Trác Dạ Hàn ở trong điện Vĩ Tuyên chẳng biết làm gì,vắt chân chữ ngũ nằm dài trên ghế để lộ dáng vẻ của một kẻ lười biếng.Định bụng đến điện Tử Trúc nhưng y như rằng mỗi lần hắn đến,nàng đều không có ở đó,hỏi cũng chẳng
có ai biết nàng đi đâu.Trác Dạ Hàn tưởng rằng nàng đang trốn tránh mọi
người nhưng thực ra nàng không có ý đó,chỉ là nàng ra ngoài nhiều hơn
một chút,trùng hợp là những lúc hắn đến cũng chính là lúc nàng đi
vắng.Dần dần,đã nhiều ngày trôi qua,bận rộn chính sự khiến hắn quên đi
việc dành thời gian cho nàng,mặc dù nhiều người bàn tán về chuyện của
Diễm Cơ nhưng không dám nói trước mặt hắn nên hắn tưởng tất cả đã lắng
xuống,nhớ lại những lời của Mộc Hoan,hắn bỗng dưng cảm thấy tiếc rẻ như
thể đã bỏ qua cơ hội có một không hai nào đấy.
Ngáp một cái thật
to,hắn cũng chẳng để ý xem xung quanh có ai không.Y như rằng,Mộc Hoan
xuất hiện với một đống tấu chương trên tay,lắc đầu:
-Thật là...Hoàng thượng,người nên giữ ý tứ một chút đi a.Ngáp to thế này,thật chẳng ra làm sao cả.
Trác Dạ Hàn nghe chẳng lọt tay mấy lời giáo huấn của Mộc Hoan.Hắn cảm thấy
từ lúc nhận Mộc Hoan làm cận vệ,y không những thay mẫu phi chăm sóc hắn
mà còn giống phụ hoàng lúc nào cũng lên giọng giáo huấn bất cứ việc gì
từ nhỏ đến to.Càng ngày càng không giống chủ-tớ.Dạ Hàn uể oải ngồi xuống thư án,tiện tay vớ lấy một quyển giở ra:
-Tất cả tấu chương hôm nay đây à?!
-Còn rất nhiều là đằng khác.Xem hết Mộc Hoan sẽ đem thêm.
Mộc Hoan trả lời trống không.Trác Dạ Hàn cũng không để ý lắm tới câu trả
lời của y.Đôi mắt phượng vừa dài vừa hẹp đang lướt nhanh qua từng dòng
chữ bỗng khựng lại,vẻ mặt mất tự nhiên, lông mày nhíu lại tỏ vẻ tức
giận.Hắn quăng quyển tấu chương đó xuống đất. Mặt hắn đanh lại,đôi mắt
lạnh lẽo quét qua vật nằm chỏng chơ trên mặt đất.
Mộc Hoan không hiểu gì liền nhặt quyển tấu chương đó lên xem,tức thì mắt cũng khẽ động:
-Hoàng thượng,cái này...
Đôi môi mỏng mím chặt.Hắn đang tức giận.Không ngờ lại có kẻ to gan dám viết một tấu sớ thế này dâng cho hắn đọc.Quả là chán sống rồi.Trác Dạ Hàn
vén những sợi tóc loà xoà trước mặt,
cầm thêm một vài quyển nữa lên xem,
đều có nội dung tương tự quyển trên tay Mộc Hoan.Hắn gạt tất cả xuống cạnh chỗ ngồi:
-Bọn họ sống lâu quá nên thèm chết phỏng?Chuyện của Trác Dạ Hàn ta đến lượt bọn họ quản từ lúc nào vậy?!
Mộc Hoan im lặng sắp xếp lại các tấu chương,đặt lại chỗ cũ và cái thái độ bình thản này khiến Dạ Hàn vô cùng bực mình:
-Mộc Hoan,ngươi vẫn đang nghe ta nói chứ?!
-Thuộc hạ vẫn.
-Ta đã để yên cho bọn họ,không truy tố kẻ nào để lộ thông tin liên quan đến Tề Đồng,cốt là để không động chạm đến Diễm Cơ nữa,vậy mà những kẻ rảnh
rỗi này thừa thời gian bới móc lung tung,dâng tấu xin ta chém đầu Tề
Đồng,đuổi cửu muội ra khỏi hoàng cung.Nếu để việc này đến tai Diễm Cơ
thì phải làm thế nào đây?!
Trác Dạ Hàn biết những ngày qua Trác
Diễm Cơ đã rất đau lòng.Nhưng hắn còn đau hơn nàng.Hắn bất lực nhìn nàng chìm trong đau khổ mà không thể làm gì cho nàng. Không thể dành cho
nàng một lời an ủi,càng không thể dập tắt cái tin đồn độc ác đang gặm
nhấm cả thể xác lẫn tâm hồn nàng.Hắn từng tự tin rằng khi trở thành
thiên tử,hắn có thể che chở,bao bọc nàng,có lẽ là đã quá tự mãn rồi.
-Hoàng thượng vạn tuế,vạn tuế,vạn vạn tuế !!!
Triều sớm.Trác Dạ Hàn lâm triều với một tâm trạng hỗn độn.Hắn lệnh Lương công công cầm theo những tấu chương hôm trước:
-Trẫm đã xem qua số tấu chương các khanh dâng lên,trong đó có một số những
quyển yêu cầu trẫm xử phạt Tề Đồng và Cửu Quận chúa,phải không?
Những viên quan bên dưới lấm lét đưa mắt nhìn nhau,chẳng ai dám đứng lên xác nhận.Trác Dạ Hàn nhắc lại :
-Trẫm hỏi,có đúng như vậy không?
Người nọ thúc người kia,ai cũng sợ vị Hoàng thượng kia nổi giận giáng tội
chết.Không khí căng thẳng đến nghẹt thở,chẳng ai ngờ rằng việc đòi xử
phạt "kẻ có tội" lại khiến Hoàng thượng tức giận đến mức này.Cuối
cùng,bọn họ nhận thức được chẳng thể thoát khỏi tay Trác Dạ Hàn,tên đã
đề lên những tấu chương kia rồi.Bọn họ thu hết dũng cảm đứng ra:
-Bẩm Hoàng thượng,chính là chúng hạ quan !!!
Trác Dạ Hàn thấy tất cả đều đầy đủ liền hạ hoả,bình tĩnh nói chuyện với bọn họ:
-Các khanh có biết mình đang làm cái gì không?
-Bẩm Hoàng thượng,chắc Hoàng thượng cũng đã biết việc Tề Đồng quay lại hoàng cung.Hắn đáng lẽ đã phải chết từ 17 năm trước nhưng đã chống lại thánh
chỉ,trốn thoát trên đường áp giải đến nơi hành hình. Hơn nữa,tiên đế đã
tha mạng cho hắn,không truy cứu đến nữa,vậy mà hắn không biết điều còn
chạy đến điện Khả Nhiên xin đem hài cốt của Bạch Hoàng thái phi về an
táng.Tội này đáng chết hàng vạn lần.
-Lão ta đã chết mười bảy
năm,tiên đế đã xác nhận,ngươi lại chắc chắn Tề Đồng còn sống và mò đến
điện Khả Nhiên?Mạnh miệng như vậy chắc là có chứng cứ chứ nhỉ?!
-Chuyện này...
Đúng là bọn họ không được tận mắt chứng kiến mà chỉ là nghe lại từ người
khác.Nhưng đến nước này rồi,tất cả mọi người trong ngoài thành đều biết
chuyện,nó sẽ trở thành chủ đề bàn tán của thiên hạ, ảnh hưởng đến danh
tiếng của hoàng thất.Nhân danh quan sai trong triều,ắt phải có trách
nhiệm dập tắt những tin đồn không hay về hoàng thất.Bọn họ tự cho đây là trách nhiệm cao cả.
-Hoàng thượng,thiên hạ bây giờ đang đồn ầm
lên rằng Bạch Hoàng thái phi thất đức,nếu không nhanh chóng chém đầu Tề
Đồng e rằng mọi người sẽ không phục.Bạch Hoàng thái phi đã mất có thể
được tha thứ,giữ lại phong hiệu nhưng Tề Đồng thì không.Xin Hoàng thượng xem xét,không để công tư lẫn lộn.
Một người mạnh dạn nói,những người kia cũng bắt đầu nhao nhao lên đồng thuận.Bỗng chốc chính điện trở nên ồn ào hơn bao giờ hết.
Ngoài kia,Trác Diễm Cơ vẫn chưa hề hay biết cuộc tranh luận đang diễn ra ở
chính điện.Nàng thơ thẩn ngồi một mình dưới Ngũ lầu,để mặc cho gió thổi
rối tung tóc mây. Lại là một giọng nữ nhân nào đó:
-Sắp chết đến nơi rồi còn ngồi ở đây hóng gió.
Trước mắt Diễm Cơ là một nữ nhân vô cùng trẻ trung và xinh đẹp,đường nét trên khuôn mặt thanh tú,sắc sảo,hoàn toàn khác với Triệu Tử Mai nhưng lại
giống nàng vài phần.Giọng nói trong, cao vút,có vài phần kiêu ngạo.Trên
tay còn ôm một con mèo lông trắng muốt.
-Ngươi là ai?
-Cửu Quận chúa,đúng không?!Bây giờ ở chính điện bọn họ đang dâng tấu xin
chém đầu Tề Đồng và ngươi đấy.-Nàng ta không hề trả lời câu hỏi của Diễm Cơ,tay vẫn mải mê vuốt lông tiểu miêu, còn nó thì khẽ rên thoã mãn.
Trác Diễm Cơ không tin nổi vào tai mình.Có phải nữ nhân kia đang nói đùa
nàng không?Nàng bất ngờ đứng dậy,túm lấy ống tay áo của nữ nhân lạ mặt
kia lắc lắc:
-Ngươi...đang nói cái gì?!Các đại thần trong triều
dâng tấu xin nhị ca ban chết cho ta ư?Không thể nào.Ngươi,ngươi đang nói dối !!!
Nữ nhân kia bị nàng làm cho giật mình, tuột tay làm rơi
tiểu bạch miêu liền hốt hoảng đẩy nàng ra.Lúc đầu nhìn thấy Diễm Cơ,nàng ta đã định lướt qua nhưng bỗng dưng thấy tội nghiệp nên quay lại báo
cho nàng một tiếng.Bình sinh nàng ta không phải là kẻ thích lo chuyện
bao đồng,chưa hề nhúng tay vào chuyện của người khác bao giờ nhưng vì có nghe thong manh về Diễm Cơ nên cũng dành cho nàng chút ít thông cảm.
-Tin hay không là quyền của ngươi.
Nói xong nàng ta cúi xuống ôm lấy tiểu miêu,phất vạt áo quay đi.Trác Diễm
Cơ cũng chẳng còn tâm trạng nào để ý đến nữ nhân lạ lùng kia nữa,chạy
một mạch đến chính điện.
Đầu nàng hiện giờ hoàn toàn trống
rỗng,cảm giác sợ hãi đè nặng trong lòng,cứ chạy mà không hề biết tiếp
theo phải làm gì,chỉ cần biết rằng phải chạy,chạy thật nhanh đến chính
điện.