Tinh Hải

Chương 40

Sói Bạc phóng như bay từ nóc nhà này qua nóc nhà khác. Bám sát đằng sau hắn không rời là tên thanh niên Thánh tộc.

Bây giờ thì Sói Bạc đã có thể chắc chắn một điều, tên kia thật sự là một kẻ có thể sử dụng nội kình. Nếu không thì làm sao tên đó có thể đuổi theo sát hắn như vậy được, khi hắn cũng đang vận dụng nội kình.

Nghĩ đến cái chết của ba gã Hắc Long sát thủ, Sói Bạc chợt hiểu ra. Đây chẳng phải chính là tên cao thủ thần bí có thể sử dụng nội kình của Thánh tộc sao. Chỉ có điều người của Thần tộc vẫn quá coi nhẹ rồi, không ai ngờ lại có một người trẻ tuổi đến thế này có thể luyện nội kình đến đẳng cấp như vậy.

Sói Bạc lại tăng tốc độ lên đến mức cực hạn, môn khinh công bí truyền Thần Hành của tổ chức hắn đã luyện đến mức vượt qua sư phụ truyền nghề. Tất nhiên là không ai ngoại trừ hắn biết được điều này, bởi vì hắn luôn cố gắng ít thể hiện mình hết mức có thể.

Tuy nhiên, điều này cũng chỉ giúp hắn giữ vững khoảng cách với tên kia mà thôi, không thể làm cho hắn bứt phá được.

Cứ thế này thì không ổn, Sói Bạc không muốn kéo dài tình trạng rượt đuổi này. So khả năng với một tên luyện nội kình tới đẳng cấp tối thượng ư ? Hắn còn chưa muốn chết.

Phải làm một cái gì đó.

"Bớ người ta có kẻ giết người !!!" – Sói Bạc vừa chạy vừa la lớn.

-----

Tiếng hô hoán của tên sát thủ phía trước khiến cho Kiba dở khóc dở cười.

Phải không vậy, rõ ràng là tụi bay rình rập định làm chuyện bất lợi với tao, sau đó bị giết ngược thì lại vừa bỏ chạy vừa la làng là sao ?

Nhưng mà Kiba chợt nhớ lại, hình như tên kia cũng không có nói sai à nha ? Mặc dù không biết bọn chúng định làm gì anh, nhưng hiện thực rõ ràng là anh đã giết sáu người của bọn chúng và đang rượt theo tên cuối cùng đây sao.

Kiba thở dài, tình huống tồi tệ hơn anh nghĩ nhiều. Sự tồn tại của tên sát thủ trước mặt này vô lý đến mức anh không thể tưởng tượng.

Một tên Thần tộc vừa có ngoại kình vừa có nội kình. Không phải như mấy tên sát thủ kia dùng bí quyết để cưỡng ép chuyển hóa ngoại kình, nội kình của tên này là hàng thật giá đúng giống của anh.

Không những vậy, chắc chắn một điều là nội kình của hắn so với anh thì chỉ hơn chứ không hề thua kém. Đó là lý do duy nhất có thể giải thích được việc anh không thể cảm nhận được nội kình của hắn cho đến khi hắn sử dụng nội kình để chạy trốn.

Nội kình và ngoại kình cơ bản rất là khác nhau. Ngoại kình thì như tên gọi của nó luôn bày sẵn ra ngoài ngay cả người không có kình lực cũng có thể cảm nhận được. Ngoại kình càng mạnh thì càng rõ ràng càng dễ cảm nhận. Nhưng nội kình thì ngược lại, nội kình càng thâm hậu thì người khác lại càng khó nhận ra. Người có nội kình mạnh có thể dễ dàng dùng năng lực cảm ứng được nội kình của người kém hơn mình nhưng ngược lại thì rất khó. Nếu tên sát thủ này mà không vận dụng nội kình vào chân thì Kiba có khi cũng chẳng nhận ra.

Điều may mắn duy nhất là có vẻ như hắn không biết dùng nội kình để cảm ứng giống như anh, qua đó anh cũng có thể suy luận được các kỹ thuật vận dụng nội kình của Thần tộc hẳn là khá sơ sài không được nghiên cứu kỹ càng như của Liên Minh. Nếu không thì giờ đây anh mới là người phải bỏ chạy chứ không phải hắn.

Nhưng mà, để cho tên này chạy thoát thì cũng hơi bị phiền phức. Chưa nói đến việc bị lộ khả năng của mình ra, nội chuyện có một tên kẻ thù nguy hiểm như thế này cũng làm cho Kiba rợn cả sống lưng. Tên này hẳn phải là thủ lĩnh của tiểu đội lúc nãy. Thần tộc liệu còn có bao nhiêu tên như thế này ?

Trò chơi xấu vừa chạy vừa la lối của tên kia đã bắt đầu có tác dụng. Nhiều người đi đường bên dưới đã bắt đầu chú ý, không ít cái đầu đã thò ra khỏi cửa sổ các căn nhà. Chẳng sớm thì muộn những đội tuần tra của Thánh tộc cũng sẽ bị kinh động mà đến.

Kiba lúc này quả thật là tình ngay lý gian, rõ ràng anh là người bị hại. Nhưng mà người ta thì sẽ chỉ nhìn thấy anh là một thằng sát nhân hàng loạt khát máu giết sáu người xong còn truy sát không tha một người nữa.

Cái thằng chết tiệt trước mặt này quá sức khốn nạn. Nội kình đã mạnh không nói, lại còn gian xảo nữa chứ. Kiba lẩm bẩm, xem như mày thắng trận này.

Kiba ngừng lại không truy đuổi hắn nữa mà nhảy xuống dưới. Anh quyết định chuyển sang phương pháp theo dõi bí mật bằng cách dùng nội kình cảm ứng.

Nhìn thấy ý đồ của mình đã đạt được, Sói Bạc khoái chí cười thầm sau đó cũng tìm một chỗ vắng vẻ phóng xuống và lủi vào trong màn đêm.

Tốc độ di chuyển của hắn quá nhanh, Kiba than thầm. Rõ ràng là so về mức độ am hiểu thành phố này thì hắn có ưu thế hơn hẳn anh. Khoảng cách giữa anh và hắn dần dần bị kéo ra xa.

Kiba kinh ngạc nhận ra, cảm ứng của anh dần không còn phát hiện hắn nữa. Cùng với khoảng cách kéo càng lúc càng xa, ngoại kình của hắn cũng yếu dần và tắt hẳn.

Sao lại có thể như thế, rõ ràng hắn vẫn còn trong phạm vi cảm nhận tối đa của anh nhưng mà anh đã không còn có thể phát hiện hắn nữa.

Phải chăng là bí quyết gì đó giúp ẩn giấu ngoại kình đi ? Kiba tự hỏi, hẳn phải là như vậy. Bí quyết này tuy rằng không có tác dụng với anh khi chúng đến gần trong phạm vi nhất định, nhưng ở khoảng cách xa thì rõ ràng nó có hiệu quả.

Bây giờ thì Kiba đã hoàn toàn mất dấu tên sát thủ. Anh bực bội đạp một cái vào bức tường trước mặt. Sau đó ngẫm nghĩ một hồi, anh lại bất chợt ngửa mặt lên cười lớn.

"Thú vị. Đúng là một đối thủ thú vị !"

Nói xong anh lắc đầu, nét mặt đã quay lại với nụ cười bình thản mọi khi. Kiba quyết định đi kiếm nơi nào ăn rồi về nhà ngủ. Quá nhiều chuyện phức tạp, tốt nhất là khỏi cần suy nghĩ làm gì cho mệt. Khi nào gặp chuyện thì xử lý thôi.

-----

Cuối cùng đã thoát khỏi tên kia rồi, Sói Bạc thở phù một cái.

Để bảo đảm an toàn, hắn sử dụng khí công phong bế kình lực của mình xuống mức thấp nhất có thể. Đây cũng là một trong những môn mà bất kỳ tên sát thủ nào trong tổ chức cũng phải học. Nó giúp cho bọn chúng có thể tiếp cận mục tiêu mà khó bị phát hiện. Tất nhiên là cũng ở một mức độ nào đó thôi. Người có kình lực mạnh hay đặc biệt nhạy cảm vẫn có thể cảm nhận được. Nhưng về cơ bản nó là một môn công phu vô cùng hữu ích.

Sói Bạc có thể cảm thấy mồ hôi đang chảy đầy lưng. Mặc dù hắn cũng rất tự tin vào khả năng chiến đấu của mình nhưng mà hắn hoàn toàn không muốn thử chiến đấu với tên kia chút nào. Việc không chắc chắn hắn tuyệt đối sẽ không làm, nói gì thì nói tính mạng bản thân là trên hết.

"Đúng là một đối thủ đáng sợ !" – Sói Bạc rùng mình.

Hắn sẽ dạo quanh một vòng thành phố nữa để bảo đảm không bị bám đuôi, sau đó quay trở về căn cứ. Phải báo cáo như thế nào về chuyện tối nay cũng là một vấn đề khiến Sói Bạc đau đầu. Dạ bọn em bị một thằng không có kình lực nhưng rất mạnh giết sạch, sau đó em sợ quá bỏ chạy. Mà hình như thằng đó cũng có nội kình thì phải, giống như em vậy đó – vì vậy em mới chạy thoát được khỏi tay nó. À quên mấy anh đâu có biết chuyện em có nội kình nhỉ, thật ra là như thế này...

Xin miễn, hắn còn chưa có ngu. Giấu tài là nguyên tắc hàng đầu nếu muốn sống tốt trong tổ chức. Sói Bạc không ham ba cái danh vọng đội trưởng nhảm nhí đó. Càng giỏi càng mạnh lại càng được giao làm nhiều nhiệm vụ nguy hiểm dẫn đến càng mau chết mà thôi. Thấy cái gương đội trưởng của hắn không ? Hỡi Hắc Báo đáng thương, hy vọng linh hồn anh sớm siêu thoát về với tổ tiên.

Chưa kể Thần tộc nói chung và tổ chức nói riêng cũng vô cùng có hứng thú với nội kình, ít ra là theo những thông tin mà Sói Bạc có được. Nếu hắn tiết lộ ra mình có nội kình, có khi lại còn ngay lập tức trở thành vật thí nghiệm cho bọn chúng nữa ấy chứ. Gì chứ loại tổ chức này thì chắc chắn không thương xót gì thành viên của chúng đâu.

Tốt nhất là không nên báo cáo gì liên quan đến nội kình cả. Xem như mình giữ bí mật dùm cho tên kia luôn đi, cùng là người có nội kình với nhau giúp nhau sống thoải mái hơn cũng là một việc nên làm. Sói Bạc gật gù, tên kia mà biết nhờ sự nhân hậu của mình nên hắn thoát được rất nhiều rắc rối nguy hiểm hẳn phải rất biết ơn đi chứ nhỉ ?

Trong quá trình theo dõi mục tiêu phát hiện kẻ khả nghi. Không ngờ lại là một cái bẫy, rơi vào phục kích của Thánh tộc. Có khoảng chừng hai mươi người, đều có ngoại kình rất mạnh. Rất may hắn được giao nhiệm vụ cảnh giới từ xa nên thoát được khỏi vòng vây bỏ chạy về để báo tin, không thể để cho sự hy sinh của cả đội là vô ích được.

Kịch bản như vậy có vẻ ổn, Sói Bạc nghĩ thầm. Bây giờ thì làm cho áo quần rách tả tơi kèm theo một ít vết thương trên người cho nó tăng phần kịch tính thôi.

-----

Đêm nay người khó ngủ nhất – ngoại trừ Rena – hẳn phải là đội trưởng đội chiến sĩ Thánh tộc có nhiệm vụ bảo vệ an toàn trong thành phố Nogias rồi.

"Rốt cuộc là cái gì đang xảy ra vậy ?" – Lowen vừa bực bội gãi đầu vừa gào lớn.

Hôm nay hoàn toàn không phải ngày may mắn của hắn chút nào. Mới buổi sáng thôi đã có chuyện quận chúa Rena bị bắt cóc hụt. Bây giờ lại thêm sáu cái xác chết khó hiểu này.

Vụ án bắt cóc cũng rất bế tắc. Người của quận chúa tỏ vẻ không muốn điều tra thêm, hai tên kia thì lại kín miệng như bưng không tra hỏi được gì. Lowen đột nhiên thấy tiếc nhớ giai đoạn trước khi Thánh nữ tiền nhiệm ra đạo luật cấm sử dụng hình phạt bức cung. Theo hắn thấy hai tên da đen kia đang rất cần một sự chăm sóc trìu mến bằng roi da và sắt thép mới có thể ngoan ngoãn khai báo được.

Còn vụ án sáu cái xác chết kia thì hoàn toàn không có một manh mối nào cả.

À cũng không hẳn, nếu có một chuyện Lowen có thể khẳng định, đó là tất cả đều có liên quan đến Thần tộc.

Lowen cảm thấy có một tia liên hệ giữa hai chuyện này với nhau, mặc dù hắn không giải thích được. Vụ bắt cóc buổi sáng và vụ thảm sát buổi tối. Lowen đã đến hiện trường xem xét. Sáu tên bị giết đều là da đen hoặc da vàng, không có người da trắng nào. Kết hợp với ngoại hình trang phục của chúng và kiểm nghiệm thi thể, Lowen gần như có thể khẳng định bọn chúng là người thuộc tổ chức sát thủ của Thần tộc.

Mấy thằng mắt hí khốn kiếp này, Lowen lẩm bẩm chửi thầm. Hắn và nhiều người khác đều đã biết bọn chúng có cắm rất nhiều thế lực trong lãnh thổ của Thánh tộc, à không thậm chí là trên toàn lục địa Asha thì đúng hơn. Ngoài sáng thì có thương hội Thiên Địa, trong tối thì chính là tổ chức sát thủ ngầm này. Tuy nhiên hoành hành không cố kỵ như thế này rõ ràng là không coi Thánh tộc ra gì mà.

Thế nên mặc dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra, trong tâm Lowen vẫn có một cảm giác vui thích nho nhỏ đối với cái chết của sáu tên này. Chỉ là... ai là người giết bọn chúng ? Lại giết vô cùng gọn gàng như vậy.

Đã là người thuộc tổ chức ngầm của Thần tộc thì chắc chắn không có kẻ nào yếu cả. Mặc dù căm ghét Thần tộc nhưng Lowen cũng không thể phủ định điều này. Bọn chúng rất mạnh, bởi vì bọn chúng là một dân tộc chỉ tôn sùng kẻ mạnh và khinh rẻ kẻ yếu. Tất nhiên với điều kiện là kẻ mạnh đó thuộc về bọn chúng. Nếu kẻ khác mạnh hơn chúng thì thái độ của chúng sẽ là căm ghét và thù hận, tìm mọi cách để tiêu diệt cho bằng được những kẻ dám vượt lên trên mình.

Vậy nên, việc trong thành phố Nogias xuất hiện một thế lực khác có đủ sức mạnh để dẫm đạp sát thủ Thần tộc dưới chân cũng làm cho Lowen lo lắng sốt vó. Nhất là khi chưa biết thái độ của thế lực đó như thế nào, có mục đích gì. Kẻ thù của kẻ thù chưa hẳn sẽ là bạn, nhiều khả năng lại là một kẻ thù khác vô cùng khủng bố đáng sợ hơn mà thôi.

Đối tượng tình nghi đầu tiên của hắn là đám hiệp sĩ hoàng gia Asha, chúng có đủ khả năng và động cơ để thực hiện hành động này – chỉ mới sáng nay quận chúa của bọn chúng đã xém nữa bị bắt cóc đấy thôi. Nhưng khả năng này không cao, bởi vì Lowen biết thói quen cũng như phong cách của đám hiệp sĩ đấy. Cái bọn đấy không làm thì thôi, đã làm thì sẽ quanh minh chính đại làm, một khi làm xong sẽ hô hào quảng bá khắp nơi sợ không ai biết là việc do mình làm. Thế nên, giết xong rồi bỏ lại sáu cái xác im lìm ở đó rõ ràng không hợp với phong cách bọn chúng. Hơn nữa lúc này việc quan trọng chúng cần làm hẳn không phải là đi gây sự mà là ở nhà bảo vệ cho nàng quận chúa phá phách của mình thì hơn.

Tức là phải có một thế lực khác đang xung đột với lợi ích của Thần tộc, một thế lực mới hoặc đã ẩn dấu bao nhiêu năm giờ mới bắt đầu trồi lên. Lowen cảm thấy việc này cần phải thông báo sớm cho các trưởng lão. Có chuẩn bị trước sẽ đỡ phải rơi vào thế bị động hơn, dù hiện tại họ hoàn toàn không biết gì về thế lực này cả.

Đây khẳng định là một đêm mất ngủ của Lowen.

Trong khi đó, "thế lực" khủng khiếp mà Lowen đang lo nghĩ kia hiện tại đang thoải mái ngáy to trên giường sau khi tắm rửa sạch sẽ. "Thế lực" này tạm thời không hề quan tâm gì đến những việc đang xảy ra, hay những biến động lớn mình đã gây ra cả.

Cùng lúc đó, ở trong một căn cứ bí mật bên dưới thành phố Nogias, có một tên sát thủ cũng đang rất vui vẻ chuẩn bị say giấc nồng. Sau nhiều lần thẩm vấn hắn đã xuất sắc vượt qua bài kiểm tra tâm lý chán phèo của cấp trên và bản báo cáo của hắn đã được chấp nhận. Tạm thời hắn sẽ chưa có việc gì để làm trong thời gian tới trước khi được phân vào một đội khác.

Hai thanh niên trực tiếp và gián tiếp liên quan đến sự mất ngủ của Lowen đều đang ngủ rất ngon.


Bình Luận (0)
Comment