-Thực ra vào ngày áp giải đến đài hành hình,ta được một đám người giải cứu và trốn thoát nhưng để yên lòng hoàng thất,tiên đế không cho mọi người
biết sự thực mà chỉ nói rằng ta đã bị xử tử mà thôi.
-Vậy ngươi còn quay lại đây làm gì?Không sợ trẫm sẽ giam ngươi vào đại lao rồi chém đầu sao?
Tề Đồng không chút run sợ trước lời nói của Dạ Hàn.Mặt lão đanh lại,giọng nói cũng trở nên nghiêm túc vô cùng:
-Ta quay về vì có lí do.Cầu xin Hoàng thượng trao lại cho ta hài cốt của Bạch Nha.
Trác Dạ Hàn trừng mắt khiếp đảm:
-Tề Đồng,ngươi thật là đồ mặt dày không có lòng tự trọng.Ngươi có biết mình đang nói gì không?Chuyện năm xưa chưa đủ,bây giờ ông còn to gan dám đến đây yêu cầu trẫm trao trả hài cốt Hoàng thái phi cho ông?!Ông còn coi
hoàng thất ra gì nữa không?Trẫm thật chẳng hiểu ngươi ngạo mạn hay ngu
ngốc nữa.
-Hoàng thượng,nàng ấy và ta vốn dĩ đã trở thành một
đôi,tiên đế lại nhẫn tâm chia rẽ chúng ta.Lúc sống đã không thể, lẽ nào
đến lúc chết vẫn chẳng cho ta bên cạnh nàng ấy được ư?
-Hồ
đồ,Hoàng thái phi là phi tần của tiên đế,phải được an táng trong lăng
tẩm của hoàng thất.Với lại Cửu Quận chúa còn trong cung,ngươi không thể
tuỳ tiện mang di hài Hoàng thái phi đi mà chưa có sự cho phép của muội
ấy.
-Cửu Quận chúa?-Tề Đồng lẩm bẩm.
-Phải,Cửu Quận chúa
Trác Diễm Cơ là hài tử duy nhất của tiên đế và Hoàng thái phi.Trẫm tin
rằng muội ấy sẽ không bao giờ cho phép ngươi mang người đi đâu.
Trác Dạ Hàn tưởng như vậy là có thể ngăn chặn ý muốn của Tề Đồng,nào ngờ lão lại phá lên cười rất to.Hắn nhíu mày:
-Có gì đáng cười?!
-Hoàng thượng,dòng máu đang chảy trong người Trác Diễm Cơ... Trác Diễm Cơ
không phải là con của tiên đế mà là của Tề Đồng ta đây.
Trác Dạ
Hàn bị lão làm kinh ngạc hết lần này đến lần khác,bây giờ lại còn dám
nói năng xằng bậy rằng Trác Diễm Cơ là cốt nhục của lão.Hắn tối sầm mặt
mũi:
-Tề Đồng,trò đùa này đi quá xa rồi. Đừng để ta phải nghe
thêm bất cứ một lời nào từ miệng ngươi nữa.Cút ngay khi ta chưa có ý
giết ngươi !!!
-Hoàng thượng,ta không nói đùa,cũng không cần
người phải tin,chỉ mong có thể đưa hài cốt Bạch Nha về an táng tại quê
nhà.Đó cũng là điều mà nàng ấy mong muốn.
Dạ Hàn ánh mắt như dao găm nhìn Tề Đồng,tay nắm chặt thành quyền đập xuống bàn,quát to:
-Mộc Hoan,trói lão ta lại,nhốt vào đại lao !!! Phụ hoàng đã quá nhân từ với lão rồi.
Mộc Hoan nhanh như cắt lao đến,dùng chuôi kiếm đánh Tề Đồng gục tại chỗ,
sau đó tống lão xuống hầm tối.Tất cả mọi việc diễn ra trong điện Vĩ
Tuyên tưởng như ngoài Dạ Hàn và Mộc Hoan ra không còn ai biết,ấy vậy mà
bọn họ không hề để ý rằng từ đầu đến giờ luôn có một thanh y nữ nhân
đứng lấp ló ngoài cửa sổ.
Xong xuôi mọi việc,Mộc Hoan quay lại
điện Vĩ Tuyên.Khuôn mặt đăm chiêu này Mộc Hoan chưa hề thấy bao giờ. Hẳn là Dạ Hàn đang bận tâm về Tề Đồng.
-Ngươi nghĩ thế nào?-Trác Dạ Hàn đột nhiên hỏi.
-Dạ?!
-Ngươi có nghĩ những điều lão ta nói là sự thật không?
-Hoàng thượng,thuộc hạ chỉ mới theo hầu người có 6 năm,chuyện trước kia đều
không hay biết và cũng chẳng có ai kể cho thuộc hạ biết.
Trác Dạ
Hàn kể lại cho hắn nghe tường tận mọi chuyện.Mộc Hoan không ngờ Hoàng
thái phi với Tề Đồng lại là thanh mai trúc mã,càng không ngờ rằng Tề
Đồng bị đuổi khỏi hoàng cung vì có tình ý với bà.
-Hoàng
thượng,chúng ta không biết chắc chắn được Cửu Quận chúa có phải là con
của Tề Đồng hay không.Chỉ dựa vào lời lão ta e là không được.
-Đầu tiên ta chỉ nghĩ lão ta vì căm thù hoàng thất nên mới đến đây nói xằng
bậy nhưng chỉ nói với một mình ta thì có ích gì,hơn nữa lão cũng phải
biết rằng có thể ta sẽ giết người diệt khẩu.
Lão có mục đích gì ta chưa hề hay,cứ để lão ở đó,chúng ta sẽ tra khảo sau.
-Hay là-Mộc Hoan suy nghĩ hồi lâu mới dám nói ra-chúng ta hãy lợi dụng việc này...
Dạ Hàn không hiểu ý của Mộc Hoan:
-Ngươi nói rõ ràng đi.
-Thứ lỗi cho Mộc Hoan,chẳng phải lâu nay Hoàng thượng yêu Cửu Quận chúa sao?
Không khí bên trong điện Vĩ Tuyên đột nhiên trở nên khác lạ.Trác Dạ Hàn nhìn y với một ánh mắt sắc lẹm chứa đầy nguy hiểm.Tâm tư của hắn lại bị kẻ
khác nhìn thấu nữa rồi.
Lúc này thanh y nữ nhân đứng lén lút
ngoài cửa sổ điện Vĩ Tuyên đã lẻn ra ngoài,chạy về điện Ngân Bích.Triệu
Tử Mai lúc này đang ngả người trên ghế, tay cầm quả táo đưa lên
miệng,còn bắt cung nữ đứng hầu quạt hai bên suốt mấy canh giờ liền.Hai
cung nữ này vốn là tài nhân mới tuyển vào cung nhưng Tử Mai thấy ngứa
mắt bèn tìm cách gây sự,tước bỏ phong hiệu của bọn họ,bắt vào điện Ngân
Bích phục vụ.Cũng may Trác Dạ Hàn nhắm mắt cho qua,không trách tội nàng
ta lộng quyền bởi hắn cũng chẳng bao giờ quan tâm đến mấy chuyện hậu
đình này.
-Nương nương !!!
Yên Lăng hối hả chạy lại chỗ Triệu Tử Mai.Nàng ta chau mày hỏi:
-Yên Lăng,ngươi đi đâu vậy?
Yên Lăng chưa nói vội,nàng ta đưa mắt nhìn về phía sau.Triệu Tử Mai biết ý
ra phẩy tay một cái,lập tức những người trong phòng lần lượt lui ra.
-Nương nương,lúc nãy nô tì bỗng nghe tiếng gõ cửa nhưng chạy ra lại chẳng có
ai,vừa hay thấy Mộc Hoan dẫn theo một người lén lút vào điện Vĩ Tuyên
bằng cửa sau nên mới tò mò bám theo. Ai ngờ nô tì lại nghe lén được
Hoàng thượng và kẻ đó nói chuyện.
Yên Lăng đảo mắt nhìn quanh,ghé miệng thì thầm vào tai Tử Mai.Nàng ta nghe xong phấn khích vô cùng:
-Thật vậy ư?
-Nô tì quả quyết không sai.
Triệu Tử Mai hồi nhỏ cũng nghe mấy gia nhân trong phủ bàn tán về chuyện này
nhưng không nhớ rõ,chỉ biết rằng quả thật có một kẻ tên là Tề Đồng từng
bị xử tử vì có tình ý với Bạch Hiền phi.
-Lão còn sống ư?
-Chính mắt nô tì nhìn thấy.
Triệu Tử Mai cười cười,mắt loé lên tia độc ác:
-Nếu mọi người trong cung biết Tề Đồng mới là phụ thân của Trác Diễm Cơ thì sẽ ra sao nhỉ?!
-Chắc chắn Cửu Quận chúa đó sẽ xấu hổ đến cắn lưỡi tự vẫn mất.Lúc nào nàng ta cũng kiêu ngạo,lấn át nương nương,xem ra bây giờ Hoàng thượng có đến ba đầu sáu tay cũng không chặn được miệng lưỡi thiên hạ cứu nàng ta
đâu.Không chừng nàng ta sẽ bị đuổi khỏi hoàng cung nương nương ạ !!!
Triệu Tử Mai đắc ý:
-Hoàng thượng dù sao cũng không yêu bản cung,có phát hiện cũng chỉ bị ghét
thêm một chút.Đổi lại,từ nay về sau, Hoàng thượng có yêu nàng ta đến bao nhiêu cũng phải ruồng bỏ,xa lánh mà thôi.Ngươi cũng biết,Hoàng thượng
ghê tởm nhất những kẻ mang dòng máu bẩn thỉu như nàng ta.
Trác
Diễm Cơ chưa hề hay biết sự xuất hiện của Tề Đồng và âm mưu thâm độc của Triệu Tử Mai,vẫn bắt đầu một ngày như bình thường:tưới cây vào sáng
sớm.Từng cành hoa,nhánh cỏ được tiếp thêm sức sống, mơn mởn dưới cái
nắng dịu của bình minh.
Tiếng chân người sột soạt trên cỏ.Giận dữ.
-Mới sáng ra ai lại cả gan chọc giận ngươi rồi phải không?
Mắt không rời khỏi chậu hoa cúc trắng, nàng cười.Lục Nương cầm một giỏ đồ ăn bốc mùi thơm nghi ngút,nói bằng giọng bực dọc:
-Quận chúa,trên mặt nô tì dính gì à?
Nàng ngạc nhiên,lắc đầu.
-Cái đám cung nữchẳng hiểu sao cứ nhìn nô tì chằm chằm,sau đó quay sang bàn
tán to nhỏ.Lúc đầu nô tì còn tưởng y phục bị rách chỗ nào.
-Ngươi nổi tiếng quá nhỉ.
-Quận chúa đừng trêu nô tì.Mà bọn họ cũng thật quá đáng,hỏi mà chẳng ai trả
lời,đã thế bọn họ còn nhìn nô tì một cách vô cùng kì lạ.
-Chấp bọn họ làm gì.Mới sáng sớm đừng mang tức giận trong người,cứ coi như ngươi không thấy đi.
Trác Diễm Cơ ngắm lại thành quả của mình lần nữa rồi quay sang bảo Lục Nương:
-Lục Nương,ngươi đem giỏ thức ăn này để lên bàn đi.Ta có chút việc bận.
-Nô tì cũng đi.
-Mình ta là đủ rồi.Ngươi đi làm việc khác đi.
Diễm Cơ định đến thư phòng tìm vài quyển sách.Trên đường đi,nàng bắt gặp
những ánh mắt không mấy thiện cảm dành cho mình,đều nhìn nàng với vẻ
khinh bỉ,cảm giác bị soi mói đến nghẹt thở.Mặc dù nàng đã căng tai nghe
xem bọn họ đang nói gì nhưng vô dụng.
Từ phía xa,Trác Diễm Cơ
thấy Triệu Tử Mai cùng đám phi tần đang cười cười nói nói vô cùng vui
vẻ,tiến về phía nàng.Triệu Tử Mai cũng đã để ý liền rảo bước nhanh một
chút, đứng chắn trước mặt nàng.Triệu Tử Mai mỉm cười đầy ẩn ý:
-Cửu Quận chúa giờ này vẫn còn bình thản quá nhỉ?!
-Hoàng hậu nói thế nghĩa là sao?
-Hoá ra Quận chúa chưa hề hay biết gì à?Bản cung cứ tưởng con tiện tì lắm
mồm bên cạnh Quận chúa đã nói cho Quận chúa nghe rồi chứ.
Trác
Diễm Cơ càng lúc càng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nhưng nàng
biết chắc hẳn có liên quan đến mình. Cộng thêm cả những tiếng cười khúc
khích sau lưng Triệu Tử Mai khiến Trác Diễm Cơ vô cùng bối rối.
-Diễm Cơ thực sự không biết,mong Hoàng hậu hãy nói rõ cho Diễm Cơ.
Triệu Tử Mai bấy giờ đã không còn cười.Nàng ta khoanh tay trước ngực, chẳng
hề giữ ý tứ của bậc mẫu nghi thiên hạ,dùng những lời lẽ khó nghe để nói
với Diễm Cơ:
-Cái đồ hạ đẳng như ngươi đến lúc này còn giả vờ thanh cao,ngây thơ nữa à. Ngươi không biết hay cố tình không nghe vậy?!
-Hoàng hậu...-Nàng ngạc nhiên.
-Bây giờ cả hoàng cung này đã biết rằng mẫu phi ngươi là một người đàn bà
lẳng lơ,lén lút vụng trộm với nam nhân khác.Đáng tiếc cho tiên đế,sủng
ái bà ta đến như vậy,cuối cùng lại bị bà ta và tình nhân cắm sừng.Kẻ
được sinh ra từ mối quan hệ dơ bẩn đó chính là ngươi đấy.Sự ra đời của
ngươi là vết nhơ của hoàng tộc !!!
Mấy phi tần đứng sau lưng Triệu Tử Mai được thể,hùa vào mắng chửi,lăng mạ nàng không thương tiếc:
-Bấy lâu nay tiếp xúc với một kẻ như ngươi mà ta không hề biết,thật kinh tởm.-Phi tần 1.
-Cứ tưởng ngươi cao quý lắm,lúc nào cũng tự hào về dòng máu hoàng thất chảy trong cơ thể,rốt cuộc lại bị phát hiện ra thân thế hèn hạ của mình,sau
này ngươi đừng mơ có thể ngẩng cao đầu mà đi như trước kia.-Phi tần 2.
-Ngươi chết đi cho rồi.-Phi tần 3.
-...
-Sao ngươi có thể dày mặt ở lại trong cung nữa chứ?!-Phi tần thứ n.
Trác Diễm Cơ tội nghiệp đứng chôn chân chịu trận.Bao nhiêu lời sỉ nhục, chì
chiết khó nghe cũng biến thành thứ âm thanh ù ù bên tai, không thể nghe
rõ từ nào với từ nào.Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng,da mặt tê rần.
Sống mũi cay cay và đôi mắt bỗng phủ một lớp sương mỏng,hình ảnh trước
mắt nhoè đi.
Xung quanh bọn họ đã có rất nhiều người tò mò đứng
lại xem.Không một ai ngăn cản.Đám người đó chỉ biết khoanh tay đứng
nhìn.Nàng đã muốn vụt chạy thật nhanh nhưng đôi chân không tài nào di
chuyển được.Nàng đứng chết lặng giữa đám đông,khó nhọc đưa tay lên bịt
tai,miệng khẩn thiết cầu xin bọn họ buông tha:
-Đừng...đừng nói nữa ! Làm ơn...
Vô vàn ánh mắt vẫn đổ dồn về phía nàng không chút thương xót.Triệu Tử Mai
thấy điệu bộ sợ sệt của nàng lại càng thích thú,giữa bao nhiêu người
liền xô nàng ngã xuống đất:
-Ngươi không xứng đáng với bộ y phục này.Kẻ hạ đẳng chỉ nên mặc đồ bẩn mà thôi !!!
Triệu Tử Mai lấy chân giẫm lên y phục trắng như tuyết của nàng,ra sức chà đạp cho hả giận.Mấy phi tần đứng sau cũng để mặc cho Tử Mai lộng hành,
thậm chí còn hùa theo tán dương nàng ta.
Lục Nương đang dọn dẹp trong điện Tử Trúc nghe tin vội vàng chạy ra thì
thấy Trác Diễm Cơ quỳ trên đất,yếu ớt chống đỡ Triệu Tử Mai.Máu nóng sôi lên,Lục Nương chẳng còn để ý đến bất cứ thứ gì,lao đến xô Triệu Tử Mai
sang một bên.Nàng ta bị đẩy bất ngờ nên không phản ứng kịp,ngã phịch
xuống đất.Lục Nương vừa đỡ Trác Diễm Cơ vừa lay:
-Quận chúa,Quận chúa không sao chứ?!
Trác Diễm Cơ chẳng còn hơi đâu mà nói nữa,khe khẽ lắc đầu.Lục Nương đau xót,căm hận nhìn Triệu Tử Mai:
-Hoàng hậu là bậc mẫu nghi thiên hạ,hành xử như vậy còn xứng đáng với vị trí dưới một người trên vạn người nữa không?!!!
Triệu Tử Mai cả giận,giơ tay định tát Lục Nương một cái liền bị chặn lại.Lục
Nương chỉ là một cung nữ hầu hạ trong điện Tử Trúc nhưng không có nghĩa
là nàng ta vô dụng đến mức chủ nhân bị bắt nạt mà không thể làm gì.
-Hoàng hậu nương nương,nếu người còn gây sự với Cửu Quận chúa thì đừng trách
nô tì mạo phạm.Lục Nương chỉ là một cung nữ thấp hèn nhưng không hèn mọn đến mức để mặc chủ tử bị hạ nhục đâu.
Nói xong Lục Nương quay
người dìu Trác Diễm Cơ về tẩm điện.Tử Mai không ngờ một cung nữ như nàng ta lại có thể hùng hổ đe doạ mình trước mặt mọi người.Thẹn quá hoá
giận,
Triệu Tử Mai trừng mắt lẩm bẩm:
-Đúng là chủ nào tớ nấy...Đều đáng ghét như nhau cả !!!