Tiếng rít gào to vang lên bên ngoài làm cho những người đang nấp trong hang giật mình.
"Đúng là tiếng Falco rồi, vậy những gì Sharty nói là thật sao ?" – Một người kinh hoảng hỏi.
Sharty gấp gáp gật đầu.
"Ngài Kiba đang chiến đấu với nó để cho chúng ta có cơ hội chạy thoát. Đừng lãng phí thời gian nữa !!"
Mọi người cùng nhìn về phía một người trung niên khỏe mạnh ở trung tâm như hỏi ý. Không khó để nhận ra đây chính là người lãnh đạo của cả nhóm.
"Cho dù sứ giả của Thượng đế có thật sự tồn tại hay không. Sự thật là ở ngoài kia đang có người liều mình chiến đấu với Falco vì chúng ta. Không thể để cho hành động đó trở nên vô nghĩa." – Người trung niên gật đầu. "Tất cả mọi người chuẩn bị, chúng ta cùng nhau xông ra ngoài !"
Mọi người ngay lập tức nghe lệnh.
Chỉ trong vòng chưa đến một phút trong hang đã không còn một ai.
Sharty vừa chạy vừa lo lắng hỏi người trung niên.
"Chú Albert, theo chú thì liệu ngài Kiba có bị làm sao không ?"
Người trung niên – Albert, cười trấn an cô bé.
"Chẳng phải cháu nói rằng anh ta là sứ giả của Thượng đế sao. Nếu vậy thì chỉ một con Falco này còn chưa đủ làm khó anh ta đâu !"
Nhìn cô bé vẻ mặt yên tâm, Albert than thầm. Thật ra ông vốn chẳng hề tin vào cái gì mà sứ giả của Thượng đế cả. Nhưng trực giác cho ông biết đây là cơ hội hiếm có để mọi người thoát khỏi nanh vuốt Falco, chính vì vậy ông lựa chọn hành động. Còn về người thanh niên kỳ lạ mà Sharty nói đến kia, ông không nghĩ cậu ta có thể sống sót. Người thậm chí không có kình lực thì làm sao mà có thể thoát khỏi tay Falco. Cho dù có nhanh nhẹn khéo léo dùng kỹ xảo đến mức nào đi nữa, đứng trước sức mạnh tuyệt đối tất cả cũng chỉ là vô nghĩa.
Quay đầu nhìn về hướng âm thanh chiến đấu kịch liệt đang vang lên, Albert chỉ biết lắc đầu. Người thanh niên kia, nếu như Thượng đế có thật thì cầu nguyện cho ông ấy hiện tại đang ở bên cậu.
-----
"Mẹ nó chứ Thượng với chả đế. Ai mượn ông tạo ra cái giống loài kinh khủng như thế này hả ?!"
Kiba vừa né móng vuốt của Falco vừa lầm bầm chửi. Mặc dù anh không bị cào trúng nhưng áp lực tạo ra do Thần lực của nó cũng đủ làm anh đau rát.
Trận đánh từ nãy đến giờ hoàn toàn nghiêng về một phía. Falco liên tục tấn công còn anh thì chỉ tập trung vào tránh né.
Anh nhớ mình từng cho rằng phát tán Thần lực ra bên ngoài cơ thể là một cách sử dụng rất ngu xuẩn thì phải ? Giờ nghĩ lại, nếu như Thần lực quá nhiều quá mạnh mẽ thì trò này hình như cũng không ngu cho lắm. Mỗi đòn đánh của con chim lớn này không chỉ làm cho Kiba phải chật vật né tránh mà chỉ riêng áp lực do những đòn tấn công mang lại cũng đè anh đến mức tức ngực khó thở. Cứ tiếp tục thế này không phải là cách hay.
Thanh Lightsaber trên tay anh đã chuyển sang màu đỏ tươi, dấu hiệu của Thần lực tập trung mức độ cao. Nếu có thành viên nào của đội biệt động ở đây nhìn thấy hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên. Đối với họ, Lightsaber chỉ có duy nhất một màu là sáng trắng thôi. Lightsaber có thể đổi màu là khái niệm gì ?
Vấn đề này lão Levin đã từng bí mật tiết lộ với Kiba. Theo lão nói thì vốn Lightsaber là công cụ để chuyển hóa và tập trung cô đọng Thần lực của người sử dụng lại thành hữu hình, tạo ra vũ khí sức sát thương cực cao. Thần lực người sử dụng rót vào càng nhiều thì lưỡi Lightsaber càng mạnh. Tuy nhiên nó đòi hỏi Lightsaber phải sử dụng công nghệ chế tạo tinh vi và một viên ngọc năng lượng trung tâm vô cùng quý giá có thể chịu đựng và chuyển hóa được lượng Thần lực tương ứng. Trên cơ bản Thần lực của thành viên đội biệt động, trừ các đội trưởng ra, chẳng ai có thể vận dụng nhiều Thần lực đến mức đổi màu Lightsaber được cả, thế nên Lightsaber cung cấp cho đội biệt động chỉ là loại đơn giản nhất. Sức mạnh của loại sản xuất hàng loạt này giới hạn ở màu trắng sáng mà thôi.
Khi Thần lực cung cấp đạt đến mức độ nhất định. Lightsaber sẽ đổi màu và tăng sức mạnh lên đáng kể. Màu sắc tương ứng với sức mạnh đi từ thấp đến cao là trắng, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.
Theo kết quả đo đạc của Levin thì Kiba tối đa có thể biến được Lightsaber lên màu xanh lục, nếu rót toàn bộ Thần lực của mình vào nó. Tuy nhiên hành động đó cũng gần như là tự sát, vì khi đó anh sẽ không còn chút Thần lực nào để tăng cường cơ thể và sử dụng các kỹ năng khác. Chưa kể hiện tại tìm khắp Liên Minh cũng chẳng có viên ngọc năng lượng nào đủ mạnh để chứa và chuyển hóa Thần lực đến màu vàng cả, đừng nói xanh lục. Thế nên thanh Lightsaber đặc chế của anh, sử dụng viên ngọc năng lượng hiếm nhất Liên Minh – cũng chỉ có thể chuyển đến màu cam là tối đa mà thôi.
Và có lẽ lần đầu tiên dùng đến màu cam của anh sẽ là khi đối phó với con quái thú này đây.
Nãy giờ anh đã thử dùng Lightsaber màu đỏ chém Falco, nhưng bộ lông cứng rắn và lớp giáp Thần lực của nó vẫn cản được kiếm của anh, chỉ tạo ra vài vết trầy không đáng kể trên cánh nó mà thôi.
Sau khi lại một lần nữa vồ hụt Kiba, con quái thú như điên tiết lên ngẩng mặt lên trời gào thét, mắt nó đột nhiên chuyển sang màu đỏ như máu.
Kiba cảm giác nguy hiểm cực độ. Anh ngay lập tức lộn một vòng xuống đất...
...và vừa kịp tránh qua một loạt lông bén nhọn bắn tới ngay chỗ anh vừa đứng.
Không xong, nó bắt đầu hăng máu chơi thật rồi, Kiba than thầm. Nếu không dùng hết toàn lực thì khả năng rất cao là anh phải nằm xuống nơi này.
"Kiba Lanford. Mở khóa an toàn Lightsaber." – Kiba thì thầm.
Cạch một tiếng nhẹ, anh cảm nhận được giới hạn cuối cùng của Lightsaber đã được mở ra. Anh vẫn nhớ rõ lời dặn của lão Levin năm xưa khi đưa cho anh cây Lightsaber này.
"Đừng bao giờ sử dụng sức mạnh màu cam, trừ khi không còn cách nào khác. Viên ngọc năng lượng này chỉ miễn cưỡng chuyển hóa được màu cam mà thôi, nếu dùng có khả năng rất cao nó sẽ vỡ tan vì quá tải. Khi đó thì đừng có khóc nhé, ta không kiếm đâu ra được viên khác cho thằng nhóc mày nữa đâu..."
Đừng vỡ nhé, thanh Lightsaber thân yêu của ta. Ít ra thì cũng đừng vỡ cho đến khi ta thịt xong con chim quỷ này. Kiba lẩm bẩm trong miệng và trút một lượng lớn Thần lực vào thanh Lightsaber trên tay mình.
Màu đỏ tươi từ từ chuyển sang màu cam chói lọi. Cùng với nó là một áp lực lớn phát ra từ thanh Lightsaber, ngay lập tức xóa đi cảm giác đè nén của Kiba do bị Thần lực Falco áp đảo từ nãy đến giờ.
Ấy, không ngờ Thần lực cô đọng lại còn có hiệu quả này nữa, vô hiệu hóa cái thứ Thần lực tỏa ra của đối thủ. Kiba mỉm cười, vậy thì cái giáp Thần lực rác rưởi kia của mày xem như phế nhé, con chim khốn nạn.
Cảm nhận được sát khí của Kiba và sự nguy hiểm của thanh kiếm màu cam trên tay anh, Falco không hề sợ hãi mà trái lại càng cuồng bạo hơn. Nó quyết định dùng sức mạnh đề nghiền ép anh trước khi anh có thể ra tay với nó.
Thần lực điên cuồng tập trung tại đôi cánh Falco, làm cho lá cây đất đá xung quanh cũng bị cuốn vào như một cơn bão mà nó là tâm bão. Kiba tập trung tinh thần, đây hẳn là đòn dứt điểm của nó, chỉ cần tránh được đòn tấn công này, anh sẽ có thể cho nó một nhát chém trí mạng.
Thần lực vốn tản mát khắp nơi giờ đã hoàn toàn tập trung lại xung quanh mình, Falco trở nên mạnh mẽ và nguy hiểm hơn bao giờ hết. Đôi mắt đỏ máu của nó nhìn vào con mồi trước mắt. Con mồi đó cũng đang nhìn nó một cách thách thức.
Một tiếng ré đinh tai nhức óc vang lên, tất cả sinh vật trong phạm vi mấy ngàn mét xung quanh đều hoảng sợ run rẩy. Falco đã lao thẳng về phía Kiba như một mũi thương, Thần lực xoáy tròn xung quanh nó nghiền nát mọi vật trên đường đi. Đồng thời, hàng trăm cái lông cứng như thép bắn ra về phía hai bên của anh, ngăn cản không cho anh né tránh cú đâm tử thần này của nó.
Kiba vẫn bất động, Lightsaber nắm chặt trong tay phải. Anh nhìn thằng vào cơn bão chết chóc mang tên Falco đang đến trước mặt mình.
10m.
7m.
5m.
Thần lực của Falco xoáy thẳng vào toàn thân anh, mặc dù đã giảm bớt hiệu quả do sự bảo vệ của Lightsaber nhưng anh vẫn cảm giác như đang bị một chiếc xe tải hạng nhẹ tông vào. Kiba nghiến răng chịu đựng, chỉ một chút nữa thôi.
2m.
Ngay lúc này đây.
Tốc Biến.
Falco lao tới, chuẩn bị chộp lấy và xé nát con mồi bất hạnh dám đương đầu trực diện với nó. Nhưng chỉ trong nháy mắt, Kiba đã không còn ở đó nữa.
Sử dụng Tốc Biến để nhảy thẳng lên không, anh hiện tại đang ở ngay sau lưng Falco sau khi nó vồ tới. Không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, thanh kiếm màu cam chói lọi của anh chém thẳng vào giữa lưng nó.
Mùi khét lẹt bay lên. Thần lực cô đọng trong lưỡi kiếm của anh xuyên qua lớp Thần lực bảo vệ và bộ lông, để lại một đường chém sâu trên lưng nó. Không có máu chảy ra vì vết thương đã bị Lightsaber đốt cháy rồi.
Falco rú lên đau đớn và xoay người quạt cánh thẳng vào người anh. Nhưng động tác của nó rõ ràng đã chậm lại đáng kể sau khi bị thương trên lưng.
Chưa đủ sâu. Kiba tiếc nuối nghĩ thầm, vết thương nặng nhưng chưa phải là trí mạng. Vậy thì liều với mày luôn.
Bật người ra sau vừa kịp né cái cánh to lớn của Falco quạt ngang qua, Kiba ngay lập tức đạp thẳng chân vào cánh nó mượn đà và lao xuống, mục tiêu không gì khác ngoài đôi chân khổng lồ với hai bộ móng vuốt sắc bén đến kinh người kia.
Một tia chớp màu cam lướt qua. Falco lại gào thảm một tiếng.
Một chân của nó đã bị Kiba chặt đứt gọn, đôi móng vuốt đầy tự hào của nó giờ đã rơi mất một cái xuống đất, phát ra một tiếng rầm.
Từ ngày sinh ra cho tới bây giờ Falco chưa bao giờ thê thảm như hôm nay. Nó là sinh vật mạnh mẽ nhất cả khu rừng này, nó là vị vua không ngai trên bầu trời. Thế mà hôm nay nó lại bị một sinh vật hai chân nó xem như con mồi đưa nó đến tình trạng như hiện giờ.
Bàn chân và móng vuốt còn lại điên cuồng phóng ra. Kiba – còn đang cảm giác thỏa mãn với thành tích của mình – không kịp né tránh. Anh chỉ kịp phản ứng dùng Giáp Thần lực để bảo vệ mình.
PHÀNH. Lưng Kiba bị trúng một đòn rất nặng, anh phun máu ra miệng và văng về phía trước. Nếu không phải anh kịp thời dùng Giáp Thần lực thì có thể anh đã chết ngay tại chỗ rồi. Không thể tưởng tượng đã bị cắt đứt một chân mà nó vẫn còn có thể hung hãn dùng chân còn lại tấn công anh gần như ngay lập tức như vậy. Rốt cuộc vẫn là quá khinh địch, Kiba cay đắng nghĩ thầm.
Falco lao theo thân hình đang văng tới của Kiba, nhưng anh sao có thể để cho nó tấn công mình thêm một lần nữa được. Anh vặn người lại, Lightsaber trên tay ném thẳng ra về phía nó.
Phập. Thanh kiếm màu cam tươi đẹp cắm vào ngực Falco, lút đến hơn một nửa chiều dài lưỡi kiếm.
Quá đau đớn, Falco bỏ qua ý định tiếp tục tấn công anh và nỗ lực quạt cánh bay thẳng lên trời. Nó cảm thấy sinh mạng mình bị đe dọa hơn bao giờ hết. Nếu còn tiếp tục ở đây nó sẽ thật sự phải chết. Vẫn còn mang thanh Lightsaber trên ngực, nó dùng hết sức lực còn lại vẫy cánh bay lên, trốn đi thật xa khỏi sinh vật nguy hiểm này.
Thân thể Kiba đập mạnh xuống đất, anh đã không còn sức lực để thực hiện động tác tiếp đất nữa. Cú ném vừa rồi đã dùng hết lượng Thần lực cuối cùng còn sót lại trong cơ thể anh. Anh bất lực nhìn theo bóng dáng con chim khổng lồ đang bay đi xa, mang theo thanh Lightsaber của anh. Nếu anh còn một chút Thần lực, anh sẽ có thể dùng sự liên kết giữa anh và thanh kiếm để hút nó trở lại tay. Nhưng anh quả thật đã sức cùng lực kiệt rồi.
Kiba bỗng phá lên cười. Còn tiếc với chả nuối gì nữa. Nếu vừa rồi con chim mắc dịch không lựa chọn bỏ chạy mà tiếp tục chiến đấu thì giờ anh đã bỏ mạng rồi. Vậy mà anh còn đang nuối tiếc thanh kiếm bị nó mang đi cơ đấy.
Kiba cảm giác cổ họng ngòn ngọt, anh phun ra thêm một ngụm máu đỏ tươi. Tiếng cười vừa rồi làm cho phổi anh lại càng đau nhức kịch liệt. Mặc dù còn sống nhưng tình trạng của anh hiện giờ không hề khả quan chút nào. Ít nhất năm cái xương sườn đã gãy, nội tạng cũng bị chấn động mạnh, có khả năng còn xuất huyết nữa.
Kiba cảm thấy thần trí anh đang dần mê muội đi. Anh sắp bất tỉnh ngay tại giữa khu rừng này, không có gì để bảo vệ anh khỏi những con thú hoang khác cả. Anh chỉ có thể phó mặc sinh mạng mình cho số phận mà thôi.
"Kiki, phần còn lại nhờ mày đấy..." – Kiba thì thào.
Sau đó anh không còn biết gì nữa.
"Yên tâm đi đại ca, có em ở đây anh không chết được đâu..." – Tiếng Kiki trả lời vang lên trong đầu anh.
Nhưng Kiba đã không còn nghe biết gì nữa rồi.
"...ít ra là không chết vì thương tích. Còn nếu gặp phải con thú nào đi ngang thì thôi xin lỗi đời quá đen, anh em ta cùng nhau ra đi vậy !" – Kiki lại buồn rầu nói tiếp.
Rất may Kiba đã bất tỉnh, nếu không anh lại phải mất thêm một ngụm máu nữa rồi.
-----
"Nhìn kìa, mọi người !!!" – Sharty hét lên.
Từ nãy đến giờ mặc dù bỏ chạy nhưng cô vẫn luôn ngoái đầu nhìn về hướng âm thanh chiến đấu đang phát ra. Mỗi khi Falco ré lên cô lại thấy tim mình như ngừng đập. Rốt cuộc phải là trận chiến kinh khủng đến mức nào mới có thể làm cho sinh vật hùng mạnh như Falco phải rơi vào trạng thái cuồng nộ như vậy ? Liệu ngài Kiba có sao không ?
Cho đến khi cô nhìn thấy hình ảnh Falco cất cánh bay lên.
Nghe tiếng hét của cô, tất cả mọi người đều nhìn theo hướng cô chỉ và khi nhìn thấy cái bóng to lớn đang đập cánh bay trên trời ai nấy đều nín thở.
Sharty gục xuống, nếu như nó vẫn còn sống vậy thì ngài Kiba, ngài Kiba thế nào rồi... chẳng lẽ ?
"Khoan đã, có gì đó bất thường trong cách nó bay. Hawk, cậu nhìn thử xem." – Albert bỗng nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Hawk, thanh niên có đôi mắt sáng và tự tin liền trèo lên một cành cây cao và tập trung nhìn về phương hướng con chim đang bay đi.
Anh há hốc miệng ra, không thể tin được.
"Nó... bị thương. Rất nặng nữa là khác !!!"
Tất cả mọi người không tin được vào tai mình. Falco bị thương, thật hay giỡn vậy. Con thần thú khủng khiếp đó thật sự bị thương ?
Hawk nhảy xuống, bổ sung thêm thông tin.
"Một chân của nó đã bị chặt đứt, trên ngực thì cắm một cái gì đấy rất sáng chói, tôi không biết là cái gì nhưng hẳn là một loại vũ khí nào đó..."
"Là kiếm ánh sáng của ngài Kiba !?" – Sharty cắt lời anh. Cô đã đứng dậy không biết từ khi nào.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô bé. Không lẽ những gì cô bé nói về người thanh niên kỳ lạ "sứ giả của Thượng đế" trong truyền thuyết và sức mạnh của anh ta đều là sự thật ?
"Không hay rồi !" – Albert mặt thâm trầm. "Ta không biết thanh niên kia có phải là sứ giả Thượng đế hay không. Nhưng ta nghi ngờ là anh ta sắp thật sự phải đi gặp Thượng đế rồi đó."
"Tại sao chú lại nói như vậy ?" - Sharty hoảng hốt hỏi.
"Nghĩ kỹ đi. Một người đủ sức mạnh để đánh Falco bị thương nặng, chặt một chân của nó và đâm kiếm vào ngực nó, liệu có khả năng để cho nó chạy thoát khi nó đã tàn tạ đến như vậy không ?" – Albert giải thích.
"Anh ta cũng đã bị thương nặng." - Hawk chợt hiểu ra.
Sharty mặt trắng không còn một giọt máu. Ngài Kiba vì cứu mọi người đã chiến đấu cực khổ với Falco và hiện giờ đang bị thương nặng, một mình ở nơi nguy hiểm đó... Không được, cô phải đi giúp ngài ấy. Cô bé mím môi, len lén di chuyển ra khỏi nhóm người và nhích dần ra sau một cái cây to.
Cô đã sắp thành công và chuẩn bị quay người lại thì Albert lên tiếng.
"Cháu định đi đâu vậy, Sharty ?"
Sharty im lặng không nói gì, mọi người cũng đoán được cô muốn đi đâu làm gì.
"Cho dù Falco đã bị thương bỏ chạy thì một mình cháu quay lại đó vẫn quá nguy hiểm." - Albert lắc đầu.
"Nhưng mà... cháu không thể bỏ mặc ngài Kiba như vậy được !" – Sharty nói, mắt cô bắt đầu đỏ lên.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau