Món vũ khí được thiết kế cơ bản giống như bản vẽ mà Kiba đã đưa ra, nhưng anh có thể nhận thấy đã có thêm rất nhiều chi tiết riêng mang đậm phong cách... thổ dân.
Toàn bộ món vũ khí là một cái bao cổ tay, có thể đeo vào và gắn chặt trên tay anh, bên trên thiết kế năm cái khớp tinh xảo để có thể gắn vào đó năm cái boomerang. Tuy nhiên hẳn là đại sư Muramasa này không thích làm boomerang trơn láng như bản thiết kế của Kiba, thế nên mỗi cái boomerang đều được khắc lên đó nhiểu biểu tượng ký hiệu kỳ lạ nhìn rất giống những hình vẽ của dân bản địa châu Mỹ năm xưa. Ngoài ra mỗi boomerang lại được khắc chìm bằng một màu khác nhau khiến cho toàn bộ món vũ khí nhìn như một chiếc khiên sặc sỡ nhiều màu sắc khi đeo.
Kiba ngước mắt nhìn Vân, tay cầm một cái boomerang lên ngắm nghía. Anh chỉ chỉ vào mấy cái ký hiệu trên đó và nhìn cô dò hỏi.
"Đại sư Muramasa bảo rằng như thế trông đẹp và có vẻ huyền bí hơn. Vì anh sử dụng vũ khí giống của người Cổ tộc cho nên ông đã khắc những hoa văn phong cách Cổ tộc lên đó cho thích hợp. Anh thấy thế nào ? Cá nhân tôi thấy nó rất đẹp !" – Vân hào hứng nói.
Kiba đeo món vũ khí lên tay mình ướm thử, rất vừa vặn. Bên trong lớp giáp cứng là một loại da gì đó khá mềm mại và bám rất chắc khiến cho món vũ khí như gắn liền với tay của anh thành một thể. Kiba gắn từng cái boomerang lên, chúng đều được làm giống y hệt nhau như đúc từ một khuôn – tất nhiên là trừ hoa văn và màu sắc khắc trên đó. Bất cứ cái boomerang nào cũng có thể dễ dàng gắn vào một trong năm khớp nối một cách gọn gàng và chắc chắn.
Kiba cảm thấy rất hài lòng với trình độ chế tác này, đúng là bậc thầy chuyên nghiệp có khác. Hoàn toàn không có một sai sót nào, và hình dạng cũng như cấu tạo vô cùng hoàn hảo. Mặc dù mấy cái hoa văn làm cho Kiba hơi bất ngờ nhưng công bằng mà nói thì nhìn chúng cũng đẹp thật. Chúng làm cho món vũ khí trên tay Kiba có cảm giác huyền bí và ma thuật hơn.
"Đại sư không gắn thủy tinh năng lượng vào bởi vì ông nghe nói anh không có kình lực. Gắn vào chỉ tổ phí phạm – chính xác nguyên văn là vậy đấy." – Vân kể lại.
Kiba bật cười, có cá tính. Nhưng mà cũng không sai, anh đã có nghiên cứu qua về hiệu quả của thủy tinh năng lượng gắn trên vũ khí. Về cơ bản thì chỉ là một bộ phận trung gian giúp người sử dụng có thể tập trung ngoại kình lại và truyền vào bên trong món vũ khí mà thôi, giúp cho nó mạnh mẽ hơn chắc chắn hơn và quan trọng nhất là có hiệu quả phá giáp kình lực của mãnh thú. Tất nhiên hiệu quả phá giáp này còn tùy thuộc vào ngoại kình của người sử dụng và sức mạnh giáp kình lực của mãnh thú.
Mà cơ bản việc đó thì Kiba hoàn toàn có thể thực hiện một cách dễ dàng bằng cách truyền nội kình của mình vào, không cần thông qua thủy tinh năng lượng làm trung gian chi cho phiền. Anh đã thử truyền nội kình vào boomerang khi nãy và khả năng chịu đựng của nó làm cho Kiba phải bất ngờ. Có thể là do được làm từ móng vuốt thần thú, nhưng nó có sức chịu đựng nội kình mạnh hơn bất cứ loại kim loại nào mà Liên Minh từng biết đến. Nếu như Kiba truyền nội kình vào bên trong thì khả năng cao là hiệu quả phá giáp của nó cũng sẽ không thua kém Lightsaber là bao nhiêu.
Nhưng nói chung cơ bản là anh rất vừa ý món vũ khí này, tiện tay và đa dụng. Lại nhìn rất bảnh khi đeo lên – một phần là nhờ mớ hoa văn sặc sỡ kia.
Kiba quay sang cảm ơn Vân. Nếu không có sự giúp đỡ của cô thì cho dù anh có được móng vuốt Falco đi nữa cũng sẽ không thể nào biến nó thành món vũ khí tuyệt hảo như thế này được.
Vân đắc ý gật đầu đón nhận sự cảm ơn của Kiba. Chứ gì nữa, đâu phải ai cũng có cơ hội được nhờ đại sư của Thánh tộc rèn vũ khí dùm cho cơ chứ.
"Lúc nãy cô nói là một trong ba kiệt tác. Vậy hai món còn lại là gì ?" – Kiba tò mò hỏi.
Vân chỉ tay về phía tường, nơi đó đang treo một cái bọc dài được quấn chặt bằng da thú.
"Hai món còn lại một là ngọn giáo Phá Nguyệt của tôi, và thanh kiếm Trảm Nguyệt của Raiden. Tuy nhiên Trảm Nguyệt là thứ đại sư tập trung mọi tinh hoa của mình vào đó nên đến giờ vẫn chưa làm xong. Nhưng chắc chắn khi ra đời nó sẽ là một món vũ khí có một không hai, đứng đầu trong số các vũ khí trên đại lục Asha này." – Vân đắc ý khoe, không hề có vẻ gì đố kỵ vì món vũ khí đệ nhất đó sẽ không thuộc về cô.
Tàn Nguyệt. Toái Nguyệt. Phá Nguyệt. Trảm Nguyệt.
"Đại sư Muramasa này có thù oán gì với mặt trăng hả ?" - Kiba hỏi nhỏ Vân.
Vân choáng váng. Đây là vấn đề mà anh ta quan tâm ? Sau đó cô ngẫm nghĩ một chút rồi chợt đập tay vào nhau.
"Hình như tôi từng nghe kể năm xưa đại sư Muramasa bị người mình yêu thích từ chối trong một đêm giao thừa khi cả ba mặt trăng đều tròn..."
"Thế thì đúng rồi đấy !" – Kiba gật đầu.
-----
Chiếc nỏ có vẻ ít được Vân coi trọng hơn, hoặc là do cô nàng cũng không rành lắm về vũ khí tầm xa nên không giới thiệu gì nhiều. Tuy nhiên trong mắt Kiba thì đây mới thật sự là món vũ khí đáng giá nhất lần này anh có được.
Thân nỏ được làm bằng vật liệu chính là một loại gỗ rất cứng tên gọi Thiết Thụ. Các bộ phận quan trọng như lẫy nỏ... thì cũng đều được làm bằng rất nhiều loại vật liệu quý hiếm nhưng đặc biệt nhất là dây nỏ được làm bằng gân Tigris. Một con Tigris trưởng thành thật sự chứ không phải như con mà Kiba giết được trong chuyến đi đến phòng tuyến. Dây gân cứng và chắc đến nỗi Kiba nghi ngờ không biết ngoại trừ anh với cơ thể được nội kình cường hóa ra còn ai có thể kéo được nó ra mà gắn tên vào hay không.
Vân cũng tỏ ra rất vui khi thấy anh lên dây được cho chiếc nỏ.
"Người làm ra chiếc nỏ này là một quái nhân, ông ấy bảo rằng nếu anh không kéo nỏ được thì nhất định phải lấy về. Tuyệt đối không để cho vũ khí của ông ấy nằm trong tay những kẻ không sử dụng được chúng." – Vân nói.
Đến thời điểm này thì Kiba đã không còn bất ngờ lắm trước bầy đàn quái nhân của Thánh tộc rồi. Anh tin chắc Thánh tộc hẳn còn nuôi rất nhiều lão quái nhân sẵn sàng nhảy ra khi đến lượt mình, từ từ rồi anh sẽ có cơ hội gặp hết thôi.
Nhưng mà chiếc nỏ này quả thật có sức bật vô cùng biến thái. Mặc dù chưa bắn thử nhưng chỉ với sức căng khi kéo dây Kiba đã có thể tưởng tượng được sức mạnh của nó rồi. Anh hỏi Vân.
"Ông ấy có nói nỏ này mạnh đến mức nào không ?"
"Nghe bảo là mạnh ngang với mấy chiếc nỏ lớn dùng để thủ thành." – Vân tỉnh bơ trả lời.
Kiba xém chút nữa làm rớt món vũ khí khủng khiếp này xuống, nỏ cầm tay mà có sức mạnh ngang với nỏ lớn thủ thành ? Thế thì có khác gì súng săn voi đâu chứ. Nếu thế thì một đội quân được trang bị thứ này chẳng phải là vô địch trong thời đại này sao.
Nhưng mà nghĩ lại, chi phí sản xuất một chiếc nỏ như thế này có khi phải bằng cả trăm cái nỏ lớn kia, lại thêm cũng phải có người đủ sức mạnh mới dùng được nó.
Vân nhìn anh đầy thâm ý, sau đó cô đỏ mặt lấy ra một chiếc bao nhỏ.
"Còn đây là quà của riêng tôi tặng cho anh. Xem như là cảm ơn đôi bông tai của anh..." – Vân nói nhỏ như muỗi kêu, Kiba phải chú ý lắm mới nghe được. Không ngờ cô nàng này cũng có lúc ngượng ngùng cơ đấy, anh cười thầm.
Kiba mở bao ra, món quà của Vân làm cho anh giật mình.
Năm mũi tên chuyên dụng thiết kế cho nỏ cầm tay của Kiba, tất cả đều có màu trắng ngà và anh có thể đoán được ngay vật liệu dùng để làm năm mũi tên này là gì.
Móng vuốt Falco.
Kiba im lặng không biết nói gì, anh biết rất rõ giá trị của nguyên liệu này, thế mà Vân lại tặng cho anh những năm mũi tên làm từ nó. Anh cảm động nhìn Vân.
"Thật ra là do hai cái móng của anh còn thừa lại nên tôi mới đề nghị làm thêm luôn thôi..." – Vân lúng túng giải thích.
Kiba cười, anh thừa biết làm gì có chuyện đó. Khi vẽ bản thiết kế anh đã tính toán tối ưu rồi, cho dù có thừa cũng chỉ được một chút xíu là cùng làm sao mà dư đến mức này. Đây chắc chắn là cô nàng tham ô tài nguyên để đặc biệt tặng cho anh rồi.
Thấy nụ cười hiểu biết của anh Vân lại càng đỏ mặt. Cô quay người đi.
"Nếu anh đã kiếm tra vũ khí xong rồi thì thôi. Tôi còn rất nhiều chuyện cần xử lý !"
Kiba không phản đối hành động đuổi khách này của Vân. Anh đi ra ngoài mang theo hai món vũ khí mới của mình. Nỏ đeo sau lưng, Toái Nguyệt mang trên cổ tay trái. Nếu tính luôn cả mớ phi đao trên người thì Kiba lúc này có thể xem như là vũ trang tận răng.
"À quên..." – Kiba quay lại gọi Vân.
"C...có chuyện gì nữa ?" – Vân hốt hoảng, lúc này cô không còn chút này vẻ uy nghiêm tự tin mọi khi của Thánh nữ nữa.
"Tôi chuẩn bị đi săn để thử hàng. Có loại thú nào trong khu vực này cô đặc biệt muốn ăn tối nay không ?" – Kiba mỉm cười.
"Nếu anh định đi săn, thì tôi đề nghị anh nên rủ Hans và Grey theo." – Vân đột nhiên nói, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Kiba nhìn Vân, anh hiểu được ý định của cô. Nếu như sắp tới anh sẽ là người giữ vai trò lãnh đạo trong công cuộc trinh sát thì anh cần phải có được sự ủng hộ của người bên dưới mình. Và thể hiện bản lĩnh là con đường ngắn nhất để làm được điều đó.
Kiba gật đầu, dù sao anh cũng không muốn xảy ra trường hợp người mình điều khiển nghi ngờ mệnh lệnh của mình. Cho hai tên kia mở mắt một chút cũng tốt, hẳn bọn chúng cũng có chút ít bản lĩnh. Có những người như vậy giúp đỡ sẽ làm cho công việc của anh nhẹ nhàng hơn nhiều.
Kiba bước ra ngoài lều lớn và bắt đầu đi về phía trạm canh hướng Bắc. Anh cảm nhận được Hans và Grey đang ở nơi này.
Cùng với rất nhiều cô gái Thánh tộc xinh xắn vây quanh. Điều này làm cho Kiba khá bất ngờ.
Lẽ nào hành tinh này con gái cũng có sở thích cao to đen hôi ?