Không ai muốn nghe giả thuyết trường hợp xấu nhất của Quân cả, thế nên mọi người thay vào đó bắt đầu thảo luận hướng đi sắp tới của đoàn thám hiểm.
"Không thể quay lại, chúng ta phải tiến tới !" – Vân kiên quyết nói.
Hiện tại cả Hans, Grey và Mokuba đều nhất trí đề nghị dừng chuyến thám hiểm này lại và quay về cảnh báo cho Thánh tộc. Trong khi Vân và Quân thì chủ trương tiếp tục điều tra tìm hiểu thêm. Nhất là Quân, lúc này sự cố chấp của những kẻ nghiên cứu đã hoàn toàn thể hiện ra trên người cậu ta.
Năm người nhìn về phía Kiba, anh vẫn chưa đưa ra ý kiến của mình.
"Ý kiến cá nhân tôi là nên tiếp tục." – Kiba nhún vai bình thản nói.
Trước khi Mokuba kịp chất vấn, Kiba tiếp tục lên tiếng.
"Tôi không thích làm việc không đến nơi đến chốn. Một là không đi, còn nếu đã đến được đây rồi thì ít ra cũng phải điều tra cho được thông tin gì đó có giá trị rồi mới quay lại."
"Chúng ta đã có được thông tin rất giá trị rồi – sự tồn tại của Behemoth và hành động tụ tập của mãnh thú." – Grey phản bác.
"Tất cả đều chỉ là suy đoán mà thôi, chúng ta chưa có bằng chứng cụ thể nào về hành động của bọn chúng cả. Vả lại nếu như đằng sau những chuyện này còn có mưu đồ lớn lao hơn thì sao ?" – Quân lên tiếng.
"Mưu đồ lớn lao gì chứ, vẫn chỉ là một đám mãnh thú mà thôi có thể âm mưu thế nào đi nữa ?" – Hans hừ mũi.
"Chúng ta cũng từng cho rằng mãnh thú không thể chung sống cùng nhau được, thế nhưng hôm nay sự thật đã chứng minh ngược lại. Không những có thể chung sống mà chúng còn có thể hợp tác dưới sự lãnh đạo của loài thú mạnh mẽ hơn. Nếu anh vẫn coi thường mãnh thú như vậy thì anh sẽ vẫn mãi là một tên thợ săn hạng hai mà thôi !" – Quân không kiêng nể gì đáp lại ngay.
Hans nổi gân xanh đứng bật dậy, thế nhưng Mokuba đã đưa tay đè hắn lại.
"Đây chỉ là một buổi thảo luận, không phải là chiến tranh." – Mokuba gằn giọng nói, đứng trước mối nguy hiểm hắn ta thể hiện rõ sự tỉnh táo và nguyên tắc của mình.
"Tôi cũng đồng ý hiện giờ chúng ta thiếu rất nhiều thông tin. Tuy nhiên cân nhắc giữa lợi ích thu được và mức độ nguy hiểm phải gánh chịu, tôi vẫn giữ ý kiến dừng chuyến thám hiểm này tại đây của mình." – Mokuba không nhanh không chậm nói ra, mắt lộ rõ sự kiên định.
Hắn nhìn về phía Vân.
"Nếu như người dẫn đầu chuyến đi này không phải là Thánh nữ Vân, có thể tôi sẽ đồng ý tiếp tục. Nhưng hiện tại thì chắc chắn là không !"
"Anh nói vậy là có ý gì ?" – Vân nhíu mày hỏi Mokuba.
"Thân phận của cô quá quan trọng không thể liều lĩnh trong một nhiệm vụ như thế này được. Nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra..."
Vân ngắt lời Mokuba, ánh mắt lạnh lẽo.
"Hình như có một chuyện anh đang hiểu lầm, Mokuba."
Cô nhìn vào mắt tất cả mọi người.
"Truyền nhân Thánh tộc không phải là những công chúa hoàng tử cho mọi người bảo vệ. Chúng ta không phải Thần tộc ! Truyền nhân Thánh tộc có vai trò và nghĩa vụ đứng đầu dẫn dắt mọi người đối phó với nguy hiểm. Thân phận này của tôi không phải tượng trưng cho sự cao quý, nó là một trách nhiệm. Nếu như khi gặp phải nguy hiểm lại lùi lại tránh né đến chỗ an toàn, vậy thì cái danh hiệu Thánh nữ này Thánh tộc cũng không cần phải có nữa rồi."
Mokuba nhìn Vân đang nghiêm khắc nói với mình, mồ hôi chảy ròng ròng. Trong khi tính toán hắn thật sự đã quên mất chuyện này mà vẫn với tư thái người bảo vệ an toàn cho Thánh nữ để suy nghĩ. Truyền nhân Thánh tộc chưa bao giờ là do cha truyền con nối như chế độ của hoàng thất Asha hay Thần tộc. Họ được xác định dựa trên sức mạnh kình lực và khả năng chiến đấu, là những đối tượng xuất sắc nhất được chọn lựa để dẫn dắt Thánh tộc phát triển cũng như bảo vệ Thánh tộc chống lại những mối nguy hiểm. Đó là vai trò và trách nhiệm của những người lãnh đạo.
Kiba nhìn Vân đầy tán thưởng, hèn gì Thánh tộc gây được thiện cảm với anh bao lâu nay. Không ngờ ở cái chế độ xã hội kém phát triển này mà Thánh tộc lại chọn con đường như vậy. Chẳng trách truyền nhân của Thánh tộc đều có ý thức trách nhiệm rất cao mà không hề có cảm giác cao ngạo khinh người. So với đám người Thần tộc anh đã gặp thì vai trò nhỏ bé mà giọng điệu thì như thể ta đây là cái rốn của vũ trụ. Đúng là chế độ xã hội và phương thức lãnh đạo có thể ảnh hưởng trực tiếp đến nhận thức của người bên dưới.
"Chuyện này không cần phải bàn cãi nữa, tôi chắc chắn sẽ không bỏ cuộc." – Vân nói, giọng điệu ngang tàng thể hiện rõ không thương lượng.
"Thật ra thì tôi có chút ý kiến về cách xử lý này..."
Trong khi mọi người đều im lặng trước khí thế của Vân, Kiba hơi rụt rè cất tiếng nói.
"Anh có ý kiến gì ?" – Vân trừng mắt nhìn Kiba.
"Chúng ta đang thảo luận, thế nhưng thái độ này của cô rõ ràng là muốn dùng cường thế đàn áp mọi người phải nghe theo ý kiến của mình. Như vậy hình như không được dân chủ cho lắm thì phải ?"
"Dân chủ là cái gì ?" – Vân nhíu mày hỏi ngược lại.
"Ặc... xin lỗi, ý tôi là quyết định của cô sẽ có ảnh hưởng đến sự an toàn của tất cả người trong đoàn thám hiểm. Thế nên dùng phương thức độc tài này không thích hợp lắm."
Vân đã hiểu ý của Kiba, cô đột nhiên cảm giác vô cùng thất vọng.
"Được, tất nhiên là tôi không muốn ép mọi người. Những ai không muốn tiếp tục có thể không cần theo tôi nữa..."
"Tôi cảm thấy như vậy là tốt nhất !" – Kiba gật đầu đồng ý cái rụp.
Vân mím môi, cảm giác đắng chát trong lòng. Cô không muốn nói gì nữa. Kiba thì lại tiếp tục lên tiếng.
"Như vậy tôi đề nghị thế này, Hans cùng Grey sẽ dẫn đầu những người không muốn tiếp tục mạo hiểm quay ngược lại con đường chúng ta đã tiến vào rừng. Tôi nghĩ đoàn đội hậu cần cũng nên quay trở về, tình huống sắp tới không thích hợp cho bọn họ nữa mà chỉ nên do một nhóm người có khả năng chiến đấu và thích nghi trong rừng tốt mà thôi. Càng ít người càng dễ hoạt động..."
"Thế còn anh ?" – Vân buột miệng nói trước khi kịp suy nghĩ.
"Tôi tất nhiên là sẽ ở lại cùng đi tiếp với cô rồi ! Thiếu đi đội trưởng trinh sát tài năng như tôi mọi người làm sao có thể dễ dàng thâm nhập được vào lãnh địa của mãnh thú cơ chứ ?" – Kiba khó hiểu hỏi Vân.
"Nhưng mà lúc nãy anh bảo là nguy hiểm..." – Vân nhỏ giọng lầm bầm như thể đang tự nói với chính mình.
"Tất nhiên là rất nguy hiểm, đối với những thành viên khác trong đoàn. Còn tôi thì nếu sợ nguy hiểm ngay từ đầu đã không tham gia rồi."
Hans và Grey suy nghĩ đắn đo, sau đó thể hiện vẻ quyết tâm đang định đứng dậy nói gì đó thì Vân đã nhìn hai người rồi gạt tay.
"Tôi biết hai người muốn nói gì ! Rất cảm ơn nhưng tôi cũng cảm thấy Kiba nói rất đúng, hai anh là người thích hợp nhất để dẫn mọi người quay lại."
"Thánh nữ Vân, chúng tôi..."
"Chúng tôi không phải bọn hèn nhát !"
"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng các anh là kẻ hèn nhát cả !" – Vân cười. "Trái lại, các anh là những thợ săn kinh nghiệm và có đầu óc tỉnh táo. Là tôi quá bốc đồng thì đúng hơn. Tuy nhiên việc này ảnh hưởng đến an nguy của toàn thể phòng tuyến Thánh tộc, tôi tuyệt đối không thể đứng ngoài được."
"Chúng tôi sẵn sàng giúp cô trong nhiệm vụ nguy hiểm này." – Hans nói lớn, Grey cũng gật đầu thể hiện sự đồng tình.
"Giúp đỡ lớn nhất các anh có thể cho tôi hiện tại là hãy đưa những người khác an toàn ra khỏi rừng ma Ylain này. Các anh có đồng ý không ?" – Vân nhẹ nhàng nói.
"Mặc dù khu vực rìa ngoài của rừng ma hiện tại khá an toàn, nhưng cũng không phải tuyệt đối. Nếu có bộ đôi thợ săn trinh sát lành nghề như hai người dẫn dắt thì sẽ là điều kiện tốt nhất." – Mokuba nãy giờ im lặng cũng bất ngờ lên tiếng.
Hans và Grey nhìn nhau.
"Được, đàn ông không cần kì kèo tới lui. Nếu mọi người đã tin tưởng chúng tôi như vậy thì tôi và Grey sẽ đưa những người khác an toàn ra khỏi rừng và chờ mọi người ở làng Nevile." – Hans cắn răng, nắm tay thật chặt tuyên bố.
"Quyết định vậy đi !" – Vân gật đầu.
"Thế còn các thợ săn và trinh sát ?" – Mokuba hỏi.
"Thợ săn thì theo tôi cùng quay về với đoàn, trinh sát thì ai muốn ở lại có thể ở lại. Dù sao sắp tới vai trò của họ cũng khá quan trọng." – Grey đáp.
"Thợ săn quay về hết thì vấn đề lương thực xử lý thế nào ?" – Quân hỏi.
"Có tên này ở đây mà mọi người còn sợ không có đồ ăn à ?" – Hans hất đầu về phía Kiba cười khổ. Về mặt săn bắn thì nói thật một mình Kiba có thể làm thay việc của cả đội thợ săn.
Kiba gãi đầu không lên tiếng, đôi khi phải biết khiêm tốn một chút mới là tốt.
Vấn đề đã quyết định, mọi người quay lại nơi hạ trại. Quân cũng sẽ nằm trong nhóm ở lại. Thật ra thì có giết cậu ta cũng không chịu quay về, dễ gì có cơ hội gặp được chuyện như thế này cơ chứ. Chắc chắn là sẽ vô cùng có ích cho những nghiên cứu của cậu.
Vân bước đi nhẹ nhàng, trong lòng vô cùng thoải mái. Lúc nãy khi nghĩ rằng Kiba phản đối quyết định của mình và muốn quay về cô đã thấy cực kỳ khó chịu và đau lòng, cảm giác như bị phản bội. Bây giờ thì ngược lại cô chỉ cảm thấy vui vẻ mà thôi, ngay cả những nguy hiểm sắp tới cũng không còn đáng sợ như trước nữa.
Mokuba và Kiba đi sau cùng. Hắn chần chừ một chút rồi hỏi Kiba, giọng không quá lớn chỉ đủ cho hai người nghe được.
"Lúc nãy tại sao cậu không đề nghị tôi là người dẫn đoàn quay về, tôi cũng là người phản đối đi tiếp cơ mà ?"
Mokuba nhìn Kiba chằm chằm như muốn nhìn xuyên qua thái độ tỉnh bơ bên ngoài và thấu vào nội tâm của chàng trai trước mặt mình.
Kiba mặt không đổi sắc hỏi ngược lại.
"Nếu tôi đề nghị thì anh có chịu làm theo không ?"
Mokuba không trả lời, thay vào đó hắn cười gằn rồi vỗ vai Kiba một cái thật mạnh sau đó đi vượt lên phía trước.
Đúng là bọn vũ phu, Kiba thở dài. Thiếu gì cách bày tỏ thiện ý mà cứ phải chọn cách rất là thiểu năng như thế này. Thôi kệ đi, nhập gia tùy tục.
Sắp tớicoi bộ căng thẳng rồi đây, gì chứ nhớ lại cảnh tượng đàn đàn lớp lớp mãnh thú ồạt di chuyển Kiba cũng cảm thấy rợn sống lưng. Chưa kể đến con Behemoth kia nữa.Cũng may mình còn có vũ khí bí mật phòng thân, hẳn là rất thích hợp trong nhữngtrận chiến sắp tới. Vừa nghĩ Kiba vừa đưa tay vuốt vuốt cái túi đeo bên hông.