoàn người tiếp tục di chuyển.

Những gì xảy ra sau đó đã làm đảo lộn hết tất cả suy nghĩ của mọi người. Kiba lần lượt bắn hạ từng sinh vật một xuất hiện trước mắt mình. Có sinh vật nhỏ và nhanh nhẹn, có con thì to lớn và hung hãn. Nhưng tất cả đều trăm con như một gục xuống với một mũi tên cắm vào mắt xuyên thẳng vào đầu. Thậm chí còn có cả một con Zephyr khác – Kiba cố tình tìm đến để thể hiện rõ sự khác biệt. Anh nhẹ nhàng và không một tiếng động đến gần nó sau đó tiêu diệt nó trong nháy mắt bằng một mũi tên chính xác.

Các đội viên không ngừng than thở, so với trận đấu khốc liệt lúc nãy thì bây giờ con Zephyr ra đi quá sức dễ dàng và thậm chí mọi người cảm thấy nó có khi còn không kịp nhận ra mình đã chết nữa kìa.

Kiba cười nói.

"Hình như ngày xưa vùng đất tôi sống có một quan điểm như thế này. Khi sinh vật chết đi, nó càng vui vẻ vô tư thì thịt nó lại càng ngon. Nếu để nó biết mình sắp bị giết, hoặc chiến đấu kịch liệt thì tâm trạng nó trước khi chết sẽ hoặc là tuyệt vọng, hoặc là tức giận điên cuồng. Những thứ đó làm cho thịt nó dở đi. Cho nên giết bằng cách này thì thịt chúng sẽ ngon nhất."

Các đội viên đều nghe được, nhưng không một ai cười. Trong lòng họ đang dậy sóng và họ không ngừng nghiền ngẫm suy nghĩ về phương thức săn bắn này của Kiba. Các đội viên cảm thấy đây có thể chính là phương thức chính xác và hợp lý nhất, ít nhất là đối với người không có kình lực như họ. Với lợi thế duy nhất của mình là không có kình lực, họ có thể rình rập và tiếp cận con mồi một cách an toàn không bị nhận biết, sau đó một phát kết liễu nó.

Kaiba thì mắt sáng như sao, anh vẫn như cũ chăm chú không bỏ sót bất kỳ một động tác nào dù là nhỏ nhất của Kiba.

Lần đầu tiên mọi người thấy được mục đích mình sẽ hướng tới. Đây là con đường thợ săn hoàn toàn khác biệt với tư duy trước đây, con đường thích hợp cho bọn họ. Đây sẽ là thứ đưa đội ăn hại trở thành đội thợ săn xuất sắc nhất lục địa Asha.

"Và để làm được như vậy, các cậu cần gì ? Tất nhiên là khả năng sử dụng nỏ thật siêu việt. Đó là một trong những thứ các cậu sẽ tập luyện hàng ngày. Nhưng hơn hết, các cậu cần một cơ thể dẻo dai nhanh nhẹn và thể lực sung mãn. Nó sẽ giúp các cậu trong mọi hoạt động, từ rình rập theo dõi tiếp cận con mồi cho đến bỏ chạy khi gặp nguy hiểm, hay thậm chí liều mạng khi bị buộc phải chiến đấu cận chiến với con mồi."

Kiba cười hề hề.

"Nói đơn giản, là rất nhiều thứ để mà luyện tập. Bức cơ thể các cậu đi đến giới hạn của nó, rồi lại bức nó đi thêm một chút nữa..."

Các đội viên không hẹn mà cùng cảm thấy lạnh sống lưng. Tuy nhiên lần này họ lại có chút háo hức chờ mong đối với các bài huấn luyện đó. Họ muốn trở nên mạnh mẽ và quyết tâm lại càng mạnh hơn khi nhìn thấy rõ được mục đích hướng tới. Kiba gật đầu, buổi học thực tế này kết quả không tệ. Ít ra thì chúng cũng có được động lực và đích đến rõ ràng, chứ không mờ mịt như trước nữa.

Quay lại mục đích chính, vẫn là kiếm nhiều thịt một chút nữa thôi. Anh thở dài, miệng ăn núi lở, nuôi một đàn ăn hại này hao tổn quá...

-----

Khi Kiba và các đội viên quay lại chỗ ba chiếc xe - tất nhiên là các đội viên ai cũng tay xách nách mang đầy những con vật săn được – thì trời đã về chiều. Chỉ còn một hai tiếng nữa trước khi trời tối. Mọi người vui vẻ chất lên xe, ai nấy cũng đã có một mũi tên trong ngực áo. Kiba cười khổ, anh mới biết được về truyền thống vật may mắn này gần đây thôi, khi Sharty cuối cùng không nhịn được kể cho anh. Nhờ vậy anh mới hiểu được những chuyện quái dị diễn ra vào cái đêm lửa trại đó. Thôi kệ, dù sao thì nhập gia tùy tục, cũng chẳng có hại gì cả. Thế nên anh đã săn đủ cho mỗi đội viên một mũi tên, ngoài ra còn một mũi tên Sherry đã đặt hàng từ sáng nữa.

Đoàn người khởi hành về lại phòng tuyến. Trên đường đi họ cũng gặp không ít nhóm thợ săn nhỏ, có người thì đi bộ vác theo mồi săn, có người cũng đi xe giống bọn họ. Tuy nhiên điểm không giống là, ba chiếc xe của họ chất đầy vật săn được đến nỗi hơi có chút thiếu chỗ ngồi. Không một ai nhìn vào đoàn xe mà không giật mình trước thành quả kinh khủng này. Kiba thì tỉnh bơ, nhưng các đội viên thì cảm thấy vô cùng hãnh diện trước ánh mắt tò mò và thán phục của người qua đường cứ như thể đây là do họ săn được.

Đoàn xe chạy qua cổng dưới cái nhìn trầm trồ của các chiến sĩ Thánh tộc đứng canh, Kiba chỉ mọi người đi đến nơi mà Sherry đã có nói qua cho anh.

Miếng đất của họ nằm ở vị trí vô cùng đẹp, gần như ngay trung tâm của khu giao dịch. Cô nàng này đúng là biết chơi, Kiba tặc lưỡi. Rất nhiều quầy hàng buôn bán vật phẩm xung quanh và các dịch vụ hoạt động không ngừng. Một nơi tốt để kinh doanh quán ăn, ngoại trừ một vấn đề khá nhỏ...

...đó là cái nhà trọ to lớn ngay đối diện, với biển hiệu "Đại Kinh". Nhà trọ hiển nhiên là cũng cung cấp dịch vụ ăn uống tương tự, và ngay tầng trệt của nó là một quán rượu to lớn và quy mô. Mặc dù khác nhau về bản chất, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều việc làm ăn. Kiba có thể cảm giác được cái nhìn không thiện ý của người làm bên đó khi nhìn về phía bên này. Có cạnh tranh mới có phát triển mà các bạn, Kiba lắc đầu.

Quán ăn của mọi người cơ bản đã thành hình, không thể không khâm phục khả năng xây dựng của người thời đại này. Kiba có điều không biết, đó là trong thời điểm phòng tuyến đang thành lập như hiện tại, các cửa hàng và công trình mọc lên như nấm, luôn luôn có sẵn những đội xây dựng chuyên nghiệp với nguyên vật liệu và dụng cụ chuẩn bị sẵn, thậm chí ván gỗ cũng đã có. Chỉ cần có người cần và đưa cho họ kích thước, thiết kế hay yêu cầu, họ sẽ bắt tay ngay vào làm việc. Chưa nói với thể lực và sức khỏe vượt trội tiêu chuẩn người bình thường mà anh biết, thậm chí một số đội xây dựng còn có người có ngoại kình. Tốc độ xây này cơ bản không thể chỉ dùng hai chữ "quá nhanh" để mà hình dung được.

Sherry đi từ bên trong bếp ra, cô vui vẻ vẫy tay chào Kiba và mọi người. Và khi nhìn thấy ba chiếc xe đầy ắp vật săn được này, mắt cô sáng lên ngạc nhiên vui mừng. Quả thật đúng như Sharty từng nói với cô, khả năng săn bắn của Kiba quá siêu việt. Cô đưa tay ra nhìn Kiba cười quyến rũ.

Anh cảm thấy tức cười, cô nàng này có phải thợ săn đâu mà cũng đòi vật may mắn không biết nữa. Nhưng anh cũng chỉ nghĩ vậy thôi, tay anh lấy ra mũi tên đã chuẩn bị sẵn bị sẵn cho cô. Mũi tên mặc dù đã được lau chùi sạch nhưng vẫn có mùi máu tanh thoang thoảng bốc lên, minh chứng cho việc nó đã từng làm.

"Hôm nay không may lắm, không kiếm được con gì đủ to cả. Chỉ có mũi tên giết Zephyr này thôi, hy vọng cô không thất vọng quá..."

Sherry, và rất nhiều người xung quanh, mắt mở to như trái đào. Ze...Zephyr ? Con ác thú đã khiến không biết bao nhiêu thợ săn phải sợ hãi trong thảo nguyên. Gần đây khi nghe nói xuất hiện Zephyr, đã rất nhiều nhóm thợ săn phiền não, thậm chí còn có ý định cùng nhau lập đội đi tiêu diệt nó nữa kìa. Tất cả người xung quanh đánh mắt về phía các đội viên ăn hại đang vác con mồi từ trên xe xuống đi vào trong nhà kho tạm thời của quán ăn. Khi nhìn thấy hai cái xác màu đen bóng, mọi người đều hoảng sợ.

"Đúng là Zephyr rồi... trời ơi đây là đội thợ săn nào vậy ?"

"Không chỉ một, mà đến hai con Zephyr ???"

"Là săn được hay mua lại từ các chiến sĩ Thánh tộc đây ?"

"Hình như là thợ săn của quán ăn sắp mở này thì phải..."

Mọi người đứng xa nhìn và trầm trồ chỉ trỏ. Sherry hớn hở cầm lấy mũi tên và nhìn Kiba ánh mắt nóng bỏng. Cái gì mà không may lắm, chỉ săn được vài con Zephyr thôi. Nếu các thợ săn khác nghe được còn không tức điên lên à.

Kiba gãi đầu, có gì đâu mà phải làm to chuyện thế, cũng đâu phải là Thần thú. Anh nhún vai.

Một nguồn ngoại kình mạnh mẽ và quen thuộc đang đến gần. Kiba quay lại và nhìn thấy Vân cùng hai ba người chiến sĩ Thánh tộc đang đi đến.

"Ấy, cô nàng này làm gì xuất hiện ở đây vậy. Đừng nói là nghe mình đến nên chạy ra thăm chứ." – Kiba nghĩ thầm, hơi có chút hoang tưởng rồi.

Sự thật chứng minh là anh hoang tưởng thật, vì Vân vội vàng chạy vào nhà trọ Đại Kinh đối diện. Cô thậm chí không nhận ra anh và Sherry đang đứng đây. Có thể một phần là do đám đông bu kín xung quanh nhìn ngắm và chỉ trỏ.

Hẳn phải là chuyện gì đó, đến nỗi cô nàng không quan tâm đến đám đông ngoài này. Kiba tò mò nghĩ, sau đó anh ra dấu cho Sherry rồi tỉnh bơ bước vào nhà trọ Đại Kinh.

Hiển nhiên Sherry cũng thuộc loại người tò mò, vì vậy cô chạy vào trong nhờ Sharty giúp hỗ trợ các đội viên chất thịt vào bếp, sau đó cũng chạy theo Kiba.

Hình ảnh đập vào mắt Kiba khi bước vào nhà trọ làm anh ngạc nhiên.

Một cô bé da trắng chỉ khoảng 10 tuổi đang khóc lóc quỳ xuống van xin một người đàn ông đứng tuổi, theo cách ăn mặc thì có lẽ là một thương nhân. Trang phục làm bằng lụa với thiết kế vô cùng đặc trưng cùng đôi mắt nhỏ hẹp làm cho Kiba nghĩ đến một dân tộc năm xưa từng tự hào là đông dân nhất trên Địa Cầu.

"Thương nhân Thần tộc." – Sherry thì thầm vào tai anh.

Ra là vậy, thì ra Thần tộc mà mọi người hay nói đến chính là dân tộc này. Tuy cùng có màu da vàng nhưng đúng là Thần tộc là một dân tộc rất dễ phân biệt. Kiba nhìn quanh, không chỉ có thương nhân đó mà đa phần người làm và khách ở trong nhà trọ này cũng đều là người Thần tộc. Anh nhớ đến tên của nhà trọ - Đại Kinh. Hèn gì, đây chắc là nhà trọ do người Thần tộc mở.

Vân đang đứng ở đó, cố ngăn cản đứa bé lại. Cô liếc mắt nhìn gã thương nhân Thần tộc, ánh mắt lạnh lùng. Kiba ngạc nhiên, anh chưa từng nhìn thấy Vân dùng đến ánh mắt này bao giờ. Anh nhìn thấy sự giận dữ trong đó, nhưng nhiều hơn nữa là căm ghét.

Trước cái nhìn của Vân và đứa bé đang khóc lóc trước mặt, gã thương nhân trái lại tỏ vẻ thờ ơ. Hắn cười khẩy.

"Rốt cuộc là chuyện gì đây, Thánh tộc định dùng quyền lực bức ép người khác à ? Chẳng phải quý vị vẫn tự hào về sự công bằng và tự do trong lãnh thổ của mình hay sao ?"

Vân trả lời, cố kiềm nén tức giận.

"Không ai bắt ép ai ở đây cả. Tôi chỉ muốn khuyên ngài nghĩ lại và giúp đỡ cô bé này thôi, dù sao làm người cũng phải có chút nhân tính."

Gã thương nhân phá lên cười như thể nghe được chuyện gì đó vô cùng hài hước.

"Gì cơ, nhân tính ? Dựa vào cái gì mà chủng tộc hạ đẳng này..." – Hắn chỉ vào cô bé vẫn đang nước mắt đầy mặt quỳ phía dưới. "...lại đòi ta phải dùng nhân tính đối xử với chúng ? Thánh tộc các người có quyền hạ mình xuống giao thiệp công bằng với chúng, nhưng đừng ép Thần tộc cao quý chúng ta phải làm theo. Nếu đây thật sự là ở Đại Kinh, thì con bé kia giờ đã chết chưa hết tội rồi."

Khách ăn xung quanh nghe thấy giọng điệu này cũng giận sôi lên, bất bình thay cho cô bé. Chỉ có những tên phục vụ người Thần tộc thì cười không nói gì.

Người thợ săn đứng bên cạnh cô bé chợt tức giận chỉ mặt hắn, anh cũng là người da trắng. Làm sao có thể nhịn được trước sự khinh thị này.

"Ông quá đáng lắm. Được, vậy thì con chồn đó tôi không bán nữa. Tôi sẽ để lại cho cô bé này."

Người xung quanh gật đầu đồng ý.

Gã thương nhân Thần tộc mặt vẫn cười chế giễu, hắn quay sang hỏi Vân.

"Cô nói thế nào đây hả Mỹ Vân ? Có người đứng trước mặt Thánh nữ của Thánh tộc tuyên bố thẳng thừng là sẽ phá vỡ giao ước kìa. Tôi đề nghị Thánh tộc quản lý chuyện này và xử lý một cách chính xác nhất có thể, trả lại công bằng cho tôi."

Vân cắn môi, Kiba cảm nhận được ngoại kình của cô đang muốn bạo phát lên. Sau đó cô nghiến răng rồi nhìn người thợ săn kia lắc đầu.

"Trong lãnh thổ của Thánh tộc, chủ động phá vỡ giao ước sẽ bị phạt gấp mười lần số tiền... và hơn nữa, giao ước vẫn sẽ bị buộc thực hiện nếu có thể."

Người thợ săn tái mặt, anh vừa rồi đã bán con chồn cho gã thương nhân với giá 2 đồng bạc. Nếu như phá vỡ giao ước anh sẽ phải bồi thường 2 đồng vàng, và đáng giận hơn là con chồn vẫn sẽ thuộc về gã, Thánh tộc sẽ bảo đảm cho chuyện đó.

Anh thở dài rồi quay lại nhìn cô bé, vẻ mặt đau khổ.

"Chú xin lỗi, nếu chú biết sớm chuyện của mẹ cháu..."

Cô bé lắc đầu, cô biết người thợ săn không có lỗi gì cả. Nếu như cô gặp được anh ta trước khi gã thương nhân mua con chồn thì anh ta chắc chắn sẽ bán cho cô. Giờ chỉ còn hy vọng duy nhất là gã thương nhân trước mặt này thôi. Mặc dù biết chắc gã sẽ không giúp đỡ, nhưng cô vẫn tiếp tục quỳ lạy, chỉ cần có một hy vọng có thể cứu mẹ mình, cô sẽ không buông tha.

Kiba nhìn con chồn màu xám trên tay người thợ săn, anh đã hiểu được phần nào câu chuyện. Nhìn gã thương nhân cười đắc ý trong cái nhìn căm ghét của Vân và người xung quanh, anh có thể cảm nhận được Sherry đứng đằng sau anh cũng đang giận đến run người. Kiba lắc đầu, có cần phải như vậy không ?

Anh vẫn biết thế giới này có phân biệt chủng tộc, người da trắng vốn ít có khả năng xuất hiện kình lực bị xem là chủng tộc hạ đẳng. Người da đen thì với đầu óc kinh doanh và tính toán của mình, cùng với xác suất xuất hiện kình lực cao là chủng tộc quý tộc, địa vị cao trong xã hội. Còn người da vàng, không hiểu vì lý do gì gần như ai ai cũng có kình lực, chính là những chiến sĩ được tôn trọng nhất trong thế giới này, được xem là tộc người thượng đẳng. Trong đó nổi bật nhất được chia làm ba tộc, chính là Thánh tộc, Thần tộc và Cổ tộc. Tuy nhiên thời gian qua anh vẫn sống và sinh hoạt trong lãnh địa Thánh tộc, tiếp xúc với các chiến sĩ Thánh tộc và thậm chí Thánh nữ là Vân. Cùng với những chuyện nghe kể, anh nhận ra Thánh tộc hoàn toàn không quan tâm đến chuyện đó mà ủng hộ tinh thần hòa hợp, không phân chia đẳng cấp hay dân tộc.

Nhưng tất nhiên không thể yêu cầu những người khác cũng như vậy, anh không rõ Cổ tộc như thế nào, nhưng Thần tộc thì hiển nhiên thuộc về loại cực đoan đối ngược hoàn toàn với Thánh tộc.

Kiba bước lên, vỗ vai Vân.

"Cần giúp đỡ không ?"

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình Luận (0)
Comment