Sau khi vượt qua "cú sốc trí nhớ" hiểm nghèo, mức độ thân mật của Kiba và hai cô gái đã tăng lên đáng kể. Ít ra thì anh đã thành công khi yêu cầu bỏ đi cái cách xưng hô "ngài" nghe muốn rợn tóc gáy kia.
Con gái là những sinh vật rất cảm tính. Khi nhìn thấy anh quằn quại đau đớn, đầy yếu đuối bất lực thì bản năng người mẹ trong hai cô gái đã rút ngắn khoảng cách giữa anh và các cô. Một người con trai đang bị thương, mất trí nhớ không biết mình là ai. Quá đáng thương đúng không ? Bây giờ anh chỉ còn đơn giản là "anh Kiba" mà thôi.
À quên còn một vấn đề cuối cần phải giải quyết, đó là bộ trang phục hành động trên người anh. Mặc dù sau lưng đã bị rách bươm nhưng đây là trang phục nanomesh hiện đại nhất của cả Liên Minh, chỉ cần có thời gian và kim loại hiếm thích hợp bổ sung nó sẽ có thể tự động sửa chữa và phục hồi lại ngay thôi. Nhưng anh cũng không thể mặc bộ đồ quái dị này ra đường như thể muốn cho cả thế giới biết ta đây khác người được.
"Kiba Lanford. Kích hoạt tính năng đổi màu của nanomesh, chuyển sang màu trong suốt." – Kiba khẽ ra lệnh.
Và hai cô gái đã được chứng kiến thêm một tiết mục cũng hấp dẫn không kém... bộ quần áo quái dị trên người anh đột nhiên phân hủy và biến mất dần như bị ăn mòn, lộ ra thân hình khỏe mạnh và cân đối của anh.
"Á !" – Sharty đỏ mặt, quay mặt đi không dám nhìn trong khi Vân thì mặc dù ngạc nhiên nhưng vẫn tỉnh bơ quan sát không hề chớp mắt.
May mắn là Kiba vẫn còn một tấm chăn mỏng đang đắp lên che đi nửa dưới cơ thể, chứ anh thật sự nghi ngờ cô sẽ nhân cơ hội nhìn ngắm toàn bộ thân thể anh.
"Chuyện gì đang xảy ra... da thịt của tôi... da thịt của tôi trở lại như bình thường rồi !!!" – Kiba "mừng rỡ" rờ rẫm khắp người rồi đưa tay lên khoe với hai cô gái. Anh làm động tác như thể muốn ngồi dậy khỏi giường, không để ý đến tấm chăn mỏng đang tuột dần ra theo hành động của anh.
Đến đây thì Vân cũng không chịu nổi nữa, cô ngay lập tức lôi Sharty chạy ra khỏi phòng và vứt lại cho anh một câu.
"Chúng tôi sẽ kiếm quần áo cho anh mặc, làm ơn nằm im trên giường đi."
Kiba ngoan ngoãn gật đầu, sau đó khi chắc chắn rằng hai cô gái đã ra khỏi phòng thì trên môi anh nở một nụ cười vô cùng đắc ý.
"Đại ca, em cảm thấy xấu hổ thay cho anh !" – Kiki bất mãn lên tiếng.
-----
Phải thêm hai ngày nằm dưỡng bệnh nữa thì cơ thể Kiba mới trở nên tạm ổn định để rời giường. Trong thời gian đó, chăm sóc anh chính vẫn là Sharty. Sau khi đem đồ ăn thức uống, cô thường xuyên ngồi lại nói chuyện với anh rất lâu rồi mới đi. Nhờ vậy, anh cũng đã có thêm hiểu biết sơ bộ về khu vực này.
Nơi đây gọi là lục địa Asha, thống trị bởi vương triều Asha đã kéo dài hơn bốn trăm năm. Lục địa được bao quanh bởi Tinh Hải – một đại dương rộng lớn mà bao nhiêu năm nay chưa ai có thể vượt qua, một phần vì mối nguy hiểm rình rập bên dưới lòng biển sâu.
Vương triều Asha hùng mạnh nay đã không còn sức ảnh hưởng và quyền lực tuyệt đối như xưa. Bây giờ lục địa được chia theo các khu lãnh thổ, cai quản bởi các lãnh chúa. Các lãnh chúa đều là quý tộc hoặc con cháu hoàng thất Asha. Nó khá giống với chế độ lãnh chúa thời châu Âu Trung cổ mà Kiba từng đọc được trong các tài liệu lịch sử cổ đại.
Nhưng trên toàn bộ lục địa Asha rộng lớn khu vực con người sinh sống và sinh hoạt chỉ chiếm chưa đến một phần ba. Còn lại đều là lãnh địa của các loài thú, bọn chúng đông đảo và đa phần đều có thần lực mạnh mẽ. Loài người nơi đây vẫn luôn phải chiến đấu chống lại các loài mãnh thú và thiên nhiên hoang dã để sinh tồn.
Làng Nevile thuộc lãnh thổ của Thánh tộc, một trong những thế lực hùng mạnh nhất trong vương quốc Asha. Lãnh thổ Thánh tộc bao phủ một khu vực rất rộng phía Nam lục địa, trực tiếp che chắn giữa loài người và rừng ma Ylain – chính là khu rừng nơi Kiba lần đầu tiên xuất hiện. Làng Nevile nằm ngay sát bên cạnh rừng ma, một vị trí khá nguy hiểm nhưng rất có lợi cho việc săn bắn mãnh thú và tìm kiếu các nguyên vật liệu giá trị.
Tuy nhiên thời gian khoảng một năm gần đây, không biết vì nguyên nhân gì các loại thú đột nhiên trở nên điên cuồng và hiếu sát. Thay vì sống và săn mồi trong lãnh địa rộng lớn của chúng, chúng lại chủ động tấn công các thành thị của loài người. Toàn bộ lục địa Asha rơi vào một cuộc chiến đẫm máu giữa loài người và mãnh thú. Con người, vốn diện tích sống đã nhỏ nay lại càng phải co cụm lại cố thủ chống lại sự xâm lăng này.
Dưới tình hình đó, Thánh tộc quyết định xây dựng một phòng tuyến chống lại mãnh thú phía Nam. Đây sẽ là nơi tập hợp lực lượng lớn các chiến sĩ với mục đích biến thành một pháo đài kiên cố của loài người, cố sống sót qua được giai đoạn khó khăn này.
Làng Nevile nằm sát rừng ma Ylain là một trong những đối tượng trọng điểm cần phải di dời lùi về sau phòng tuyến. Cách đây mấy ngày, Vân đại diện cho Thánh tộc đã dẫn một số Thánh chiến sĩ đến đây để hỗ trợ mọi người di tản. Hiện tại toàn bộ làng đang trong trạng thái vô cùng căng thẳng. Mọi người dù không muốn rời bỏ nơi mình đã sinh sống bao lâu nay nhưng trước mối đe dọa khủng khiếp của mãnh thú buộc phải cắn răng nuốt nước mắt khăn gói chuẩn bị lên đường.
Đó là lý do vì sao có cuộc đi săn lớn trước đó. Mọi người muốn tập trung những thợ săn giỏi nhất trong làng thực hiện một chuyến đi săn lớn cuối cùng trước khi rời đi để kiếm thêm thu nhập làm vốn liếng khi đến vùng đất mới xây dựng lại bản làng. Nhưng không ngờ lại gặp phải Falco, nếu không có Kiba thì có thể đó đã thật sự trở thành cuộc đi săn cuối cùng luôn rồi.
Không những vậy, họ còn trong cái rủi tìm được cái may. Mặc dù chưa săn hay tìm được nguyên liệu gì quý hiếm, nhưng họ đã có được những thứ khác còn quý giá gấp trăm ngàn lần.
Tất nhiên không phải là Kiba – hiện tại anh chỉ là một người bí ẩn mất trí nhớ thôi. Thứ quý giá mà họ tìm được là cái khác cơ.
Móng vuốt và lông vũ của Falco.
Mặc dù chỉ là thần thú chưa trưởng thành nhưng giá trị của những thứ này vượt xa tất cả những thứ trước giờ dân làng từng săn bắn được. Nguyên một cái chân với đầy đủ 5 móng vuốt cùng với hàng trăm cọng lông của Falco là cả một gia tài đối với dân làng Nevile.
Cho nên sau khi mọi người biết tin Kiba đã tỉnh lại và phục hồi sức khỏe, việc đầu tiên anh phải làm là tham gia buổi họp mặt của dân làng về việc chia chác chiến lợi phẩm đó.
-----
Khi Kiba và Sharty bước vào trong nhà của trưởng làng, tất cả những người quan trọng trong làng đều đã có mặt đông đủ.
Kiba nhận ra một gương mặt quen thuộc – Vân. Cô gật đầu cười thân thiện với anh, bên cạnh cô là một cô gái xinh đẹp trong bộ áo khoác màu trắng. Trong hai ngày gần đây Vân cũng thỉnh thoảng có ghé qua thăm anh nhưng có vẻ cô khá bận rộn vì thế không ở lại lâu.
Tất cả người trong căn phòng lớn hướng ánh mắt nhìn về phía Kiba. Một số thì tò mò, một số thì có vẻ nghi ngờ và thậm chí – trong sự ngạc nhiên của anh – có cả một số ánh mắt thù địch.
Một người đàn ông trung niên đứng dậy và đưa hai tay ra về phía Kiba, ông lên tiếng.
"Mọi người hãy cùng chào đón vị ân nhân của làng Nevile !"
Rõ ràng người đàn ông này là người có địa vị rất cao trong làng, vì tất cả mọi người dù muốn dù không đều nghe theo lời ông nói. Từng người một đứng lên và cúi đầu chào Kiba.
"Tôi tin rằng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, dù tôi đã thấy anh từ trước. Xin tự giới thiệu, tôi là Albert, hiện là người được mọi người tin cậy trao trọng trách lãnh đạo ngôi làng nhỏ bé này."
Kiba quan sát Albert, ông có một khuôn mặt nghiêm nghị nhưng vô cùng chính trực. Không biết vì sao anh có cảm giác như đang nhìn thấy thầy huấn luyện quân sự đầu tiên của mình. Dù chỉ là lần gặp đầu tiên nhưng anh đã ngay lập tức có thiện cảm với ông.
Thực tế sẽ rất nhanh chứng minh cho Kiba thấy là trực giác của anh không sai, Albert là một người hoàn toàn đáng để anh tin cậy và kính trọng.
"Như mọi người đã biết, mục đích chính của buổi họp hôm nay là về việc phân chia quyền sử dụng các nguyên liệu quý giá mà chúng tôi đã mang về trong cuộc đi săn vừa rồi. Vấn đề này đã đem lại rất nhiều tranh cãi, nhân đây có mặt tất cả những người có liên quan chúng ta sẽ giải quyết triệt để cho xong." – Albert nhìn một vòng xung quanh và lên tiếng.
Trước khi mọi người có ai phát biểu gì, ông tiếp tục nói bằng giọng chắc nịch.
"Và tôi xin chính thức tuyên bố, một lần nữa. Tất cả những chiến lợi phẩm chúng tôi mang về hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của ngài Kiba đây !"
Tuyên bố của ông gây ra một tràng phản ứng huyên náo.
Một người đàn ông da đen tướng mạo mập mạp đập bàn đứng dậy.
"Tôi phản đối !!! Quyết định của Albert là hoàn toàn chủ quan và đi ngược lại với lợi ích của dân làng."
Mặc dù không lên tiếng nhưng cũng có không ít người tỏ thái độ đồng tình với lời nói của người đàn ông mập mạp. Ra là thế, Kiba hiểu ra. Một trong những ánh mắt thù địch anh cảm nhận rõ nhất chính là của gã béo này. Thì ra nguyên nhân là do tham lam cả thôi.
"Đại ca, anh dùng Thần lực bóp cổ gã này chết tại chỗ được không ?" – Kiki phẫn nộ lên tiếng.
"Mày bớt điên dùm ta chút có được không ?!" – Kiba ngán ngẩm, tại sao tôi lại dính phải con Biocom manh động như thế này hả trời.
Thật ra chuyện này anh cảm thấy rất dễ hiểu, đứng trước mối lợi lớn thì nổi lòng tham cũng là lẽ đương nhiên. Chính ra thái độ không hề tư lợi của Albert mới là thứ làm cho anh ngạc nhiên. Có lẽ không phải vô cớ mà ông được chọn làm người lãnh đạo.
Vân im lặng ngồi nhắm mắt, thể hiện thái độ không quan tâm – cô không muốn xen vào chuyện riêng của người trong làng.
Albert liếc mắt nhìn người đàn ông mập mạp.
"Ngồi xuống, Roben ! Và tôi có cần phải nhắc cho anh nhớ ai mới là người lãnh đạo không ?"
"Anh không có quyền đó. Trong vai trò người lãnh đạo, thứ anh cần phải bảo vệ là lợi ích của dân làng chứ không phải của cái gã bá vơ từ trên trời rơi xuống kia..." – Roben càng ngoan cố lên tiếng, nhìn xung quanh tìm kiếm sự ủng hộ.
Đa phần mọi người đều im lặng, trừ một số ít có vẻ cảm thấy ý kiến của Roben là đúng. Họ thay phiên nhau lên tiếng.
"Anh Albert, tôi thấy anh Roben cũng không hẳn là nói sai..."
"Thật ra, nhìn từ góc độ dân làng thì anh Roben cũng là muốn tốt cho mọi người thôi..."
Albert im lặng chờ cho mọi người nói xong hết. Sau đó ông trầm giọng hỏi.
"Nói xong chưa ?"
RẦM một tiếng, ông đập bàn – sức mạnh phải hơn rất nhiều so với khi Roben làm điều đó. Kiba có thể cảm nhận được mặt đất hơi rung lên nhẹ. Đúng là người có Thần lực có khác, đập chơi một cái cũng thấy đô rồi, anh tặc lưỡi.
"Để tôi nói cho mọi người nghe cái gì gọi là lợi ích của dân làng. Mười chín mạng người, trong đó không kể đến tôi và Sharty thì còn lại là mười bảy thợ săn giỏi nhất của làng ta. Đó là gì ? Đó mới chính là tài sản quý giá nhất của làng. Và ai đã trả lại cho chúng ta những thứ đó ?!"
Albert nhìn về hướng Kiba.
"Không phải ai khác, là chính con người hiện đang ngồi đây, người mà Roben đã gọi là 'gã bá vơ từ trên trời rơi xuống' đó. Nếu không có anh ta, đừng nói đến mớ tài nguyên kia, chúng tôi ngay đến cả xác để mang về cũng không có !!!"
Ông nhìn chằm chằm vào Roben, gằn giọng.
"Vậy mà giờ đây, vì tham lam, một số người còn bảo rằng vì lợi ích của dân làng chúng ta nên mặc kệ ân nhân của chúng ta và nuốt hết số của cải đó. Ý anh là vậy có phải không hả Roben ?"
Nhìn thấy sự nguy hiểm trên khuôn mặt Albert và những người nãy giờ ủng hộ mình cúi gằm mặt xuống, Roben lắp bắp.
"K...không phải là nuốt hết. Ý tôi chỉ là... mặc dù anh ta đã cứu chúng ta, nhưng nếu không có chúng ta đưa về thì anh ta cũng đã mất mạng rồi. Thế nên số tài nguyên kia cũng phải có phần của dân làng ta. Có đúng vậy không ?"
"Nực cười !!!" – Albert tiếp tục nói. "Nếu không phải vì cứu chúng tôi thì anh ta có đi chiến đấu với con thần thú kia không ? Có bị thương đến suýt nữa mất mạng hay không ? Bây giờ chúng ta lại ngược lại đi kể công với anh ta ? Lương tâm của anh vứt cho bọn Dingo ăn cả rồi sao Roben ?!!"
Trước một loạt câu hỏi dồn dập của Albert, Roben mặt vốn đã đen nay lại càng đen hơn. Hắn im lặng cúi đầu xuống nhận thua.
"Còn ai có ý kiến khác nữa không ?" – Albert nhìn quanh, mặc dù mang tiếng hỏi nhưng khuôn mặt ông thể hiện rất rõ là thằng nào còn dám lên tiếng ông sẽ bẻ cổ nó. Kiba cố nhịn cười, quả thật là rất giống với lão huấn luyện viên mất nết của mình.
"Vậy, xem như chúng ta đã thống nhất. Vấn đề này đã xử lý xong và tôi không muốn nghe ai nhắc lại đến nó nữa." – Albert chấm dứt và ngồi xuống.
Không khí trong căn nhà im lặng đầy căng thẳng. Đến lượt mình lên sân khấu rồi, Kiba thở dài.
"Xin lỗi, nhưng tôi không hiểu lắm nãy giờ mọi người đang nói gì ?" – Kiba ngơ ngác hỏi.
Albert thiếu chút nữa đập đầu xuống bàn. Mặc dù Sharty đã nói với ông về chuyện mất trí nhớ của Kiba nhưng ông vẫn không chuẩn bị tinh thần cho những câu nói ngớ ngẩn đến mức độ này. Chẳng phải ông đã dặn Sharty giải thích rõ cho anh ta trước khi đến đây rồi sao.
Vân hơi mím môi lên, như cố nén cười.
"Thật ra, đến bây giờ tôi cũng không rõ ràng lắm mọi chuyện. Hơn nữa mấy cái thứ thuộc về tôi kia công dụng là gì, tại sao mọi người lại cảm thấy chúng quý giá như vậy ?" – Vẫn hồn nhiên vô tư không biết gì, Kiba tiếp tục hỏi.
Albert chưa kịp trả lời thì Vân đã lên tiếng.
"Xin phép chú Albert có thể để cho tôi trả lời vấn đề này dùm được hay không ?"
Được sự đồng ý của Albert, cô quay sang nói với Kiba.
"Trước hết tôi xin nói về công dụng của lông vũ Falco. Mặc dù là lông chim nhưng độ cứng của nó đã gần như kim loại quý, lại còn ưu điểm và vô cùng nhẹ so với kim loại cùng độ cứng. Chúng rất thích hợp để làm cái loại vũ khí linh hoạt như lưỡi kiếm, lưỡi dao hay giáp để bảo vệ những bộ phận quan trọng. Không chỉ vậy, chúng còn có thể sử dụng trong việc thiết kế các vũ khí tầm xa như mũi tên, nỏ nhờ vào ưu điểm nhẹ và sắc bén của mình. Giá trị trên thị trường của loại lông này không dưới 2 đồng vàng mỗi cọng lông. Chưa nói đến việc nó là lông của thần thú Falco rất hiếm gặp, giá trị của nó có thể còn cao lên đến 3 đồng vàng mỗi cọng..."
Kiba nghe cô giải thích, vẫn chưa cảm giác được 2 đồng vàng với 3 đồng vàng thì giá trị đến mức nào. Nhưng những người xung quanh thì đã há hốc miệng chảy cả nước miếng ra rồi. Roben miệng co giật, mắt đầy tiếc hận. Ngay cả Albert cũng không giấu được sự thèm khát trong mắt.
Kiba quay lại hỏi nhỏ Sharty.
"Đồng vàng có giá trị như thế nào vậy ?"
Nhìn thấy hành động đó của anh, Vân cười. Cô xém chút nữa thì quên mất, gã này đến tên của mình còn không nhớ thì chắc cũng chả biết gì về giá trị tiền bạc đâu. Cô lắc đầu với Sharty, ý bảo để cô giải thích luôn cho.
"Một đồng vàng giá trị bằng 10 đồng bạc. Một đồng bạc lại giá trị bằng 10 đồng tiền. Tính ra một đồng vàng giá trị sẽ là 100 đồng tiền. Chi phí ăn uống sinh hoạt của một gia đình trong vòng ba ngày ngày tốn chừng 1 đồng tiền."
Hả, giá trị dữ vậy sao ? Kiba có điều chưa biết, thời kỳ này đa phần người ta vẫn dùng trao đổi đồ vật trực tiếp với nhau. Chỉ những thứ có giá trị mới đổi sang được tiền để dùng. Cho nên tiền có giá trị vô cùng cao, vừa đáng giá lại vừa gọn nhẹ dễ mang theo người hay cất giữ. Theo như đó mà quy ra, một cọng lông này có thể đủ cho một gia đình không cần lo lắng vấn đề ăn uống trong vòng ba năm.
Kiba không nhớ rõ trong lúc chiến đấu Falco đã bắn ra bao nhiêu cọng lông và dân làng thu thập lại được bao nhiêu. Như biết rõ anh đang nghĩ gì, Albert lên tiếng.
"Hôm đó chúng ta thu thập và mang về tổng cộng là 274 cọng lông..."
Cha mẹ ơi, nhiều dữ vậy sao, con chim khốn nạn rõ ràng muốn ăn thua đủ với mình mà. Chừng đó lông giá trị ít nhất cũng hơn 500 đồng vàng. Khó trách lão Roben kia nhìn mình cứ như kẻ thù giết cha giết mẹ lão.
Thấy anh đã hiểu được giá trị của số lông vũ đó. Vân tiếp tục.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau